Chủ nhân của căn nhà lộng lẫy đầy uy nghi tráng lệ này không ai khác chính là Trần Dương Thần, hảo soái ca trong lòng phụ nữ.

Miệng cô túm tím cười lộ rõ hai cái lúm đồng tiền sâu ơi là sâu.

- Xin chào! Tôi là Hạ Uyên Nhi - em họ của chị Hạ Quyên Quyên.

Cô hầu gái hơi bất ngờ nhưng rồi cũng mở cổng ra.

- Cô ngồi đây đợi một xíu, để tôi vào trong báo cho phu nhân.

- Vâng! Cảm ơn chị.

Hạ Uyên Nhi xưa nay nổi tiếng thông minh, lễ phép, nói chuyện với ai cũng đều rất đàng hoàng. Cô ngồi một hồi rồi đôi chân vốn quen chạy nhảy bỗng thấy khó chịu, đành lòng đứng lên đi vài vòng, đi loanh quanh một hồi, cô phát hiện ra một khu vườn vô cùng lộng lẫy, nó đẹp như tranh vẽ vậy, cứ như đang bước vào thế giới cổ tích, cô mê mẩn ngắm nhìn khu vườn hoa.

Cô ngỡ ngàng như một loại thôi miên cô vô thức tiến đến, khu vườn này toàn là hoa Lavender, xa xa chỉ thấy một khúm hoa hồng Bungari, nói chung khi nhìn vào cũng đủ biết chủ nhân của vườn hoa này rất thích loại hoa đặc trưng của nước Pháp này.

Mùi hương của loài hoa này khá là dễ chịu, tạo cho người chơi hoa một cảm giác thoải mái sau một việc căng thẳng.

Định bụng cúi xuống chỉ chạm nhẹ vào cánh hoa một xíu vì tính tò mò quá cao ai dè bàn tay bé nhỏ của cô bị nắm chặt rồi kéo mạnh lại.

- Không được đụng vào đó!

Lồng ngực bé nhỏ của cô đập mạnh vào người đàn ông kia, cô hơi choáng, ngước mặt lên nhìn người đàn ông thô bạo kia, bọn họ mắt chạm mắt, Hạ Uyên Nhi thốt lên trong đầu "Ông chú này nhìn đẹp trai quá đi".

- Tôi...tôi...xin lỗi...

Hạ Uyên Nhi có phần hơi lúng túng, bởi vì từ nhỏ đến giờ chưa từng chạm mặt gần như vậy với đàn ông.

- Đây là nơi cấm, ông chủ đã căn dặn không cho bất kì ai vào đây mà, sao cô lại vào đây được.

- Tôi xin lỗi...tôi không biết...đây là cấm địa...

Hạ Uyên Nhi bắt đầu run rẩy, nhìn cặp mắt sắc lẻm kia như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ vậy, vô cùng đáng sợ.

- Được rồi! Nếu cô là lần đầu thì cũng không phải là lỗi của cô.

- Vâng! Thành thật xin lỗi anh.

Hạ Uyên Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì mình đã tự tiện đi lung tung, còn lại bị ông chú xấu tính này bắt được, thật sự muốn kiếm một cái lỗ nào đó để chui vào mà.

Nguyên rời đi, trạng thái rất ung dung tự tại, còn hàng tá công việc đang chờ đợi hắn.

Đôi chân thon dài thoăn thoắt lướt ngang bãi cỏ, Hạ Uyên Nhi mê mẩn đắm say nhìn theo nó. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy được một người đàn ông có sức cuốn hút kìa lạ đến như vậy và cũng là lần đầu tiên cô...không thể rời mắt khỏi một người đàn ông.

[...]

Hạ Quyên Quyên vẫn như thường lệ, chăm sóc và tưới cây cho hoa. Khi thấy cô bé này đến thì vô cùng bất ngờ, nhưng đồng thời cũng hiểu được vì sao cô bé này tới đây.

- Chị Quyên Quyên, chỗ hoa này đều do một tay chị trồng nên hay sao? Quả thực rất khéo nha.

Hạ Quyên Quyên lắc đầu.

- Chỗ này đều do Thần một tay vun trồng.

- Ù ôi, vậy quả thực anh rể rất yêu thương chị nha.

Hạ Uyên Nhi cười tươi nhặt từng đoá Lavender vàng và tím xếp thành một bó hoa tuyệt sắc rồi nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc lọ thủy tinh kia. Hạ Quyên Quyên chỉ mỉm cười.

- Làm sao mà em biết được là anh ta yêu thương chị chứ? Biết đâu đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài thì sao?

- Chị đó! Quá nhạy cảm rồi, nếu anh ấy không yêu thương chị thì có nhất thiết phải tự tay mình trồng từng đoá hoa oải hương đủ sắc này cho chị không, có cần phải tận mặt mời em lên đây để bầu bạn nói chuyện với chị không? Chị nghĩ xem, những chuyện mà chị từng trải qua cùng anh ấy, anh ấy đã làm gì vì chị? Chị đã từng nghĩ chưa?

- Chị...

Hạ Quyên Quyên ấp úng, thực sự thì cảm xúc hiện tại của cô rất hỗn loạn, như đang đứng giữa một sa mạc lớn và không bao giờ tìm thấy được lối ra.

Hạ Uyên Nhi vỗ nhẹ vào tay cô, khẽ bíu chặt môi.

- Chị à! Quá khứ đã là quá khứ rồi, bây giờ cái quan trọng nhất là chị phải sống cho hiện tại và cả tương lai, chị hiểu không?

-...

- Em nghĩ trong lòng của chị chắc đã có câu trả lời sẵn rồi.

Hạ Uyên Nhi vỗ vai cô rồi bước vào nhà, cô chỉ mong rằng chị mình sẽ hiểu ra phần nào đó, anh ấy đối với chị quan trọng đến dường nào.

...

Tí tách...tí tách...

Từng giọt mưa rơi thấm đấm chiếc đầm trắng của cô, cô chỉ bíu môi, dòng nước nóng chảy dài từ khoé mắt, cô tự hỏi, thời gian qua mình đã đánh mất bao nhiêu điều rồi, đánh mất chính bản thân mình, chỉ ước thời gian quay trở lại.

Một bóng hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt cô, nhẹ đưa chiếc ô lên che cho cô, cô run rẩy từ từ ngước mặt lên.

- Vợ ơi! Mưa rồi!

Mưa ngày càng lớn và ảm đạm, tựa như nỗi lòng của hai con người kia, số phận đã đẩy đưa họ đến với nhau, kết thành một cặp.

Rốt cuộc thì người đàn ông này đã hi sinh bao nhiêu điều cho cô rồi? Và cũng lấy đi bao nhiêu điều của cô rồi? Đúng là mối câu hỏi khó mà trả lời được.

Đúng! Ta sống là sống cho hiện tại, là sống cho tương lai, đâu phải sống cho quá khứ.

Khoé miệng Hạ Quyên Quyên khẽ nở nụ cười. Ánh mắt hắn vẫn rất dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh. Cô tự hỏi lòng mình. Tất cả...

Có nên kết thúc ở đây không?

- Thần!

Cô khẽ kêu tên hắn, đôi mắt chim ưng lặng im lắng nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play