Bên trong Đại Sảnh Hogwarts, người bị thương nằm la liệt khắp nơi.

Tuy rằng theo tình huống trước mắt mà nói, bên Tử Thần Thực Tử cũng không chiếm được tiện nghi gì, nhưng bởi vì trận chiến này có mấy vị Thần gia nhập, nên lực phá hoại của hai bên cũng trở nên to lớn, tình huống tử vong, bị thương nặng cũng biến thành đặc biệt nghiêm trọng.

Phu nhân Pomfrey và tiểu đội chữa trị của bà vội vã bôn ba, tiểu đội hậu cần thỉnh thoảng cầm độc dược cùng các loại dụng cụ phòng bị phép thuật chạy khắp nơi, thay đổi lại những đồ bỏ hoang còn có thể dùng thành những vật có ích, căn bản không có thời gian để thở.

So sánh một chút, giáo sư Snape đột nhiên phát hiện mình có vẻ khá nhàn, quả thực không thể nhịn.

Bây giờ, bên cạnh ông là vô số bình độc dược, trong đó lọ nào, có tác dụng gì, tự nhiên cũng chỉ có mình ông là hiểu rõ nhất, do bị Alvin, trước khi nổ ra cuộc chiến, đã dùng đủ loại thủ đoạn bức bách, suýt chút nữa đã phải lập lời thề, nên từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, việc ông làm nhiều nhất là đứng ở trước cửa sổ lâu đài, phóng ra phép thuật tầm xa cùng với ném độc dược xuống bên dưới cửa sổ.... Tuy rằng rõ ràng làm đối phương thương vong lớn, nhưng ông vẫn cảm thấy uất ức.

Mà hiện tại, ông không cần ngẩng đầu lên, cũng có thể thấy được trên không trung đang lơ lửng ba bóng người, mới đầu chỉ có Harry và Harmoris, không biết tự lúc nào lại đột nhiên nhảy ra một cô gái mặc đồ đen tay cầm một thanh kiếm dài, sau một hồi nữa, thậm chí ngay cả Alvin cũng đã xuất hiện.

Không phải nói chỉ có cô áo đen kia làm chủ lực đối phó Harmoris thôi sao! Snape nhấp mạnh môi dưới, suýt chút nữa đã làm cậu học sinh chạy tới lấy độc dược phải sợ đến chân run – trùng hợp là đứa nhỏ này cũng đã từng thấy cảnh này của Snape vì tiết Độc Dược không đạt tiêu chuẩn.

Snape vừa vứt độc dược vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phía trước, chỉ sau chốc lát, Harry xác thực lại về chiến trường lần nữa – lúc này đội quân Thánh Đồ làm dự bị cũng đã được phát động theo quy mô lớn, Alvin và người phụ nữ áo đen kia cũng đã bắt đầu tấn công.

Snape giận dữ lại ném một bình độc dược, bắt một học sinh đến bên cạnh mình, chỉ vào đủ loại bình độc dược bên trái, "Ném những bình này về phía bọn Tử Thần Thực Tử, chọn chỗ nào nhiều người ấy! Bên phải là thuốc chữa thương, nhớ cho rõ chút, để ý chỗ này cho tôi!" Nói xong, ông cũng vung áo choàng một cái rồi rời đi, chỉ chừa lại cậu học sinh mang vẻ mặt đưa đám kia.

Snape vội vàng chạy ra phía trước đại sảnh, trên đường đi, ông phát hiện tất cả khung tranh đều biến đi hết rồi, toàn bộ đã đi ra phía trước xem cuộc chiến, tiểu đội chữa thương cùng đội hậu cần cũng đang không ngừng bôn ba, đã có một ít Tử Thần Thực Tử tấn công vào Hogwarts, mặc dù không vào thành công, nhưng vẫn liều mạng đi vào, tiểu đội chữa thương không những phải cứu người bị thương ngay ở trên chiến trường, mà còn phải chữa trị cho những người đang ở trong Hogwarts. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Snape cảm thấy có một chấn động khổng lồ, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có một ít mảnh vỡ rơi xuống, toàn bộ cầu thang cũng bị lay động theo.

Động tác lớn như vậy, hiển nhiên là do có một vị Thần nào đó ném phép thuật ở trên Hogwarst, Snape tiếp tục đi về phía trước, trong lòng nghĩ, tuyệt đối đừng cho ông biết đó là Alvin.

Dumbledore và Grindelwald đều đang ở trước Đại Sảnh, hiện tại nơi này cũng là chiến trường chính, hai lão già này hoàn toàn không có vẻ suy yếu, vừa ném phép thuật, một đám lớn ngã phần phật ngay trước mặt, vừa còn có thời gian đi chỉ trích lẫn nhau....

"Nhìn rõ ràng một chút đi, đúng là lớn tuổi, mắt mờ, chân chậm mà! Anh suýt chút nữa đã ném trúng người của chúng ta rồi đó!"

"Em cứ quản phần mình đi, uy lực bùa chú của em quả thực chỉ đủ để cù lét con mèo nhỏ ngứa!"

"Bên trái! Cẩn thận!"

....

Snape lạnh lùng lườm bọn họ, đi tới bên cạnh giáo sư Flitwick đã mất công sức giảng dạy môn Bùa Chú, trầm mặc không nói gì, bắt đầu vung vẩy đũa phép. Vào lúc này, bùa chú mà ông tự nghĩ ra đã hoàn toàn tìm được sân khấu biểu diễn, chỉ chốc lát sau, trước mặt chỉ còn một mảnh trống không, mà chính ông cũng đã sớm ném nội dung hứa hẹn với Alvin ngày hôm qua ra sau đầu, từ từ xông lên phía trước.

....

Blaise và Daphne đang ở tầng ba của Hogwarts, một nơi tương đối an toàn chút, nhưng theo tốc độ gay cấn của chiến tranh, sau khi giáo sư Snape gia nhập chiến trường chưa được bao lâu, phía tây Hogwarts đã bị Âm Binh công phá, hai người bọn họ vội vã dặn dò những học sinh khác bảo vệ chỗ này, sau đó, chạy xuống lầu hai trợ giúp.

Daphne phất tay đánh bại một tên Âm Binh, trên mặt mang vẻ trào phúng: "Thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày tớ phải đối mặt trực diện với cái loại không có chút thẩm mỹ gì có thể nói, cũng may bọn quỷ khổng lồ đã chết sạch ở bên ngoài rồi, nếu không, rất có thể tớ sẽ nôn ra mất."

Trong tay Blaise còn cầm mấy cái dụng cụ có phép thuật công kích, vừa mới ném ra một cái liền phát hiện ra kẻ thù ngã xuống đối diện khá là quen: "Hình như ở trên lớp Biến Hình, tớ đã gặp qua tên này, thực sự là lần gặp mặt làm người cảm động, hình như tên này đến từ Hufflepuff trung thành thì phải."

"Học viện lúc này toàn cái beep." Daphne hiếm khi chửi tục, phong độ thục nữ hoàn toàn bị ném sang một bên, sau khi thô bạo hóa đá một tên Tử Thần Thực Tử thì đẩy tên đó xuống cầu thang.

Blaise cong cong khóe miệng, nhưng rất nhanh anh không thể không ngậm miệng lại, bọn Tử Thần Thực Tử càng ngày càng nhiều, anh vội vàng bóp nát viên ngọc xin trợ giúp.

Anh hơi hơi lướt qua chung quanh, người bị thương càng ngày càng nhiều, phần lớn là những học sinh chạy đến giúp đỡ, rõ ràng là do kinh nghiệm thực chiến không đủ. Xung quanh tràn ngập tiếng gào khóc, tình hình trận chiến càng ngày càng căng.

....

"Tiếng khóc làm người ta vui sướng cỡ nào a," Harmoris phải đối phó hai kẻ địch mà vẫn còn dư sức trêu chọc, gã đúng là vị Thần mạnh nhất, nhất là khi đau thương hỗn loạn trên chiến trường bây giờ đã vận chuyển nhiều sức mạnh hơn cho gã, tuy Z đã mạnh mẽ ép mình tăng pháp lực nhanh chóng nên mới hơi hơi có thể chống lại gã, nhưng thanh kiếm vẫn trước sau như một không có cách nào đâm xuyên qua quả tim của gã được, mà năng lực hồi phục mạnh mẽ của Harmoris càng làm cho gã không có chút để ý nào đến những vết thương nhỏ này, "Thế giới này vốn nên như vậy, những thiện ý dối trá kia, sẽ cùng ta rơi xuống vực sâu."

Z nhìn gương mặt có thể nói là ung dung kia của Harmoris, pháp lực màu tím đậm không ngừng cuồn cuộn vận chuyển vào trong cây kiếm, cô cũng không nói một lời nào, ánh mắt khóa chặt Harmoris, bình tĩnh trấn định, hoàn toàn trái ngược với với sự thù hận tùy ý sinh sôi như khối u ác tính mà đã bị cô chôn sâu dưới đáy lòng từ rất lâu.

Trong tất cả mọi người, không thể nghi ngờ, cô là người hận Harmoris nhất, giữa bọn họ chính là huyết hải thâm thù. Andrea có thể nói là chết dưới tay cái tên trước mắt này, nếu không phải vì phong ấn gã, khiến thần cách bị tổn thương, Andrea sẽ không suy yếu như vậy, nói không chừng cũng sẽ không nhất thời phát rồ, làm cái nghi thức cúng tế kia.

Andrea đã không thể trở lại được, cô vô cùng hiểu rõ sự thực này, cho nên cô sẽ đến bên cô ấy, sau khi ném cái tên Harmoris này xuống địa ngục vĩnh viễn.

Harmoris đột nhiên cong môi cười cười, khi Z lại một lần nữa tấn công, gã không né đi, trái lại còn tiến lên nghênh đón. Ngay giây phút mắt thấy cây kiếm sắp đâm vào tim, gã đột nhiên xoay người, kiếm đâm trúng cánh tay gã, nhưng cùng lúc đó, tay của gã cũng đã đặt lên trên trái tim đang đập dồn dập của Z, liếc mắt thấy Alvin đang tiến lên tấn công từ phía sau, gã tiện tay đem Z chắn ra trước người.

Bị trúng liên tiếp hai loại phép thuật công kích, bả vai của Z bị trực tiếp xuyên thấu, máu đỏ tươi phun ra, bắn ra khắp một mảnh. Gương mặt vốn tái nhợt giờ phút này càng gần như trong suốt, vết máu từ trên khóe môi của cô chậm rãi chảy xuống dưới....

Thanh kiếm còn ở trong tay cô, nhưng cánh tay của cô đã bị Harmoris trực tiếp dùng một con dao sắc cắt trúng, căn bản đã bị phế bỏ.

Cô chỉ là nhân viên quản lý Cục Thời Không, bản thân sẽ không có pháp lực hồi phục mà trời cao đã tặng cho những vị Thần này, không nói tới chuyện mạnh mẽ dừng lại ở một thời không không thuộc về cô đã khiến cơ thể của cô bị tổn thương, ngay cả pháp lực cũng bị hạn chế, cho dù cô đã dùng cấm chú khiến pháp lực của mình đột phá trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đối mặt với Harmoris, cô cũng chỉ tạm thời ngang sức với kẻ thù, sau một quãng thời gian, chênh lệch liền hiện ra.

Nhưng cho dù là giun dế, thì cũng sẽ có lực phá hoại của nó.

Z biết cô căn bản không có cách nào chính diện đối đầu với Harmoris, ngay từ bắt đầu đã biết. Vì thế, vào cái đêm mật đàm với Alvin, cô đã yêu cầu một cơ hội để tới gần Harmoris. Một cơ hội mà Harmoris không thể tránh được.

Z cười cười, chỉ trong nháy mắt, khi tay của Harmoris và Alvin cùng chống lên trên vai cô, trong chớp mắt đó, cô đã tiêu hao chút sức mạnh cuối cùng của mình, nâng cánh tay lên, ném thanh kiếm về phía Alvin, đôi môi trắng bệch phun ra một câu: "Lui về phía sau."

Alvin cả kinh, theo bản năng nhận lấy thanh kiếm rồi lui về phía sau một bước. Một giây sau, một đoàn sương máu nổ ra ngay trước mắt anh.

Đây là màu đỏ được nhìn thấy nhiều nhất trong ký ức của Alvin, che ngợp cả bầu trời, rơi xuống mặt đất, phủ kín thân người, mà bản thân anh cũng vì lực to lớn kia đánh tới, cho dù đã có lui lại, nhưng anh vẫn phun ra một ngụm máu, tâm mạch bị chấn động đến mức đau đớn.

Mà Harmoris ở gần Z nhất, hiển nhiên gã chính là đối tượng công kích chân chính, cho dù cách một mảnh màu máu, Alvin vẫn có thể nhìn thấy gã bị thương không nhẹ, lên chiến trường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã không hề thong dong như trước.

....

Tổ trưởng Vera của đội số 5 trong Cục Quản Lý, đánh số 1524, danh hiệu Z, đã tự bạo mà chết vào năm hai công nguyên 179 Won đệ tứ theo lịch Thời Không, xin chuyển giao hồ sơ vì tham dự cuộc chiến giữa các vị Thần ở thời không số 112, cho phép.

....

Vào giây phút nhắm mắt lại, Vera phảng phất như lại được nhìn thấy người thiếu nữ mặc bộ váy màu lam nhạt kia, cô ngồi yên tĩnh bên hồ nước, mái tóc dài màu bạc ôn nhu thả xuống hai bên mặt, khi quay người lại, cô ấy đã lộ một nụ cười trong suốt không chút phòng bị về phía cô....

Thật đáng tiếc, Vera cười giễu một cái, tôi chưa từng nói với em rằng, "Tôi yêu em."

Tôi không biết mình có cái gì đáng để em thích, chỉ có thể không ngừng dựa vào dáng vẻ em thích mà thay đổi bản thân, ôm tâm tư thấp kém như vậy, ở lại bên cạnh em, nhưng cuối cùng người em thích vẫn như cũ, không phải là tôi.

Nhưng không sao cả, thật sự không sao cả, dù sao yêu em cũng là chuyện của tôi, tôi không để ý người trong lòng em là ai, cũng sẽ không lại ghen tỵ, chỉ cần có thể được ở bên cạnh em, tôi thật sự rất vui.

Bởi vì thế giới không có em, thật sự quá trống trải.

Tôi rất nhanh sẽ tìm đến em, Andrea.

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên phát hiện Z mới là người đau khổ nhất.... Từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình Andrea, cũng không xằng bậy với người khác, chuyên tâm vì người mình yêu mà đắp nặn một hình tượng đúng tiêu chuẩn của Andrea, khi nhìn thấy tình địch, dù chảy máu trong tim nhưng vẫn cố kỵ không ra tay, đối tượng thầm mến chết, Z cũng vì cô mà miễn miễn cưỡng cưỡng hơi hơi chăm sóc tình địch một quãng thời gian, cuối cùng còn vì em gái này mà tự bạo, thậm chí ngay đến khi chết cũng không dám thổ lộ.... Tổng kết lại, thực sự quá khổ, có đúng không!

(Editor: "Vực Sâu Chi Nhận", cái vũ khí giết được Harmoris, là kiếm nha. Bữa trước hiểu lầm "trường thương" là súng trường.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play