Edit: Can

Beta: Chito Yasumi

Rốt cuộc thì cả đám người kia cũng bị mùi thơm của thịt nướng quyến rũ, quyết định tạm thời đình chiến.

Lúc mọi người đứng dậy đi qua chỗ bàn ăn, Mạc Dịch Trình phát hiện một chân của Khương Mục Vũ đi lại hơi bất tiện, Trần Thăng cố ý đi gần bên cạnh để cậu ấy dựa vào, có vẻ như rất sợ y bị ngã xuống.

Trương Viễn cắm đầu ăn điên cuồng, luôn miệng hò hét muốn ăn sạch mấy ván thua ban nãy, Cố Lâm thì bới đầu gà từ trong một đống cánh ra hộ bạn gái, Trần Thăng cũng xum xoe quanh người Khương Mục Vũ rất chi là bận rộn.

Khương Mục Vũ ăn được hai miếng, hỏi Mạc Dịch Trình bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Dịch Trình đang yêu sao?”

Mạc Dịch Trình trả lời: “Không có, sao cậu lại hỏi vậy?”

Khương Mục Vũ cười bảo: “Trực giác thôi, lúc nãy cậu ngồi bên kia chơi điện thoại, cái vẻ mặt vừa cưng chiều vừa thoải mái thế kia, dù là trong phim cậu đóng tôi cũng chưa thấy bao giờ.”

Mạc Dịch Trình sửng sốt, hỏi: “Thật ư?”

“Ừ, đôi lúc có một số việc, cũng chỉ có người trong cuộc là không nhận ra được.” Khương Mục Vũ cảm thán.

Ngay sau đó thì giơ xâu thịt chạy qua ồn ào với Trần Thăng, bàn ăn lại trở nên náo nhiệt.

Đến cuối buổi liên hoan, mọi người ai cũng hơi ngấm men say. Cố Lâm đưa bạn gái về nhà, Trương Xa được tài xế dìu vào xe chở đi, Trần Thăng đưa Khương Mục Vũ trở lại khách sạn.

Mạc Dịch Trình hạ cửa sổ xe hơi xuống, gió đêm mát rượi thổi vào, cảm giác lâng lâng trong người cũng tán đi bớt.

Người đại diện gửi tin đến báo cho hắn biết hôm nay đã cập nhật Weibo, bộ phim điện ảnh mới sau khi hơ khô thẻ tre đã tung ra loạt ảnh phim đầu tiên. Lượt khen Weibo của Mạc Dịch Trình chớp mắt đã đạt tới sáu chữ số, lượng tìm kiếm cho tag # Ảnh phim của Mạc Dịch Trình # cũng đã leo lên top đầu hotsearch.

(Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng. Nút khen cũng tương tự như nút Like của Facebook vậy.)

Mạc Dịch Trình tiện tay kéo xuống bình luận phía dưới, đa số đều là “Ông xã đẹp trai quá” “A a a anh đẹp trai nhất!!!” “Đẹp trai phát khóc!!!” “Đã chuẩn bị sẵn sàng cướp vé!!!” “Rạp chiếu phim hẹn ước ước ước ~ ”

Lại có một bình luận đứng top chẳng giống ai.

“Tặng cho anh nè, Mạc Dịch Trình.” Kèm theo bên dưới là một bức tranh giản đơn, có thể nhận ra kĩ thuật của người vẽ không hề cao siêu, thế nhưng lại vẽ rất có hồn, hơn nữa còn vẽ ảnh của Mạc Dịch Trình lúc ở nhà, vẻ mặt ôn hòa. Mà kì lạ là, quần áo ở nhà trên bức tranh này lại vẽ đúng như quần áo của hắn, chiếc ghế sofa làm nền ở sau lưng cũng giống y như đúc.

Đoán được tác giả của bức tranh, Mạc Dịch Trình tải ảnh về điện thoại, sau đó tiện tay bấm khen một cái.

Điều này đã khiến một comment đứng top vốn cũng không có gì thu hút lắm thoáng cái trở lên nóng hổi, cả đám người hô hào bên dưới “Tình địch thật may mắn” “Cầu lật thẻ bài”. Cũng có không ít người lần theo lời nhắn mò vào trang chính của người up tranh, phát hiện là mới đăng kí không lâu, số bài Weibo cũng rất ít ỏi, đa số là một vài bức vẽ đơn giản, thông tin cá nhân vắn tắt của bác chủ là: Tinh linh nhỏ của Mạc Dịch Trình. Cũng giống như trên Internet có thể tìm thấy một đống “Vợ của Mạc Dịch Trình”, “Bạn gái của Mạc Dịch Trình”, chẳng có ai coi đó là thật.

(bác chủ chính là chủ tài khoản Weibo, 微博 [wēi bó] trong Hán Việt là vi bác.)

Mạc Dịch Trình vẫn rất là bình tĩnh.

Trong game, Nguyện Tác đã bị đám người phía sau điên cuồng điểm khen, trả lời bình luận, theo dõi làm sợ hết hồn. Cậu chẳng qua là trong lúc đang xem phim thì biết đến Weibo, sau đó mày mò tìm kiếm, phát hiện có thể xem rất nhiều ảnh chụp và tin tức về Mạc Dịch Trình trên đó thì âm thầm đăng kí một tài khoản, ngay cả tên cũng là một dãy chữ số nguyên bản.

Ngày hôm nay khi cậu đang lướt Weibo thì thấy Weibo của Mạc Dịch Trình cập nhật, trông thấy ảnh phim mang khí thế bức người tựa như trích tiên giáng thế của Mạc Dịch Trình, trong lúc kích động nhất thời đã đăng bức tranh vẽ Mạc Dịch Trình của mình lên, không ngờ lại được rất nhiều người hoan nghênh. Ngay lúc cậu còn đang trả lời từng câu từng câu “Cảm ơn” cho cả mớ bình luận, thì một cái khen của Mạc Dịch Trình chẳng khác gì viên đá dấy lên sóng to gió lớn. Một mặt, Nguyện Tác bị sự nhiệt tình của fan Mạc Dịch Trình làm giật mình, một mặt lại thấy hơi ngại ngùng khi Mạc Dịch Trình trông thấy tranh của mình, ảnh sẽ thích nó thật chứ? Rõ ràng là mình đã vẽ anh ấy hơi xấu… Nhiều năm về trước cậu vẽ một bức tranh để làm làm quà sinh nhật tặng phụ vương, trước mặt mọi người phụ vương bảo là rất thích, thế nhưng vừa quay lưng đi đã vứt nó vào thùng rác.

Trong lúc Nguyện Tác đang nghĩ linh tinh, Mạc Dịch Trình đã về đến nhà.

Lên lầu lấy điện thoại di động ra, Mạc Dịch Trình khởi động trò chơi, Nguyện Tác ngồi trên giường vùi đầu vào máy tính bảng, hai ngón tay mập mập đang đánh chữ bằng “Võ hai ngón”.

Thấy Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác hơi ngượng ngùng rụt tay về, “Mạc Dịch Trình, chúng ta về nhà rồi hở?”

Mạc Dịch Trình nói: “Ừ, về nhà rồi. Đang làm gì đó?”

Nguyện Tác nắn nắn hai ngón tay:”Trả… trả lời bình luận của mọi người trên Weibo.”

“Thật sao? Đô Đô cũng có Weibo à?” Mạc Dịch Trình biết quá còn hỏi.

“Vâng, ” Nguyện Tác gật gật đầu.

Mạc Dịch Trình cởi áo khoác ra, lắc lắc cái cổ trông có hơi mệt mỏi, “Hôm nay nhóc đã dán mắt vào màn hình quá lâu rồi, không được xem nữa, bây giờ đi chuẩn bị một chút đi, lát nữa uống một cốc sữa tươi rồi đi ngủ.”

Nguyện Tác vâng lời: “Tui biết rồi.”

Mạc Dịch Trình đặt điện thoại di động lên bàn trà, bật bếp gas, đặt nồi lên để đun nóng một cốc sữa tươi, quay lưng bước vào phòng thay đồ, chẳng biết trùng hợp làm sao cũng vừa lúc mẹ Mạc gọi đến.

Mạc Dịch Trình nhận điện thoại, đi tới ban công phòng ngủ.

“Dịch Trình à, hôm nay mẹ với dì Lâm của con đi ra ngoài uống trà chiều, nói về chuyện của con và Mộng Tuyết. Dì Lâm của con bảo Mộng Tuyết về đến nhà là khen con không dứt miệng, chú Lâm cũng nói lúc trước đã từng tiếp xúc với con trong một hoạt động từ thiện, rất là yêu quý con đó. Mẹ cũng rất thích con bé Mộng Tuyết kia, xuất thân tốt, học lực cao, lại còn xinh đẹp, nếu như…”

Mạc Dịch Trình biết, mẹ mình mà không nói cho bằng hết thì cuộc điện thoại này mãi mãi sẽ chẳng kết thúc, vậy nên vẫn cứ yên lặng lắng nghe, thế nhưng hắn cũng chẳng có ý định qua lại với Lâm Mộng Tuyết. Không biết có phải do mấy năm này công việc bận rộn quá hay không mà đời sống tình cảm của Mạc Dịch Trình vẫn cứ luôn trong trạng thái trống huơ trống hoác, rất khó có người bước vào lòng hắn, dường như hắn cũng chưa chuẩn bị tốt cho việc để bất cứ người nào bước vào cuộc sống của mình.

oOo

Nguyện Tác nghe lời Mạc Dịch Trình ngoan ngoãn tắt máy tính bảng đi, chuẩn bị đi rửa mặt. Trước lúc chuẩn bị đi rửa mặt thì dọn dẹp đồ đạc linh tinh trên bàn trà lại một chút, bận bịu xong, đang định bước vào phòng tắm thì đột nhiên lại phát hiện, ở nơi đối diện với điện thoại, chính là nhà bếp của Mạc Dịch Trình, sữa bên trong nồi đã trào ra.

Nguyện Tác sốt ruột kêu hai tiếng, truyền qua điện thoại, Mạc Dịch Trình cách đó khá xa hoàn toàn không nghe thấy gì.

Nguyện Tác nhớ ra một chuyện, bước tới bước lui trên mặt đất, hưm… Lúc trước có xem một bộ phim, về một người trong nhà đun nước quên tắt bếp, nước dập tắt gas, chủ nhà trúng độc…

Càng nghĩ càng thấy sợ, Nguyện Tác lại kêu vài tiếng nữa nhưng không nhận được bất cứ lời đáp lại nào. Rốt cuộc thì Mạc Dịch Trình đã đi đâu rồi, có khi nào diễn ra giống trong phim, Mạc Dịch Trình đã trúng độc hôn mê bất tỉnh rồi không… Càng nghĩ càng sợ.

Chỉ lát nữa thôi lửa trên bếp sẽ bị dập tắt…

Nguyện Tác như con kiến bò trên chảo nóng, biết rõ không có tác dụng, nhưng vẫn vung tay về hướng nhà bếp, cố gắng tắt bếp gas đi.

“Phù phù ”

Nguyện Tác ngã trên chiếc thảm dày, kêu một tiếng buồn bực, không hề cảm nhận được sự đau đớn, chỉ là cảm giác bước hụt khiến cậu hơi lơ mơ.

Vội vàng đứng dậy, Nguyện Tác kinh ngạc khi phát hiện bản thân đã thoát khỏi điện thoại và đang đứng trong phòng khách của Mạc Dịch Trình!

Nguyện Tác cúi đầu, duỗi hai tay thon dài và trắng ngần ra. Thông qua hình ảnh phản chiếu trên TV, Nguyện Tác có thể nhìn thấy bản thân lúc này, vóc người mảnh mai thon dài, làn da trắng nõn, ánh mắt trong suốt, môi hồng răng trắng, mái tóc màu trà mềm mượt, tóc mái che khuất lông mi. Đúng là bề ngoài vốn có của cậu…

Mình… Mình đã trở lại như cũ rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play