Hàn Thập từ nhỏ đã phải sống dưới bóng ma chỉ số IQ của anh trai, đâu có cách nào, ai bảo mẹ mang đứa thứ 2 không được nghịch thiên đến thế, nhưng việc này không có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người họ không tốt, càng không có nghĩa là Hàn Thập không quan tâm Hàn Nhất.

Hàn Thập luôn cảm thấy, anh trai từ nhỏ đến lớn đều không đi theo lối mòn như người thường, tất nhiên là phải trả giá nhiều hơn, mười mấy tuổi đã học tiến sĩ, ở trường không thể chơi chung với cùng lớp, đương nhiên là sẽ bị phân biệt đối xử.

Nhóc không có ưu điểm gì đặc biệt, nếu có thì chắc là biết săn sóc. Nhóc luôn rất thương hai vị anh lớn. Trịnh Hải Dương nỗ lực lại cứng cỏi, trước nay không làm việc gì quá giới hạn, đừ; Hàn Nhất sống không như người thường, muốn đạt được thứ người khác không có được phải bỏ ra thứ người khác không bỏ được, quải.

Vì thế làm đứa nhỏ bình thường duy nhất trong nhà, Hàn Thập tuy có vẻ bình thường, lại cũng tự nhận có chút ưu điểm.

Giờ phút này nghe được thái độ của Hàn Nhất đối với vấn đề yêu sớm, hoảng thật.

Cái gì?!! Anh mình thế mà không ném tay cầm rồi đè mình ra bạo hành gia đình ư?!! Trời ơi!! Đây là anh mình? Đây là Hàn Nhất?!

Hàn Thập dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nhất, như thấy quỷ nhóc há mồm nói: "Anh, anh anh không sao chứ? Sao anh lại nói với em chuyện này?"

Hàn Nhất liếc nhìn nhóc một cái: "Anh mày chỉ đang nói đạo lý, mày ngồi nghe là được. yêu sớm không phải không được, ở trường làm sao, đơn thuần đơn giản, nắm tay nhỏ, nếu em thật sự thích thì người trong nhà dù ngăn được người cũng đâu ngăn được tâm. Chỉ cần đừng ảnh hưởng học tập là được, cũng đừng có mong mà chiếm tiện nghi con gái nhà người ta, không có năng lực phụ trách thì đừng có mong làm gì cả."

Hàn Thập nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra, càng nghe càng lú, ổng là đang thật lòng răn dạy, hay là cố ý dẫn dụ mình nói hớ ra cái gì? Nếu là cái trước thì không sao, chứ nếu là cái sau thì nhóc phải cẩn thận vị anh trai IQ cao này.

Nhưng Hàn Nhất nói tới đây, lại dừng, dựa vào sô pha, nắm tay cầm trong tay, hướng ra cửa sổ mê mang nhìn, đang xuất thần nghĩ gì đó.

Hàn Thập không dám chủ động mở miệng, nhưng hiện giờ không ngốc, đầu óc xoay chuyển, lập tức đổi chủ đề: "Anh, sao đột nhiên lại nói chuyện này với em, anh không phải là, có người thương rồi chứ?! Ai thế? Em quen biết sao? Gặp qua rồi sao?"

Hàn Thập trừng lớn đôi mắt nhìn cậu, Hàn Nhất quay đầu lại, quét mắt thìn thằng nhỏ, Hàn Thập còn tưởng anh trai sẽ đuổi mình đi, nhưng ngoài dự tính, Hàn Nhất lại không nói gì, chỉ là trầm mặc..... trầm mặc.

Trầm mặc cỡ nào cũng phải chửi mấy bạn trên dtruyen ấy, xóa luôn dòng khẳng định chủ quyền của mị, docho, chúc các bạn quay gacha không bao giờ ra bias nha, bạn reader nào đọc được dòng này thì mong cách bạn đi đường trời luôn râm mát, quay gacha ra bias liền tay, mãi yêu <3

Trong đại sảnh xuất hiện khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, lòng Hàn Thập lộp bộp nhảy dựng, đột nhiên hiểu được, Hàn Nhất sao lại đột nhiên khai sáng nói chuyện yêu sớm này với nhóc, còn thoải mái hào phóng tỏ vẻ không có gì? Hành vi khác thường như vậy, chẳng lẽ bởi vì tự bản thân Hàn Nhất cũng yêu đương rồi?

Lúc trước nhóc có nghe nói là anh trai có người thương rồi, cụ thể tin tức từ nơi nào cũng không nhớ rõ nữa rồi, hình như là từ rất lâu rồi, chắc hồi tiểu học quá, chuyện lâu như vậy rồi ai mà còn truy cứu chứ, nhưng giờ phút này cậu nhóc xác định, à không là khẳng định suy nghĩ của bản thân là đúng.

Trong lòng Hàn Thập đã có suy nghĩ, cũng không dám nói linh tinh, chỉ cẩn thận nhìn anh trai.

Hàn Nhất không rên một tiếng làm bộ dạng lão làng, ngồi trong chốc lát, cảm giác được ánh mắt trộm đánh giá của Hàn Thập, nghĩ thầm chắc là được rồi, không phải chờ đợi nữa, Hàn thập cũng coi như là mắt câu, mấy việc còn lại phải coi sức quan sát và trí khôn của thẳng bé rồi.

Cuối cùng Hàn Thập hậu tri hậu giác hồi lại ký ức, bắt đầu cẩn thận quan sát anh trai, không còn khơi khơi hồn nhiên vô tư không thèm để hành vi của Hàn Nhất trong lòng.

Nhóc bắt đầu phát hiện mỗi buổi sáng khi anh trai từ cách vách trở về có chút lén lút, trước kia có nhiều thứ còn chưa ngẫm lại, chỉ là qua bển chơi game ngủ lại rồi trở về thôi mà, nhưng hiện tại nghĩ lại, cả anh Dương Dương vẫn anh ruột mình đều là dân đi làm, mỗi người đều phải đến công ty, sao có thể chơi game đến khuya?

Hơn nữa xem tinh thần của anh trai có vẻ rất tốt, cũng không giống như ngủ muộn, tinh thần phấn chấn mười phần, cho nên là ảnh chỉ qua bển ngủ thôi á?

Kỳ quái, hai nhà tuy gần, nhưng có khi nào Hàn Nhất ngủ ngoài mấy đâu? Có cần thiết sao? Lại nói ngủ ở đó thì ngủ ở đó, sao mỗi sáng lại trở về lại lấm la lấm lét như vậy?

Đương nhiên, trừ bỏ mấy thứ đó, còn có nhiều lúc kỳ quái hơn như vậy nữa.

Tính tình anh trai dạo này đặc biệt tốt, so với trước kia thì khá hơn nhiều, ngày trước khẩu nghiệp không nhịn ai, nói cái gì cũng khiến người phải trợn trắng mắt, hiện tại thanh bình hơn không ít, ở nhà hay công ty cũng không nghiệp nữa.

Hơn nữa mỗi ngày đều trông như có chuyện vui, không là ngồi đó xuất thần, hoặc là cau mày thở dài.

Không khí trong nhà như mùa xuân đến mùa xuân đến dang tay đón cuộc đời ủa lộn, đến dì giúp việc cũng cảm nhận được Hàn Nhất thay đổi, còn lặng lẽ mà nhiều chuyện hỏi Hàn Thập: "Tiểu Thập à, anh trai con có phải đang yêu đương không? Gần đây gương mặt nhỏ đều đỏ cả lên."

Mắt của dì sáng như gương, Hàn Thập nghe được lời này, nhịn không được run lập cập, nhóc nghĩ quả nhiên là thế, nhưng nếu anh trai yêu đương, đối tượng là ai? Mình quen à? Gặp qua à?

Cũng đâu thấy anh trai mỗi ngày ở nhà cùng gọi điện nhắn tin đâu, cũng không thấy tối ra ngoài hẹn hò, chẳng lẽ đối tượng làm việc cùng công ty à?

Hàn Thập mang tâm tình tìm hiểu chị dâu tương lại, luôn trộm quan sát anh trai mình, phát hiện bản thân đâu có quan sát sai, không có hẹn hò mà, nhưng mỗi ngày tâm tình tốt vô cùng.

Hàn Thập còn cố tình quan sát di động anh trai, đâu có gì đặc biệt.

Chẳng lẽ là đồng nghiệp ở công ty thật à?

Hàn Thập không dám hỏi, nhóc cảm thấy dựa theo tính cách của anh trai, nếy muốn nói sẽ tự mình nói ra, bây giờ không nói hẳn là có nguyên nhân.

Hơn nữa nhóc nhìn bộ dạng của anh trai, không giống như là bộc lộ cảm xúc, mà như là, như là..... cố tình che giấu cảm xúc, nhưng dĩ dzãng dơ dzáng dễ gì giấu diếm, lén lút vui vẻ, không muốn để người khác biết.

Nhưng này thì càng kỳ, yêu đương thôi mà có gì mà lén lút, có gì mà không dám nhận?

Cũng đâu phải như cô!

Hàn thập nghĩ tới đây tự dọa bản thân giãy đành đạch, vội phun phun phun, thầm mắng bản thân miệng quạ đen, nghĩ cái gì không tốt mà lại nghĩ đến chuyện đó, không tốt chút nào!

Lúc trước trong nhà có một bà cô đã quậy lành như vậy, lỡ àm xuất hiện thêm một đứa nữa, nào không quây đến nhà cưa không yên?

Thật ra là có chút việc, không phải Hàn Thập không nghĩ tới, là Hàn Nhất còn đặc biệt cố ý đào ra một cái hô thiệt là to, chờ em trai thân thương của mình nhảy vào.

Hàn Thập núp lùm bấy lâu không thu hoạch được xíu nào, còn đang tính từ bỏ, đến tối hôm đó cậu nhóc cuối cùng phát hiện ra bí mật của anh trai.

Không, chính xác mà nói, không phải chỉ anh trai, mà hai cả hai anh trai luôn.

(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)

Hiện tại Hàn Thập không có tiết tự học buổi tối, mặc dù thường thì sẽ có tiết từ học kỳ 2, nhưng nhóc sẽ thường đi theo mấy đứa học nội trú ở lại trường để ôn bài, dù sao thì nữ sinh nhóc thích là học nội trú, buổi tối ở lại trường.

Một tuần đi học năm ngày, thường nhóc sẽ có ba tiết tự học buổi tối, chọn từ thứ hai đến thứ tư, thứ năm thứ sáu sẽ ở trường đánh bóng rổ với bạn, đánh xong lại đi ăn vỉa hè rồi mới về.

Hôm nay đúng thứ sáu, đang đánh bóng rổ mà đột nhiên mưa, bạn học lạ có việc, thế hủy luôn hoạt động đi ăn, đứa đứa con trai tự ai về nhà nấy.

Hàn Thập trên đường trở về đồng hồ mới có 7h30, về nhà sớm hơn hẳn một tiếng, vì thế vui vẻ đạp xe về, nghĩ trong nhà còn có bữa khuya, mình cũng đâu lỗ.

Đèn đương mờ nhạt, nhìn không được xa, nhìn đến ô tô của Dương Dương ở cửa nhà anh, đèn cũng sáng.

Nhóc đẩy xe đạp vào sân, phát hiện đèn nhà mình cũng sáng, theo bản năng nghĩ, anh trai mình hẳn là không ở nhà, chỉ sợ là qua nhà bên rồi.

Khóa xe đạp vào cửa, trong sảnh quả nhiên không có ai, Hàn Thập ném cặp sách cuàng chìa khóa lên sô pha, xoay người lên lầu.

Đèn cầu thang khá sáng, bước chân Hàn Thập uyển chuyển nhẹ nhàng không gây ra tiếng động gì, lại đột nhiên phát hiện trong nhà có người.

Cửa thư phòng khép hờ, âm thanh Trịnh Hải Dương như mèo kêu từ trong phòng truyền tới: "Đừng quậy.... Ai được rồi, được rồi, mau bỏ tay ra..... Sờ cái gi?...... Nè......."

Hàn Thập ngẩn người, ngây thờ mờ mịt mà bước qua, nhóc con kỳ quái Trịnh Hải Dương đang nói chuyện cùng ai thế, sao mà nghe có chút sai sai, đi tới cửa, xuyên qua khe cửa hơi mở, máu trào thẳng đầu.

Trong thư phòng sáng ngời, anh lớn Trịnh Hải Dương ngồi ở ghế sô pha sau bàn làm việc, anh mình Hàn Nhất ngồi ở ghế dựa bên cạnh, bả vai khoát lên nhau. Sau đó, nhóc thấy anh trai ruột của mình duỗi đến ôm lấy Trịnh Hải Dương nửa ôm, nghiêng người cúi đầu hôn.

Chính là dính sát sàn sạt vào nhau ấy, nhóc không có nhìn lầm đâu, đến cái hôm ngay môi kia cũng không có lầm!!

Hàn Thập không biết hình dung tâm tình mình một khắc đó như thế nào, nhóc trừng lớn đôi mắt nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn lại, xoay người đi xuống lầu, nhóc thậm chí còn không phát ra chút động tĩnh, im ắng rời đi, người trong thư phòng cũng chưa phát hiện nhóc.

Nhóc chạy xuống lầu, vốn là đã chạy đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu cầm chài khóa cùng cắp sách mới bay ra ngoài tiếp, đóng cửa cũng không tạo ra chút động tĩnh nào, chạy xe cun cút ra đường.

Cuộn chỉ rối nùi trong đầu không thèm gỡ nữa mà nổ tung cmnl, máu cả người chảy ngược, Hàn Thập không có thời gian chải chuốt suy nghĩ trong đầu, nhóc chỉ cảm thấy không thể tin được, không thể tưởng tượng!!

Tại sao lại như vậy?!! Như thế nào mà lại như vậy!!

Anh trai mình sao lại đi hôn một anh trai khác??

Nhưng đây đều là thật!! Nhóc tận mắt nhìn thấy, không sao, là thật!!

Hai anh trai của mình là giống với cô à!!?

- end chương 91-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play