*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Uyên
Beta: Tiêu Tiêu
- --------------------------------------------
Hàn Nhất với Lâm Yến thường ngày hay phớt lờ lẫn nhau. Hồi Hàn Nhất còn nhỏ thì Lâm Yến cực kỳ thích trêu cậu, nhưng đó là trước khi Trịnh Hải Dương xuất ngoại. Đứa em trai có anh trai lúc nào cũng dễ thương, chơi cùng lại rất vui, trêu chọc xong có thể phủi mông bỏ đi vì dù sao cũng có Trịnh Hải Dương dỗ dành thằng bé.
Tuy nhiên bây giờ Lâm Yến mà ngồi cùng Hàn Nhất là cứ ba phút hai người trừng nhau, năm phút thì bắt đầu khiêu khích nhau, mười phút sau khẳng định sẽ cãi nhau luôn.
Đặc biệt trong mấy năm gần đây, Hàn Nhất đạt được trình độ học vấn cao ở trường đại học, theo chuyên ngành hóa học nên mắng người cũng có thể lôi một đống nguyên tố hóa học vào, Lâm Yến mắng người nào đủ trình so với cậu.
Trái lại lần này Lâm Yến sang, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng Hàn Nhất không giống như trước, chẳng những không khiến hắn bị nghẹn họng mà còn nói chuyện lịch sự hơn. Hồi trước ở nhà gần như chẳng thèm làm việc nhà, bây giờ đi rửa chén, giúp Hàn Thập lấy cặp sách, tuy thái độ với hắn cũng không quá tốt, nhưng hiện tại hai người chung đụng cũng chẳng đến nỗi cãi nhau nữa.
Dạo gần đây Lâm Yến vừa vặn có ý định nghỉ lại, qua hai ngày mới thấy có gì đó không đúng, bởi không có ai cùng đấu võ mồm thành ra cảm thấy toàn thân không thoải mái tí nào.
Ngoại trừ Hàn Nhất không đúng lắm, hắn còn phát hiện, cậu ta lại đặc biệt thích hỏi mấy việc khi còn nhỏ, đặc biệt là trước khi Trịnh Hải Dương ra nước ngoài, ngay từ đầu Lâm Yến đã tính hỏi: "Để làm gì?" Trước giờ chỉ nghe người già tuổi xế chiều hồi tưởng ký ức, chưa bao giờ thấy đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đầu ăn no rửng mỡ lại bắt đầu hồi tưởng quá khứ.
Lâm Yến thấy ánh mắt Hàn Nhất thay đổi, Hàn Nhất lại chưa phát hiện gì, như cũ thường chạy tới hỏi mấy việc khi còn nhỏ.
Lúc sau Lâm Yến nói lại cho Trịnh Hải Dương, lén lén lút lút: "Aiza, chú nói xem gần đây em trai chú sao thế? Sao cứ luôn hỏi anh mấy việc khi còn nhỏ mãi?"
"Hả?" Trịnh Hải Dương không thể hiểu được, anh chỉ nhìn thấy gần đây Hàn Nhất ngày càng chăm chỉ, miệng cũng ngọt hơn, không cảm thấy em trai mình có gì bất bình thường, sao Lâm Yến lại nói như vậy?
Lâm Yến: "Nó không hỏi em à? Kỳ lạ, nó hỏi anh một đống việc khi còn nhỏ, sao anh cảm thấy nó gần đây cứ thần thần bí bí (*)."
(*) Raw 神神叨叨 Có hai ý nghĩa – 1. Người đó cảm thấy đây là bí mật đối với người khác và họ có một số vấn đề tâm linh. Nói chung, mọi người sẽ thấy: một là bạn thấy người này đang nói về Chúa; hai là một người thích nói những từ mà người khác không hiểu hoặc không có nghĩa gì.2. Có nghĩa là một người rất có khả năng hùng biện và có thể nói rất tốt, phương ngữ Đông Bắc có nghĩa là người này có thể "nói chuyện", mọi người rất tin tưởng và ngưỡng mộ, thậm chí cuối cùng đã coi anh ta như một vị thần.Trịnh Hải Dương không chịu được Lâm Yến nói em trai mình không tốt, nên nói: "Không thể nào, để em sang hỏi nó, chắc nó chỉ nhất thời tò mò thôi."
Vì thế, Trịnh Hải Dương liền đi hỏi Hàn Nhất.
Hàn Nhất mấy ngày nay mỗi buổi tối đều ngoan ngoãn chạy đến thư phòng Trịnh Hải Dương, giúp anh giải quyết mấy việc trên công ty, nói thật cũng giúp được không ít việc, từ tận đáy lòng Trịnh Hải Dương cảm thấy Hàn Nhất hiểu chuyện nhiều rồi, cảm thấy bệnh chẻ chow đang dần được chữa khỏi.
Thư phòng của Trịnh Hải Dương rất lớn, lấy gian phòng ngủ lầu 2 đầy ánh nắng mặt trời, án thư đặt ở giữa, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất mỗi người một đầu, Hàn Nhất đối diện máy tính, giúp Trịnh Hải Dương đưa mẫu đơn và chứng từ đi xin giấy tờ xin phép hoạt động công ty.
Trịnh Hải Dương buông việc trong tay, nhớ tới lời nói của anh Lâm Yến hồi sáng, hỏi cậu: "Gần đây em hỏi Lâm Yến mấy việc hồi còn nhỏ à?"
Hàn Nhất nhìn máy tính, sửng sốt, lúc này mới quay đầu, chớp chớp mắt, "Dạ?" một tiếng, không trả lời.
Trịnh Hải Dương cười nói: "Nếu em muốn biết việc còn nhỏ thì hỏi Lâm Yến làm gì? Hỏi anh không tốt hơn à? Anh biết càng nhiều hơn không phải sao?"
Hàn Nhất lại ngốc ngốc "Dạ" một tiếng, tòng thiện như lưu (*): "Nhưng buổi sáng anh bận công việc mà."
(*)从善如流的顺着杆子朝上爬 bí lù: biết nghe lời, biết lắng nghe.Trịnh Hải Dương: "Buổi tối có thể hỏi mà."
Hàn Nhất gãi đầu: "Bộ buổi tối anh không tăng ca chắc."
Trịnh Hải Dương xoay thước đo trong tay, nghĩ nghĩ đúng thật là như vậy, gần đây anh đúng là rất bận, công ty đang dần đi vào quỹ đạo, cơ bản một ngày bận không hết việc.
Nhưng là một người thuộc tính đệ khống ẩn, sao có thể bỏ qua nhu cầu của em trai thân yêu được? Vì thế anh nói: "Vậy buổi tối qua đây ngủ cùng anh, trước lúc ngủ anh kể cho." Lúc Trịnh Hải Dương nói câu này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hết sức bình thường, anh đã ngủ cùng Hàn Nhất từ nhỏ đến lớn, có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì!
Hàn Nhất nghe lời này hơi sửng sốt, nhanh nhảu nói: "Cái gì cái gì? Anh nói cái gì?"
Trịnh Hải Dương đã lần nữa cầm thước lên đo đạc bản vẽ quy hoạch, đầu cũng chẳng thèm nâng lên một chút, nói lại: "Em qua đây ngủ cùng anh, trước lúc ngủ anh kể cho."
Hàn Nhất thiếu chút nữa phun nước miếng lên mặt Trịnh Hải Dương, này này này... là anh nói đó, em không có cưỡng ép hay uy hiếp gì anh đâu đó!
Buổi tối, Hàn Nhất cầm áo ngủ chạy sang, tắm ở bên này luôn, cậu đứng trước bồn rửa mặt, cầm đống chai lọ tắm táp của anh nhìn tới nhìn lui, lúc tắm rửa vừa ngâm nga vừa xoa lưng.
Sau khi ra ngoài Trịnh Hải Dương hỏi cậu: "Gần đây em làm gì? Sao tâm tình lại tốt vậy?" Hỏi xong thiếu chút nữa tự cắn phải đầu lưỡi, hỏi vô nghĩa thật. Gần đây tiểu tử xuân tâm nảy hẳn đang yêu sớm! Tâm tình hiển nhiên tốt thôi.
Buổi tối Trịnh Hải Dương tắm xong đã 10 giờ, 2 tên đàn ông nằm trên giường, nằm trong một cái chăn, Hàn Nhất cũng không có được voi đòi Hai Bà Trưng, thành thành thật thật nằm, nghe anh kể lại những việc trước kia.
Khi đó bọn họ ở Bắc Kinh, trên lưng cùng mông nổi sởi, anh một ngày tắm cho cậu 3 lần, bôi phấn rôm 3 lần, để cậu nằm đối diện quạt thổi mông cho đỡ hâm.
Nói khi đó Cao Kỳ Kỳ ở cùng ngõ thèm kem muốn chết, ngày nào cũng muốn ăn kem 2 que (*), không có tiền liền đi dụ Hàn Nhất, thế là Trịnh Hải Dương sẽ dắt tay Hàn Nhất đi mua, tiện cho Cao Kỳ Kỳ ké miếng.
*Kem 2 queCòn kể khi đó đi lưới sắt Thẩm Quyến thu tiền, Hàn Nhất lúc đó mới có bao lớn, thế mà như ông chủ nhỏ trên lưng cõng cái bao đựng tiền, không trả tiền hay đưa tiền giả lập tức quay đầu cao giọng gọi người.
Hàn Nhất không cảm thấy *gì, tư vị yêu thầm lại đặc quánh và ngọt ngào như vậy, cậu không có cách nào mà không đắm chìm trong đó, cảm thấy khi anh nói mấy việc đó đẹp trai vô cùng, trong mắt như có ánh sáng, lại đầm ấm như **tô bún bò.
*Raw để □□.
**Raw để từ gì mà tui search ra một tô bún gì đó có vẻ ngon, nên mạn phép để bún bò vì người dịch thèm quá.
Hàn Nhất: "Sao anh có thể nhớ rõ mấy việc khi còn nhỏ như vậy?"
Trịnh Hải Dương nằm gối đầu, nói: "Bởi vì anh là anh của em mà."
Bởi vì anh là anh của em mà.
Hàn Nhất nghe xong trong lòng ấm áp lại dễ chịu, lại hơi tê tê, nói: "Em khi còn nhỏ có nghe lời không?"
Trịnh Hải Dương nói: "Nghe lời, ngoan hơn hiện tại nhiều, chúng ta khi đó còn ở đối diện trường cấp 3, em nhớ không? Buổi sáng trường học sẽ phát nhạc tập thể dục, anh cũng để em nhảy theo, hai chúng ta đứng trên ban công nhảy tới nhảy lui."
Hàn Nhất tự tưởng tượng trong đầu, một đứa nhỏ mới có vài cọng tóc, cùng ăn cùng nằm, trên ban công nhảy tới nhảy lui, thịt trên mặt cùng mông còn nảy nảy, cậu nghĩ nghĩ tự chọc bản thân cười, che miệng nằm trên giường run rẩy bả vai.
Trịnh Hải Dương nói: "Cười cái gì? Chuyện tự mình làm nghe xong còn cười?"
Hàn Nhất nói: "Quả nhiên khi còn nhỏ em dễ thương hơn một chút."
Trịnh Hải Dương phát hiện mình không chịu được Lâm Yến dìm hàng em trai, cũng không nghe được Hàn Nhất tự nói chính mình, Hàn Nhất là một tồn tại đặc biệt...
Anh nói: "Em đâu thể so bản thân hiện tại với ngày xưa được, lúc còn nhỏ em còn đái dầm cơ, hiện tại cuối cùng cũng đi vệ sinh bình thường được."
Hàn Nhất: "..."
Buổi tối ở tiểu khu thật yên tĩnh, bên ngoài cũng không có âm thanh gì, biệt thự im ắng, Trịnh Hải Dương nằm đó trầm mặc trong chốc lát: "Nhưng đúng là khi còn nhỏ đáng yêu hơn "một chút"."
Hàn Nhất: "..." Dao này đâm hơi đau.
Hàn Nhất ngủ cùng Trịnh Hải Dương, trong lòng nhảy nhót, không bình tĩnh thong dong như trước được, hàn huyên trong chốc lát, mới dần bình tĩnh, cậu và anh dùng chung một loại sữa tắm và dầu gội, mùi hương hai người giống nhau, cậu thấy thật an tâm, như khi ngủ cùng anh hồi còn nhỏ.
Trong phòng không ai nói chuyện, hai người đều yên tĩnh lại, Trịnh Hải Dương đã nhắm mắt, Hàn Nhất nằm thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, trong lòng căng tràn một loại cảm giác kỳ diệu, như sắp tràn ra.
Cậu thậm chí nghĩ, dù về sau anh không thích cậu cũng không sao, chỉ cần bọn họ có thể tiếp tục ở chung như vậy là tốt rồi, không ai biết về ý nghĩ này, để loại tình cảm này trong lòng chậm rãi ấp ủ, hình như cũng không có gì không tốt.
Cậu cam tâm tình nguyện, yên lặng thích một người, cùng người đó ăn cơm, nói chuyện, nằm trên giường, không làm gì cả, nói chuyện xong lại bình tĩnh đi ngủ.
Nhưng mà...
Buổi sáng hôm sau, Hàn Nhất tỉnh lại phát hiện ở vị trí quần lót lại dựng thành một túp lều nhỏ, cậu lại lần nữa rơi vào trạng thái tự hỏi ---
Ừ, đắp chăn nói chuyện phiếm thật nhàm chán, đàn ông mà, vẫn là thực tế một chút mới tốt.
Lâm Yến nghỉ phép, ngây ngô ở tỉnh thành một thời gian liền phải đi, trong khoảng thời gian này cái gì cũng không làm, chỉ ăn uống chơi bời, béo lên một vòng, trở về bị quản lý mắng.
Nhưng một chuyến này cũng không phải không làm được gì, ít nhất bảo vệ được Hàn Thập không bị Hàn Nhất đánh.
Thằng nhỏ này ở lần thi đầu tiên sau khai giảng, đứng ở top 10 bét bớp, bị giáo viên gọi người nhà, Trịnh Hải Dương trở về thở dài liên tiếp 3 lượt, Hàn Nhất thiếu chút nữa tức chết.
Cũng may có Lâm Yến nên Hàn Thập né được một trận đòn.
Lâm Yến đi diễn, Trịnh Hải Dương đi làm, Hàn Nhất tiếp tục đi học.
Nhờ phúc của Cao Thính Tuyền, giấy tờ công ty của họ cuối cùng cũng làm xong, công ty cũng chậm rãi hoàn thiện, miếng đất mà họ nhìn trúng vì có quan hệ với Cao Thính Tuyền mà cũng rơi vào tay họ.
Để tháng 6 có thể lấy được mảnh đất mà Trịnh Hải Dương bận tối mày tối mặt, mấy ngành khác anh không biết, nhưng những ngành có liên quan đến bất động sản đều phải chạy đến một lần từ Cục Đất đai và Tài nguyên, Ủy ban Quy Hoạch, Cục Bảo vệ Môi trường, Cục Văn Hóa, Cục Động đất và Cục Thủy lợi.
Công ty vừa mới vào quỹ đạo, sẽ không tránh khỏi những sai sót trong hoạt động, không như những công ty lớn đã ổn định, vì thế thời điểm Trịnh Hải Dương bận đến sứt đầu mẻ trán còn phải phân chia công việc cho từng người..
Hàn Thập ở trường học thi 2 kỳ thi, một giữa kỳ một cuối kỳ, thi xong cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đến, mà lúc này Trịnh Hải Dương mới ký hợp đồng với bên A và bên B xong, Cao Kỳ Kỳ gọi điện tới, nói: "Em vừa thi xong, công ty anh ở chỗ nào? Em xem từ nhà em đến chỗ anh có xa không."
Trịnh Hải Dương ban đầu không phản ứng lại kịp: "Cái gì?"
Cao Kỳ Kỳ cũng kinh ngạc: "Thực tập nha! Lúc trước không phải nói sẽ đến chỗ anh thực tập sao? Em hỏi chỗ anh cực khổ không, anh nói khổ mà.".
Trịnh Hải Dương: "Đúng vậy, khổ." Bà nội ơi, chỗ này của con vô cùng khổ, thật mà!
Cao Kỳ Kỳ thì cứ như đặc biệt hài lòng, nói: "Đúng rồi, em chính là muốn cảm nhận một chút gian khổ này!"
Trịnh Hải Dương: "..."