Hàn Đình Đình chạy về tỉnh thành, nhưng cũng không xuất hiện ở công ty, trốn đi rồi, Trịnh Hải Dương dùng đầu ngón chân cũng biết Hàn Trì Quân sẽ phản ứng thế nào.
Cùng ngày hôm đó Hàn Trị Quân cũng đuổi đến, tức giận rung trời, sát khí cả người hận không thể chọc luôn cái lỗ trên nóc nhà, Trần Linh Linh cũng ngăn không nổi hắn, từ Bắc Kinh dí một đường đến tỉnh thành đến công ty Hàn Đình Đình rồi lại đi nhà xưởng, mọi nơi có tên cô đều đến một lần, người có thể hỏi đều hỏi qua.
Sắc mặt Hàn Trì Quân đen như đáy nồi, ngồi trong phòng khách, một tay đặt trên tay vịn, gân xanh hằn lên, trong mắt ẩn bão tố, hung hăng vỗ một cái lên ghế, giận dữ nói: "Khốn nạn!! Đúng là khốn nạn!!"
Trần Linh Linh cũng gấp gáp đi theo, không lên tiếng nói, cô cũng chưa nói cho Trình Bảo Lệ, cô ngồi trong phòng khách mà lòng khẩn trương không chịu được, tuy rằng cô cũng được coi là hiểu biết hơn những phụ nữ cùng tuổi khác, nhiều năm qua ai cũng khen là có hiểu biết, nhưng những lời của Hàn Đình Đình cũng làm cô phải nghiền ngẫm.
Cô trước kia có nghe thấy nam thích nam, Dư Thu cũng từng nói qua, có quen biết gia đình có con trong nhà là đồng tính, nhưng trước nay cô chưa từng nghe đồng tính có thể là nữ thích nữ nữa.
Hàn Đình Đình tại sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy!
Cùng ngày Hàn Thập trở về, thấy cha mẹ cũng ở thì vui lắm nha, đang chuẩn bị qua làm nũng để được thương thương nà, kết quả thấy không khí không được tốt lắm lập tức ngoan ngoãn chạy lên lầu, trộm dùng điện thoại gọi điện cho Hàn Nhất.
Hàn Nhất lúc ấy không ở thành phố, đang dẫn theo Phó giám đốc đi khảo sát gần đây, đang trên đường trở về, nhận được điện thoại của Hàn Thập liền tăng tốc trở về.
Hàn Nhất về nhà Trịnh Hải Dương cũng đã tới rồi, trên bàn cơm cũng đã xếp bát đũa, Trần Linh Linh quay đầu nhìn cậu một cái, bảo cậu qua ngồi ăn cơm, Hàn Nhất quét mắt nhìn phòng khách cùng phòng ăn: "Ba đâu rồi?"
Tràn Linh Linh thở dài: "Nghỉ ngơi trên lầu."
Cậu nhìn Trần Linh Linh, đặc biệt bình tĩnh: "Mọi người đã biết rồi ạ?"
Trần Linh sửng sốt, vợ chồng bọn họ không nghĩ sẽ nói cho người nào nghe, Hàn Nhất thế mà lại biết, cô dừng lại rồi phản ứng lại, hỏi ngược lại: "Biết cái gì?"
Hàn Thập lúc ấy ngồi cạnh bàn, quay đầu nhìn Trần Linh Linh cùng Hàn Nhất, Hàn Nhất đến trước mặt Trần Linh Linh: "Việc của cô."
Tức khắc trong đầu Trần Linh Linh trống rỗng, rốt cuộc có chút hoảng lên, cô theo bản năng nhìn Hàn Thập cùng Trịnh Hải Dương, lại quay đầu nhìn con trai, có chút không biết mở miệng thế nào, Hàn Nhất đã biết? Sao mà nó biết được? Trừ Hàn Nhất còn ai?
Trần Linh Linh thấp thỏm trong lúc ăn cơm, Trịnh Hải Dương mang cơm lên cho Hàn Trì Quân, lại xách Hàn Thập về phòng làm bài tập, dưới lầu Hàn Nhất đang nói chuyện cùng Trần Linh Linh, nói cho cô biết thật ra mình đã sớm biết.
Nhưng cậu chưa nói là Trịnh Hải Dương cũng biết, theo bản năng cậu loại Trịnh Hải Dương khỏi tình huống này, cậu hy vọng anh vĩnh viễn sẽ không bị cuốn vào, mặc kệ là hiện tại hay tương lai.
Hàn Nhất đã biểu hiện sự bình tĩnh cũng lý trí vượt qua tuổi tác, Trần Linh Linh không biết nên vui hay buồn, cô cảm thấy Hàn Nhất như một đứa nhỏ không có tuổi thơ, dù chủ động hay bị động thì cũng đốt cháy giai đoạn.
Cô thở dài nói: "Hiện tại ba con giận điên rồi, tìm không được cô con, điện thoại cũng gọi không được, trong công ty thì tìm không thấy người."
Hàn Nhất đặc biệt lý trí hỏi: "Nếu tìm được thì ba tính làm gì?"
Trần Linh Linh nghĩ nghĩ, do dự nói: "Hẳn là... hẳn sẽ kiếm một trung tâm trị liệu tâm lý..."
Hàn Nhất trầm ổn đứng yên trước mặt Trần Linh Linh, cậu có thể cảm giác được gần đây đã mình trưởng thành về tâm lý, nhưng nghe tới mấy chữ như "trị liệu tâm lý" vẫn cảm thấy như trái tim đang đập bị xẻo một miếng, rốt cuộc cậu cũng biết được vì sao cô lại vô tung vô ảnh mà trốn mất.
Từ rất lâu trước kia Hàn Nhất đã nghe qua, từ miệng mẹ Bí Đao aka Dư Thu nghe được, mấy năm trước nghe được một tin, một nhà thương nhân làm giàu từ than đá, một ngày con trai họ bị phát hiện là đồng tính, rất nhanh đã bị đẩy vào sở trị liệu tâm lý, nghe nói sau này lại trị hết, lúc sau còn kết hôn, cuối cùng cả nhà di dân đi Úc.
~~
Hàn Đình Đình biến mất, qua mấy ngày Hàn Trì Quân cũng không tìm được người, nhưng hắn cũng không thể gọi điện thoại đi muôn nơi để hỏi, cũng không thể giảng giải tình hình thực tế, hắn cố kỵ mặt mũi Hàn Đình Đình cũng bận tâm thể diện của chính mình, cả nhà này hắn chỉ không dạy nổi cô.
Trong khoảng thời gian này Hàn Nhất nên làm gì thì làm nấy, không có biểu hiện chút tâm phiền ý loạn nào, Trịnh Hải Dương lại không được bình tĩnh như cậu, cũng tính liên hệ Hàn Đình Đình, nhưng vẫn tìm không được người.
Hàn Nhất nói với anh: "Anh đừng tìm, tìm được rồi nói không chừng cũng bị đưa đi "sở trị liệu tâm lý"."
Trịnh Hải Dương khinh bỉ, tuy rằng anh không hiểu biết lắm về vòng người đó, nhưng cũng biết vấn đề này căn bản không có quan hệ nào với tâm lý, anh nói: "Bố em tính làm vậy thật sao?"
Hàn Nhất: "Không thì sao? Nếu cô em mà không hiểu ba thì sẽ trốn đi xa vậy sao?"
5 – 6 ngày sau, Hàn – không não – Trì Quân cuối cùng tỉnh táo chút, hắn ngồi trong nhà suốt 2 ngày, không bạo lực cũng không đập đồ, cuối cùng cũng bắt đầu lý trí tự hỏi vấn đề của Hàn Đình Đình.
Khoảng thời gian này Hàn Nhất sửa sang chút đồ đưa cho Hàn Trì Quân, nói với hắn: "Đây là vài nghiên cứu báo cáo của nước ngoài, con dịch ra cả rồi, ba đọc đi."
Hàn Trì Quân vốn dĩ bình tĩnh lại, nhìn một chồng đồ kia lại đột nhiên tức giận, cứ như Hàn Đình Đình đang ngồi trước mặt mình, nhưng không chờ hắn phẫn nộ, Hàn Nhất liền nói: "Nếu không hiểu về một thứ gì đó thì sao mà biết nó không đúng chỗ nào? Ba không muốn biết tại sao cô lại như vậy sao? Thiếu hiểu biết có thể trở thành lý do tức giận sao?"
Hàn Trì Quân lại muốn phát hỏa, nhưng biết đối tượng không phải là cậu, vì thế chỉ có thể nói: "Tại sao ba lại phải coi mấy thứ này?"
Hàn Nhất quay đầu đi, nói: "Tùy ba."
Hàn Trì Quân cũng thật cố chấp, tức giận ném mấy thứ kia xuống ngăn kéo, Hàn Nhất cố tình đến thư phòng xem qua, nhìn đến phần văn kiện kia, cũng không nóng nảy, dù sao thì cậu biết, sớm muộn gì thì một ngày ba cậu cũng xem thôi.
Hàn Trì Quân ném việc làm ăn cho người làm ở Bắc Kinh, may mà công ty đã đi vào trật tự, dù hắn không ở đó thì cũng không có việc gì, thời gian hắn ngây người ở tỉnh thành rất lâu, Trần Linh Linh vẫn luôn bồi hắn, tuy rằng chẳng khuyên nhủ được gì cũng không trấn an được nhưng tốt xấu gì còn có người để trò chuyện.
Ngay từ đầu Hàn Trì Quân không chịu xem tư liệu Hàn Nhất đưa, một ngày nào đó, khi nhàm chán ở thư phòng, bản thân hắn là người không chịu ngồi yên, cuối cùng vẫn kéo ngăn kéo ra xem.
Mấy thứ kia đều là tư liệu hỗn loạn do Hàn Nhất viết tay, hắn mới xem đã tức muốn chết, xem một đoạn liền ném đồ trong tay đi, chậm rãi rồi cũng có thể xem được hơn 10 phút, nhưng xem rồi càng tức giận!
Mấy cái người nước ngoài kia không có việc gì làm rỗi hơi đi làm cái nghiên cứu tào lao gì thế này?! Còn cái gì mà nhiễm sắc thể còn có gien đồng tính, hắn cũng Hàn Đình Đình là cũng một mẹ sinh ra, sao em gái có mà hắn không có?! Chẳng lẽ kỳ thật hắn cũng có tiềm chất làm đồng tính?
Hàn Trì Quân một bên xem một bên mắng, đặc biệt không thể tiếp thu, xem xong liền ném trở về, nhưng qua mấy ngày lại tiêu hóa dần, chậm rãi lấy ra đọc.
Hàn Nhất thường xuyên đến thư phòng đi qua đi lại, biết ba mình đã xem được vài thứ thì liền gia tăng truy kích, cậu thậm chí nhờ người mua sách nước ngoài, còn "trèo tường" qua web nước ngoài xem vài video, cậu down mấy video đó về, tự mình thêm phụ đề, mỗi ngày đi làm về đều dịch video.
Ban đầu Trịnh Hải Dương không biết Hàn Nhất đang làm gì, ngày nọ thấy Hàn Nhất đang làm gì với cái video, anh nhìn màn hình, nghi hoặc nói: "Đây là gì?"
Hàn Nhất dùng phần mềm phiên dịch chuyên môn, còn phải hiệu chỉnh thời gian, cậu vừa làm vừa trả lời: "Em tìm ở web nước ngoài xem một đoạn video, là một loạt phim phóng sự, ghi lại người đồng tính không được xã hội chấp nhận."
Trịnh Hải Dương trừng mắt: "Em điên rồi, đem cái này cho ba em xem? Ổng không chửi chết em?"
Hàn Nhất nhún vai nói: "Lúc trước em có cho ba xem vài bài báo, ổng xem, cũng đâu có làm gì em. Ít nhất hiện tại ổng biết, đống tính luyến ái không phải vấn đề tâm lý."
Trịnh Hải Dương ngạc nhiên nhìn Hàn Nhất, anh cứ cảm thấy đoạn thời gian này Hàn Nhất thay đổi cực kỳ lớn, từ sau khi xong trường lớp cậu cứ như đi vào một giai đoạn trưởng thành, cậu từ bỏ chuyên ngành đã theo lâu năm ở trường để chuyển sang làm quản lý, hiện tại làm một trợ lý nhỏ ngày ngày chạy theo người khác, thậm chí vì Hàn Đình Đình mà lên mạng tìm tư liệu cho Hàn Trì Quân, vượt tường lửa để lên web nước ngoài lưu video về mà phiên dịch từng cái một.
Trịnh Hải Dương thật sự cảm thấy Hàn Nhất đã trưởng thành, nhưng vẫn là đứa trẻ năm nào ở nhà tứ hợp viện được anh ôm đi tắm rồi bôi phấn rôm ngày 3 lần.
Hàn Nhất mang video cho Hàn Trì Quân rồi Trịnh Hải Dương cũng đi theo, xem video kia cùng hắn, video không dài, chí có hơn 20 phút, bài về vài người từ nhỏ không được mọi người cảm thông, những gì mà họ đã phải trải qua --- ngay từ đầu, cuộc sống của họ thật viên mãn, gia đình hạnh phúc yên vui, thẳng đến một ngày người trong nhà phát hiện họ là đồng tính luyến ái, vì thế bất hạnh liền buông xuống.
Trong video rất nhiều người khi miêu tả thái độ của ba mẹ bạn bè đối với họ đều vô cùng đau khổ, họ khổ sở lại mê mang, thậm chí là khó hiểu, vì sao khi ta nói cho họ nghe là ta thích người đồng giới họ lại bắt đầu ghét bỏ vài rời xa ta? Là bởi vì ta thay đổi sao? Hay là họ thay đổi?
Toàn bộ video đều là màu xám, phóng viên cố tình khiến đoạn video này mang một bầu không khí bi thương, nhưng sự thật đúng là như vậy, phần lớn đều là không được chấp nhận, bị đuổi đi, cả đời ở bên ngoài phiêu bạt, bọn họ cùng trải qua nỗi niềm này, từ một đứa trẻ vốn dĩ là cởi mở lại biết thành một người hậm hực, bọ nhỏ tự nghi ngờ tự mâu thuẫn, không được chấp nhận lại hy vọng xa vời người thân bạn bè sẽ hiểu.
Đến phóng viên còn cho lên màn hình một chữ "WHY" khó hiểu, tại sao lại như vậy? Vì sao phải như vậy?!
Trịnh Hải Dương xem xong đoạn video này cũng cảm thấy không thoải mái, suốt một thời gian không ai trong thư phòng nói chuyện, Hàn Nhất di chuột tắt video đi, mà người cứ luôn trầm mặc vẫn chưa nổi giận, Hàn Trì Quân lại đứng lên đi ra ngoài.
Trịnh Hải Dương hết hồn, kêu: "Chú?!"
Hàn Trì quân cau mày đưa lưng về phía họ, giơ tay nói: "Được rồi, được rồi, để chú ngẫm lại, ngẫm lại."
~~
Đoạn video kia xác thật là đánh thẳng vào Hàn Trì Quân, hắn suy nghĩ một buổi tối, cuối cùng gửi một tin nhắn vào chiếc điện gọi mãi không bắt của Hàn ĐÌnh Đình: "Em về đi, chúng ta nói chuyện, anh không đánh em."
Hàn Trì Quân không nói chấp nhận hay không, chỉ là dưới nỗ lực không ngừng của Hàn Nhất, hắn không thể vì vậy mà mất đi một người em gái được.
Hiện tại hắn vẫn không thể nào tiếp thu việc Hàn Đình Đình thích phụ nữ, nhưng dù thế nào, hắn nghĩ bản thân chỉ có một người em gái, không thể đẩy người đi, những người trong video cả đời phiêu bạt không nơi để về không người nhà để thân cận.
Hôm sau di động của Hàn Đình Đình cuối cùng cũng gọi được, Hàn Nhất nói với Hàn Đình Đình: "Trở về đi, ít nhất ba sẽ không mang cô đi cái trị liệu tâm lý gì đó đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT