“Đừng để tôi thấy có lần sau, lần sau cũng sẽ không quan tâm em nữa.” (Dương Đông)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Phùng Xuân đi vào, trong linh đường vang lên tiếng nhạc quen thuộc, bóng người không ít.
Chu Hải Quyên mặc một chiếc đầm màu đen, ngồi một bên lau nước mắt, vây quanh là mấy phu nhân, hiển nhiên đang an ủi bà ta. Bà ta cúi đầu, lại có người che mất, Phùng Xuân không nhìn tới bộ dạng Chu Hải Quyên, chỉ có thể nghe thấy thanh âm. Giọng nói đã khàn, khóc lóc lau nước mắt, đang nói với người khác, “Con bé mới hai mươi hai tuổi! Chết quá thảm, tôi vừa nghĩ đã đau lòng!”
Đúng vậy, mới hai mươi hai tuổi. Phùng Xuân cười nhạo, mười năm trước, mẹ cậu cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, cha dượng cũng chỉ có bốn mươi ba, đang độ tuổi tráng niên, có con nhỏ cần nuôi nấng cần chăm sóc, bọn họ có từng nhớ tới một nhà cậu không?
Huống chi, còn có Tráng Tráng.
Phùng Xuân ngẩng đầu nhìn, giữa hoa tươi phúng viếng tầng tầng lớp lớp, Chương Thiên Ái cười vô cùng xán lạn. Mà Tráng Tráng của cậu thì ngay cả một cái lễ tang còn không có nổi, bởi vì nghèo, thậm chí có người nói với cậu, “Đứa nhỏ mới năm tuổi, còn chưa lớn, mua hũ tro cốt làm gì, giá lại đắt như vậy, mấy đứa tìm đại một chỗ chôn, để nó về với cát bụi đi.”
Như vậy sao được?
Đó là em trai ruột của cậu, là may mắn duy nhất xuất hiện trong cuộc đời của cậu và mẹ giữa thời điểm sóng gió nghiệt ngã nhất. Có Tráng Tráng, cuộc sống của bọn họ mới không đắm chìm trong quá khứ mãi, mới quên đi thù hận, mới ngóng về tương lai, mới có tiếng cười, mẹ cậu cũng rốt cuộc vì Tráng Tráng mà đồng ý tìm một người khác, tiếp tục sinh sống.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Tráng Tráng đều do cậu chăm sóc. Một đứa bé nho nhỏ, còn không dài hơn cánh tay, lại biết nói ngọt ôm bắp chân cậu mềm mại gọi anh hai ơi, thật thương đến thế nào chứ?
Cậu cuối cùng tìm một cái hũ sành, mang tro cốt Tráng Tráng đi. Cậu không nói cho ai biết cả, khi cậu và Lâm Dũng còn chưa kiếm được tiền, Tráng Tráng vẫn ở đó, theo bên cạnh cậu. Mãi cho đến sau này cậu và Lâm Dũng kiếm được tiền rồi, mới mua được đất làm mộ, dời luôn phần mộ của cha mẹ, cùng nhau xuống mồ an nghỉ.
So với người nhà của cậu, Chương Thiên Ái là cái thá gì? Cậu nhìn gương mặt tươi cười của Chương Thiên Ái, im lặng nhủ, “Nói vậy hiện giờ, cô biết tôi vì sao làm như vậy rồi? Nghiệt cô tạo, thì lấy mạng cô tới trả, đây là công bằng nhất. Tôi sẽ không bỏ qua bất kì tên hung thủ nào, nhanh thôi, người một nhà cô sẽ đoàn tụ dưới đó. Cô sẽ không cô đơn đâu.”
Đến khi cậu nói xong nghiêng đầu qua chỗ khác, liền nhìn thấy Chương Kiến Quốc.
Lão già này đang ngó chừng cậu, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Phùng Xuân cảm thấy thân mình từ lâu đã thủng trăm ngàn lỗ.
Lão ấy không đi tới, chỉ đứng ở xa xa mấp máy môi, Phùng Xuân thật hoài nghi vì huyết thống giữa mình và ông ta quá gần, cho dù đã mười năm không thân, mấy từ kia cậu vẫn đọc hiểu, ông ta đang nói, “Mày tới thật đúng lúc.”
Sau đó, liền thấy hai vệ sĩ bên cạnh ông ta đi về phía cậu, hai người nọ cao to cường tráng, Phùng Xuân tay chân mảnh khảnh, tất nhiên đánh không lại. Thế nên, cậu căn bản không hề giãy dụa.
Hai người rảo bước đi tới, kẹp cậu ở giữa, Phùng Xuân cực kỳ nghe lời, thẳng thắn giơ tay lên, ý bảo mình sẽ không làm gì cả, đàng hoàng đi theo. Bọn họ đưa cậu đi thẳng tới trước quan tài của Chương Thiên Ái, lúc này, Chương Kiến Quốc mới đi tới. Vệ sĩ lui về sau một bước nhỏ, nhường ra khoảng trống cho bọn họ.
Lần trước, dưới tay Phùng Xuân, Chương Kiến Quốc hốt hoảng mà đi, nhưng lần này, ông ta lại rất bình thản thong dong.
Ông ta chộp lấy tay Phùng Xuân, sức nắm mạnh đến mức muốn siết đứt, nói với Phùng Xuân, “Thiên Ái đang nhìn, mày không có gì muốn nói sao?”
Đây là kêu cậu sám hối à? Phùng Xuân nhíu mày, cậu đang nghĩ Chương Kiến Quốc đây là bị choáng váng sao, ngây thơ đến thế, “Có, tôi muốn nói cô ta kiếp sau hãy đầu thai vào nhà người tốt, sống cho nên người.”
Tóc Chương Kiến Quốc đã hận không thể dựng ngược lên. Ông ta nói, “Mày chẳng hề ân hận một chút nào, tao xem mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Phùng Xuân phản kích, “Chương Thiên Hạnh còn đứng sừng sững ngoài kia, tôi cần ân hận cái gì? Ân hận tôi khiến Chương Thiên Hạnh nhìn không vừa mắt, khiến hắn ra tay giết tôi? Chương Kiến Quốc, nếu trên đời này có quỷ, ông nghĩ xem Chương Thiên Ái sẽ hận ai hả? Tôi xem ông tốt nhất cũng nên tìm chỗ đi đuổi tà đi, đỡ cho con gái ông thấy ông bất công, nửa đêm tới tìm ông tố khổ đó.”
Trước đây, cảm giác mà Phùng Xuân cho người ta cảm thấy chính là một người tính tình cực kì hiền lại, một câu cũng không nhiều lời, nhanh mồm nhanh miệng như hôm nay, cũng tới gần đây mới từ từ để lộ. Chương Kiến Quốc hiển nhiên đã lĩnh giáo qua khả năng của cậu, không muốn nhiều lời, nói với hai người vệ sĩ phía sau, “Bắt nó đi tới phía sau quỳ xuống!”
Phùng Xuân lúc này lại ngạc nhiên. Cậu căn bản chưa từng nghĩ tới, Chương Kiến Quốc sẽ làm như vậy.
Nơi này toàn là người có mặt mũi, sở dĩ cậu tới đây, chính là vì chắc chắn Chương Kiến Quốc không thể vào lúc này làm ra chuyện thất lễ. Nhưng cậu lại quên, mấy kẻ Chương gia toàn là người điên, Chương Kiến Quốc từ mười lăm năm trước, cậu đã cảm thấy ông ta không bình thường. Ông ta làm sao có thể ra bài theo bình thường chứ?
Chẳng qua, Phùng Xuân cũng nháy mắt đã đoán được ý tứ hành động này —— làm một người cha, Chương Kiến Quốc hiện tại không thể giết chết tên ‘hung thủ’ là cậu đây, cho Chương Thiên Ái an giấc. Chỉ có thể làm thế này, Tần Cối không phải cũng quỳ sao? Truyền thống người Trung Quốc xưa nay chính là quỳ tạ tội.
Đây quả thực… buồn cười, nhưng khổ thay là Phùng Xuân lại không thể chống đối.
Cậu hôm nay cũng không hối hận mình tới đây, cậu không bao giờ làm chuyện mình hối hận cả, mà có hối, chính là tiếc hận không kéo theo mấy tên phóng viên tới.
Hai tên vệ sĩ to con hùng hổ, cao hơn cậu cả một cái đầu, kiềm Phùng Xuân ở giữa, chặn toàn bộ đường lui của cậu, rõ ràng là không đi không được. Phùng Xuân cảm thấy phần thiệt này mình phải ăn chắc rồi. Chẳng qua cậu lại không thấy sao cả, khi đóng phim cũng không phải chưa từng quỳ, huống chi cậu không tin quỷ thần, người đã chết ráo, cậu quỳ một cái liền khiến Chương Thiên Ái thanh thản, vậy mấy kẻ mang tội giết người trên đời này chỉ cần phạt quỳ là được rồi?! Để thoải mái tâm lý mà thôi, trước giờ cậu luôn rất biết điều, không muốn chịu thiệt vớ vẩn. Thành thành thật thật, lại nâng tay lên, ý bảo mình sẽ không phản kháng.
Hai người thấy cậu hợp tác, liền không động thủ, chỉ đi theo sau cậu, bắt cậu vòng ra phía sau.
Đúng lúc này, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia không vui nói, “Phùng Xuân, em đi đâu đó? Còn không mau trở lại!”
Phùng Xuân lập tức dừng bước, cậu quay đầu nhìn, Dương Đông vốn đã đi rồi, giờ không biết vì sao lại quay về, đang đứng trước mặt Chương Kiến Quốc, lên tiếng chào ông ta, vẻ mặt lại bực bội nhìn cậu, có vẻ rất tức giận.
Có lẽ do bộ dáng cậu như vậy quá ngờ nghệch, Dương Đông càng giận hơn, giọng điệu không tốt, “Gọi em đó không nghe à? Mau tới đây! Tôi không có nhiều thời gian chờ em như vậy!”
Phùng Xuân lúc này còn bất động thì là thằng ngu, vội vã đi tới bên người Dương Đông. Hai vệ sĩ lập tức nhìn về phía Chương Kiến Quốc, sắc mặt của Chương Kiến Quốc cũng khó coi hơn ban nãy nhiều, nhưng không hề lên tiếng, Phùng Xuân đi tới trước mặt Dương Đông, Dương Đông liền túm lấy ngay cổ tay cậu, kéo cậu tới bên cạnh mình, nói với Chương Kiến Quốc, “Chương tổng, có vài người có thể đụng tới, có vài người lại không, tôi ở Quý Châu đã cảnh cáo ông, ông nếu nghe không hiểu, cứ việc vươn tay ra thử, nhìn xem thủ đoạn của Dương Đông tôi ra sao, so với ông mười năm trước thế nào?!”
Trong đôi mắt của Chương Kiến Quốc ngập đầy phẫn nộ, ông ta trừng mắt nhìn Dương Đông và Phùng Xuân, nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn không ngăn cản bọn họ rời đi, chỉ để lại một câu, “Chúng mày sẽ nhận báo ứng.”
Nhưng những lời này, Phùng Xuân nghĩ, hẳn là tặng cho chính ông ta mới đúng.
Dương Đông lôi kéo cậu sải bước đi ra, mãi cho đến cửa xe của cậu, cả Lưu Bắc cũng vì kinh ngạc mà xuống xe, anh mới buông tay. Vẻ mặt anh nghiêm túc, nhìn Phùng Xuân tựa như không phải người yêu, mà là nhìn cấp dưới của mình, cứng rắn, khẩu thị tâm phi mà nói, “Đi nhanh đi, tôi trông chừng em đi. Lần sau…” Lời của anh đột nhiên dừng, kì thực anh căn bản không còn tư cách trông chừng Phùng Xuân, lần này cũng không, huống hồ là lần sau?
Nhưng Dương Đông cũng chỉ khựng lại một chút, nói tiếp hết câu, “Đừng để tôi thấy có lần sau, lần sau cũng sẽ không quan tâm em nữa.”
Nói xong, anh liền đứng đó như cái cọc gỗ, chờ Phùng Xuân đi. Phùng Xuân bị bộ dạng không được tự nhiên của anh đánh bại, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nói với Lưu Bắc, “Đi thôi.”
Xe lái đi rồi, Phùng Xuân quay đầu lại nhìn, phát hiện xe người này lái cùng hướng với xe mình, cả một đường theo sát, mãi cho đến nơi, cậu và Lưu Bắc lên lầu, từ cửa sổ phòng ngủ chính nhìn ra phía ngoài, mới thấy xe của anh rốt cuộc rời đi.
Phùng Xuân thở hắt ra, không nhịn được, vươn tay lôi Ngọc Quan Âm trước ngực ra, hôn mạnh một cái.
Lễ tang kết thúc vào buổi chiều, Phùng Xuân ở trong phòng chờ đến đêm, Lâm Dũng mới gọi điện thoại qua —— y hôm nay mặc dù không xuất hiện ở hiện trường, nhưng vẫn đang hỗ trợ Chương Thiên Hữu. Lâm Dũng nói cho cậu biết, “Kết thúc rồi, cả hôm nay Chương Thiên Hạnh không đi ra ngoài, chẳng qua ban chiều bị chú kích thích không nhẹ, vẫn còn uể oải không có tinh thần, sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng, anh nghe vú Liễu phàn nàn, lại đang uống rượu.”
Phùng Xuân nghe xong liền cúp máy. Nghĩ một lúc, liền thay một thân đồ đen, đội chiếc mũ, ra cửa. Xuống lầu, cậu liền nổ máy chiếc xe đã sớm đỗ dưới lầu —— là do Lâm Dũng thuê giúp cậu. Nói thật ra, cậu rất không rành thế này, lái xe cũng sợ, nhưng việc cần làm, cậu lại không thể giao cho người khác hộ.
Cũng may, lúc này đã khuya, trên đường không nhiều người, chuyến này cậu đi xem như thuận lợi, chẳng bao lâu đã tới Chương gia. Nhưng cậu không đi vào khu biệt thự, mà chỉ vòng quanh tiểu khu, dừng xe ở phía sau —— nơi này ngăn cách với Chương gia chỉ bằng một bức tường.
Từng nói qua, Chương gia cải tạo hai căn biệt thực hai bên để làm sân vườn, khối nhà đang ở thật ra nằm ngay trung tâm mảnh đất. Ở cái nơi Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, chỗ này đã đủ khiến người ta hâm mộ. Nhưng đây dù sao cũng là trung tâm thành phố Bắc Kinh, là nơi quý giá nhất. Biệt thự Chương gia vì tránh bị người quấy rối, cho nên nằm ở gần phía sát rìa tiểu khu nhất. Mặc dù sân rộng, nhà chính cũng có một mặt cách tường vây tiểu khu rất gần.
Gần đến nổi Phùng Xuân có thể lợi dụng được nó, mặc dù tường vây tiểu khu cao đến mức không ai trèo qua nổi.
Phùng Xuân ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn phía tầng ba biệt thự. Chỗ căn phòng của Chương Thiên Hạnh, đèn còn mở. Phùng Xuân lại vẫn đủ kiên nhẫn, liền ngồi luôn trong xe chờ, mãi đến hai giờ sáng, đèn phòng mới tắt. Phùng Xuân biết, đây là lúc Chương Thiên Hạnh đi ngủ.
Cậu cũng không ra tay ngay lúc này, mà đợi thêm nửa giờ.
Nửa giờ sau, Phùng Xuân lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, bật bluetooth, ấn vài lần xác nhận, lại mở một phần app âm thanh, ấn nút truyền phát.
Trong căn phòng Chương Thiên Hạnh ở Chương gia, thanh âm của một người con gái đột nhiên vang lên, “Chương Thiên Hạnh, tôi hận anh!” Thanh âm kia liên miên không dứt, chứa đựng ý hận vô biên, Chương Thiên Hạnh vì say rượu ngủ không yên giấc đã nhíu chặt mày, dường như rơi vào mộng mị, không ngừng hô lên, “Không! Thiên Ái, xin lỗi, không!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT