5 năm trước chú của Trịnh Hải Dương kết hôn, khi đó Trịnh Khâu đã già đầu rồi, nhưng đàn ông 30 tuổi cùng phụ nữ 30 tuổi là hai khái niệm khác nhau, hắn lớn lên có tiền có sự nghiệp, người trong nhà không có gánh nặng, anh em trong nhà đều làm chủ, bối cảnh như vậy đặt ở tỉnh thành hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ điều kiện tốt.
Khi đó ông nội Trịnh đã lười quản đến việc hôn nhân của thằng con, giới thiệu nhiều nữ nhân có điều kiện không tồi, có sinh viên còn đi học, cũng có nữ thương gia, thậm chí còn có người nghiên cứu khoa học, nhưng Trịnh Khâu cứ như hôn nhân đại sự của bản thân không phải việc gì lớn, không nóng ruột chậm rãi từ tốn, kéo dài đến ba mươi mấy tuổi.
Thật ra mọi người trong nhà đều biết Trịnh Khâu thích Hàn Đình Đình, bà nội Trịnh cũng từng nói với Trịnh Bình, muốn Trịnh Bình tìm Hàn Trì Quân nói chuyện, xem hai nhà có thể kết thân hay không, bà nội Trịnh cũng rất thích Hàn Đình Đình, được đi du học nước ngoài lại còn có công ty sự nghiệp riêng của bản thân, đối nhân xử thế cũng tốt, trước kia chưa từng nghĩ tới người này, nhưng chủ yếu là do điều kiện của Hàn Đình Đình quá tốt, cảm thấy thằng 3 nhà mình không xứng với người ta.
Kết quả vừa đi hỏi xong, thái độ của Hàn Đình Đình rất "trực tiếp", lời nói cũng "trực tiếp" --- cô sớm đã từ chối, hiện tại cũng thế thôi.
Hàn Trì Quân khi đó giận gần chết, một cô nương lớn đầu như vậy rồi mà thế nào cũng không chịu kết hôn, vốn Trịnh Bình đến hỏi hắn còn thấy khá tốt, hai nhà vốn hiểu đến tận gốc của nhau, kết hôn thì thân càng thêm thân thôi, nhưng Hàn Đình Đình có chết cũng không chịu kết hôn, còn trốn đi xa, điện thoại cũng không thèm bắt máy.
Thái độ của Hàn Đình Đình trực tiếp như vậy, Hàn Trì Quân làm anh trai không thể mang chủ nghĩa phong kiến cột người lại bắt gả được, vì thế chẳng giải quyết được gì.
Trịnh Khâu bắt đầu thích Hàn Đình Đình từ khi nào cũng không ai biết, dù sao hắn cũng hoàn toàn hết hy vọng, liền thành thật kiên định, bắt đầu tìm đối tượng kết hôn.
Tuy rằng điều kiện của Trịnh Khâu chưa tới kim cương lão ngũ, nhưng cũng coi là có tiền, bạn bè thân thích giới thiện không ít người, trước sau tiếp xúc đại khái 3 - 4 người cuối cùng cũng yêu đương với một giáo viên trung học.
Vị giáo viên kia chính là thím của Trịnh Hải Dương, tên Tô Minh Nguyệt, là người ở tỉnh thành, trong nhà cũng coi như dòng dõi thư hương, ba mẹ một người là giảng viên đại học, một người thì làm giáo viên trung học, ông bà nội ngoại đều là họa gia văn nhân.
Nhà Tô Minh Nguyệt cũng không hẳn là có tiền, nhưng cũng xem như khá giả, từ nhỏ sinh hoạt gia đình cũng không giống với con gái nhà thường, tốt nghiệp đại học xong thì ở lại tỉnh thành làm giáo viên cấp 2.
Nói thật ra, Trịnh Hải Dương luôn cảm thấy thím là một người tốt, không phải loại chỉ biết nhìn tiền, ăn mặc trang điểm đều rất mộc mạc, đối nhân xử thế đúng mực, ở cũng nhà chồng cũng vui, đối với bọn tiểu bối bọn họ cũng tốt.
Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu quen được nửa năm thì kết hôn, trong lòng Trịnh Khâu tồn tại một Hàn Đình Đình nhiều năm như vậy, mà Tô Minh Nguyệt lại có thể tiếp thu, cũng nói rõ người này thật không tồi,
Khi Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu bên nhau cũng không ai đề cập đến chuyện của Hàn Đình Đình, chuyện này cũng đâu tiện nói, mọi người đều nghĩ Hàn Đình Đình trốn đi xa không gây chuyện, Trịnh Khâu cứ thế sống tốt với cô vợ là được, nhưng có ai ngờ được, hiện giờ lại vì Hàn Đình Đình mà náo đến ly hôn.
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ở ban công lầu 2 nhìn Hàn Đình Đình, cô nâng đôi môi xinh đẹp cười khổ một tiếng, sau đó bước vào nhà.
Hai anh em vội vàng chạy xuống lầu 1, dẫm lên ván gỗ cầu thang không dám dùng sức, sợ đánh vỡ bầu không khí khẩn trương này, rước lấy cơn thịnh nộ của Hàn Trì Quân.
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Hàn Đình Đình dùng tốc độ bình thường đổi giày, xách túi vào nhà, chào: "Anh, chị dâu."
Cả hai "chị dâu" đều giương mắt nhìn cô, không biết nên dùng vẻ mặt nào, Hàn Trì Quân trầm mặc nghiêng đầu nhìn cô, biểu tình tối tăm, chưa nói gì cả.
Trong đại sảnh một bầu không khí lạnh đông nghẹt, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng máy lọc không khí khi mở đóng cánh quạt.
Hàn Đình Đình hiện tại cũng giữ một hơi, không dám chọc anh trai, Trịnh Hải Dương lúc này chỉ có thể tự thân vận động, để Hàn Đình Đình ngồi bên phía bàn ăn, thật ra cậu biết Hàn Trì Quân nhiều năm như vậy hiếm khi thấy chú ấy trầm mặc như vậy, dù năm đó Lâm Quân có thiếu đến mấy trăm triệu cũng chưa từng thấy hắn dùng biểu cảm tối tăm như vậy.
Hàn Đình Đình đặt túi trên bàn cơm, ngồi xuống, Trịnh Hải Dương Hàn Nhất liếc nhau một cái, đến giờ phải đón Hàn Thập, Hàn Nhất gật đầu, ý bảo đã biết.
Suốt 20 phút trong sảnh chỉ có sự im lặng, không ai nói chuyện, không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không dám mở miệng, trong lúc này di động Hàn Trì Quân reo lên, hẳn là việc làm ăn.
Phải bỏ cả việc làm ăn để về đây, có thể thấy được tình hình nghiêm trọng cỡ nào.
Không bao lâu Trịnh Bình đã trở lại, dáng vẻ vội vàng, Hàn Nhất phóng xe đạp đón em trai tan học, vừa mới ra cửa không lâu, Trịnh Khâu cũng tới, không đi một mình, Tô Minh Nguyệt cũng đi theo.
Cách ăn mặc của Tô Minh Nguyệt khác hoàn toàn với Hàn Đình Đình, Hàn Đình Đình tóc ngắn trang điểm, đánh son, nhìn qua đúng là nữ cường xí nghiệp doanh nhân nghìn tỷ, chúa tể tự lập, bà hoàng hóa phẩm, dáng người vẫn luôn được giữ gìn, dù thời tiết có hơi lạnh thì cũng phải mặc đầm mang giày cao gót, Tô Minh Nguyệt chỉ mặc đồ như giáo viên thường mặc, quần dài cùng áo sơ mi trắng, tóc dài, dáng người đầy đặn nhưng không quá cỡ, mi thanh mục tú dù không trang điểm cũng thật xinh đẹp, cô cùng Hàn Đình Đình là hai người phụ nữ phong cách hoàn toàn khác nhau.
Trừ Hàn Đình Đình ra thì khi Tô Minh Nguyệt vào cửa ai cũng nhìn cô, có thể nhìn ra cô có chút tiều tụy, đuôi mắt sưng đỏ, nhưng cô vẫn điềm đạm cười chào hỏi mọi người, lễ tiết đúng mực.
Trịnh Hải Dương chào một tiếng: "Thím."
Tô Minh Nguyệt đạp, còn hỏi: "Hàn Nhất đâu?"
Trịnh Hải Dương trả lời: "Đi đón em trai rồi ạ."
Tô Minh Nguyệt gật đầu, khóe môi cong một chút, cô luôn như thế, cứ như bất luận trong hoàn cảnh nào cũng không quên lễ tiết.
Trong lòng Trịnh Hải Dương cảm thấy kỳ kỳ, nhưng lại không thể nói rằng có chỗ nào không đúng.
Người đều đã ở đây, lời cần nói tự nhiên cũng phải bắt đầu nói, Trịnh Hải Dương dựa tường đứng không lên tiếng, muốn nhìn một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Lúc này đám đàn ông nói chuyện không tiện lắm, Trình Bảo Lệ làm chị Trịnh Khâu đương nhiên phải gánh trách nhiệm, trước khih mở miệng, nhìn Tô Minh Nguyệt lại nhìn Trịnh Khâu, hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?!"
Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu cùng ngồi trên sô pha, ở giữa có một khoảng cách, Trịnh Khâu rũ mắt nhìn bàn trà không nói chuyện, Tô Minh Nguyệt lại lên tiếng: "Em biết mọi người rất bận, khiến mọi người phải trở về đây em cũng rất xin lỗi, nhưng mà ly hôn cũng không phải việc nhỏ, cho nên phải nói rõ ràng cùng người trong nhà, chuyện ly hôn không rõ ràng cũng khiến mọi người khó chịu."
Trịnh Bình nhíu mày nhìn em trai, bất mãn nòi: "Chú còn là đàn ông sao? Bây giờ im lặng như vậy là làm sao?!" Trịnh Bình đối với vị em dâu này vẫn rất vừa lòng, thư hương thế gia hiểu biết sâu rộng, trong mắt không quá để ý tiền bạc, trong lòng hắn nếu phải ly hôn, khẳng định là Trịnh Khâu sai.
Trịnh Khâu bị rống, nâng mắt lên, nắm nắm tay, hắn thật sự không nghĩ tới Hàn Đình Đình cũng đến đây, hắn mở miệng: "Minh Nguyệt muốn ly hôn với em."
Trịnh Bình: "Nguyên nhân?"
Trịnh Bình không hé răng, Tô Minh Nguyệt mấp máy môi, nói: "Bởi vì trong mắt em không chứa nổi một hạt cát, trong lòng lão tam có người khác, em không chịu được." Mới nói xong hốc mắt lại ướt, cắn răng nghẹn lại không khóc ra.
Mà họ, ngoại trừ Trịnh Hải Dương đương nhiên sớm hiểu được một số chuyện, bằng không cũng chẳng đến mức phải gấp gáp trở về, cuộc đối thoại bình tĩnh vừa rồi hiển nhiên chỉ là che giấu cảm xúc trong lòng mọi người, nhưng mà chỉ là che giấu thôi.
Bọn họ đều là người trưởng thành lý trí, không nhân lúc Trịnh Khâu vào cửa mà cãi nhau ầm ĩ khiến mọi chuyện náo đến khó chịu, đủ để thấy mọi người đã tận lực xử lý.
Trịnh Hải Dương thậm chí cảm thấy, Hàn Trì quân gọi Hàn Đình Đình đến chính là để giải quyết vấn đề.
Nhưng Tô Minh Nguyệt vẫn không kìm nén được cảm xúc, vẫn là khóc ra, vô ủy khuất ngồi chỗ kia nức nở, sắc mặt Trịnh Khâu xám trắng giúp cô lấy khăn giấy, sắc mặt tối tăm hiển nhiên không biết nên an ủi thế nào.
Tô Minh Nguyệt nức nở, cuối cùng đánh vỡ phút giây trầm mặc, cô lau khô nước mắt, nâng mắt lên thấy bọn Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ, không cam lòng nói: "Trước khi kết hôn có nhờ người hỏi, tự mình cũng hỏi qua, lão tam nhà cũng có nói qua, thích người ta nhưng không theo đuổi được nên muốn kết hôn sinh hoạt ổn định." Quay đầu nhìn về phía Trịnh Khâu: "Anh thì sao? Tôi cũng hỏi qua anh rồi, anh nói thế nào, anh nói anh thích người ta nhưng người ta không chịu, muốn sau này kết hôn cùng tôi rồi sẽ chung sống cùng nhau thật tốt. Bây giờ thì sao!? Anh có người trong lòng rồi còn kết hôn với tôi làm gì? Việc làm ăn của cô ta khó khăn tìm anh lén vay tiền, sao anh còn nói là không thích cô ta?!"
Sắc mặt Trịnh Hải Dương sượng ngắt, những người khác cũng không biết nhìn đi đâu, nhìn Tô Minh Nguyệt như có vẻ đã nói rõ mọi thứ, nhưng khẳng định còn có những chuyện gì đó mà họ không biết.
Trịnh Hải Dương quay đầu nhìn Hàn Đình Đình, sắt mặc cô xanh mét, hiểu được câu nói cuối cùng kia có ý gì.
Mọi người nhìn về phí Trịnh Khâu, hắn ta vuốt mặt, nói: "Lời này lúc trước anh đã nói qua, anh lén vay tiền là không đúng, nhưng việc đó đã sớm qua rồi, chỉ là bạn bè em gái thôi."
Tô Minh Nguyệt vẫn đang lau nước mắt, hiển nhiên không tin, "Em gái? Anh xem tôi là đồ ngốc à?! Anh dám trong lòng vẫn luôn không có cô ta sao, anh dám nói lúc vay tiền hỗ trợ không có chút tư tình nào?!"
Sắc mặt Hàn Trì Quân giờ phút này đương nhiên không tốt, Trần Linh Linh giương mắt nhìn Hàn Đình Đình bên kia, Trịnh Hải Dương cảm giác được bọn họ cảm thấy hổ thẹn. Lúc trước Hàn Đình Đình không chịu gả cho Trịnh Khâu, bây giờ lại khiến tình cảm gia đình người ta tan vỡ đến muốn ly hôn, không chỉ mất thể diện, cuộc sống cũng bị phá hỏng.
Việc làm ăn của Trịnh Khâu như cá gặp nước, nhưng hắn lại không nói cho vợ, tư duy của đàn ông rất trực quan, nói thẳng ra nhưng phụ nữ lại không tin, Tô Minh Nguyệt ở phương diện tình cảm không có cách nào tiếp thu Hàn Đình Đình, như cô nói, trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát.
Trịnh Khâu tính giải thích, Tô Minh Nguyệt lại căn bản không muốn gnhe những thứ đó "Anh không có..." "Anh sẽ không...", mấy câu bắt đầu như vậy, cô cảm thấy mặt tình cảm mình đã bị lừa, thậm chí là bị một nhà họ Trịnh này lừa gạt, cô thấy mình như một đứa ngốc.
Lúc này trong phòng khách rốt cuộc ầm ĩ, Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu bất hòa một bên nói một bên khóc, Trình Bảo Lệ khuyên, Trịnh Bình mắng Trịnh Khâu, Hàn Trị Quân Trần Linh Linh bọn họ trầm mặc không lên tiếng, Tô Minh Nguyệt cuối cùng bụm mặt khóc rống lên, "Tôi muốn ly hôn, quá đáng lắm rồi, thế này sao mà sống tiếp được? Tôi như đứa ngốc bị mấy người lừa nhiều năm như vậy! Anh đi với người trong lòng anh đi!!! Anh ở với Hàn Đình Đình đi!!! Cô ta mấy năm nay không kết hôn là vì chờ anh chứ gì?!"
Rốt cuộc, lửa của phòng khách cũng đốt tới Hàn Đình Đình người luôn bình tĩnh ngồi ở bàn ăn, sắc mặt cô lúc này như nổi bão, giờ phút này cuối cùng đứng lên, đi ra phòng khách.
Trịnh Hải Dương nhỏ giọng chào "Cô", bị Hàn Đình Đình giơ tay bảo ngừng, cô nâng bước đến cạnh sô pha, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh Nguyệt, mặt xanh mét thái độ không tính là tốt, ánh mắt nhìn Tô Minh Nguyệt lạnh lùng.
Tô Minh Nguyệt giương mắt nhìn cô, bởi vì mắt trừng to, nước mắt liên tục rớt xuống, đôi môi run rẩy, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Hai người phụ nữ trông đối lập, Hàn Đình Đình thái độ kiêu căng lạnh lùng, Tô Minh Nguyệt nhu nhược đáng thương còn đang khóc, phụ nữ mềm yếu luôn khiến người ta thương tiếc, con nít biết khóc mới có đồ ăn.
Thái độ này của Hàn Đình Đình đừng nói là bọn Trình Bảo Lệ Trịnh Bình, chính Hàn Trị Quân cũng nhìn không được, thậm chí Trịnh Khâu cũng có chút kinh ngạc.
Hàn Trị Quân giơ tay chỉ Hàn ĐÌnh ĐÌnh nói: "Em là thái độ gì đây? Không thèm giải thích sao?"
Hàn Đình Đình luôn cho Trịnh Hải Dương một cảm giác rằng mọi chuyện không sao cả, cô lại cười một chút, mặt như cũ trào phúng, cô nhìn Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên sô pha, nói: "Được, vậy cô cứ bĩnh tình mà nghe tôi nói rõ ràng đi. Từ rất lâu trước đây, trước khi cô quen biết Trịnh Khâu thì đúng là anh ta có theo đuổi tôi, tôi từ chối, tôi từ chối rõ ràng. Trịnh Khâu kết hôn với cô, những việc trước đó liền qua đi, cũng không liên lạc với nhau nữa. Một năm tôi cùng Trịnh Khâu gặp nhau cũng chỉ có vài lần, ngày thường cũng không liên hệ, lần vay tiền đúng là công ty tôi có việc bản thân tôi bận rộn xoay sở, anh ta lại vừa ở Thượng Hải, liền giúp tôi một tay, tiền cũng cũng trả lại rồi!!! Chúng tôi thường ngày căn bản không có liên hệ!!"
"Còn có, việc tôi không kết hôn không liên quan gì đến Trịnh Khâu, là vấn đề của riêng tôi."
Trình Bảo Lệ vội vàng đi sang ngăn trở vẻ mặt sát khí của Hàn Đình Đình, kéo tay Tô Minh Nguyệt, nói: "Đúng đúng, chị làm chứng, bọn họ ngày thường thật sự không có liên lạc. Trước kia hai nhà có tình kết thân, nhưng kết không thành, cứ như vậy, không phải cố ý giấu diếm, chỉ sợ nói ra làm phật lòng em. Lão tam nhà này thường ngày là người như thế nào em cũng biết, trước nay đều không ăn chơi đàng điếm, đối xử với em thế nào em cũng rõ. Đó đều là những việc trước đây, đã sớm qua rồi, bọn họ không có gì cả đâu. Vay tiền cũng đơn giản là vội quá, nhà chúng ta cùng Hàn gia luôn tới lui rất nhiều, cũng chỉ là mượn tiền thôi." Nói xong nhìn Trịnh Khâu.
Trịnh Khâu vội vàng giải thích theo: "Thật sự không có gì cả, lần trước vay tiền cũng chỉ là tiện tay, ngày thường cũng chẳng liên lạc, thật sự không có gì."
Tô Minh Nguyệt đã khóc đến không xong, ngồi ở chỗ kia nức nở, bả vai run rẩy.
Hàn Trì Quân nóng máu nhìn em gái, tuy tin tưởng Hàn Đình Đình cùng Trịnh Khâu không có việc gì, nhưng vẫn vô cùng tức giận, không kết hôn đã đủ tức rồi, hiện tại còn chọc đến vợ chồng người ta bất hòa.
Hàn Đình Đình hiện tại đã già đầu 30 tuổi rồi, muốn cô kết hôn khó như lên trời, Hàn Trì Quân lửa giận qua mỗi năm một khó áp chế, trong lòng hắn cố chấp nghĩ rằng nếu em gái sớm kết hôn gả chồng, thì hiện tại đã không nháo thành mức này.
Lại nói, Hàn Trì Quân bực bội vẫn là bởi vì Hàn Đình Đình không chịu gả chồng.
Trịnh Hải Dương thấy Hàn Đình Đình nói xong liền muốn đẩy người lên lầu, anh không thể nhìn Hàn Đình Đình cùng Tô Minh Nguyệt hoàn toàn trở mặt được.
Hàn Đình Đình bị đẩy lên lầu quả nhiên vẻ mặt bốc hỏa, Trịnh Hải Dương rót cho cô ly nước, uống xong thiếu chút nữa đập luôn cái ly.
Trịnh Hải Dương an ủi cô: "Cô mau bớt giận đi, vốn là có thể giải thích nhẹ nhàng, làm gì náo loạn đến như vậy?"
Anh còn tưởng Hàn Đình Đình cùng chú anh phải làm ra hành động gì mới làm Tô Minh Nguyệt kích động như thế, hiện tại rõ ràng rốt cuộc cài gì cũng không có, chuyện nhiều năm trước thì giải thích một chút là tốt rồi, anh thật sự không nghĩ ra sao Hàn Đình Đình lại phải tức giận như vậy.
Hàn Đình Đình giương mắt, nặng nề nói: "Không đơn giản như vậy."
Lúc ấy Trịnh Hải Dương cũng không thể lý giải thâm ý trong câu nói của cô, tối hôm nay mọi người đều không có tâm tình ăn cơm, Trình Bảo Lệ vất vả bình ổn cảm xúc tiễn người đi, Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh vẫn không đi.
Hàn Thập về nhà thấy ba mẹ, con nít đứa nào cũng biết nhìn sắc mặt ba mẹ, thấy tâm tình hai người không được tốt liền lẻn đi.
Hàn Nhất trở về Hàn Đình Đình còn chưa đi, đang ở thư phòng Trịnh Hải Dương, Hàn Nhất đi vào gọi cô một tiếng, Hàn Đình Đình quay đầu lại, vốn không muốn nói chuyện, lúc này lại lên tiếng: "Con tốt nghiệp thì sang công ty cô một chuyến, cô chuyển cổ phần cho con."
Phản ứng đầu tiên của Hàn Nhất: "Cô điên rồi à?"
Hàn Đình Đình lắc đầu, dựa vào ghế, mệt mỏi đặt tay lên trán, nói: "Không điên, qua một đoạn thời gian nữa thì con sẽ hiểu."
Hàn Nhất đã nghe chuyện Trịnh Hải Dương kể hồi chiều, đi qua, ngồi xuống, mặt đối mặt nói: "Cô là đang theo chủ nghĩa tiêu cực à?! Làm gì? Có hiểu lầm gì thì giải thích không được sao, phụ nữ mà cảm xúc hơi dâng trào, cô không nói cũng không sao, cô cùng Trịnh Khâu cũng đâu có gì. Người ta cũng không phải người không nói lý, qua chuyện này là tốt rồi."
Hàn Đình ĐÌnh cười khổ, cô nói: "Cô đương nhiên biết họ sẽ không ly hôn."
Hàn Nhất: "Cô biết?"
Hàn Đình Đình cười khổ, vô lực lại lười nhác, giờ phút này rốt cuộc gỡ bỏ gai nhọn trên người, cô nói: "Đúng vậy... Tô Minh Nguyệt yêu Trịnh Khâu như vậy sao có thể ly hôn? Cô ta chỉ là đang vịn vào chuyện này ép Trịnh tam thu tâm lại thôi."
Hàn Nhất: "..."
Vừa lúc này Trịnh Hải Dương đi đến, đẩy cửa ra nghe thấy lời này thì sửng sốt, anh trở tay đóng cửa lại, ngạc nhiên nói: "Cô đang nói gì vậy?"
Hàn Đình Đình tiếp tục cười khổ: "Mấy đứa nhỏ như bây thì sao mà biết lòng dạ đàn bà, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ thôi. Tô Minh Nguyệt sẽ không ly hôn, cô ta rất thích Trịnh Khâu, cô ta đang khiến Trịnh Khâu áy náy làm cả nhà Trịnh gia cũng áy náy theo, cô ta đang thu tâm của Trịnh Khâu, chờ xem, Trịnh Khâu rất nhanh sẽ thẳng thắn ngã ngũ, bán đứng cô thôi."
Trịnh Hải Dương sầu lòng, chuyện này kỳ thật nói lớn không lớn, sao qua miệng Hàn Đình Đình lại thành phức tạp như vậy, Hàn Nhất lại bắt được trọng điểm, nhanh chóng hỏi: "Bán đứng cái gì?"
Hàn Đình Đình vốn lười nhác nằm trên ghế, giờ phút này ngồi dậy, một tay chống đầu, dùng một loại ngữ khí tùy ý lại vô lực nói: "Cô thích phụ nữ....."
Uyên: 2h 3k8 chữ, nhờ có quả drama nhẹ nhàng của chương này đã tiếp động lực cho mị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT