Trịnh Hải Dương vẫn luôn cảm thấy từ khi trọng sinh, toàn bộ quỹ đạo sống của anh đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ quen biết Hàn Trì Quân, Trần Linh Linh, từ huyện nhỏ Giang Bắc chuyển tới tỉnh thành, trước kia ngày ngày nóng bức ở viện nghiên cứu trong trung tâm giới thiệu, mấy tháng sau đến Bắc Kinh mở Tiệm Gà Rán, bọn họ có tiền, có nhà, thoát khỏi gông cùm xiềng xích vận mệnh ban đầu, tầm mắt cả nhà đều mở mang ra, mỗi người đều có không ít tài sản. Mà chính anh cũng trải qua hai mươi mấy năm tôi luyện, cũng từ một tên mặt trắng nghèo hèn lột xác thành ông chủ nhỏ của công ty bất động sản.
Ngẫu nhiên nhìn lại cuộc đời này mới hơn hai mươi mấy năm thôi, so sánh chút với đời trước, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ, có khi còn sợ hãi hết thảy hiện tại đều là một *giấc mộng hoàng lương, tỉnh mộng rồi anh như cũ cái gì cũng không có.
*mộng Hoàng Lương có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Mà hiện tại, bất cứ ai làm ra hành động khó có thể tưởng tượng được thì anh lại có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Sao có thể không phải mơ được? Nếu không phải nằm mơ sao anh lại có loại ý nghĩ không thể được này? Anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì thế này?
Trịnh Hải Dương ngồi trong văn phòng, cứng đờ suy nghĩ hồi lâu, có lúc đầu óc đều trống rỗng, lại có lúc anh cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thật, anh còn tự đánh bản thân một cái, cho rằng sẽ tỉnh lại, nhưng đau đớn làm anh càng thêm rõ ràng hiện tại không phải mơ!
Anh vươn tay, nhìn lòng bàn tay bản thân, vẻ mặt kinh ngạc, lòng bàn tay có chỉ tay rõ ràng, mà theo dòng suy nghĩ đó lại nghĩ tới cảm giác buổi sáng bàn tay mình chạm phải làn da Hàn Nhất, các lại cảm giác này như có ý thức, thâm nhập sâu vào đầu anh, làm anh nhịn không được mà giật mình.
Không có khả năng, Trịnh Hải Dương nghĩ thầm, sao có thể? Anh theo bản năng phủ nhận, sao anh lại có loại ý nghĩ này với Hàn Nhất? Đời này anh cũng phải thẳng như đời trước chứ!!! Sao anh có thể thích đàn ông được?! Thậm chí thích Hàn Nhất?
Hàn Nhất là được anh nuôi lớn, thằng bé đối với anh nửa là em trai nửa như con cái, từ nhỏ anh đã coi như bảo bối mà chăm sóc, dù có trưởng thành thì vẫn là em trai mình, anh làm sao có thể đối với Hàn Nhất có loại tình cảm giác tình anh em xã hội chủ nghĩa cảm động trời đất này? Làm sao có thể?!
Trịnh Hải Dương vùi đầu vào công việc, muốn dùng nó để dời đi sự chú ý của bản thân, anh thậm chí đã nói trong tiềm thức của bản thân, nhất định là do bản thân chưa từng được sờ qua làn da như vậy, hoặc là anh độc thân lâu quá nên tuyệt vọng cần phóng thích?!
Bận rộn cả một ngày, cũng may không làm bản thân đắm chìm trong ý nghĩ "mình đối với Hàn Nhất có ý đặc biệt", nhưng khi tan tầm về nhà Trịnh Hải Dương cảm thấy thế giới của mình sắp nứt ra!!!
Vốn dĩ ở công ty đâu có chuyện gì, buổi tối về nhà muốn tự mình ngẫm lại xem là mình sinh lý xúc động dẫn tới tâm lý phản ứng hay là trong lòng vốn dĩ cất giấu ý nghĩ như vậy bây giờ mới ý thức được.
Nhưng về nhà xong, anh phát hiện Hàn Nhất cùng Hàn Thập một lớn một nhỏ hai thằng nhãi này đang ở trong phòng khách của anh chơi game!!! Chơi thì chơi đi, Hàn Nhất thế mà lại ở trần ngồi chơi!!
Lúc Trịnh Hải Dương vào cửa thiếu chút nữa bị hơi nóng hun đến ngất xỉu, khi nhìn đến tiểu thịt tươi trắng nõn ngồi trên thảm xém tí tự lấy tay chọc mù mắt bản thân!!
Anh còn tưởng bản thân mộng du đi nhầm nhà nhưng nhìn kỹ lại thì muốn hộc luôn một họng máu, Hàn Nhất sao lại trần trụi trắng trẻo chơi game!! Chơi game!!
Trịnh Hải Dương vừa hộc máu vừa đi vào, đặt túi ở một bên, tiến vào phòng khách nhíu mày cả giận nói: "Muốn chơi thì tự về nhà mình mà chơi đi!" Nói xong trực tiếp tắt điều hoà.
Hàn Nhất cùng Hàn Thập quay đầu qua, đồng thời nhìn Trịnh Hải Dương, Hàn Thập thấy anh Dương Dương tức giận một cách khó hiểu, chuyện này trước kia cũng đâu phải chưa làm lần nào, anh ấy tức giận như vậy làm gì chứ? Trước kia khi anh trở về còn nhập bọn chơi game cùng họ mà.
Hàn Thập không biết nên làm gì giờ, quay đầu nhìn anh trai mình, Hàn Nhất không mặc áo, trần trụi ngồi trên sô pha, một tay nắm tay cầm chơi game, một tay còn lại gác trên sô pha, cùng màu đen của sô pha tạo thành đối lập đánh thẳng thị giác.
Đúng! Hàn Nhất chính là cố ý!
Cậu ngẩng đầu vẻ mặt không sao cả nhìn Trịnh Hải Dương, cùng vẻ không hiểu làm sao nói: "Anh làm ăn không thuận lợi nên đem tức giận về nhà trút vào bọn em à?"
Nói xong lại quay đầu đi, lấy điều khiển từ xa thoát khỏi trò chơi, tiếp theo lại tắt TV. Thân trên Hàn Nhất không mặc áo, thân dưới một cái quần jean, cái quần kia vốn là vừa khít cái lỗ đ*t, giờ phút này lại vì Hàn Nhất nửa cong eo chống hai tay trên mặt bàn trà để lấy điều khiển từ xa, lưng quần bị căng ra từ eo đến mông tạo thành độ cong cực kỳ mượt mà lại bó sát, Trịnh Hải Dương vốn dĩ đứng bên canh, thời điểm nghiêng đầu vừa vặn thấy được màu xanh mượt của cái quần lót ngay viền mông Hàn Nhất.
Màu xanh của quần jean cùng làn da Hàn Nhất tạo thành hai sắc độ đối lập, Trịnh Hải Dương chỉ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa giơ tay tự chọc mù mắt bản thân, khi anh thu hồi ánh mắt rồi mới phát hiện bản thân thế mà nhìn sai chỗ, cuống họng cũng nâng lên hạ xuống.
Cái này thật làm Trịnh Hải Dương càng thêm quạo, anh cũng không chú ý Hàn Nhất mới nói cái gì, trực tiếp xoay người lên lầu, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Tùy bây tùy bây!"
Vài giây sau, hình bóng Trịnh Hải Dương đã biến mất khỏi phòng khách, hai anh em Hàn Thập Hàn Nhất liếc nhau, không hiểu chuyện gì, Hàn Thập đứng lên nói: "Anh Dương Dương có phải gần đây có phải gặp chuyện gì không được tốt lắm không, sao hôm nay lại như vậy?"
Hàn Nhất cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói thì Trịnh Hải Dương không nên phản ứng thế này mới đúng, mà trông có vẻ như anh đang rất không kiên nhẫn, chẳng lẽ công việc thật sự không thuận lợi? Hàn Nhất cũng từ thảm lông đứng lên, ném tay cầm vào ngực Hàn Thập nói: "Về nhà chơi trên máy tính đi."
Sau khi Hàn Thập đi thì Hàn Nhất lên lầu, cậu cũng không mặc áo trên vào, áo sơ mi đã ném trên sô pha dưới lầu, cậu lên phòng Trịnh Hải Dương không thấy anh, cửa thư phòng đang đóng. Hàn Nhất xoay tay nắm cửa, không mở được, gõ cửa cũng không nghe được tiếng trả lời, cách một cánh cửa âm thanh của anh truyền đến mang theo tí không kiên nhẫn: "Trở về ngủ đi."
Trịnh Hải Dương ngồi trên sô pha trong thư phòng, cảm thấy bản thân sắp điên rồi, bởi vì anh phát hiện bản thân thật sự có cái ý nghĩ vượt xa tình huynh đệ với Hàn Nhất, cái ý nghĩ kia làm anh cảm thấy mình đặc biệt xấu xa!!
Anh sao lại có thể nghĩ như vậy!! Anh cũng quá biến thái rồi đó!! Hàn Nhất như là nửa em trai!!! Nửa con trai!! Sao đến Hàn Nhất mà anh cũng không buông tha!?!
Trịnh Hải Dương biết Hàn Nhất lên lầu tìm anh, hét lên qua cánh cửa xong cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, anh đoán là Hàn Nhất đã về nhà, sau đó lại trầm mặc ngồi trên ghế làm tượng gỗ.
Hiện tại nếu đổi thành người khác, anh sẽ không rối rắm như vậy, chẳng sợ đối phương là nam, cùng lắm thì anh chủ động thừa nhận mình cong, tuy ba mẹ hai bên rất khó thuyết phục nhưng cùng lắm thì không kết hôn, lừa gạt hai vợ chồng già, về sau có cơ hội lại ra nước ngoài tìm người mang thai hộ.
Nhưng nếu đối tượng mà anh mơ tưởng là Hàn Nhất, Trịnh Hải Dương cảm thấy chính mình là đang tạo nghiệp! Hàn Nhất là ai? Hàn Nhất là em trai mà anh chăm lớn, con trai mà anh nuôi nấng, tựa như cây non trong vườn được anh yêu mến tưới phân, anh đối với Hàn Nhất có thân tình rất sâu, nhưng loại thân tình này biến chất thành loại cảm tình khác, Trịnh Hải Dương cũng cảm thấy không cách nào mà nghĩ tiếp.
Chỉ là con người rất khó khống chế ảo tưởng của chính mình, Trịnh Hải Dương không có chủ động nghĩ đến nó nhưng lại không khống chế được đầu óc của chính mình, dù đang tự trách cùng phỉ nhổ đồng thời trong đầu đồng thời nhày ra một ý tưởng ------- nếu Hàn Nhất có thể tiếp nhận anh thì sao??!
Cái ý tưởng này thoát khỏi khống chế mà nhảy vào đầu anh, Trịnh Hải Dương nâng một tay che trán, thật cảm giác bản thân sắp điên rồi!!! Nếu Hàn Nhất có thể tiếp nhận thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự ở bên nhau?! Thế sau đó thì sao? Cha mẹ anh thì sao? Cha mẹ Hàn Nhất thì sao? Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh từ 7 - 8 năm trước đã vì chuyện của Hàn Đình Đình mà chịu đả kích lớn như vậy, vì không muốn mất đi em gái duy nhất nên mới như vậy, vất vả nhiều năm như vậy vết thương lòng mới chậm rãi được vuốt phẳng, giờ lại đến Hàn Nhất???
Không không không, không được không được không được, Trịnh Hải Dương nghĩ đến đây buộc bản thân không được nghĩ nghĩ tiếp nữa, mặc kệ thế nào cũng không được, tuyệt đối không thể!
Trịnh Hải Dương ngồi trên sô pha, cánh tay chống trên đùi, khom lưng che lại đôi mắt, cưỡng bách bản thân không được nghĩ tiếp nữa, lại không chú ý đến động tĩnh ở ban công.
Hàn Nhất đang bò từ ban công nhà mình sang ban công nhà Trịnh Hải Dương.
Lúc bò sang Hàn Nhất vẫn để trần thân trên, cách cái cửa sổ buồn bực nhìn Trịnh Hải Dương, trời tối, trong phòng cũng không bật đèn, Hàn Nhất còn tưởng Trịnh Hải Dương không ở đây, nhìn kỹ mới phát hiện Trịnh Hải Dương vẫn luôn trầm mặc ngồi trên sô pha.
Gạch trên ban công có chút lạnh, bàn chân chà lên nhau xoạt xoạt, nâng tay lên, gõ lên cửa kính "cạch cạch cạch" ba tiếng.
Ban đầu Trịnh Hải Dương còn tưởng bản thân ảo giác, đến khi âm thanh cửa kính vang lên lần nữa, anh mới quay đầu nhìn ra cửa sổ, vừa nhìn thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp! Hàn Nhất đúng là âm hồn bất tán thế mà lại xuất hiện ở ban công thư phòng anh!
Phản ứng Trịnh Hải Dương chậm nửa nhịp, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, ý thức được chuyện gì xảy ra, nổi giận đùng đùng đứng lên, kéo cửa ban công ra, há mồm quát to: "Bao lớn rồi mà còn leo ban công!! Té rồi thì em có mấy cái mạng mà sống lại hả!!"
Hàn Nhất lại chỉ nhảy vào nhà, lúc này trời tối, đúng là rất lạnh, cậu vì thực thi "kế hoạch lớn" nên cũng không thèm mặc áo, hiện tại có chút hối hận, sớm biết thế thì mặc cái áo hè cộc tay rồi!! Tại sao đàn ông lại không có loại đồ lót sexy chỉ che đúng ba chỗ chứ? Nếu đàn ông cũng có thể mặc như vậy đi câu người, cậu đảm bảo lập tức kiểu nào dạng nào cũng mua tất, ở trước mặt trịnh Hải Dương mặc hết một lần.
Giờ phút này anh em hai người tâm cảnh hoàn toàn khác biệt, trong lòng Trịnh Hải Dương tức giận mắng chính mình sao có thể biến thái như vậy, Hàn Nhất lại cả ngày suy nghĩ làm thế nào để dụ anh thưởng thức thân thể mỹ nam này.
Đối với Trịnh Hải Dương mà nói, hiện tại việc cấp bách nhất chính là thanh tâm quả dục siêu thoát thế tục; đối với Hàn Nhất thi bây giờ phải nắm chắc thời gian loại bỏ hết thảy muôn vàn khó khăn, dùng hết thảy thủ đoạn đưa người vào lưới.
Hàn Nhất vào cửa tiện tay mở đèn, vẻ mặt Trịnh Hải Dương ghét bỏ bắt đầu đuổi người: "Về đi về đi, bây giờ em rảnh vậy sao không cần tới lớp à?" một bên nói một bên nâng cằm trừng mắt nhìn Hàn Nhất, tận lực không nhìn một thân thịt thà trước mắt.
Hàn Nhất trừng mắt nói: "Gì đây, lúc trước còn nói áp lực quá lớn thì phải nghỉ ngơi, hiện tại lại bắt đầu ghét bỏ em không có việc gì làm." Dừng một chút, quan tâm nói: "Anh sao vậy? Tâm tình tệ như vậy?"
Hàn Nhất liếc mắt một cái liền phát hiện Trịnh Hải Dương có gì đó không đúng, giữa chân mày nhíu chặt nhìn là biết vô cùng không kiên nhẫn, từ trước đến nay anh em hai người chưa từng chung đụng như vậy, Hàn Nhất luôn là người mà Trịnh Hải Dương kiên nhẫn nhất.
Bây giờ Trịnh Hải Dương đặc biệt muốn bứt trụi tóc mình, thật là gấp muốn chết, anh bên này tự mình nghĩ như thế nào để siêu thoát bản thân, Hàn Nhất bên kia không mặc áo còn chạy loạn!! Làm em trai sao lại có thể thiếu mắt nhìn như vậy, phòng cháy phòng trộm phòng ca ca có biết không!!?
Hàn Nhất ở thư phòng không đi, nếu là ngày thường Trịnh Hải Dương sẽ hì hục đẩy người đi, nhưng hôm nay không thể động thủ, Trịnh Hải Dương thật sợ bản thân đẩy xong lại luyến tiếc cảm giác trên tay, bây giờ anh cảm giác bản thân có chút phát rồ, nếu không trụ được nói không chừng còn làm ra chuyện heo chó không bằng.
Trong lòng Trịnh Hải Dương dày vò muốn điên rồi, Hàn Nhất lại chậm rãi lắc lư, cậu mấy năm nay việc làm thuận buồm xuôi gió nhất là xoát độ tồn tại, thế nào cũng không chịu đi.
Trịnh Hải Dương lạnh mặt, dứt khoát tự mình đi ra ngoài, Hàn Nhất cũng không đi theo, vài phút sau chậm rì rì từ thư phòng chạy đến phòng Trịnh Hải Dương, thứ khiến cậu kinh ngạc chính là, cửa phòng thế mà khóa!!
Mắc gì khóa?! Hàn Nhất từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua loại lạnh nhạt này! Trong ý thức của cậu, phòng Trịnh Hải Dương được coi là một nửa phòng cậu rồi, đến cửa cũng chẳng cần gõ, muốn vào liền vào! Đây cũng là lí do vì sao vừa rồi cậu không vội vã đuổi theo, vì trong suy nghĩ của cậu, ca ca sẽ không khóa cửa phòng!
Hàn Nhất lúc này cũng ý thức được có cái gì đó không đúng rồi, cậu thế mà lại bị anh khóa ở ngoài phòng ngủ?! Hàn Nhất cảm thấy tâm can của mình, trái tim băng giá của anh hơi nứt ra rồi.
Cậu gõ gõ cửa, không nghe thấy tiếng trả lời, lúc này cũng không dám làm bậy, cảm giác Trịnh Hải Dương thật sự có chút tâm sự, cậu nghĩ nghĩ, lôi điện thoại từ túi quần ra gọi, nghe được hai tiếng chuông rồi bị cúp.
Rốt cuộc tới lúc này, Hàn Nhất lại bình tĩnh dựa vào tư duy cao siêu nghĩ nghĩ, quyết định đi về trước, ngày mai lại đến xem, có lẽ chỉ là tạm thời tâm tình không tốt, nếu thật sự có tâm sự thì bây giờ có làm gì cũng vô dụng.
Tối đó, cả Hàn Nhất lẫn Trịnh Hải Dương đều ngủ không ngon, mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng Hàn Nhất xong việc ngẫm lại, đột nhiên lại cảm thấy thái độ của anh như vậy hình như là nhằm vào mình, nhưng cậu đâu phải phụ nữ, không có trực giác nhạy bén, nên không biết được suy đoán của mình chỉ là phán đoán hay anh thật sự có cảm giác như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Hàn Nhất không sử dụng lại chiêu sắc dụ này, vì không thể dùng được, Trịnh Hải Dương không thèm nói một tiếng đã chạy đi công tác, cũng không thèm chào hỏi một tiếng, đến tối Hàn Nhất gọi điện cho anh mới được thông báo.
Hàn Nhất hỏi anh: "Sao không thèm nói trước một tiếng?"
Âm thanh của Trịnh Hải Dương qua điện thoại truyền tới một loại cảm giác xa xôi, chỉ đáp mấy tiếng xem nhẹ giải thích: "Có hơi gấp."
Gấp con kẹt!!!
Lúc Hàn Nhất gọi điện cho Lão Dương cùng Tề Khang mới hỏi ra được, làm đéo gì có chuyện đó!! Ông chủ công ty bên A nhiệt tình khách khí mời bọn họ đi công ty B ăn nhậu chơi bời, Trịnh Hải Dương trực tiếp đi luôn!!!
Đến lúc này, Hàn Nhất rốt cuộc cảm giác có chút không thích hợp, cậu hậu tri hậu giác, càng nghĩ càng khẳng định, thái độ này của Trịnh Hải Dương chính là nhắm tới cậu, cậu ngay sau đó lại nhạy bén phản ứng lại, nếu thật là cố tình nhắm vào cậu thì là anh đang trốn cậu!
Vì sao lại trốn cậu?! Trong lòng Hàn Nhất nhảy ra hai đáp án, một là do lúc trước cậu làm quá lộ liễu, anh nhận ra tâm tư của cậu, cố ý trốn tránh cậu; hai là... một đáp án được miêu tả sinh động khiến Hàn Nhất không thể tin được.
Nhưng nếu thật là loại sau...
Trịnh Hải Dương đi công tác vào ban đêm. Hàn Nhất gấp gáp gọi điện cho Hàn Đình Đình, đến kỳ nghỉ đông năm nay cũng mang ra ứng trước, ngồi chuyến xe lửa gần nhất đuổi theo.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tranh thủ không tạp văn dùng một lần đem quan trọng nội dung cùng nhau viết xong ╮(╯▽╰)╭, công thụ ở phương diện này phản ứng rất chậm, cho nên Hàn Nhất tất nhiên là công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT