"Tôi luôn biết, nếu một vị Thần thật sự yêu ai đó, như vậy tuổi thọ sẽ gắn liền với người mà vị Thần đó yêu. Nhưng tôi chưa từng để chuyện này ở trong lòng, bởi vì Thần có khả năng sẽ rất thích ai đó, nhưng sẽ không dễ dàng yêu, vì thế, khi tôi sắp gả cho Kell.... Tôi đã không có chút lo lắng nào, bởi vì tôi căn bản không nghĩ rằng mình thật yêu chàng."
"Mãi cho đến khi ba ngày trước ngày cử hành hôn lễ, tôi đi đến chỗ Cây Sinh Mệnh. Sau đó, tôi thấy được bên cạnh tên của tôi, có một hàng chữ khác – Kell Black."
Giọng của Vân Miểu rất hoảng hốt, áo choàng làm bằng lông khổng tước màu lam lướt xuống từ bả vai, như một đoạn chuyện cũ tươi đẹp bị vứt bỏ. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, dường như đang chờ ai đó trở về, nhưng bên ngoài chỉ có một mảnh tuyết trắng xóa mà thôi.
Harry đã mơ hồ đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, nhưng cậu không phải là Thần, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Vân Miểu, đối với cậu mà nói, chỉ cần Draco có thể sống sót, cậu nguyện dùng tất cả để trao đổi.
"Cây Sinh Mệnh không biết nói dối, tôi không thấy rõ con tim của mình, nhưng cái tên đó đã chứng minh tất cả. Chỉ khi Thần thật sự yêu ai đó, Cây Sinh Mệnh mới hiện cái tên đó ra.... Vì lẽ đó, cậu cũng đã đoán ra được vì sao tôi lại giết Kell rồi đi," Vân Miểu phát ra tiếng cười trầm thấp, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt phượng quyến rũ cũng không còn long lanh lấp lánh như trước, mà giờ nó như một cái đầm lầy u tối, không có một cái gợn sóng, "Lúc đó, tôi đã vô cùng kinh hoảng thất thố, tôi nghĩ, sao vận mệnh của tôi lại có thể gắn bó với một người yếu ớt được đây. Tôi là Thần, con người chẳng qua chỉ là vài nét tô điểm trong cuộc sống mà thôi, sao tôi có thể bị trói buộc bởi người đó được!"
"Làm sao tôi có thể bị trói buộc được...." Vân Miểu lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống cái áo khổng tước diễm lệ, nhuộm đẫm ra vệt sâu sắc, "Vì thế, tôi đã giết chàng, khi đó, tên của chàng vẫn chỉ là một vết nhợt nhạt. Đây là cách duy nhất để cứu vãn, trước khi sinh mệnh của chúng tôi thật sự bị nối liền, tôi đã chặt đứt nó...."
Sau đó, trên thế giới này, cũng không còn cái người tên Kell Black nữa, anh đã an nghỉ trong nghĩa trang, em trai anh thay anh lên làm gia chủ nhà Black, mẹ anh vì quá đau đớn mà bị bệnh không dậy nổi, hai năm sau, gia tộc Black lại tổ chức một lễ tang khác.
....
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, rõ ràng phòng vẫn thanh nhã như trước, nhiệt độ cũng vừa đủ ấm, nhưng Harry tự dưng lại cảm thấy lành lạnh. Tầm mắt lơ đãng đảo qua đồ trên bàn, cành hoa mai bên trong bình sứ trắng được bỏ vào từ sáng sớm, còn dính sương, mà bây giờ nó cũng đã hiện ra vẻ héo úa, những cánh hoa mỏng như trong suốt mất đi lượng nước vốn có, trở nên khô héo, như một người đẹp đã đến tuổi xế chiều.
Kỳ thật Harry cũng không biết vì sao Vân Miểu lại đồng ý kể cho cậu biết chuyện này, là vì cậu cũng mất đi người yêu, hay là vì cậu là một trong vài người ít ỏi còn có quan hệ với nhà Black?
Nhưng cậu không đi hỏi, vẫn duy trì im lặng, thậm chí hết sức tránh xa, không nhìn tới Vân Miểu.
Cậu đột nhiên hiểu ra, vì sao Vân Miểu, một người yêu văn hóa phương Đông như vậy lại kiên trì làm lễ Giáng Sinh, đặt một cây giáng sinh cao to ở trong phòng khách hoàn toàn kiểu Trung Quốc, dưới gốc cây chỉ có lẻ loi một món quà, nhưng chậm chạp không có ai mở nó ra.
"Lại nói, tôi vẫn chưa tặng quà Giáng Sinh cho anh đâu," Vân Miểu đột nhiên nói thế, trong giọng nói vẫn mang tiếng nức nở, trên gương mặt trắng ngần là hai hàng nước mắt thật dài, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Harry, "Anh đã từng nói, trên người người yêu của anh cũng chảy dòng máu nhà Black, đúng không?"
Harry gật gật đầu.
"Vậy anh có biết, tôi là vị Thần quản lý cái gì không?"
"Cái gì?"
"Sống chết," Vân Miểu thấp giọng phun ra hai từ này, cánh tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng nâng lên, trong lòng bàn tay đột nhiên dấy lên một ngọn lửa màu xanh lam, "Để làm lễ vật, tôi sẽ đem người yêu của anh trả lại cho anh."
Trả lại.... cho tôi?
Harry hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ, đầu ngón tay vô ý thức run rẩy, cậu hơi há há mồm muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng gì, con mắt cứ nhìn chòng chọc vào ngọn lửa ở trong lòng bàn tay của Vân Miểu.
Cậu không dám tin tưởng, thậm chí trong nháy mắt, cậu hoài nghi đây có phải là một giấc mơ hay không, một giấc mơ tạo ra tất cả những chuyện này, dùng để lừa gạt chính mình, rằng Draco còn có thể trở về.
Vân Miểu chuyên tâm nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của mình, ngọn lửa màu xanh lam sáng sủa phản chiếu vào con ngươi của cô. Cô thậm chí không hề chớp mắt, ánh mắt vẫn cứ theo sát điểm trắng trong ngọn lửa.
Nhưng mà, không biết đã qua bao lâu....
"Không tìm được...." Vân Miểu nhíu mày, không thể tin lẩm bẩm, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xám như tro tàn của Harry, tầm mắt chạm đến chiếc nhẫn trên tay cậu, cái nhẫn hình chữ "M" như đang tuyên thệ quyền sở hữu kia, nháy mắt trong đầu liền nhớ ra cái gì đó, "Anh ta là người nhà Malfoy?!"
Harry nói không ra lời.
Từ trên mây rơi xuống địa ngục, hóa ra chỉ trong nháy mắt như vậy.
Một giây trước, cậu còn tràn đầy cõi lòng chờ mong rằng Draco có thể trở lại bên cạnh cậu, kết quả một giây sau, cậu được báo là, mọi chuyện vẫn như lúc trước.
"Nhà Malfoy có huyết mạch của Thần, tôi còn nhớ, rõ ràng mấy đời trước không có người nào hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thế hệ này đã có một người thừa kế thức tỉnh được, ngay cả tôi đã ở cách xa vạn dặm mà vẫn có thể cảm nhận được," Vân Miểu cục hứng rủ đầu ngón tay xuống, không biết là đang giải thích với Harry hay là đang tự nói, "Đời sau của Thần mà triệt để thức tỉnh, sẽ có linh hồn khác với con người bình thường, nó không thuộc về khu quản lý của tôi, mà là thuộc về thế giới này.... Kell cũng như thế, bởi vì tôi đã yêu chàng, cho nên linh hồn của chàng cũng không giống người khác, cũng không thuộc về tôi...."
Harry không muốn nghe lời kế tiếp của cô nữa, cậu đứng lên, đi thẳng tới cửa, bóng lưng luôn cao ngất giờ phút này có hơi lọm khọm.
Cậu biết mình không nên oán hận Vân Miểu, cô đồng ý cứu Draco đã là hiếm thấy, mà linh hồn của Draco không thuộc về quyền quản lý của cô cũng không phải là lỗi của cô.... Nhưng cậu vẫn không có cách nào ở lại chỗ này được nữa, tư vị hy vọng vừa mới được dấy lên đã bị đập nát thật sự quá tệ, tệ đến mức trái tim như đang muốn nứt ra.
"Cảm ơn vì đã chiêu đãi," Harry đẩy cửa ra, bông tuyết nhỏ vụ bị gió bắt trói bay vào bên trong một ít, cậu không quay đầu lại, vội vàng tạm biệt, sắc mặt trắng bệch, "Tạm biệt."
"Chờ chút," Vân Miểu hô một tiếng, tay không tự chủ nắm chặt, ánh mắt lóe lên tia giãy dụa, hỏi, "Anh có đồng ý, dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của anh chàng Malfoy kia không?"
Bước chân đã đi ra ngoài của Harry bị thu lại, cậu đứng ở cạnh cửa, nửa người đã lộ bên dưới gió tuyết, áo khoác màu đen bao phủ cơ thể đặc biệt đơn bạc.
Vân Miểu đã bắt đầu hối hận vì mình nhất thời kích động hỏi.
"Tôi nguyện ý dùng tất cả để đối lấy Draco, sinh mệnh, linh hồn, cái gì cũng được. Giống như, cô đối với ngài Kell vậy." Harry thấp giọng nói, khóe miệng mang ý cười như có như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bi thương hơn cả khi rơi nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT