“Anh nói xem, em đối với anh ấy như vậy, anh ấy tha thứ em được sao? Anh ấy thương em đến vậy sao? Trên đời này đàn ông có cả đống, anh ấy sẽ tính thế nào? Nếu là em em chắc chắn không tha thứ, con người em thù dai lắm.” (Phùng Xuân)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Đông ra cửa liền lên xe ngay, bảo tài xế tìm một chỗ nghỉ ngơi. Sau đó tay liền mò về phía điện thoại di động, phản ứng đầu tiên là gọi cho Phùng Xuân, nhưng rốt cuộc không gọi nữa.

Vừa nãy những lời Phùng Xuân nói thật quá khiến người tổn thương, chỉ cần cậu nói một câu, rằng chúng ta gặp nhau chỉ là tình cờ, em không cố ý tính kế anh, anh liền có thể chấp nhận hết những giấu diếm của cậu từ trước đến giờ. Nhưng oái oăm thay, Phùng Xuân lại chẳng hề che giấu, cậu đã nói, bọn họ gặp nhau là âm mưu tính sẵn, hơn nữa còn là thứ âm mưu Phùng Xuân đã chuẩn bị bốn năm.

Trước thời điểm hiện tại, Phùng Xuân có lẽ cũng chỉ xem anh như bốn kẻ Chương gia, nghiên cứu hành tung của anh, tính cách anh, sở thích của anh, sau đó chỉ lợi dụng anh như một cây gậy, một chiếc điện thoại di động mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến đây, anh làm sao có thể không tức giận? Cho dù còn thương, còn muốn bên nhau, lòng tự ái của anh cũng không cho phép, hạ mình mà gọi cho Phùng Xuân một cuộc điện thoại.

Tuy rằng, Phùng Xuân nói cho anh nghe, cậu là thật yêu mình. Lời này đại khái trị bớt được ba mươi phần trăm tổn thương rồi.

Dương Đông ngồi trong xe, hai mắt đờ ra một hồi, lúc này mới mở điện thoại, gọi cho Lâm Dũng, “Truyền một tin này cho Phùng Xuân, nói rằng chuyện bên Chương gia đã tạm ổn, để em ấy yên tâm.” Anh nghĩ một chút lại thêm một câu, “Đừng nói là tôi cho cậu biết, chỉ cần nói cậu nghe ngóng ra là được.”

Nói xong, Dương Đông liền cúp máy.

Sau đó, anh lại gọi điện tiếp cho trợ lý Chu Thành, “Cử người đi lật lại hồ sơ mười năm trước, có một vụ tai nạn xe cộ, chết một nam một nữ, tuổi tác…” Anh tính thử, Đàm Xảo Vân lớn hơn mẹ anh một tuổi, mười năm trước hẳn là bốn mươi mốt, “Người phụ nữ, tầm trên dưới bốn mốt.”

Chu Thành hẳn là hỏi về thời gian, chi tiết ấy Dương Đông lại không nghe Phùng Xuân nói thêm gì, anh cau mày suy nghĩ, “Thời gian không xác định, nhưng cậu tập trung tìm ở những chỗ gần nhà Chương gia.”

Anh nghĩ, nếu thật là Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái gây ra, năm ấy bọn họ mới mười bốn, Chương Thiên Hạnh thích đua xe dường như bắt đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi, anh không hề nhớ khi ấy có tin tức gì về việc Chương Thiên Hạnh lái xe đi ra. Nếu như suy đoán là đúng, hẳn là khoảng cách không quá xa.

Mà bên phía Lâm Dũng, lúc đang nói chuyện còn cố kiềm lại, nhưng vừa buông điện thoại, trên mặt lại nhịn không được mà lộ vẻ muốn cười. Lúc này vì Chương Thiên Hữu đang đi Quý Châu, y hoàn toàn không có gì làm, đang nằm mốc trong căn phòng trọ nhỏ, cũng không cần đề phòng người khác, thậm chí còn nói thêm một câu, “Đây là nhờ anh vợ bắt cầu dùm ha!!!”

Chuyện về Chương Thiên Ái lần này, là do Phùng Xuân cùng Lâm Dũng đã sớm sắp xếp kĩ. Khiến cô ta cam tâm tình nguyện lái xe, việc tưởng chừng đơn giản, song thực tế, Lâm Dũng và Phùng Xuân không biết đã bàn bạc bao nhiêu lần, đề xuất bao nhiêu phương án. Ít nhất, nếu như khi Phùng Xuân đưa chìa khóa, Chương Thiên Ái nói một tiếng ‘không’, Phùng Xuân cũng có sẵn một vạn lý do khiến cô ta tin tưởng bản thân đang rất sợ hãi, để lừa cô ta lên xe lái thử.

Nhưng tất cả những thứ này, cũng không bằng việc Phùng Xuân tự vạch trần một góc bí mật của mình cho Dương Đông, Phùng Xuân cảm thấy áp lực rất nhiều. Mười năm này, y đã từng thấy một Phùng Xuân vì không tìm được cách tiếp cận Chương gia mà nôn nóng, thấy một Phùng Xuân vì tròn hai năm chờ không thấy Chương Thiên Ái mà buồn bực, lại chưa từng thấy cậu lo lắng đến thế vì một chuyện nằm ngoài phần trả thù.

Y còn nhớ khi bàn xong toàn bộ kế hoạch, y có hỏi Phùng Xuân, “Lúc đó chú thoát thân thế nào? Làm như vậy thì chú quá nổi bật, loại lão làng như Chương Kiến Quốc liếc mắt là có thể nhìn ra vấn đề ở chú, ông ta nhất định sẽ xử lý chú luôn.”

Phùng Xuân đã nói, “Không sao cả, còn có Dương Đông mà. Người như anh ấy, dù cho chia tay với em, cũng sẽ bảo vệ em trước đã.” Điểm này thì Phùng Xuân lại rất chắc chắn.

Cậu nói như không có gì, bởi vì mười năm qua, mọi người mọi sự, đều phải nhường lại cho việc trả thù.

Mà ngày đó, khi sắp cúp điện thoại, Phùng Xuân đột nhiên hỏi y một câu, “Anh nói xem, em đối với anh ấy như vậy, anh ấy tha thứ em được sao? Anh ấy thương em đến vậy sao? Trên đời này đàn ông có cả đống, anh ấy sẽ tính thế nào? Nếu là em em chắc chắn không tha thứ, con người em thù dai lắm.”

Y thế mới biết, Phùng Xuân là thật sự động tình cảm.

Nhưng chuyện này, y có thể trả lời thế nào chứ, chỉ đành động viên suông, “Chú không phải đã thực hiện tốt kế hoạch sao? Chú hiểu cậu ta như vậy, không có vấn đề đâu.”

“Tình cảm làm sao có thể dùng kế hoạch để cân nhắc đây?” Phùng Xuân thở dài, một tiếng thật nhẹ không ai nhận ra, “Lỡ như không chính xác thì sao?”

Một câu nói này quậy y chừng mấy ngày nay ngủ không ngon, vẫn thấp thỏm lo lắng, còn đang suy nghĩ nên hỏi han Phùng Xuân thế nào để đỡ làm người ta đau lòng. Chẳng ngờ Dương Đông tự mình đưa tới cửa. Y nghĩ về cú điện thoại kia, lấy tâm tư của một người đàn ông ra mà lý giải thì chính là, “Anh vẫn rất thương em, mà lại không bỏ mặt mũi được, đành chỉ đường cong cứu quốc quan tâm lẳng lặng em thôi.”

Y nghĩ Dương Đông tám phần mười là còn định chạy tiếp con đường quan tâm thầm lặng đây, cũng rất là phù hợp hình tượng ba ngày không thèm cười một cái của anh, nhưng Dương Đông e là hoàn toàn không ngờ, Lâm Dũng y là tên phản bội.

Lâm Dũng nằm trên giường vội gọi điện cho Phùng Xuân, nói cho cậu nghe chuyện Dương Đông lén quan tâm cậu lại không muốn để cậu biết, Phùng Xuân không nói chuyện, thế nhưng Lâm Dũng nghe thấy tiếng hít thở bên kia điện thoại trở nên vững vàng nhiều, y hỏi, “Nhẹ nhõm?” Phùng Xuân đáp, “Ừ!”

Bắc Kinh, Chương gia.

Sau một hồi Chương Kiến Quốc và Chu Hải Quyên rời đi, Chương Thiên Hạnh mới giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng.

Chăm sóc bên cạnh hắn là chị Lý giúp việc, thấy hắn tỉnh thì rất vui mừng, nói với hắn, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, vừa nãy cậu vẫn không ngừng làm ầm ĩ, thật là hù chết người.” Chị bưng cái ly qua, “Uống nước đi.”

Ở Chương gia, vú Liễu là người hầu được trọng dụng nhất, thông thường, thời điểm thế này đều do vú Liễu chăm sóc hắn, lúc này chị Lý ở đây, hắn liền hỏi, “Cha mẹ tôi đâu? Vú Liễu đâu?”

Vừa nghe chuyện này, chị Lý cũng không tiện tỏ ra vui mừng nữa, nói, “Sớm đi rồi, vú Liễu cũng đi theo, nhờ tôi chăm sóc cậu, nói là khi cậu tỉnh lại thì gọi điện cho họ.”

Chương Thiên Hạnh vừa nghe chị nói vừa nhận lấy ly nước. Nước ấm hơi nong nóng, ủ ấm lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, rốt cuộc cho hắn cảm nhận được một tia nóng ấm, xua tan một thân mồ hôi lạnh vừa vã ra.

Hắn vừa mơ thấy cảnh tượng Chương Thiên Ái chết.

Đường núi cong vèo khúc khuỷu, em gái hắn chạy chiếc xe màu đỏ, lao đi như tia chớp. Dây phanh của xe lại đã bị cắt đứt, phanh hoàn toàn không ăn, phía trước chính là sườn núi, mà đường dưới đó cần bẻ ngoặc 360 độ, không ai có thể còn sống nổi trong tình cảnh như vậy, đây là con đường tử vong hắn đã chọn cho Phùng Xuân.

Mà trong cảnh tượng kia, em gái hắn nhanh chóng phát hiện ra xe không ổn, nhưng khi đó đã muộn. Không khống chế được chiếc xe, vực thẳm trước mặt, hết thảy khiến cô ta kinh hãi thét chói tai, cô ta cố gắng xoay tay lái, nhưng tất cả chỉ là nỗ lực vô vọng, tại khúc quanh thứ nhất trong hai mươi bốn khúc, xe rốt cuộc lao ra khỏi đường, dừng lại trên không trung một thoáng, rơi thẳng xuống núi.

Hình ảnh ấy hắn nhìn thấy trong mơ, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể nuốt nước bọt giảm bớt khẩn trương trong lòng. Lúc này mặc dù biết tin Chương Thiên Ái chết đã được mấy tiếng đồng hồ, hắn thậm chí còn ngất một lần, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy. Sự run rẩy không thể khống chế, liên tục không ngừng.

Cầm ly nước trong tay, nước trong ly còn dập dờn theo, thậm chí khi hắn nâng ly lên, nước còn vẩy ra ngoài.

Chị Lý có lẽ chưa từng thấy Chương Thiên Hạnh như vậy, liền vội vàng nói, “Tôi đi lấy khăn lau.”

“Đừng.” Chương Thiên Hạnh lại như con chó bị đạp đuôi, hoảng sợ gọi chị, “Đừng đi!” Giọng điệu của hắn có hơi gay gắt, khiến chị Lý đứng đó hơi luống cuống, Chương Thiên Hạnh lúc này mới nói, “Tôi đang rất khó chịu, không muốn ở một mình, chị Lý ở đây với tôi chốc lát đi.”

Chị Lý vừa nghe liền hiểu ra, có hơi thương cảm nhìn hắn, gật đầu nói, “Vâng.”

Chị đương nhiên sẽ không ngồi trên giường, mà là ngồi trên ghế sô pha đơn trong phòng ngủ của Chương Thiên Hạnh, vì không có gì làm, Chương Thiên Hạnh cho chị tự chơi điện thoại. Có người làm bạn, bên cạnh có một người sống đang hít thở, Chương Thiên Hạnh rốt cuộc thấy dễ dịu hơn chút.

Hắn nằm ngửa trên giường, tựa như người chết rồi, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng nghĩ chuyện.

Đương nhiên là nghĩ về Chương Thiên Ái, lần này hoàn toàn không giống như lần Chương Thiên Ái hít ma túy, tuy rằng rất có lỗi với cô ta, nhưng vẫn có thể cai nghiện được, cho nên Chương Thiên Hạnh mặc dù áy náy, lại cũng vì chính mình, ép bản thân làm như cha mẹ bảo, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hắn thề, sau đó sẽ đền bù gấp bội cho Chương Thiên Ái.

Nhưng hôm nay, đứa em nhỏ hơn hắn gần hai tuổi, đứa em hắn từng ôm lấy từng dỗ dành, đã chết. Sẽ không còn gặp lại nữa. Hơn nữa còn không khác lần trước, lại chết vào cái tròng mà hắn vốn bày ra cho Phùng Xuân, có thể nói, là chính tay hắn lập bẫy, giết chết em gái mình.

Chỉ cần nghĩ đến đây, hắn hận không thể giết chết bản thân.

Sau đó chính là cảnh tượng trong mơ kia. Cho dù không muốn, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ tới. Trong mơ, Chương Thiên Ái lật xe rồi, hình ảnh xuất hiện lại không phải là cảnh xe hư người chết kia, mà trở thành cảnh tượng năm đó Đàm Xảo Vân gặp chuyện. Một chiếc xe, máu tươi đầy đất, người bị đụng chia năm xẻ bảy, dù tận hôm nay nhớ lại, hắn cũng cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Hắn biết là chuyện đã qua mười năm, lại không biết gì sao, hắn lại nằm mơ hai chuyện này chung một cảnh.

Rõ ràng là bẫy giết Phùng Xuân, lại đẩy Chương Thiên Ái rơi vào.

Đây là báo ứng sao?

Năm từ này vừa bật ra, Chương Thiên Hạnh nhịn không được lại “A” to một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy. Hắn vã mồ hôi lạnh đầy mặt, bộ dạng sợ hãi vô cùng, chị Lý lại càng bị hắn dọa sợ, vội vàng hỏi, “Thiếu gia không sao chứ?”

Chương Thiên Hạnh nào dám nói ra? Hắn thở hổn hển từng cơn, khoát khoát tay, “Không… Không có gì, điện thoại dọa tôi giật mình thôi.” Lúc này điện thoại di động thật sự vang lên, chị Lý nhìn thoáng qua, chỉ cho rằng hắn bị kích thích mới như vậy, lại ngồi trở xuống.

Chương Thiên Hạnh lúc này mới cúi đầu nhìn, là Chu Du Minh gọi tới, hắn im lặng hơn mười giây mới nhận điện thoại. Hắn thật ra muốn chất vấn Chu Du Minh chuyện gì đã xảy ra. Kết quả lại nghe Chu Du Minh nói, “Thiên Hạnh, tôi đón em đi ra một chuyến.”

Hắn muốn nói không, nhưng bên kia đã cúp điện thoại, không hề chừa cho hắn bất cứ cơ hội từ chối nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play