*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 36: Giây phút nguy hiểm! (chủ yếu về Trường Cung)

Mạc Dịch Trình và Trần Thăng về xe bảo mẫu đậu dưới bệnh viện, không bao lâu sau Trường Cung cũng thở hồng hộc về đến, cậu nhảy ra khỏi máy vi tính đáp xuống đất, thè lưỡi ra thở gấp liên hồi.

Hám Minh lái xe chạy về phía nhà ông lão.

Năm giờ ba mươi phút chiều là thời gian đỉnh cao tan tầm, đường tắc, xe bảo mẫu bị kẹt ở nơi cách nhà ông Phó hai con đường đi bộ, nhích không nổi một bước.

Trường Cung nôn nóng kêu ăng ẳng liên tục, chạy qua chạy lại trên xe, thỉnh thoảng lại dùng hai cái móng vuốt víu cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nguyện Tác ở trong nhà trọ đứng ngồi không yên, chưa được bao lâu lại hỏi Mạc Dịch Trình xe có nhích chút nào chưa, còn bao lâu mới đến được nhà ông để lấy hình.

Cuối cùng thì, trong lòng Trường Cung sốt ruột không thể chờ nổi nữa, cậu vào lại máy vi tính, "Mạc ca, mọi người mở cửa xe giúp tôi đi, tôi chạy men theo con đường này về, sẽ nhanh thôi, tôi cũng có cách vào trong nhà, lấy được hình rồi thì sẽ về ngay."

Mạc Dịch Trình chưa kịp nói gì, Trần Thăng đã nói: "Không được, trên đường nhiều xe thế này, nguy hiểm lắm."

Trường Cung nói: "Không sao đâu, tôi sẽ đi trên lề đường mà, còn chờ đợi như vầy nữa chắc tôi điên mất thôi!"

Mọi người đều biết giờ phút này điều Trường Cung thật sự muốn làm không chỉ là lấy được một tấm hình, mà đây chính là một cách để cậu phát tiết hết thảy những ưu tư về ông và bà.

Mạc Dịch Trình nghĩ nghĩ, "Thế này đi, chúng ta cùng xuống xe vậy."

Trần Thăng cản hắn lại, "Cậu thì không được, trên lề đường có nhiều người thế này, cái mặt này của cậu vừa ló ra chắc chắn sẽ bị bâu lại, để tôi đi cho."

Trần Thăng nói rồi ra hiệu cho Trường Cung ra khỏi máy vi tính, sau đó mở cửa xe, một người một chó bước xuống.

Trường Cung nóng vội trong lòng, vừa xuống xe đã chạy vút đi trên lề đường, nửa con phố đầu tiên Trần Thăng đuổi theo cũng coi như thuận lợi, nhưng rất nhanh sau đó đã hơi chút lực bất tòng tâm.

"Trường... Trường Cung, chờ chút!"

Trường Cung dừng bước, quay đầu lại nhìn một cái.

"Gâu!"

"Nhóc... Nhóc có tới bốn cái chân, anh... anh có mỗi hai cái, nhóc làm anh theo cũng không kịp luôn!" Trần Thăng thở hổn hển.

"Gâu gâu gâu!!!"

"Ấy ấy ấy... Nhóc chờ..." Trần Thăng đã hoàn toàn không thể bắt kịp, sớm biết vậy hồi trưa đã ăn thêm chút nữa rồi.

Trần Thăng trơ mắt nhìn Trường Cung rẽ vào góc đường trước mặt, trông có vẻ là muốn đi đường tắt, hai tay hắn chống gối dừng hai nhịp rồi mới tiếp tục đi theo, thế nhưng lúc rẽ vào góc đường, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Trường Cung đâu cả!

Chỉ có một chiếc xe van không mang theo bất kì dấu hiệu gì rẽ cua bằng tốc độ cực nhanh rồi biến mất sau ngã rẽ.

Xe van



Phút chốc, đầu óc Trần Thăng trống rỗng, ngay sau đó hắn đoán rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó rồi! Thế nhưng hắn không chắc chắn lắm, vì vậy bèn kêu gấp mấy tiếng, "Trường Cung! Phó Trường Cung!"

Trần Thăng gần như đang gào thét, Trường Cung mới chạy đi có vài chục giây ngắn ngủi, thính lực của loài chó lại rất nhạy bén, hắn lại gào lên như thế, dù Trường Cung có chạy xa đi nữa, đã nghe thấy thì nhất định sẽ quay trở lại!

Lồng ngực Trần Thăng đau thiếu điều muốn nổ tung vì phải vận động dữ dội, hắn lại chạy qua đầu bên kia con hẻm, thế nhưng cả hai bên đều không thấy bóng dáng Trường Cung.

Một cơn buốt lạnh nháy mắt lủi thẳng lên sống lưng, Trần Thăng lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Dịch Trình, nói rõ tình huống lúc này.

Mạc Dịch Trình khuyên hắn trước hết đừng sốt ruột, có lẽ Trường Cung chỉ đang nóng ruột nên chạy nhanh, nói không chừng bây giờ đã về đến nhà rồi.

"Giờ tôi sẽ xuống xe ngay, cậu đứng yên đó đừng đi đâu hết." Mạc Dịch Trình đeo kính râm, khẩu trang xong xuôi rồi xuống xe.

Sau khi hai người gặp nhau thì cùng chạy đến nhà ông Phó. Quả nhiên không thấy bóng dáng Trường Cung đâu cả.

Trần Thăng thở gấp, "Chắc chắn... Chắc chắn là chiếc xe kia, chắc chắn là Trường Cung bị bắt đi rồi!"

Tất cả mọi người đều rơi vào nỗi lo lắng tột độ.

Trần Thăng báo cảnh sát, bên cạnh đó còn cho người xem xét camera giám sát xung quanh, mặc dù không tìm được hình ảnh Trường Cung bị bắt đi, song vẫn có thể xác nhận rằng sau khi Trường Cung chạy vào ngõ nhỏ kia thì không còn thấy "xuất hiện" nữa! Mà sau khi Trường Cung chạy vào ngõ nhỏ thì chiếc xe van kia lại vội vàng chạy đi một cách cực kì suýt soát, cảnh sát đã xác nhận chiếc xe van này dùng biển số giả.

"Chúng ta nhất định phải nhanh nhanh tìm được Trường Cung về!" Trong giọng nói của Trần Thăng còn xen lẫn nỗi oán trách đối với chính mình, Trường Cung đi cùng với hắn rồi mất tích, nếu thật sự xảy ra chuyện gì sơ sót, hắn sẽ tự trách mình cả đời. Sau khi Trường Cung gặp chuyện hắn đã lên mạng tìm kiếm những tin tức liên quan đến "trộm chó", loại chó với hình thể tầm trung như Trường Cung là đối tượng bị trộm cắp chủ yếu, hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn, thậm chí có khi còn dùng hẳn kim độc để bắn, có rất nhiều con chó thậm chí còn chưa kịp giãy dụa đã tử vong ngay tại chỗ rồi!

Thời gian tinh linh ở bên ngoài trò chơi bị hạn chế, qua thời gian cho phép sẽ tự động trở lại trò chơi, thế nhưng không người nào dám mạo hiểm như vậy, không ai có thể chắc chắn rằng trong bốn tiếng đồng hồ chờ đợi này, một con chó vàng bị bọn trộm chó bắt đi mất có còn mạng để về hay không.

Trần Thăng huy động hết khả năng của mình, hạ tử lệnh nhất định phải nhanh chóng tìm được chiếc xe trộm chó, cứu Trường Cung về.

Tương tự, Mạc Dịch Trình cũng phái ra một phần nhân lực đi tìm hiểu từ cư dân ở gần đó xem có ai từng thấy chiếc xe van kia, hoặc là người nào nghe nói từng gặp phải cảnh trộm chó.

Sắc trời tối dần.

Mạc Dịch Trình và Trần Thăng tập hợp trên xe, hai bên đều không thu hoạch được gì.

Mạc Dịch Trình không quên nhờ Trần Củ mua cơm tối đưa vào cho Nguyện Tác. Nguyện Tác cũng rất hiểu chuyện chuẩn bị nước ô mai thanh nhiệt giải nóng cho Mạc Dịch Trình.

Trường Cung bị trộm đi làm Nguyện Tác vô cùng lo lắng, cơm tối chỉ ăn được vài ngụm thì không còn khẩu vị gì nữa. Cậu chẳng giúp gì được cho chuyện ngoài đó cả, chỉ có thể ép bản thân tập trung tinh thần và sức lực vào làm vài chuyện khác.

Nguyện Tác bật máy vi tính lên, quyết định vẽ một truyện tranh về Trường Cung và ông Phó, bên trong nhà trọ rất yên tĩnh, bóng lưng mong manh của Nguyện Tác lại chăm chú vô cùng.

Bên cạnh hàng mì hoành thánh đơn sơ mà ấm áp bày đầu hẻm có một chú chó vàng đang nằm dài, vào buổi tối, chó vàng có thể biến thành người cùng nói chuyện phiếm với ông lão, chó vàng làm quen được với rất nhiều bạn bè trên mạng, nhưng rồi có một ngày ông bị bệnh, chú chó lại bị bọn trộm chó bắt đi. Câu chuyện đứt đoạn bất ngờ, Nguyện Tác lau khóe mắt đã đỏ ửng, đăng truyện tranh lên.

Từ những truyện tranh trước Nguyện Tác đã dần dần tích lũy được tăm tiếng, sau khi câu chuyện này được đăng lên, rất nhanh đã có người click khen và share lại, tuy rằng vẫn chỉ là hàng đơn vị.

"Sau đó nữa thì chú chó kia ra sao rồi?"

"Ông lão tốt như vậy sẽ không chết đâu ha?!"

"Mau trả chú chó lại đây!!! Tác giả nói đi bao giờ sẽ cập nhật tiếp vậy?"

Nguyện Tác xem bình luận của mọi người mà thấy hơi bối rối, vận công phu hai ngón viết trả lời rồi lại xóa đi, cuối cùng rầu rĩ gục đầu xuống, cậu không biết...

Trong số vài bình luận và lượt share lại, có một tài khoản nổi bật nhất, đó là một tài khoản "Đại V" (*), xác nhận thân phận là tác giả ký với website nguyên sang văn học JJ tên là "Không ăn củ cải không nhọc lòng", trên tư liệu giới thiệu tác phẩm tiêu biểu là "Tổng tài bá đạo và bé thỏ dung nhan tuyệt thế của hắn". Sau khi Không ăn củ cải không nhọc lòng share lại, đồng thời cổ vũ việc đả kích nạn trộm chó thì gửi cho Nguyện Tác một tin chat riêng.

(*)Đại V đề cập đến người dùng Weibo đã đạt được chứng nhận cá nhân trên các nền tảng Sina Wei, Tencent, Netease và các nền tảng Weibo khác. Bởi vì người dùng Weibo đã được xác thực sẽ được kèm theo một biểu tượng tương tự chữ cái tiếng Anh viết hoa "V" sau biệt danh của Weibo, cư dân mạng sẽ gọi người dùng Weibo được chứng nhận cá nhân và có nhiều người hâm mộ là "đại V". ".

"Xin chào, tôi rất thích truyện tranh của bạn."

Nguyện Tác trả lời: "Cảm ơn."

Một lát sau, có một tin nhắn thoại được gửi đến.

"Xin chào, cảnh trong truyện tranh mới nhất của bạn trông rất quen, cho hỏi bạn lấy đề tài từ thành phố S à?"

Nguyện Tác click nghe xong thì cảm thấy giọng nói của đối phương quen ơi là quen, vì vậy cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại, "Đúng, là thành phố S."

Cách mấy giây sau, bên kia lại gửi đến một tin nữa, giọng điệu lần này rõ ràng hơi kích động, "Nhóc là Đô Đô à?!"

Nguyện Tác hơi bất ngờ, thì ra thật sự là Tố Y!

Tố Y biết chuyện của Trường Cung ở đây cũng rất lo lắng, thế nhưng khu vực sinh sống "thật sự" của cô lại hoàn toàn không phải ở thành phố S, có muốn giúp cũng là có lòng chứ không có lực.

"Nhất định Trường Cung sẽ không sao đâu!" Mạc Dịch Trình nói người tốt ắt được trời giúp, Trường Cung nhất định sẽ là chó tốt ắt được trời thương!

"Ừ, sẽ không sao hết." Tố Y trả lời lại bằng một tin.

Tám giờ hai mươi phút tối.

Một chiếc xe van dính đầy bùn đất chạy ngang qua khu vực bày quán mì hoành thánh đầu hẻm. Trên xe có hai tên đàn ông, một tên có tướng ngũ đoản trông mặt hung dữ, tên khác thì đã xấu xí mặt mày lại còn u ám, mắt hai kẻ nọ đều đang nhìn láo liên bên ngoài. Tên đàn ông ngồi hàng sau cầm điếu thuốc trong tay, bên cạnh có một cái vòng sắt tự chế chuyên dùng để bắt chó, "Mẹ chứ, hôm nay xúi quẩy gì đâu, bắt được có mấy con không nói, chút nữa còn bị con chó chết kia cắn cho nữa."

"Chẳng phải cũng không cắn được sao, một đá kia của mày cũng đủ cho con súc sinh đấy no đòn rồi, chưa kể ngày mai là nó lên dĩa, mày tức giận với nó làm gì, nếu rảnh rỗi thì nhanh lo coi coi nhà nào có chó, tranh thủ thời gian bắt mấy con về rồi kết thúc công việc hôm nay luôn đi!" Tên mập lùn nói.

Tên gầy liếc gã kia một cái, "Có bị cắn cũng chẳng phải mày bị... Ấy... Ấy chờ chút, có chó!"

Tên mập lùn cũng nhìn ra ngoài, quả nhiên trước cửa một quán ăn 24 giờ nho nhỏ có một con cún béo với bộ lông màu nâu đang nằm, cái bụng ăn no căng tròn, nó đang say giấc nồng, không biết có phải là mơ được giấc mơ gì đẹp hay không mà cái đuôi cứ vẫy vẫy liên hồi.

"Hé hé... Đầu hơi nhỏ chút, nhưng mà cũng béo tốt lắm đấy!" Tên gầy nở nụ cười hèn mọn, dụi tắt thuốc, cầm lấy đồ nghề bắt chó bên người nóng lòng muốn ra tay!

"Anh ơi! Bé Mập đâu?"

"Hả, mới cho ăn xong, đang chơi ở ngoài cửa đó!" Ông chủ vừa lau bàn vừa trả lời.

Cô gái lật xong trang cuối cùng của tiểu thuyết, phàn nàn mấy câu rằng cập nhật ít quá đọc chẳng bõ, cô quay người ra cửa định ôm Bé Mập ra sau nhà.

Kết quả, cô gái vén rèm lên đi ra, đúng lúc bắt gặp cảnh Bé Mập bị thanh sắt ghìm cổ, vẫy vùng rồi bị kéo lên xe van!

"Bé Mập!!!" Cô gái kêu to, "Anh! Qua đây nhanh! Có người trộm chó!"

Hai tên trộm chó không ngờ rằng thời điểm mấu chốt lại bị bắt gặp, thoắt một cái, tên gầy gia tăng lực tay, kéo Bé Mập vào xe sau đó cấp tốc đóng cửa xe lại, tên mập lùn đạp chân ga một cái, xe liền chạy đi thật xa!

Mà đúng ngay lúc này, ông chủ tiệm vọt ra, là một người đàn ông ngoài ba mươi trông rất cường tráng. Nhìn thấy chiếc xe van chạy như bay, ông chủ không chút do dự sải bước lại chỗ chiếc xe gắn máy trước cửa tiệm, đuổi theo!

Giờ phút này Trần Thăng đang canh trên xe bảo mẫu, trong lòng như lửa đốt, xe dừng ở vị trí cách đầu hẻm mà Trường Cung bị bắt không xa, trên màn hình vi tính, nhà trọ bên trong trò chơi không có một bóng người, nói cách khác là vẫn chưa đến giờ Trường Cung quay về trò chơi, cũng có thể là... không bao giờ quay về trò chơi được nữa. Nghĩ đến khả năng phía sau, da đầu Trần Thăng tê dại, huyệt thái dương cũng nảy lên thình thịch.

"Uống miếng nước đi." Mạc Dịch Trình đưa bình nước khoáng, "Cảnh sát đã bắt đầu hành động, hơn nữa chúng ta cũng nhận được không ít manh mối, tin là sẽ tìm thấy Trường Cung nhanh thôi." Mạc Dịch Trình mở lời an ủi, thế nhưng trong lòng lại không thấy chắc chắn chút nào, hơn nữa chính mình cũng mới vừa trải qua việc tinh linh nhỏ bị "mất tích", hiểu rõ cái cảm giác mà tim cứ như thể muốn nổ tung ra kia.

Tuy rằng Trần Thăng không phải là người chơi của Trường Cung, thế nhưng rõ ràng là hắn đã ký thác tình cảm nhiều năm qua của mình đối với "chú chó nhỏ" đã thất lạc lên Trường Cung, hơn nữa lúc Trường Cung bị bắt đi hắn còn ở gần đó, cảm giác dằn vặt và tội lỗi này có làm cách nào cũng khó mà quên đi được.

Trần Thăng nhận chai nước, nói tiếng cảm ơn rồi ngửa đầu nốc vài ngụm.

"Nhị thiếu! Trần tổng!" Hám Minh đang tập trung toàn bộ tinh thần quan sát xung quanh đột nhiên mở miệng.

"Làm sao vậy?" Mạc Dịch Trình trở nên thận trọng.

"Hai người nhìn chiếc xe kia kìa!"

Hai người thuận thế nhìn sang, quả nhiên có một chiếc xe van đang chạy như điên ra đầu hẻm, đằng sau còn có một chiếc xe gắn máy đuổi theo.

Trần Thăng kích động nhảy lên, nói lớn tiếng: "Chính là chiếc xe này, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Đuổi theo! Đuổi theo!"

"Hám Minh, đuổi theo!" Ánh mắt Mạc Dịch Trình sắc bén, hắn bình tĩnh mở miệng, đồng thời nói với Nguyện Tác đang ở trong trò chơi đừng sợ rồi tắt máy, bỏ vào túi áo âu phục may bằng chất liệu đặc biệt.

Hai tên ngồi trên xe van thấy chiếc xe gắn máy đã bị mình bỏ xa, đang lúc chuẩn bị hoan hô chúc mừng thì ngoài đầu hẻm đột nhiên có một chiếc ô tô thương vụ sang trọng băng ngang qua.

Tên mập lùn vội vã phanh xe, sau đó quay đầu hòng chạy trốn sang hướng khác.

Trong thời gian ngừng lại chuyển hướng ấy, chiếc xe gắn máy rượt theo phía sau đã đuổi tới.

Khóe miệng Hám Minh nhếch lên, anh dùng một góc độ cực kì xảo diệu, thuận lợi ép chiếc xe van đang hoảng loạn không đường trốn phải quay đầu lần nữa, cuối cùng trong cơn hốt hoảng đâm đầu thẳng vào thùng rác.

Sau đó, những chuyện còn lại giao cho cảnh sát đến xử lý.

Ông chủ và em gái ôm Bé Mập nhà mình về nhà, Bé Mập sợ run lẩy bẩy, trong mắt còn mang theo nước mắt.

Hai tên kia đã nhận tội, còn khai ra nơi bọn chúng giấu lũ chó.

Trần Thăng và Mạc Dịch Trình chạy đến hang ổ chuyên dùng để giấu và làm thịt lũ chó cùng cảnh sát.

Dân cảnh vào trong lò mổ, lại không bắt được hai tên nghi phạm khác ở đó.

Lò mổ xây bên trong một căn xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, chung quanh ít người ở, rất tiện cho việc gây án, ngày nào cũng có đến mấy chục thậm chí trên trăm con chó trộm được bị vận chuyển ra vào rồi giết hại tàn nhẫn.

Trong căn xưởng, vì làm thịt chó và ít khi dọn dẹp mà mùi tanh bốc lên nồng nặc. Có rất nhiều chú chó đợi làm thịt bị nhốt trong lồng sắt chen chen chúc chúc, từng đôi mắt ướt nhẹp đong đầy nỗi sợ hãi, chúng co rúm thân mình trong bóng tối, thấy có người đến cũng không dám kêu lên lấy một tiếng, rõ ràng cho thấy đã sợ đến mức không ra hồn ra vía gì.

Cảnh sát mất cả đêm đưa những lồng chó trong xưởng ra ngoài, nhờ ánh trăng và ánh đèn, từng con chó nhỏ được hít thở không khí trong lành, lần nữa cảm nhận được tình người, móng vuốt nhỏ vươn ra khỏi lồng sắt, đầu lưỡi được uống vào ngụm nước ngọt lành, ăn ngụm thức ăn ngon miệng đầu tiên sau nhiều ngày.

Trần Thăng tìm kiếm trước mười mấy cái lồng chó to đùng, miệng gọi Trường Cung.

"Gâu gâu gâu!"

Tiếng kêu quen thuộc làm Trần Thăng bất ngờ quay đầu lại, liền thấy một chú chó vàng bên trong cái lồng gỗ đặt bên góc đang sủa to với mình.

Trần Thăng kích động lại gần nhìn thử, đích thị là Trường Cung! Ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ lắm, song vết máu dính vào lông trên đầu Trường Cung lại trông cực kì nhức mắt.

Mọi người hợp lực giải phóng Trường Cung khỏi lồng, Trần Thăng cúi người ôm chó vàng vào trong ngực, thở phào một hơi dài.

Trường Cung lúc này đang choáng váng, vừa đói vừa khát không nói, trên đầu chịu một cú làm cậu nghi ngờ rằng mình đã bị chấn động não nhẹ rồi.

Trần Thăng nhanh chóng cầm một bình nước lại đây, không có dụng cụ nào thích hợp để múc nước bèn đổ một ít vào lòng bàn tay, đưa đến bên mõm Trường Cung, Trường Cung nhìn Trần Thăng một cái với vẻ cảm kích, cúi đầu uống vào từng ngụm nước.

"Trường Cung, xe đậu ở bên ngoài, trước hết để bọn tôi đưa nhóc về trò chơi nào." Trần Thăng chờ cho Trường Cung uống hết nước xong thì nói.

"Gâu!"

"Làm sao vậy?" Trần Thăng nhìn Trường Cung cứ y như là muốn nói gì đó.

"Gâu gâu!"

"À, nhóc đang hỏi tay của anh đó hả, ha ha, cái lúc bắt được hai tên trộm chó đã bắt nhóc đi thì thiệt sự không nhịn nổi, nhào lên đấm cho hai cú, ai dè xương cốt bọn nó lại cứng thế, trầy hết cả tay anh đây rồi." Trần Thăng nói một cách không để tâm.

"Gâu gâu!"

"Đừng khách sáo đừng khách sáo, lên xe trước đi!" Cứu được Trường Cung nên tâm tình Trần Thăng rất tốt.

Mạc Dịch Trình đứng một bên xem mà lắc đầu liên tục.

Trường Cung về trò chơi, sau khi được hệ thống chẩn đoán ngoại trừ việc não bị chấn động nhẹ và thiếu nước ra thì không còn gì nghiêm trọng, mọi người cũng yên lòng.

Trần Thăng đưa Trường Cung về nhà lấy ảnh chụp, sau đó về bệnh viện.

Ngày mai Mạc Dịch Trình lại còn có hoạt động quan trọng, cần phải dậy sớm lên máy bay nên về trước.

Từ lúc bắt được bọn trộm chó đến khi tìm thấy Trường Cung, cả quá trình đó Mạc Dịch Trình đều kể lại cho Nguyện Tác nghe. Nguyện Tác ôm chăn ngồi trên giường tập trung tinh thần lắng nghe, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, hiển nhiên là bị quá trình chấn động lòng người này làm sợ rồi.

"Có điều bây giờ đã không sao cả rồi, Trường Cung đã về bệnh viện chăm ông, có Trần Thăng ở đó, chúng ta không cần lo."

"Vậy... Còn những chú chó được cứu ra kia thì sao?" Nguyện Tác vẫn nhớ Mạc Dịch Trình nói trong công xưởng còn có rất nhiều chó.

Mạc Dịch Trình nói: "Cảnh sát sẽ đưa tin giúp bọn chúng tìm chủ. Đương nhiên tôi và Trần Thăng đều sẽ làm những chuyện trong khả năng để giúp cho những chú chó đó, nếu như thực sự không tìm được chủ thì sẽ giúp bọn nó tìm gia đình nhận nuôi, nói chung mấy nhóc đó đã chịu khổ rồi, nhất định sẽ cho chúng nó một chốn về tốt đẹp."

Nguyện Tác nghe xong thì nụ cười treo trên mặt, "Nếu... Nếu có chú chó nào thật sự tìm không tìm thấy chủ thì chúng ta cũng có thể nuôi một bạn nha."

Mạc Dịch Trình cười cười, "Chúng ta á?"

"Vâng! Lông xù xù nhất định sẽ đáng yêu lắm!" Mặt Nguyện Tác trông đầy mong đợi.

"Được, vậy chỉ nuôi một con thôi."

Hết Chương 36

oOo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play