Hạ Quyên Quyên nắm lấy áo của Nguyên, ánh mắt có phần rụt rè.
Nguyên quay lại, ánh mắt ánh lặng nhìn cô.
- Những bộ xương...đó...
Cô hơi ngập ngừng, điều cô vừa rồi hỏi thực sự không biết diễn tả thành lời như thế nào. Nguyên chau mày, gương mặt đẹp trai lanh huyết nhìn cô, dường như đã phần nào hiểu được ý Hạ Quyên Quyên.
- Đúng vậy, những bộ xương đó đều là những kẻ phản bội lão đại, đều là chúng tự chuốc lấy thôi.
- Các người...các người thật đáng sợ.
Cô trợn tròn mắt kinh hãi hét lên, sao có thể nói mạng người như cỏ rác vậy chứ.
- Hạ tiểu thư, nếu như cô còn muốn sống tiếp thì xin hãy nhanh chóng theo tôi, lão đại đang chờ.
- Không! Không! Tôi sẽ không về bên loại người không bằng cầm thú đó đâu.
Cô vùng vằng định quay đầu bỏ trốn thì.
Rầm.
Gương mặt thanh thoát đập vào bộ ngực rắn chắc, cô đau quá bèn kêu lên.
- Ui da! Khốn kiếp, kẻ nào vậy!
Cô ngước lên, chạm ngay vào ánh mắt lạnh như băng của tên đó.
- Dám không quay về bên tôi!
Tiếng nói sắc bén còn hơi cả dao lam, bàn tay to lớn ôm chặt eo Hạ Quyên Quyên. Khóe môi khẽ nhếch lên cười.
- Anh buông tôi ra, bàn tay anh dính quá nhiều máu rồi, có xuống địa ngục cũng không gột rửa được đâu.
Cô vùng vằng, nhất quyết không chịu thua hắn, nhưng điều đó lại làm Trần Dương Thần giận dữ hơn, bàn tay to lớn siết chặt chiếc eo Hạ Quyên Quyên, đôi mày cau có trông có vẻ khó chịu.
Ánh mắt hắn khẽ liếc Nguyên, như ám hiệu "việc của ngươi đến đây đã kết thúc, mau đi đi".
Nguyên vâng lời rồi biến mất trong làn khói ảo.
- Mau buông ra.
- Em muốn tôi buông em.
- Đúng vậy, mau buông tôi ra, tôi không thể ở cùng loại người như anh thêm một giây phút nào hết.
Cô khinh bỉ phỉ vả vào mặt hắn, gương mặt vẫn không chút biến sắc, ánh mắt khẽ liếc vào vòng một của cô.
Cô bối rối che lại ngay lập tức.
- Anh nhìn cái gì? Tên đê tiện này.
- Cái gì thấy cũng thấy rồi, cái gì ăn cũng đã ăn rồi, vậy em nghĩ xem...nhìn thì có ăn thua gì?
- Anh...
Hạ Quyên Quyên tức giận không thốt nên lời, bản tính hắn vốn dã man giờ lại thêm bản tính biến thái, sắc lang nữa, đúng là hội tụ đủ mọi mặt mà.
- Tôi đã dặn em ở yên trong phòng chờ tôi mà.
- Anh nghĩ tôi là con điên hay sao, sao tôi phải chờ đợi một kẻ đã giết chết ba mẹ tôi chứ, nực cười.
- Em mau rút lại những lời vừa rồi.
Một tia không hài lòng xẹt qua mắt hắn.
- Anh là đồ giết ng...ưm...
Hạ Quyên Quyên chưa kịp dứt câu, đôi môi mọng đã bị bịt lại bởi một nụ hôn thô bạo.
Cô trợn tròn con mắt, bàn tay lạnh của hắn chạm vào mặt cô, khiến cô không cảm thấy rùng mình, đôi tay nhỏ đặt vào lồng ngực vạm vỡ kia rồi đẩy thật mạnh ra.
- Anh...cái đồ khốn này! Sao anh dám...
Cô chùi chùi miệng, ánh mắt căm phẫn đâm thẳng vào mắt hắn, chỉ tiếc là môi cô bị hắn làm bẩn thôi.
- Lần sau còn nói nữa thì em biết hậu quả rồi đấy!
- Đồ khốn, anh không có quyền cấm đoán tôi.
- Nếu em còn muốn gặp em trai mình...
Cô khựng lại vài giây, xém chút là quên mất em trai.
- Anh...dám uy hiếp tôi...
- Không phải uy hiếp mà là...cảnh cáo...
Khóe miệng cong lên một đường ngạo mạn, nhìn ánh mắt thỏ rụt rè của cô, đôi miệng xinh thế kia sao suốt ngày cứ lớn tiếng là đồ khốn, đê tiện, đê hèn...làm hắn không vui một chút nào.
- Tôi muốn gặp Long.
Hắn khẽ che miệng cô lại.
- Tôi không cho phép em nhắc về thằng đàn ông nào trước mặt tôi, bây giờ và về sau.
- Ưm...anh...buông tay...thối ra...
Cô cắn mạnh vào tay hắn.
Trần Dương Thần buông ra, một tiếng kêu đau cũng chẳng có, đúng là lão đại có khác.
- Tôi muốn về nhà.
- Không cho.
- Anh...anh muốn tôi làm gì?
- Đến cục dân chính.
- Đến đó để làm gì chứ?
...
- Kết hôn!
Sao chứ? Kết...kết...hôn!
- Anh bị điên sao?
Hắn chẳng nói chẳng rằng chỉ vác cô lên vai rồi đôi chân thon dài bước đi hiên ngang.
- Mau thả tôi xuống, tôi có chân tự đi được!
Cô hét toáng lên, dám coi cô là bao cát để mang vác tùy thích sao?
- Im lăng! Nếu em không muốn quay trở vào kia lần nữa.
...
-------
Cục dân chính.
- Em mau kí lẹ đi!
Tờ giấy đăng kí kết hôn đã đặt sẵn trên bàn, trên tờ giấy đã có sẵn chữ kí của hắn.
- Tôi không thể kết hôn với kẻ đã giết chết ba mẹ tôi.