Cửa xe từ từ hạ xuống.

Khuôn mặt mang vẻ căng thẳng của Trần Củ chầm chậm hiện ra trước mắt Mạc Dịch Nghiêm.

Đây là lần đầu tiên Mạc Dịch Nghiêm đối mặt với cậu trợ lý này của em trai mình ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt này... đột nhiên Mạc Dịch Nghiêm cảm thấy nơi huyệt thái dương mình nhói lên từng cơn, hắn không nhịn được khép một mắt lại.

Trần Củ cứng đờ cả người, cậu nuốt nước bọt, sốt sắng hỏi, "Mạc tổng, có chuyện gì thế ạ?"

Mạc Dịch Nghiêm hơi khom người xuống, tự nhắc nhở bản thân mình bình tĩnh lại, lúc nhìn vào Trần Củ một lần nữa... có vẻ đã khôi phục lại ấn tượng như bình thường. Sau vài giây gián đoạn, Mạc Dịch Nghiêm mới nói: "Chuyện liên quan đến Tiền Hà đã khiến cậu phải chịu oan ức rồi, vòng này chính là như vậy, chớ nên nghĩ ngợi nhiều quá. Chăm sóc tốt cho Dịch Trình."

Này là... Đang an ủi cậu đó sao? Trần Củ gật đầu một cách cứng nhắc, "Vâng."

"Đi đi, trên đường nhớ chạy chậm thôi." Nói xong, Mạc Dịch Nghiêm liền đứng thẳng người, quay lưng đi khỏi.

Trần Củ nhìn theo bóng lưng của Mạc Dịch Nghiêm, sửng sốt mất mấy giây, bị gió lạnh thổi vào mới lấy lại tinh thần, vội nói câu cám ơn như để cấp cứu rồi lập tức lái xe đi, đến cửa sổ cũng quên đóng.

Chỉ còn lại hai người trên xe.

Không cần phải ngại Trần Củ, Mạc Dịch Trình lấy điện thoại di động ra, click vào biểu tượng trò chơi.

Quả nhiên Nguyện Tác đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, ôm bàn vẽ hí hoáy quên trời đất, bên cạnh có bày một dĩa trái cây đã ăn phân nửa, hộp tiện lợi đã trống bớt hơn năm phần. Mạc Dịch Trình thử ước lượng, cảm thấy hẳn là bé con đã ăn lửng bụng rồi, tối chỉ cần chuẩn bị thêm một ít sữa bò nữa là được.

"Mạc Dịch Trình đã về!" Nhìn thấy Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác vội thả bàn vẽ xuống, đứng dậy lên trên ghế sa lon.

Mạc Dịch Trình có đeo tai nghe, không cần sợ Trần Củ sẽ nghe thấy tiếng Nguyện Tác.

Mạc Dịch Trình hỏi: "Hôm nay ở trường học ra sao nào?"

Nguyện Tác trả lời: "Cũng... được."

Mạc Dịch Trình còn cho mình thao tác sai chỗ nào nên vẫn chưa thể cách ly được tinh linh tên Phách Phi kia, hay là Nguyện Tác đã gặp chuyện phiền phức gì đó, bèn ân cần hỏi: "Làm sao vậy? Lại có ai bắt nạt nhóc à?"

Nguyện Tác vội vã xua tay, "Không... Không có ai bắt nạt tui hết trơn á. Là do biểu hiện của tui trong lớp hôm nay không được tốt lắm."

Mạc Dịch Trình yên lòng, nhưng rồi lại nhíu mày, "Có phải ăn no quá nên ngủ gật không đấy?"

"Không mà, Đô Đô không có ngủ gật đâu." Tuy rằng sau khi ăn no thì lúc xế chiều thấy có hơi buồn ngủ tí xíu, thế nhưng Nguyện Tác đã tỉnh lại ngay rồi mà! "Là do thiếu tập trung... Cho nên bị cô giáo nhắc tên trong giờ học."

Hóa ra là vậy. Mạc Dịch Trình dùng ngón tay thon dài gõ gõ vào đầu Nguyện Tác trên màn hình, giả vờ nghiêm túc: "Vậy có lẽ là do thèm hạch đào, tối nay thêm hạch đào vào sữa bò để bồi bổ đầu óc nhé." (Tên kém sang của hạch đào là quả óc chó đó.)

"Không... Không phải đâu mà." Nguyện Tác thuyết phục.

Mạc Dịch Trình giở trò xấu xa, "Vậy thì không bỏ hạch đào nữa."

Nguyện Tác vội vàng năn nỉ: "Được mà... Bỏ hạch đào được mà." Nhóc rất yêu thích các loại quả có vỏ cứng.

"Vậy thì rốt cuộc có phải là do thèm hạch đào hay không đây?"

"..." Nguyện Tác bị quay vòng vòng muốn xỉu, cuối cùng cậu tách ngón tay phân tích từng chút một, còn nụ cười nơi khóe môi Mạc Dịch Trình thì dần lan rộng ra.

Sau khi Nguyện Tác được gỡ rối đâu vào đấy, xác định là mình muốn ăn hạch đào rồi thì cậu kể cho Mạc Dịch Trình về những điều mình đã nghe được ở trường.

Cuối cùng thì Mạc Dịch Trình cũng hiểu được vì sao lần đầu Nguyện Tác trông thấy hắn đã sợ muốn khóc ngất, cũng hiểu được vì sao bé con lúc nào cũng e dè sợ sệt, thà rằng để mình chịu uất ức, dù có bị bệnh hay bị đói cũng không dám quấy rầy gì đến hắn.

Bởi vì người chơi được hệ thống ghép đôi cũng phần nào quyết định vận mệnh của tinh linh.

Tinh linh là độc nhất, người chơi cũng vậy. Cả đời của mỗi một tinh linh chỉ có thể ghép đôi với một người chơi duy nhất, nếu như lúc đầu người chơi chọn gỡ cài đặt hoặc là ngày sau ở trong game lựa chọn từ bỏ quyền nuôi dưỡng, như vậy điều mà tinh linh sẽ phải đối mặt rất có thể chính là biến mất hoàn toàn. Cho nên rất nhiều tinh linh thậm chí có thể còn thông qua việc bản thân lao động trong game, mang lại cho người chơi một khoản thu nhập nhất định, như vậy mới càng đảm bảo được sự sống còn của chính mình, hoặc là nói để cho bản thân mình có được cảm giác an toàn.

Thế nhưng có một loại trường hợp mà tinh linh có thể ghép đôi với người chơi thêm lần nữa, đó là khi mà người chơi hiện tại bỏ mình đồng thời tự nguyện trao quyền nuôi dưỡng tinh linh cho người nào đó bên cạnh. Hoặc là, điện thoại bị hư hỏng dưới tình huống không thể phản kháng được, tinh linh sẽ có cơ hội được đổi chủ lần thứ hai.

Tinh linh Phách Phi đã bắt nạt Nguyện Tác kia cũng là vì chủ nhân trước qua đời nên mới đổi một chủ nhân khác. Chủ nhân mới này đối xử với cậu chẳng tốt lành gì, cũng chính vì lẽ đó mà một tinh linh nhỏ tuy vốn dĩ có đôi chút quái gở nhưng tâm hồn thuần khiết, ngày càng trở nên âm u.

Như là nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, đôi mắt to tròn của Nguyện Tác đong đầy nước mắt, hai bàn tay víu chặt vào nhau đầy bất an, cậu nói với Mạc Dịch Trình bằng vẻ kiên định: "Nguyện Tác không muốn phải đổi người chơi, không bao giờ muốn hết."

Nhịp thở của Mạc Dịch Trình chựng lại, hắn đưa tay xoa xoa màn hình, cố lau sạch nước mắt cho Nguyện Tác, "Sẽ không đâu, mãi mãi không bao giờ."

Nguyện Tác nín khóc mỉm cười, "Vậy... Có thể cho cậu ấy thêm một cơ hội được không?" Thấy Mạc Dịch Trình cau mày, lần đầu tiên Nguyện Tác to gan click vào khung【 kéo góc áo người chơi 】trên cửa sổ hệ thống.

Tuy rằng góc áo của Mạc Dịch Trình cũng chẳng bị kéo thật, thế nhưng khi dòng chữ 【 Đô Đô kéo kéo góc áo của ngài 】 kia hiện ra trên màn hình, dường như hắn thật sự cảm nhận được góc áo bị chạm nhẹ, lồng ngực bỗng trở nên nặng trĩu.

"... Thôi được rồi."

Máy bay đã cất cánh được một lúc, Mạc Dịch Trình gọi một ly rượu đỏ, nhấp vài ngụm, không yên lòng đổi một tư thế khác, trong đầu vẫn chỉ toàn là đôi mắt trong suốt ngập nước của Nguyện Tác. Thở ra một hơi dài, Mạc Dịch Trình đặt ly rượu đã cạn xuống, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Do Mạc Dịch Trình xin phép, trò chơi hủy bỏ lệnh trói buộc đối với Phách Phi, nhưng vẫn sẽ tiến hành theo dõi biểu hiện hàng ngày của cậu trong một thời gian nhất định để chắc chắn cậu ta sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì làm hại đến các tinh linh nhỏ khác nữa.

Đêm đã khuya mà Nguyện Tác vẫn còn vùi đầu trong phòng vẽ, sau khi đi học được gần nửa tháng, có thể nói Nguyện Tác đã tiến bộ nhanh chóng ở khắp mọi mặt. Cậu thử đăng một vài tác phẩm gần đây của mình lên Weibo, có vài bức vẽ Mạc Dịch Trình, gắn tag Mạc Dịch Trình thì có rất nhiều lượt xem, còn lượt khen thì đều từ ba con số trở lên cả. Vì vậy Nguyện Tác tranh thủ hai ngày nghỉ ngơi này, lấy can đảm đăng tác phẩm truyện tranh đầu tiên mà mình vẽ lên Weibo, đồng thời gắn một đề tài hoàn toàn mới # anh là tốt nhất #

Những gì được vẽ trong truyện chính là một vài trải nghiệm của Nguyện Tác sau khi bước vào trò chơi, đương nhiên vì vấn đề bảo mật của trò chơi nên một số tình tiết và thiết định là bịa ra hoặc cải biên lại. Nhưng quan trọng nhất là, hình ảnh lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạc Dịch Trình là vô cùng chân thực, đến tận hôm nay, chỉ cần nhắm mắt lại, thì giây phút đó vẫn sẽ hiển hiện rõ ràng trước mắt.

Tuy rằng nhờ cái bấm khen từ Mạc Dịch Trình ngày trước mà Weibo của Nguyện Tác có lượng fan lên đến năm chữ số, thế nhưng mọi người theo dõi Weibo này hoàn toàn không xuất phát từ yêu thích mà ra, nên bị lãng quên là lẽ thường tình.

Nguyện Tác có chút mất mát, lại không biết tại sao, cứ ôm điện thoại chờ cả ngày, lúc ăn cơm tối cuối cùng cũng có một người nhấn khen, hơn nữa còn để lại bình luận: Không tệ. Nguyện Tác hưng phấn click vào avatar của người bình luận kia mới thấy đó là một acc mới vừa đăng kí không lâu, Nguyện Tác do dự trong chốc lát rồi cũng không nhấn theo dõi, sợ mình chủ động quá sẽ làm người ta giật mình.

"Uống sữa rồi lên giường ngủ đi." Gần đây Mạc Dịch Trình vừa nhận một kịch bản mới, một tháng nữa sẽ quay phim, mấy ngày nay hắn đều đang hòa mình vào nhân vật, râu tóc cũng để dài hơn bình thường.

Ban đầu Nguyện Tác còn thấy chưa quen, nhưng nhìn nhiều rồi lại phát hiện là cực kì MAN! Vì vậy cuối cùng cũng ngứa nghề, không nhịn được vẽ một bức tranh Mạc Dịch Trình râu ria xồm xoàm.

"Thêm... thêm chút nữa thôi." Nguyện Tác động bút nhanh hơn, mông lại cứ như là mọc trên ghế mà ra vậy.

"Còn chưa chịu ngủ thì sáng sớm mai sẽ bị muộn học đấy." Mạc Dịch Trình hiểu rất rõ điểm yếu của bé con.

Do dự trong chốc lát, quả nhiên cuối cùng Nguyện Tác cũng buông bút xuống, sau đó ở trong lòng âm thầm quyết định sáng mai dậy sớm một chút, vẽ hoàn chỉnh bức tranh này luôn.

Nguyện Tác kẹp tranh vào giữa quyển vở một cách thận trọng, sau đó vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Mạc Dịch Trình nhấp một hớp sữa bò, quen tay quen việc click mở quyển vở, lật xem từng bức tranh Nguyện Tác vẽ, bức cuối cùng chính là hình Mạc Dịch Trình đã vẽ được hơn phân nửa, tóc dài và mớ râu lún phún trông có vẻ lôi thôi lại càng làm hắn có thêm phong vị đàn ông.

Tiêu 20 đồng vàng lấy bản phác thảo ra, chụp ảnh lưu niệm rồi lại trả về. Mạc đại ảnh đế lòng đầy thỏa mãn cầm điện thoại về phòng ngủ, chờ nhóc chân ngắn đi ra rồi đôn đốc lên giường đi ngủ là một ngày nữa đã trôi qua một cách hoàn mỹ.

Đinh đong ~

Tiếng thông báo của WeChat.

Người gửi là mẹ Mạc.

Mạc Dịch Trình mở ra, thấy một cái địa chỉ và thời gian kèm theo. Sau đó nữa lại có một tin nhắn âm thanh được gửi đến, giọng điệu của mẹ Mạc đầy sự hưng phấn và háo hức: "Dịch Trình, ngày mai con và Mộng Tuyết gặp mặt mang một bó hoa theo, nhưng mà nhất định không được mua thuốc bổ nữa nghe chưa. Nghe chú Lâm của con nói, hiện giờ Mộng Tuyết cũng có góp phần đầu tư chút ít vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, hai đứa con lại càng có thêm đề tài để hàn huyên nữa đây."

Mạc Dịch Trình cau mày nghe cho hết rồi nhắn trả lời: Biết rồi.

Vừa hay Nguyện Tác đánh răng xong răng rồi nên quay lại, lúc đang bò lên trên giường thì lại nghe thấy tiếng mẹ Mạc, cậu hơi sửng sốt, tuột từ trên giường xuống luôn, đứng chân trần trên đất.

"Làm sao vậy?" Mạc Dịch Trình thấy mặt bé con mang vẻ ngờ vực.

Nguyện Tác suy nghĩ chốc lát rồi hỏi "Mạc Dịch Trình định đi gặp bạn đó hở?"

Hóa ra là nghe thấy tiếng à, Mạc Dịch Trình cười cười, nói: "Cứ xem như là... bạn bè đi."

Nguyện Tác hỏi: "Phải bạn tốt hông vậy?"

Mạc Dịch Trình nói: "Không phải bạn tốt đâu."

"À..." Hình như Nguyện Tác đang thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó nhóc leo lên giường, trèo được nửa chừng thì nghĩ đến chuyện gì đấy, dừng lại, thân mình bên giường, ấp úng mấy lần rồi mới hỏi: "Vậy thì bạn tốt nhất của Mạc Dịch Trình là ai thế?"

Mạc Dịch Trình nở nụ cười, "Là một đứa nhóc con."

Hết Chương 25

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play