Hai từ ‘sinh nhật’, đối với Phùng Xuân mà nói, tuyệt đối chẳng phải kí ức tốt đẹp gì! Cậu căn bản chẳng nhớ ra được. Nhưng Dương Đông cư nhiên nhớ kỹ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vật đó vậy chứ hoàn toàn là đồ thật, ban đầu làm ra được chú trọng tinh tế, vốn dùng trấn trạch, nhưng hôm nay, dùng để đánh người, cũng chẳng hề kém gậy sắt chút nào, cú thứ nhất giáng xuống sau lưng Chương Thiên Hạnh, hắn vốn đã đang bị thương, hứng một cú đã lảo đảo, quỵ luôn trên đất.

Mấy ngày nay lửa trong đầu Chương Kiến Quốc vẫn không ít, chuyện của Chương Thiên Ái còn không nói, Chương Thiên Hạnh không ra hồn không nói, quan trọng nhất, Đại Dương Quốc Tế đã ra tay. Dương Đông thằng nhãi kia cư nhiên sớm có chuẩn bị, những kẻ năm đó ông ta nhét vào bên kia, gần như nháy mắt đều bị đổi hết, hơn nữa, trong đó có mấy người khi xưa Đại Dương Quốc Tế và Chương thị đang cạnh tranh, tiết lộ ra tình hình bên trong của Đại Dương Quốc Tế, cũng hoàn toàn bị vạch trần rồi, hôm nay, Dương Đông tố cáo Chương thị ra tòa án!!!

Đời này, ông ta cư nhiên để một đứa hậu bối cáo ra tòa! Hơn nữa đây còn là vụ kiện ông ta tất bại.

Bây giờ trong giới đã có người biết, ông ta có thể tưởng tượng ra, chờ phiên tòa mở ra, sự tình bung bét, thanh danh của ông ta sẽ từ chiếu cố con trai của anh em biến thành cướp đoạt tài sản của cô nhi quả phụ, ông ta làm sao không hận Dương Đông!

Mà hôm nay, con ông ta dĩ nhiên luôn miệng nói thích Dương Đông, muốn cùng với nó, còn nói muốn cùng kinh doanh công ty với Dương Đông!

Ông ta làm sao không tức giận!

Ông ta trước kia chỉ coi như Chương Thiên Hạnh không nên thân, bây giờ nhìn lại, ngay cả đầu óc cũng không có! Lúc này ông ta còn không đánh, chẳng lẽ phải chờ đến khi nó cầm Chương thị mà ông ta cố gắng gầy dựng đưa hết cho Dương Đông mới đánh sao? Lúc đó trễ rồi!

Thanh kiếm kia nện lên da thịt Chương Thiên Hạnh, phát ra âm thanh bình bịch, Chương Kiến Quốc cũng chẳng nhân nhượng, nói toạt tình hình thực tế, “Có chí khí, nhưng ánh mắt quá kém! Chỉ cần Dương Đông thích mày một chút, tao cũng coi mày có bản lĩnh! Một mình mày đơn phương yêu người ta còn ở đây tỏ ra anh hùng, mày cho là nó sẽ bị mày cảm động sao? Tao cho mày biết, Dương Đông tố cáo Chương thị rồi, nó căn bản hận thấu xương Chương gia, mày bị ngu sao? Còn có chuyện em gái mày lần trước, nó đã làm tới mức độ như vậy, mày còn ôm hi vọng hão huyền! Tao quả thực không thể tin được tao có thể sinh ra đứa con ngu ngốc như mày!”

Chương Thiên Hạnh làm sao ngờ được Dương Đông cư nhiên ra tay với nhà hắn! Phản ứng đầu tiên của hắn là, “Sao có thể?!”

Chỉ một câu này, khiến Chương Kiến Quốc càng chán ghét, khí lực trên tay lại nặng thêm hai phần. Ông ta nói thẳng, “Sao lại không thể, tao hôm nay phải cho mày nếm thử tư vị không thể là thế nào!”

Ông ta tức giận vô cùng, vừa hận Chương Thiên Hạnh thiếu chí hướng, tay nện xuống vừa nhanh vừa mạnh. Lại nói mấy câu, Chương Thiên Hạnh đã chịu không nổi, nhưng hắn chịu kích thích lớn quá, hắn không nghĩ tới Dương Đông sẽ ác đến vậy —— kỳ thực nên nói, hắn không muốn tin tưởng Dương Đông cứ như vậy mà xé rách mặt. Nhất thời trong lòng loạn lên, ngay cả bị đau cũng không đoái hoài tới.

Chương Thiên Ái bên kia đã mở cửa ra một khe lớn, ngồi đó nghe tiếng động, đếm từng tiếng cho Phùng Xuân, “Một, hai, ba… Hai mươi bảy, hai mươi tám, anh nói coi cha tôi bao lâu mới dừng?”

Có vẻ Phùng Xuân đang khuyên đại loại như đó là anh cô, Chương Thiên Ái khinh thường nói, “Anh tôi gì chứ, hắn đứng trước mặt tôi còn không có một chút hổ thẹn, còn bảo tôi cố gắng cai nghiện, sẽ không bỏ rơi tôi, bằng vào cái gì?”

Trong thư phòng, vẫn là Chu Hải Quyên thấy đánh đã nhiều quá, coi như bị giáo huấn cũng đủ rồi, lập tức đi tới, bắt lại tay Chương Kiến Quốc, khuyên can, “Nó có sai, tôi bảo nó nhận sai, ông nghỉ một chút, ông là trụ cột của cả nhà, nếu mệt đến hỏng, chẳng phải đúng ý Dương Đông rồi sao? Thiên Hạnh không phải đối thủ của Dương Đông!”

Lời này của bà ta cũng đâm trúng trọng điểm, đây cũng là tâm sự của Chương Kiến Quốc, con trai không nên thân, ông ta làm sao buông tay cho được?! Ông ta lại cúi đầu nhìn Chương Thiên Hạnh đã tái nhợt mặt, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, cũng đánh không nổi nữa, quẳng luôn thanh kiếm trên sàn, nói với Chu Hải Quyên, “Bà khuyên nó đi, tôi không nói với nó nữa, nhìn đã phát phiền!”

Chu Hải Quyên vội vã đỡ ông ta ngồi, rồi mới lại đến bên cạnh Chương Thiên Hạnh, bà ta đau lòng đến nhíu chặt mày, nhưng nói ra vẫn là thiên về Chương Kiến Quốc, “Cha con chỉ muốn tốt cho con, con biết sai chưa?” Nói rồi, bà ta hung hăng trừng Chương Thiên Hạnh.

Chương Thiên Hạnh mấp máy môi, Chu Hải Quyên thấy không được, chỉ có thể làm bộ, “Đây là thế nào? Sao mà khí lực nói chuyện cũng không đủ. Hay là đánh đau quá rồi, tôi bảo người đỡ nó nên đi.”

Chương Kiến Quốc bên kia chỉ cười nhạt, “Giả vờ đi!”

Những lời này khiến động tác của Chu Hải Quyên hơi khựng lại, bà ta quay đầu cả giận nói, “Ông đã đánh thành như vậy, nó có sai cũng chịu đủ rồi, giả cái gì mà giả!”

Nhưng mặc dù nói thế, bà ta nhìn Chương Kiến Quốc chẳng hề thay đổi chút nào, cũng biết ông ta còn tức lắm, lén nhéo Chương Thiên Hạnh một cái cảnh cáo hắn, nhỏ giọng, “Dương Đông với con là không thể, người khác cũng không đáp ứng.” Lại lớn giọng hỏi, “Thằng nhỏ này, con xem con khiến cha con tức thành bộ dạng gì rồi? Còn không mau nhận sai, nói con không dám nữa! Ngoan ngoãn kết hôn, sinh con.”

Cả người Chương Thiên Hạnh đã đau đến đầu óc tê dại, hắn ngã xuống thảm trải sàn, vừa vặn thấy miệng mẹ hắn, khép khép mở mở, miệng to như chậu máu, cứ như hắn mà không đồng ý, liền sẽ ăn hắn luôn.

Mẹ hắn hẳn có thể làm được. Hắn không còn hi vọng, bị đánh thành như vậy thì còn hi vọng gì nữa!

Nhưng hắn có thể làm sao nữa? Trừ cái đó ra, hắn còn có cách nào đây?!

Khuất nhục, hắn cảm thấy khuất nhục. Bạn bè hắn, những người hắn quen biết, cả nhà họ đều như thế, cha là trời, còn bọn họ chỉ là bụi bặm trên đất. Hắn chán ghét những ngày hư vô mờ mịt như thế, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có năng lực phản kháng.

Hắn sợ, dục vọng của hắn, trở thành trói buộc của hắn, khiến hắn cho dù chán ghét, cũng chỉ phải tuân theo.

Hắn nghe chính mình nói, “Cha!” Nhưng câu nói kế tiếp, lại cũng không nói ra được, nói hắn không yêu Dương Đông sao? Nói hắn không thích đàn ông sao? Dù là nói hắn cũng không nói được.

Chương Kiến Quốc nhìn thấy bộ dạng hắn thế này, cười nhạt hỏi hắn, “Thế nào?”

Hắn mở miệng, lại khép, lại mở, lại khép, nhiều lần như vậy, đến cả Chương Kiến Quốc đã đứng lên, nhìn hắn chằm chằm. Cuối cùng, hắn rốt cuộc nói ra, “Con sai rồi!”

Nói xong, chợt nghe bịch một tiếng, Chương Thiên Hạnh trực tiếp té xỉu trên thảm, quyển nhật kí kia nằm ngay trước mặt hắn, máu trên đầu hắn và trên trang nhật kí càng thêm chói mắt, câu chữ cuối cùng trên mặt trang giấy là, “Dương Đông là của tôi, tôi muốn bằng mọi giá phải được cùng anh ấy, coi như chỉ có một chút khả năng, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Dương Đông, Dương Đông, Dương Đông!!!”

Chu Hải Quyên bị dọa lập tức vọt lên, vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ —— vì tình trạng của Chương Thiên Ái, nhiều ngày nay trong nhà luôn có bác sĩ ở sẵn, không tới một lúc, toàn bộ tầng ba đã náo nhiệt lên. Mấy người hầu theo sự chỉ bảo của bác sĩ thận trọng nâng Chương Thiên Hạnh đến phòng hắn ở cách vách, người lục tục đi hết, trong phòng chỉ còn lại Chương Kiến Quốc.

Chu Hải Quyên hỏi ông ta, “Thế này sao được đây? Từ gia mời còn đi không?”

Chương Kiến Quốc gật đầu nói, “Đương nhiên đi, không phải biết sai rồi sao? Thì kết hôn đi, sớm sinh con cũng an tâm.”

Chu Hải Quyên chỉ coi như Chương Kiến Quốc đã tha thứ Chương Thiên Hạnh, liên tục gật đầu, “Phải, nó bây giờ còn nhỏ chỉ biết chơi, còn chẳng biết tốt hay dở, chờ khi kết hôn rồi có con là hiểu được. Hơn nữa Manh Manh cũng hiểu chuyện, có thể khuyên nó. Tôi đi coi nó thế nào.”

Chương Kiến Quốc chẳng ừ hử gì, Chu Hải Quyên coi như ông ta đồng ý rồi, còn khuyên mấy câu, “Ông rảnh rỗi cũng đi qua nhìn một chút, hai cha con, chung quy cũng không nên gây gổ. Thiên Hạnh chỉ là quá đơn thuần thôi.”

Bà ta nói hết trong lòng ra, liền vội vã đi, căn bản nhìn không ra thất vọng trên mặt Chương Kiến Quốc. Ông ta đi tới nhặt thanh kiếm kia lên, nhìn nó mà cười nhạo, “Càng lớn càng không có can đảm, thật sự là bùn nhão không đắp nổi tường!”

Một cú điện thoại này Phùng Xuân nghe hơn một giờ, đến khi cậu cúp máy, Lâm Dũng mới lúng túng nhìn cậu, “Dương Đông vừa tìm em, kết quả vẫn không gọi được, Chương Thiên Ái nói gì, hai người trò chuyện gì mà lâu vậy?”

“Chương gia lật trời.” Một câu của Phùng Xuân, khiến Lâm Dũng vui mừng quá đỗi, “Sao thế?”

“Chuyện Chương Thiên Hạnh thích đàn ông bị cha mẹ hắn phát hiện, hắn vốn đã bị thương, lúc này còn nặng hơn, Chương Thiên Ái nói không đủ ba tháng là không khỏe nổi.”

Lâm Dũng nghe xong có chút thất vọng ồ một tiếng, hiển nhiên kết quả này không đủ thoả mãn, Phùng Xuân thấy buồn cười, nhìn anh mình mà nói, “Anh đừng coi như không có gì, hắn nhất định phải chịu giày vò rồi, mai hoặc mốt, anh chủ động gọi cho hắn đi, nói hắn biết là em và Chương Thiên Ái liên hệ không bình thường, gần đây luôn luôn gọi điện thoại, thời gian còn rất dài. Anh nghĩ hắn sẽ làm gì?!”

“Tra bản ghi chép cuộc gọi!” Lâm Dũng lúc này mới phản ứng kịp, “Nhưng bọn họ nội chiến em coi náo nhiệt cái gì! Dẫn tai họa tới trên người mình cái gì chứ! Hắn hôm nay chịu đòn, đang nóng nảy, chuyện gì mà không dám làm.”

Phùng Xuân nào dám nói cho y biết, chính là muốn Chương Thiên Hạnh động đến cậu, cậu đang đùa chính là đùa cái mạng của mình. Chỉ cười hỏi y, “Dương Đông gọi tới có gì không?”

Biết rõ Phùng Xuân lảng sang chuyện khác, Lâm Dũng cũng chẳng còn cách nào, cau mày nói, “Em chỉ biết gạt anh, chuyện gì cũng không nói rõ ra, em có tin là anh không gọi điện thoại cho hắn không?!”

Phùng Xuân trực tiếp đoán luôn, “Anh không đâu. Anh nghĩ cho Tráng Tráng một chút.”

“Hình như là làm sinh nhật cho em, tới tháng mười một còn gì. Cũng chẳng biết anh ta từ đâu mà biết.” Lâm Dũng triệt để bó tay, chỉ có thể trả lời cậu cho xong.

Sinh nhật à! Phùng Xuân lúc này mới nhớ tới, lập đông, không phải đã tới tháng mười một sao? Cậu sinh vào ngày 22 tháng 11, cũng chẳng phải kí ức tốt đẹp gì. Thân thể mẹ cậu tốt, lúc sinh cậu rất thuận lợi, hừng đông bắt đầu, sáng sớm đã sinh, vừa thấy mặt trời lên, khi đặt tên, liền gọi một chữ Thần. (Thần: bình minh)

Nhưng hôm đó chẳng phải ngày lành gì, bởi vì sinh ra cùng một ngày, còn có Chương Thiên Hạnh, sớm hơn cậu hai tiếng đồng hồ. Tám chín giờ tối ngày 21 liền bắt đầu, khó sinh, khi đó Chương Kiến Quốc đang ở trong phòng bệnh cùng mẹ cậu, nhận được điện thoại liền nói công ty có việc gấp rồi đi mất, kết quả khi cậu sinh ra còn chưa trờ lại, bị giữ chân ở bên kia.

Vì sinh ra quá khó khăn, cho nên đặt tên là Thiên Hạnh. (Hạnh: may mắn)

Thật buồn cười!

Đương nhiên đây đều là sau này mới nghe nói, còn nghe nói Chương Kiến Quốc biết là con trai, hưng phấn đến mức đi lòng vòng ngoài phòng sinh ba vòng, tặng cho tất cả bác sĩ hộ sĩ ở đó đều là túi đỏ. Mà đến khi ông ta xong xuôi bên kia về tới bên này, mẹ cậu đã sớm được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, cậu thành con trai thứ hai, kinh hỉ cũng có, lại ít một chút.

Sinh cùng một ngày, như vậy sinh nhật chắc chắn cùng một ngày, trước đó cậu và mẹ cũng không biết sự tồn tại của Chu Hải Quyên, chỉ nghĩ mỗi lần đều do Chương Kiến Quốc bề bộn nhiều việc, phải chờ tới khuya mới có thể thổi nến, nhưng sau này mới biết, người ta là đi làm sinh nhật cho Chương Thiên Hạnh đi.

Cho nên, hai từ ‘sinh nhật’, đối với Phùng Xuân mà nói, tuyệt đối chẳng phải kí ức tốt đẹp gì! Cậu căn bản chẳng nhớ ra được. Nhưng Dương Đông cư nhiên nhớ kỹ.

Điều này khiến cậu cảm giác có chút phức tạp, sinh nhật trong quá khứ của cậu, Dương Đông cũng là người đầu tiên chúc mừng.

Chờ Lâm Dũng trở về nhà, Phùng Xuân mới gọi điện thoại, chuông reo hai tiếng đã được nhận, bên kia ồn ào, dường như đang mở cuộc họp, Phùng Xuân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.

Cậu gọi một tiếng anh Đông, Dương Đông nhẹ giọng, “Ngoan, chờ một chút.”

Một tiếng ‘ngoan’ kia, khiến tim Phùng Xuân nhịn không được mà run rẩy.

Trong điện thoại truyền đến tiếng Dương Đông đứng dậy, sau đó là tiếng giày da đạp trên đất xoạch xoạch, tiếng cửa mở, tiếng đóng cửa, sau đó bên tai thoáng cái đã yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở nhàn nhạt của Dương Đông cũng nghe được, đến nơi rồi, thanh âm dễ nghe của người đàn ông mới hỏi cậu, “Sao lại gọi tới?”

Đây là chờ sốt ruột sao?! Phùng Xuân cố nén cười nói, “Đang thảo luận kịch bản với người ta, mới dừng lại. Nghe nói anh muốn làm sinh nhật cho em?”

Dương Đông không khỏi mắng một câu, “Cái tên Lâm Dũng, anh mới hỏi thăm một chút, vậy mà y cái gì cũng nói cho em.” Nhưng anh lập tức nở nụ cười, “Bất quá nói cũng đúng, bà chủ thì luôn luôn quan trọng hơn ông chủ mà.”

Bà chủ? Phùng Xuân thưởng thức hai từ này, không hé răng.

Dương Đông bên kia lại cười rộ lên, hiển nhiên biết rõ lực sát thương của hai từ ấy, hơi thở âm ấm từ anh dường như có thể xuyên qua cả điện thoại, dán tới bên tai Phùng Xuân hạ giọng nói, “Thế nào, không muốn sao?”

Phùng Xuân bị anh chọc đến thân thể hơi mềm ra, tựa vào tường phản kích anh, “Lưu Bắc cũng nên gọi như vậy.”

Dương Đông lại ha một tiếng bật cười, thanh âm của người đàn ông tràn cả lồng ngực, khiến cả tai Phùng Xuân ong ong lên, cậu có chút thẹn quá hoá giận, hừ nói, “Anh muốn tổ chức cho em thế nào đây?”

Dương Đông còn đang cười, “Bà chủ, tắm rửa sạch sẽ tùy em sai phái, thế nào?”

Phùng Xuân nhe răng, đáp ứng một hơi, “Tốt!”



Trước khi cúp điện thoại, Dương Đông lại đột nhiên hỏi một câu, “Em biết một người tên là Chương Thần không?”

Phùng Xuân nín thở, làm như không có gì mà hỏi, “Người nào đó, người Chương gia sao? Chưa nghe nói qua!”

_______________________________

Chương này mới thấy CKQ tàn nhẫn vô cùng. Ổng tức giận ko phải vì CTH gay mà là vì CTH nông cạn và ko đủ can đảm đấu tranh, ổng bỏ mặc Chương Thần bao nhiêu năm để thiên vị CTH. Ngoại tình từ khi Đàm Xảo Vân còn chưa mang thai…

Loại đàn ông này… ờ… cực phẩm rồi. Cho nên cái kết của ổng cũng cực phẩm luôn:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play