Buổi sáng hôm sau Mẫn Mẫn mặc bộ hỉ phục màu đỏ rực rỡ, đầu đội chiếc mũ đính đầy châu ngọc quý báu, dưới sự dìu đỡ của bà mai, dưới sự theo dõi chăm chú của tất cả mọi khách nhân trong phủ Viễn nàng từ phía ngoài cổng vào tới trong đại sảnh. Bộ hỉ phục của Mẫn Mẫn làm mọi người không khỏi hoa mắt, ngoài được may bằng tơ lụa thượng hạng thì các hình thêu trên áo đều dùng chỉ nạm vàng. Nhóm thợ trong hoán y cục đã phải làm việc mười sáu giờ mỗi ngày và liên tục trong hai tuần để tạo ra chiếc áo có một không hai này.
Mẫn Mẫn vào trong sảnh đứng cạnh Tiêu Phong, hai người hướng mặt ra sân. Bà mai đứng sau hai người hô:
- Giờ lành đã tới!
Sau khi làm lễ tam bái, Tiêu Phong và Mẫn Mẫn quỳ lạy Khang Hi. A hoàn Hiểu Quân bưng một khay trà đứng sau cặp phu thê. Bà mai bên cạnh Hiểu Quân lại kêu lên:
- Dâng trà!
Tiêu Phong và Mẫn Mẫn dâng trà cho Khang Hi. Khang Hi đã được Hiếu Trang dạy thuộc vài câu chúc mừng nên uống trà rồi lên tiếng chúc phúc đôi phu thê. Ung công công trao cho Hiểu Quân hai phong bì.
Trên khay trà được thay bằng hai cái chung khác. Tiêu Phong và Mẫn Mẫn tiếp tục quỳ lạy Hiếu Trang. Hiếu Trang đưa tay đỡ chung trà của Tiêu Phong, nở một nụ cười như cảm kích chàng rồi uống cạn chung trà. Hiếu Trang lại đỡ chung trà của Mẫn Mẫn, uống một ngụm rồi dặn dò Mẫn Mẫn nên sống hòa thuận với mọi người trong phủ, sau đó Tô ma ma trao Hiểu Quân hai phong bì.
Trên khay trà lại được thay bằng hai cái chung khác, Tiêu Phong và Mẫn Mẫn đi đến dâng trà cho Lâm Đan. Lâm Đan chẳng nói gì nhiều, mặc dù Tiêu Phong không có cảm tình với Mẫn Mẫn nhưng Tiêu Phong cũng ra tay hào phóng nên Lâm Đan rất vừa bụng. Khuôn mặt Lâm Đan điểm nét cười uống cạn hai chung trà, đoạn cũng trao lì xì. Đúng là lễ vật Tiêu Phong tặng Mẫn Mẫn cả thảy đều thuộc hàng tinh xảo. Chỉ nói nguyên bộ trang sức mà Mẫn Mẫn đang đeo gồm có mão đội đầu, vòng đeo tay, dây chuyền trên cổ, trâm kim thiền ngọc điệp và bông tai. Nhất là mặt dây chuyền vàng nàng đang mang có đính một pho tượng Phật làm bằng đá quý, Phật bà Quan Âm ngồi trên tòa sen, tay cầm một lọ bạch ngọc được điêu khắc hết sức tinh vi.
Sách Ngạch Đồ đứng xem lễ bên cạnh Tân Nguyên. Sách Ngạch Đồ hết nhìn Tiêu Phong rồi nhìn Tân Nguyên, đau đớn cả tâm can, ước sao buổi lễ qua đi cho nhanh, cho xong.
Hai chung trà cuối cùng được Tiêu Phong và Mẫn Mẫn dâng lên Đài Nã. Đài Nã đưa tay nhận chung trà từ Tiêu Phong, uống một ngụm rồi cười nói:
- Theo phong tục của hãn tộc chúng tôi, nữ nhân khi gả đi thì trong ngày đại lễ sẽ được chồng cô ta mang cho chuỗi Phật châu do ngạch nương cô ta để lại. Ngạch nương của Mẫn Mẫn không còn nữa nên ta thay bà ấy trao lại sâu chuỗi này.
Đài Nã dứt lời đưa Tiêu Phong một chuỗi Phật châu mười tám hạt làm bằng gỗ đàn hương tượng trưng cho mười tám vị La Hán mà đại sư Tây Tạng đã làm phép.
Tiêu Phong tuân lời, đeo chuỗi hạt vào cổ Mẫn Mẫn. Đài Nã đặt tay lên vai Mẫn Mẫn nhẹ nhàng bảo:
- Đây là Phật châu gia truyền của ngạch nương con, về sau con hãy luôn đeo nó trên mình để nó có thể phù hộ thân thể con luôn được khỏe mạnh. Con cũng nên dùng nó mỗi tối trước khi đi ngủ cầu phúc cho phu quân của con được trường thọ vạn phúc.
Trong mắt Mẫn Mẫn ánh tia hạnh phúc, nói với Đài Nã:
- Đương nhiên con sẽ làm vậy, hầu hạ phu quân là bổn phận của con, con sẽ luôn ghi nhớ lời này.
Mẫn Mẫn nói rồi nhìn Tiêu Phong qua tấm khăn che đầu, ánh mắt nàng hoan hỉ khôn cùng. Từ thuở nhỏ nàng đã được Lâm Đan nuôi dạy nên nàng rất muốn khi trưởng thành có thể cưới được một người chồng oai dũng giống như Lâm Đan. Mà Tiêu Phong lại cao hơn Lâm Đan gần nửa cái đầu thêm vào đó cũng có vẻ dũng mãnh hơn rất nhiều, trên người Tiêu Phong toát ra sự uy nghiêm và liều mạng của chiến trường nên càng khiến Mẫn Mẫn thỏa mãn.
Trái với Mẫn Mẫn, trong suốt buổi sáng hôm đó gương mặt Tiêu Phong không có phản ứng nhiều, cứ bình thường chẳng buồn chẳng vui gì, nhưng thật sự thì đối với chàng buổi lễ bái đường dài lê thê như thể không bao giờ dừng lại.
Cuối cùng thì buổi lễ cũng được cử hành trọn vẹn, bà mai dìu Mẫn Mẫn vào căn phòng ngủ của Tiêu Phong trong hậu viên chờ chàng trong khi Tiêu Phong ở lại đại sảnh dự tiệc với mọi người.
Tiêu Phong không trò chuyện với khách nhân nhiều. Tiệc cưới càng ồn ào náo nhiệt bao nhiêu chàng càng cảm thấy cô đơn bấy nhiêu, càng đông đúc chàng càng cảm giác mình đơn độc. Và cũng vì chán nản không lấy được người như ý nên trong bàn tiệc chàng không ngừng dốc ngược bầu rượu vô miệng. Sách Ngạch Đồ, Khang Nạp, Sách Ni ngồi chung một bàn nhìn Tiêu Phong liên tục uống mấy bình rượu, nhưng ba người biết tâm trạng chàng không ổn nên cũng không ai nỡ đi cản.
Khang Nạp nào giờ là người khá lạc quan, nhìn Tiêu Phong một lúc quay sang nói nhỏ vào tai Sách Ni:
- Việc đã đến nước này hãy mặc kệ đi, chúng ta cứ cầu trời Tế Nhĩ Ha Lãng hắn quên được nữ thần y. Mẫn Mẫn cũng không phải hạng nữ nhân lỗ mãng, nếu hắn không suốt ngày nhắc tới tình cũ mà thờ ơ với người mới thì ta nghĩ Mẫn Mẫn cũng sẽ làm tròn bổn phận của người vợ.
Sách Ni nghe Khang Nạp bảo trong lòng chỉ có cảm giác rối bời, và để che đậy sự phiền não của mình Sách Ni quay đầu nhìn Tiêu Phong bấy giờ đang cung rượu bàn tiệc của Vương Diệm. Lúc nãy Sách Ni chú ý tới động tác của Mẫn Mẫn khi xuất hiện ngoài cổng phủ Viễn. Sau khi quan sát Mẫn Mẫn đi vào sảnh, Sách Ni nén tiếng thở dài tự nhủ Mẫn Mẫn đúng là một kiểu con gái của các nhà quan lại, quyền cao chức trọng nên tác phong cao ngạo, phô trương hống hách đến vô cực, cái tánh tình đó giang sơn dễ đổi tánh nết e rằng khó có thể thay. Bây giờ Sách Ni nghĩ lại tiếp tục nén một tiếng thở dài.
Thật sự thì Khang Nạp cũng chẳng khá hơn Sách Ni là bao, tuy mặt ngoài Khang Nạp nói hôn sự của Tiêu Phong sẽ ổn nhưng sau khi Khang Nạp nói xong nhíu cặp chân mày thành một đường thẳng. Khang Nạp cũng nhớ ra Mẫn Mẫn ngoài việc xinh đẹp thì không có điểm nào đáng để người ta kính trọng hay muốn yêu cả, điều này làm cho Khang Nạp tin rằng cuộc sống của bất kỳ người đàn ông nào sau khi lấy Mẫn Mẫn về sẽ không bao giờ được yên. Mẫn Mẫn chẳng những xa hoa và quy cũ còn thêm cái tính ghen tuông bất trị, rất đáng khiếp đảm.
Ngày cưới đối với Tiêu Phong trôi qua chậm chạp như cả một thế kỷ dài đằng đẵng. Một ngày chàng phải đối mặt và hành lễ với rất nhiều người, lại phải đi chào rượu từng bàn, nghe từng lời ca ngợi và chúc tụng nên từ xương sống, thắt lưng tới chân chàng đều đau.
Sau khi tiệc tàn, khách đều ra về, Tiêu Phong vẫn không vào phòng tân hôn gặp Mẫn Mẫn mà ngồi nán lại ngoài sảnh tiếp tục uống rượu. Đến quá khuya, Lôi Kiến Minh thấy Tiêu Phong say khướt bèn sai một tên lính cõng chàng vào phòng.
Kẹt một tiếng, cửa phòng tân hôn mở ra. Mẫn Mẫn ngồi trên chiếc giường trải gấm đỏ thêu hình uyên ương, đầu vẫn còn phủ khăn lụa đỏ, tâm tình nàng vô cùng phấn khởi nhưng cũng vô cùng hồi hộp. Mẫn Mẫn có cảm giác như trái tim nàng muốn nhảy vọt ra ngoài lồng ngực của nàng vậy, miệng thì đắng, lưỡi cũng khô. Nàng thật sự chưa dám tin cái ngày mà nàng chỉ thấy trong mơ thật sự đến. Mẫn Mẫn âm thầm thu hai nắm tay nàng lại, nắm chặt đến độ mười móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay nàng, sự đau đớn đó nhắc nhở với nàng rằng đây chính là hiện thực, không phải giấc mơ. Đang lúc Mẫn Mẫn trấn tĩnh được tinh thần thì tên lính cõng Tiêu Phong đặt chàng nằm xuống giường. Sau khi tên lính ra ngoài, Mẫn Mẫn chờ một chút không thấy Tiêu Phong cục cựa hay nói gì với nàng bèn tự động vén khăn trùm đầu lên. Mẫn Mẫn nhìn Tiêu Phong, người tình trong mộng của nàng, người chồng mới cưới của nàng đang nằm bất tỉnh trên giường hai mắt nhắm nghiền, trông chàng chẳng khác nào một người chết rồi.
Đêm đó Mẫn Mẫn cởi mũ đội đầu của Tiêu Phong ra rồi nằm xuống cạnh chàng, dùng mọi cách lay người chồng của mình thức dậy để cùng nàng làm cái chuyện đáng ngàn vàng nhưng chàng say đến độ bất tỉnh nhân sự không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Thế là, suốt đêm hôm đó Mẫn Mẫn chỉ ngắm nhìn thân thể đàn ông hấp dẫn và ngửi được mùi rượu ngột ngạt xộc vào mũi. Mẫn Mẫn nắm lấy tay Tiêu Phong áp lên má nàng, tay chàng lạnh ngắt, nàng gối đầu lên ngực chàng, lồng ngực tráng kiện đó cũng lạnh nhưng cả thảy đều chẳng bằng nét mặt lạnh lùng của chàng khi làm lễ bái đường với nàng. Mẫn Mẫn hôn lên đôi môi người đàn ông mà trước giờ luôn đối với nàng rét lạnh như băng, trong đêm thu lại càng như hàn ngọc ngàn năm, Mẫn Mẫn chợt cảm thấy từ trái tim nàng tỏa ra một sự cô đơn trống trải. Nhưng nàng tự an ủi, không nên trách chàng, một ngày bận rộn thế này nếu mà chàng không ngủ ngon giấc mới lạ.
Sáng ngày hôm sau Tiêu Phong tỉnh dậy thấy Mẫn Mẫn nằm nghiêng bên chàng lặng lẽ ngắm chàng, lễ phục của nàng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có khăn trùm đầu và mão đội đầu là đã được nàng tháo ra.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiêu Phong nói vọng ra cho người đó vào. A hoàn bên mình chàng là Tiểu Tuyền đi vào, theo sau là a hoàn cận thân của Mẫn Mẫn - A Lan. Tiểu Tuyền và A Lan bưng hai thau nước và hai chiếc khăn vào phòng. Mẫn Mẫn bảo A Lan rót rượu giao bôi. A Lan bèn đặt thau nước và khăn xuống chiếc bàn ở giữa phòng rót rượu ra hai chung xong bưng lại đứng chờ cạnh bên giường.
Mẫn Mẫn ngồi dậy cầm lấy hai chung rượu từ tay a hoàn của nàng, cười với Tiêu Phong, sóng mắt Mẫn Mẫn dạt dào như hoa xuân ngập tràn bên suối nói:
- Đêm qua chàng uống say quá, hai ta còn chưa uống rượu giao bôi nữa này.
Tiêu Phong chậm chạp ngồi dậy cầm chung rượu.
Sau khi rượu giao bôi được uống xong A Lan đem cất hai cái chung rồi ngoắt Tiểu Tuyền rời đi. Còn lại cặp vợ chồng son, Mẫn Mẫn nói:
- Để thiếp hầu chàng rửa mặt thay đồ.
Nàng nói rồi toan đặt chân xuống giường nhưng Tiêu Phong khẽ vẫy tay ra hiệu bảo nàng ngồi lại giường.
- Để ta tự làm – Tiêu Phong nói - Nàng cứ tự nhiên như chỗ này là nhà của nàng, những khi không có người ngoài chỗ này của ta không cần quy cũ nhiều như vậy.
Tiêu Phong dứt lời bước xuống giường tự làm vệ sinh cá nhân, sau đó tự đi lấy quan phục treo trên giá y.
Mẫn Mẫn ngồi trên giường nghe Tiêu Phong nói sáng nay chàng phải hầu triều vì trong sở quân cơ có nhiều chuyện cần chàng giải quyết mà bụng nàng giận run. Mẫn Mẫn nghĩ tới đêm qua người ta thường nói đêm xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng song chàng lại uống say bí tỉ rồi ngủ như chết không hề chạm vào nàng, bây giờ chàng lại đi hầu triều không ở nhà hưởng thụ với nàng, rõ ràng trong lúc làm lễ dâng trà Hiếu Trang cho chàng nghỉ phép mười ngày khỏi cần phải lên triều. Thêm vào đó, cơn giận của Mẫn Mẫn càng như một thùng dầu đổ vào đống lửa khi nàng ngó thấy tay chàng bị thương nhưng chàng chẳng để nàng hầu chàng vận y phục mà tự xoay xở lấy, mãi không được mới gọi Tiểu Tuyền vào giúp chàng thắt đai lưng và cài nút áo. Rõ là chàng không muốn có bất kỳ sự va chạm nào với nàng. Mẫn Mẫn đang tức tối trong lòng, chợt phát hiện Tiểu Tuyền vừa cài nút áo cho Tiêu Phong vừa len lén dài cổ qua vai chàng nhìn nàng, Mẫn Mẫn bèn trừng mắt với Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền sợ quá, rụt cổ lại không dám nhìn Mẫn Mẫn nữa.
Mẫn Mẫn bất đắc dĩ phải nhìn Tiểu Tuyền cài nút áo, bẻ cổ áo, thắt đai lưng, mang giày vào chân cho người chồng của mình, lại nhìn Tiêu Phong cầm chiếc mũ có gắn tua đỏ và đuôi công màu lục từ tay Tiểu Tuyền nói cám ơn với Tiểu Tuyền rồi đi ra khỏi phòng. Vạt áo của Tiêu Phong khuất sau cánh cửa lâu rồi Mẫn Mẫn vẫn còn ngồi trên giường không động đậy. Trên người Mẫn Mẫn hãy còn mặc bộ hỉ phục rất nặng, tuy rằng lúc này đang là cuối thu nhưng mồ hôi từ chân tóc nàng không ngừng rịn ra, thấm ướt cả trán nàng, chảy vào khóe mắt xuống hai bên thái dương khiến lớp phấn trang điểm trên mặt nàng phai đi quá nửa. Bộ áo lót phía trong cũng ướt đẫm, dán chặt vào làn da trắng mịn, Mẫn Mẫn ngồi trên giường không thoải mái chút nào.
Tiêu Phong bước nhanh ra cổng leo lên xe bảo phu xe đưa chàng đi chầu triều, chàng thở phào nhẹ nhõm khi xe ngựa lộc cộc lăn bánh. Nhưng bọn a hoàn của chàng không may mắn như chàng có thể rời phủ để lánh cơn siêu bão cuồng phong mang tên Mẫn Mẫn. Tiêu Phong đi rồi, bi kịch của bọn a hoàn trong phủ Viễn mới thật sự bắt đầu từ đây.
Đầu tiên Mẫn Mẫn gọi A Lan vào phòng giúp nàng thay hỉ phục ra. A Lan chạy vào.
Tiểu Tuyền vẫn còn đứng lóng ngóng trong phòng thấy Mẫn Mẫn cục cựa tỏ vẻ nực nội bèn bước lại xin giúp A Lan một tay.
Tiểu Tuyền chưa nói xong, Mẫn Mẫn phun một bãi nước bọt vào mặt Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền giật mình lui khỏi Mẫn Mẫn một thước đưa tay lau ngang mặt.
Trong khi Mẫn Mẫn được A Lan thay thường phục, Mẫn Mẫn nói với A Lan nàng cần được quạt cho đỡ bức bách. A Lan mới vừa vào phủ nên không biết đồ đạc để ở đâu trong phòng bèn quay sang lớn tiếng quát hỏi Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền còn lau mặt nên chậm rãi trả lời. Mẫn Mẫn thấy Tiểu Tuyền chậm chạp trong việc hầu hạ mình nhưng lại nhiệt tình phục vụ chồng mình, chỉ nghĩ tới việc một đứa con gái mặt mày xinh xắn chạm vào thân thể người đàn ông của nàng mà Mẫn Mẫn tức điên. Mẫn Mẫn đẩy tay A Lan sang một bên, lao xuống giường cầm khay trà trên bàn lên đập vào mặt Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền vừa khóc vừa dùng hai tay bụm chiếc mũi đang đổ máu của nàng chạy khỏi phòng, nói vọng vào phòng là nàng đi tìm quạt mang vào.
Nhưng một lát sau, Tiểu Tuyền không trở lại một mình. Chả là Tiểu Tuyền không dám “đơn đả đối diện” tướng quân phu nhân nữa nên đi tìm Hiểu Quân. Tiểu Tuyền nói với Hiểu Quân rằng Mẫn Mẫn cần hai a hoàn hầu quạt.
Hiểu Quân nghe lời cùng Tiểu Tuyền cầm quạt lông ngỗng đi vào phòng ngủ của Tiêu Phong. Hiểu Quân đi trước, đến trước mặt tướng quân phu nhân, quỳ xuống nhưng chưa kịp hầu quạt thì Mẫn Mẫn không nói không rằng, rút cây trâm cài tóc của nàng xuống kẹp trong kẽ tay, tát Hiểu Quân một tát như trời giáng.
Mặt Hiểu Quân bị rạch một đường lớn, nàng thét một tiếng vang trời, còn đang đau đớn, Mẫn Mẫn lệnh cho A Lan xách tai nàng đứng lên. Mẫn Mẫn cũng bước xuống giường. Trong khi A Lan dùng sức kéo tai Hiểu Quân đứng lên Mẫn Mẫn tát Hiểu Quân thêm một tát nảy lửa nữa vào bên má còn lại rồi đuổi ra ngoài. Hiểu Quân đau đến điếng người, đánh rơi cây quạt trên tay vừa bưng mặt mày bê bết máu vừa vụt chạy khỏi phòng.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT