Nguyên từ lúc rời khỏi nơi đó đã trở nên rất kì lạ, thường xuyên vắng
mặt, có khi đi đến đêm cũng chưa thấy về, có khi lại bắt gặp hắn đang
nói chuyện gì đó rất quan trọng qua điện thoại với một người đàn ông,
tên của hắn rất bí ẩn, chỉ vỏn vẹn 1 chữ J.
Hạ Quyên Quyên từ
lúc về đến giờ liên tục làm việc trên máy tính tìm hiểu xem 25 năm trước rốt cuộc đã xảy ra cuộc chiến gì, rốt cuộc chủ nhân của căn nhà hoang
đó là ai, liệu có phải là quan hệ mật thiết với cô như những gì đã suy
đoán, vấn đề này quả thật rất nan giải.
- Phu nhân!
Nguyên gõ cửa, giọng hắn vang từ ngoài vào.
- Có chuyện gì vậy?
Cô đáp lại, gập máy tính xuống rồi đi ra ngoài mở cửa.
- Thuộc hạ có tin này cho phu nhân liên quan đến Hạ Phong Diệp.
Hạ Quyên Quyên nheo mày, tên khốn đó sao.
- Anh nói đi!
- 1 giờ chiều ngày hôm nay, tập đoàn Hạ thị và Nghiêm thị sẽ chính thức sát nhập lại làm một và đứng dưới tên của Hạ Phong Diệp.
- Vậy còn Nghiêm Mặc Huy, không lẽ lão ta lại để yên cho anh ta làm như vậy với cơ ngơi cả đời đã đổ bao xương máu để xây dựng?
- Hiện tại Nghiêm Mặc Huy đang bị tạm giam và có nguy cơ cao sẽ bị lãnh
án tù, ngoài ra tất cả tài sản của ông ta đều bị nhà nước xung vào công
quỹ, duy chỉ có tập đoàn Nghiêm thị may mắn được Hạ Phong Diệp mua lại
từ lúc nào đến lão cũng không hay.
Hạ Quyên Quyên trầm ngâm suy
nghĩ, nhà nước cũng nhanh tay lẹ mắt thật, khối tài sản kết xù đó của
lão cũng không hề tầm thường đâu, đúng là rất biết chớp thời cơ, còn về
gã Hạ Phong Diệp đúng là càng trưởng thành càng ngông cuồng, hắn cũng
rất thông minh không kém gì Trần Dương Thần.
Cô lo lắng, không
ngừng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. Trái tim đột ngột lại nhói
lại, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, cô yếu đuối thế này sao có thể
tự mình chống chọi lại mọi thứ cơ chứ và cả lời nhắn "Hãy đi tìm cha
ruột của em", đã lâu như vậy sao cô có thể tìm thấy đây, mọi thứ hắn
trước lúc đi xa để lại quá mông lung, cô nên đối mặt với nó sao đây?
- Tôi hiểu rồi, chiều nay lấy xe đưa tôi ra mộ của Thần, tôi muốn thăm anh ấy.
Nguyên chỉ lặng lẽ gật đầu rồi đi ra.
Hạ Quyên Quyên quay lại với công việc còn đang dở dang, lần này cô tìm được khá là nhiều điều thú vị.
"Ba người đàn ông quyền lực nhất của những năm cuối thập niên 90, Trần Dương Hàn, Nghiêm Mặc Huy và Đỗ Nhất Trung."
Cô nheo mày nhìn, Trần Dương Hàn là ba của Trần Dương Thần thì cô biết
rồi, Nghiêm Mặc Huy thì quá rõ nhưng còn người đàn ông còn lại, ông ta
rốt cuộc là ai?
"Đỗ Nhất Trung đã sống ẩn từ 20 năm trước khi ông ta mất đi cả vợ cả con, người đàn ông quyền lực này hiện đang rất thần
bí, liệu ông ta có còn sống?"
Một nhà báo cho hay.
Cô lướt xuống phía dưới vô tình phát hiện nhiều điều đặc biệt.
"Cuộc chiến quyền lực của ba kẻ quyền thế, người mất mạng, người trở nên thành công, kẻ lại sống ẩn dật."
"Đỗ Phu nhân sinh xong đứa con đầu lòng liền mất mạng, nguyên nhân cái chết vẫn còn là điều bí ẩn, đứa con gái mất tích liệu có còn sống?"
Vô vàn câu hỏi hiện lên, tất cả các bài báo chỉ dừng lại đúng ngày...tháng của 25 năm trước.
[...]
Hôm nay đã là ngày 30/12, là ngày cuối cùng của năm cũ, ngày mà tập đoàn Hạ thị sẽ tiến hành sát nhập.
Một năm vừa qua có vô vàn chuyện không vui ập đến người con gái này, từ
việc cha mẹ cô bị Trần Dương Thần giết, Long chết, đứa con bé nhỏ chưa
kịp hình thành hình hài, Mỹ Tuyết chết do chính tay cô giết, Hạ Phong
Diệp lộ bản chất thật, Nghiêm Mặc Huy vào tù và cả người cô yêu nhất
cũng vì cô mà ra đi, bỏ lại cô giữa vô vàn khó khăn.
Còn cả, người cha ruột của cô liệu có còn sống?
Đứng trước mộ hắn mà cô không thể kiềm chế được nước mắt, cái ngày thi thể
của hắn được chuyển về trong tình trạng cháy đen, mặt mũi không thể nào
còn định dạng được nữa, chiếc xe phát nổ nên hắn cũng đâu nào thoát
được.
- Thần, chỉ mới có mấy ngày anh không ở bên em mà em đã
mệt mỏi và không thể chịu đựng được rồi, em rất...nhớ anh, anh liệu có
nhớ em không?
...
Khoảng trời nghĩa trang mênh mông, cánh đồng cỏ xanh mướt, tiếng chim bồ câu bay "phạch phạch" nghe mà trĩu
lòng, lâu lâu gió nhẹ lại nổi lên, cả khung cảnh rộng lớn chỉ có mình
cô, cô đơn, hiu quạnh bên cạnh người mình yêu.
- Anh có nhớ
không? Anh nói nếu anh biến mất trong cuộc đời em, liệu em có còn yêu
anh không...bây giờ em hiểu rồi...em...không những yêu anh mà còn hận
anh rất nhiều...hận anh đã khiến em yêu anh, hận anh đã giết chết người
nhà của em, hận anh tất cả, anh vẫn chưa bù đắp cho em...
Cô nức nở nói tiếp, lau giọt nước mắt đang tràn xuống cằm kia.
- Em thật sự rất nhớ anh, em...buồn...cô đơn...anh ở trên đó có vui
không...nếu vui thì tốt quá rồi, còn em thì không ổn chút nào...
...
Chiếc xe BMW đen tuyền đậu ở đó đã một khoảng thời gian khá lâu rồi, ánh mắt
của kẻ bí ẩn kia không ngừng nhìn Hạ Quyên Quyên, lâu lâu lại thấy hắn
nheo mày tỏ vẻ khó chịu, hắn thở dài rồi lệnh cho gã tài xế.
- Đi đến trụ sở của Hạ Phong Diệp, hôm nay để coi hắn lộng hành tới đâu, con heo nuôi béo đến lúc thịt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT