*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 17: Làm cha mẹ nhọc nhằn khổ sở tay phân chân nước tiểu nuôi con khôn lớn, cuối cùng nó thành nam nhân của người khác.

Edit: Manh Manh

Beta: Uyên

Sau khi xác định "Văn phòng giới thiệu" có thể làm được, hai nhà lại bắt đầu tiến hành các loại chuẩn bị.

Hàn Trì Quân phụ trách đi hỏi thăm xem làm thế nào để có thể đặt văn phòng ở cái khu nhà từng là sở nghiên cứu kia, kỳ thực bọn họ không giảng bài nên hoàn toàn có thể không cần phòng học. Nhưng ở khu nhà đó đã hình thành một loại bầu không khí, rất nhiều lãnh đạo của các nhà xưởng xí nghiệp đã từng tới đó, bọn họ hướng tới chính là những vị lãnh đạo này, một đồn mười, mười đồn trăm, giúp bọn họ quảng cáo miễn phí, đúng là chỉ có lợi chứ không hại. Thêm vào đó, đây cũng coi như là đường lui mà Hàn Trì Quân chuẩn bị, lỡ như "Văn phòng giới thiệu" thất bại, bọn họ cũng có thể lui lại mà tìm việc khác ở đây như mở lớp dạy đòi nợ hay gì gì đó, cái gì chứ riêng làm dao động lòng người (gọi tắt là lừa đảo), hắn vô cùng có lòng tin vào khả năng của bản thân.

Trịnh gia gia thì lại nghĩ biện pháp kiếm địa chỉ gia đình của các công nhân kỹ thuật có kinh nghiệm. Sau đó Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ sẽ đến nhà những công nhân đó, thậm chí có đôi khi còn đứng đợi họ ngay trước phân xưởng nơi họ làm việc để thuyết phục và tuyền truyền về " Văn phòng giới thiệu". Mỗi người đều có những phản ứng khác nhau. Có người khi nghe thấy có thể kiếm được nhiều tiền liền vui vẻ đồng ý biểu thị có thể đi, có người thì cẩn thận lo lắng sẽ mất đi công việc ổn định hiện tại nên ngay lập tức khước từ, cũng có người tỏ ý phải xem xét tình hình, xem nó có ảnh hưởng tới công việc bây giờ không rồi mới có thể quyết định, thậm chí còn có người nghĩ rằng phu thê hai người là kẻ lừa đảo.

Trái với các công nhân vẫn đang đi làm, nhiều công nhân đã về hưu bày tỏ rất sẵn lòng ra ngoài, dù sao bọn họ cũng đã nghỉ hưu, không an nhàn thì cũng là rảnh rỗi.

Tên, tuổi tác, địa chỉ, gia đình, có chuyên môn gì, thời gian rảnh, địa phương xa nhất có thể tới, tình huống cơ bản, v.v..... Tất cả các thông tin ấy đều được Trịnh Bình ghi kỹ càng vào một cuốn sổ da đặc biệt. Thống kê ra rồi mới biết kỳ thực số lượng người muốn làm thêm vẫn khá đông.

Hàn Trì Quân đi hỏi thăm tin tức, thì ra cái khu nhà kia vẫn là viện nghiên cứu, muốn điều hành một lớp học cần phải qua chút thủ tục, anh thậm chí còn hỏi được hóa ra mấy cái lớp dạy đòi nợ trong khu nhà kia kỳ thực không có giấy tờ, cái viện nghiên cứu kia có các chương trình học tập, những lớp dạy đòi nợ đều là mượn danh nghĩa nó mà hoạt động, cấp trên có đến kiểm tra cũng là bên viện nghiên cứu chịu trách nhiệm, còn nghe đâu mặt mũi của viện nghiên cứu cũng rất lớn.

Hỏi thăm tin tức xong xuôi, Hàn Trì Quân liền mang theo Trần Linh Linh bắt đầu đi lôi kéo các mối quan hệ, sở dĩ mang theo Trần Linh Linh cũng là bởi vì năng lực của cô ở phương diện đạo lý đối nhân xử thế quả thực vô cùng mạnh mẽ, nên đem theo quà gì, nên ăn nói như thế nào cô đều *nhất thanh nhị sở.

*nhất thanh nhị sở: hiểu rõ ràng rành mạch

Đương nhiên theo quan điểm của Trịnh Hải Dương, người bây giờ so với mười năm hai mươi sau vẫn chất phác hơn nhiều lắm, người tâm gian địa xảo không có bao nhiêu, phần lớn đều là tặng chút ít lễ vật liền sẵn lòng làm việc, suy cho cùng người thời đại này dù có làm quan thì cũng đã từng phải qua thời kỳ nghèo đói.

Thủ tục đều rất thuận lợi, Hàn Trì Quân bỏ ra ít tiền lấy một phòng cỡ trung, không lớn, nhưng được cái bên cạnh có một phòng làm việc, bên trong bàn ghế đầy đủ hết. Hàn Trì Quân lại bỏ thêm tiền mua một cái điện thoại để bàn nữa, mặc dù mắc một chút nhưng thuận tiện để người muốn tư vấn gọi đến.

Tiếp theo, chính là nghĩ tên cho văn phòng giới thiệu, phải đặt một cái tên làm sao thật có ý nghĩa mà cũng phải "Tây" một chút, mọi người đã thảo luận rất lâu nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng Trình Bảo Lệ nói: "Liền gọi "Văn phòng giới thiệu Nhất Dương" đi, Nhất trong Hàn Nhất, Dương trong Trịnh Hải Dương."

Hàn Trì Quân vỗ đùi, "Cái tên này được, rất hay, không tục khí, lấy cái tên này!"

Bận rộn một tháng, Hàn Trì Quân mặc bộ âu phục quý giá nhất của anh, cùng Trịnh Bình bắt đầu tới các nhà máy, lần này thì không có ai ngăn cản bọn họ nữa, hầu như đều gặp được lãnh đạo nhà máy, đặc biệt là những nhà máy hương trấn thị xã cấp thiết muốn phát triển, thậm chí là những lãnh đạo của các nhà máy thị xã dưới tỉnh thành cũng chiêu đãi bọn họ.

Bên trong quyển sổ da của Trịnh Bình ghi chép đầy đủ tên, chuyên môn, tình huống của các công nhân bằng lòng đi hỗ trợ, cung cấp kỹ thuật nào, bọn họ sẽ đi tới các nhà máy tương ứng cần dùng kỹ thuật ấy, biểu thị rằng mình có khả năng cung cấp các kỹ thuật có thể hỗ trợ, mà rất nhanh đã có một nhà máy thị xã đã đưa ra cành ô liu, tỏ ý muốn hợp tác, bọn họ cần kỹ thuật, càng cần phát triển.

Những năm này, có rất nhiều việc không quy chuẩn hóa, rất nhiều người hợp tác với nhau mà không ký hợp đồng, chỉ đơn giản dựa vào lời hứa trên chót lưỡi đầu môi rồi làm việc với nhau. Nhưng Hàn Trì Quân lại cẩn thận, để đảm bảo vẫn ký một phần hợp đồng dưới danh nghĩa của mình. Đây là hợp đồng làm ăn đầu tiên của Văn phòng giới thiệu Nhất Dương, giấy trắng mực đen ghi rõ Nhất Dương sẽ cung cấp nguồn nhân công kỹ thuật cho bọn họ, một tuần bốn ngày, một ngày sáu tiếng, đảm bảo sẽ hỗ trợ kỹ thuật 24 giờ trong một tuần, chi phí một tháng căn cứ vào 30 ngày mà tính toán, phí hao tổn cho ba tháng đầu thanh toán vào tháng đầu tiên, ba tháng sau thanh toán vào lúc gần hết hạn hợp đồng.

Mà Nhất Dương cũng cùng với hai công nhân kỹ thuật tương ứng ký hợp đồng, xác định công việc, thời gian, thù lao của bọn họ, cùng với phí "bắc cầu" của Nhất Dương, và sau này tiền lương của bọn họ sẽ là do Nhất Dương phụ trách thu hộ rồi trả lại.

Ngay từ ban đầu, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình đã không định che giấu, lấp liếm khoản tiền gọi là phí "bắc cầu" kia, căn bản muốn che giấu cũng không được, công nhân ở nhà xưởng làm việc, lời qua tiếng lại kiểu gì người ta cũng sẽ phát hiện ra, bọn họ công khai, chính là nói trắng ra cho người khác biết bọn họ làm chính là hình thức người buôn bán trung gian.

Trịnh nãi nãi có chút lo lắng hỏi: "Vậy lỡ như, chờ hợp đồng nửa năm hết hạn, nhà xưởng sẽ không tới đây tìm người nữa, mà bọn hắn trực tiếp đi tìm công nhân kia, vậy thì mấy đứa chẳng phải sẽ không thu được chút phí "bắc cầu"nào sao?"

Hàn Trì Quân cười cười: "Nếu như có thể làm được nửa năm, lượng tin tức Nhất Dương nắm giữ sẽ lớn hơn rất nhiều, đến thời điểm đó nơi nào có nhân tài nơi nào có nhu cầu chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, khi ấy không phải là chúng ta đi tới cửa tìm người khác, mà là người khác tới cửa cầu chúng ta mai mối, giới thiệu. Ví dụ như, công nhân ở bên mạn thành Bắc sẽ hoàn toàn không biết bên thành Nam có những nhà máy thị xã nào, và trong số ấy những nhà máy nào thiếu người, việc của người đó là cần tìm tới chúng ta, chúng ta sẽ ngay lập tức xác định được nhà máy nào phù hợp với hắn. Cái này bản chất chính là một loại rào cản thông tin."

Rào cản thông tin? Trịnh nãi nãi không hiểu lắm, chỉ là như có như không mà mờ mịt gật gật đầu.

Nhưng Hàn Trì Quân kỳ thực còn có nửa vế sau chưa nói —— chúng ta bây giờ đang là kiếm tiền cấp tốc, kiếm được bao nhiêu thì kiếm thôi, bây giờ chính sách đang không ổn định, nếu nửa năm sau mà không kiếm được tiền bằng phương pháp này nữa thì chúng ta tìm biện pháp khác.

Cứ như vậy, theo hợp đồng đầu tiên được ký kết, Văn phòng giới thiệu Nhất Dương bước ra bước đầu tiên, mà phần hợp đồng này, bọn họ liền thu mỗi người công nhân một tháng sáu mươi tệ, tương đương với tiền lương nửa tháng của Trịnh Bình hồi còn ở quê. Đương nhiên là tiền lương trên hợp đồng của các công nhân này còn cao hơn rất nhiều, một tháng mấy trăm, so với tiền lương nơi bọn họ đang làm việc còn cao hơn.

Trước đây, Trịnh Bình mỗi ngày đi làm mười tiếng mệt gần chết, nửa tháng mới kiếm được sáu mươi tệ, còn bây giờ, y chỉ cần ngồi văn phòng, nghe điện thoại, cùng giao lưu với các lãnh đạo trong xưởng, một chút công việc nặng nhọc cũng không làm, cứ đơn giản như vậy mà vẫn kiếm được từng ấy tiền, có khi còn nhiều hơn. Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ song song bùi ngùi, quả nhiên con người vẫn là nên dũng cảm tiến lên mới có thể đuổi kịp nhịp bước của thời đại.

Hai gia đình hiện tại ý chí chiến đấu đang sục sôi, mỗi ngày đều là hùng dũng oai vệ ra ngoài khí phách hiên ngang trở về. Ngay cả Trần Linh Linh, người dành đại đa số thời gian ở nhà chăm hài tử, khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ, nở nụ cười tươi như hoa, sự nghiệp của nam nhân nhà mình một lần nữa cất bước, con trai thì đã biết bò cũng nói vài từ đơn giản, bằng hữu đáng tin thân thiết như người một nhà, đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất chứ nữa đâu.

Trình Bảo Lệ bây giờ mỗi ngày đều đạp xe tới văn phòng làm việc quét tước dọn dẹp một lần, mà mỗi lần lau dọn bàn làm việc đều cẩn thận từng li từng tí một nâng chiếc điện thoại để bàn mà lão đại bỏ một lượng lớn tiền ra mua lên, cẩn cẩn dực dực lau chùi từng chút, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, tựa như đó là một món báu vật mong manh dễ vỡ vậy.

Lại nhìn Trịnh Bình, ngắn ngủi qua hơn một tháng, mà nhìn vừa đen vừa gầy, nhưng không còn là anh công nhân kỹ thuật của xưởng dầu mặc một bộ quần áo bảo hộ lao động ám mùi dầu khói giống như trong quá khứ nữa, y đeo một cặp kính gọng vàng, lại tới cửa hàng bách hóa mua hai bộ tây trang, mấy cái caravat thêm đôi giày da, đi lại trên đường lớn mang dáng vẻ của "tiểu lãnh đạo", trông vô cùng có thần khí*

*thần khí: khí chất thần thanh hữu sảng, ý chỉ vẻ sáng sủa lại dương quang, dễ làm người ta chú ý.

Y bây giờ cùng Hàn Trì Quân luân phiên túc trực ở văn phòng, một người đi ra ngoài thì người kia sẽ lưu lại, nhất là thời điểm muốn đi tới các nhà máy. Đồng thời, Trịnh gia gia cũng cầm bút lông giúp bọn họ viết những tờ quảng cáo, tìm những lão thái thái lão đầu chạng vạng đi hóng gió trên tay cầm chiếc quạt hương bồ nhờ dán lên các cột điện, lên các bức tường gạch đỏ, mỗi người phụ trách một con đường, thêm vài khu nhà, dán được ít thì một buổi tối được hai đồng, dán được nhiều thì là năm đồng, cũng có không ít người đồng ý, dù sao công việc cũng nhẹ nhàng, hồ dán lại là do bên Hàn Trì Quân cung cấp, cũng kiếm lãi được vài hào.

*Quạt hương bồ:



Cụ thể viết bao nhiêu phần Trịnh gia gia không có từng tính toán qua, chính là cứ viết liên tục liên tục, dán lên bị xé ra thì ngày tiếp theo tiếp tục tìm người đi dán.

Rốt cục sau đó qua hơn hai tuần lễ, khi Hàn Trì Quân đã ký thêm hai bản hợp đồng, đã gửi sáu công nhân đi làm việc, chiếc điện thoại bàn vẫn luôn im lặng suốt thời gian qua cuối cùng cũng vang lên.

Một chiếc điện thoại trị giá hơn bốn ngàn, Hàn Trì Quân đại tài khí thô, ba lớp đòi nợ khác trong viện đều không có, chỉ có mình Hàn Trì Quân có. Trịnh Bình ban đầu cũng không muốn chuẩn bị số điện thoại riêng, nhưng Hàn Trì Quân nhìn xa: "Nhà xưởng bình thường đều có điện thoại riêng, một cú điện thoại tới không phải là thuận tiện hơn biết bao nhiêu so với đến tận nơi sao? Vừa mới bắt đầu, không tiêu tốn chút tiền là không được, sau này sẽ kiếm lại thôi, không thả săn sắt sao bắt được cá rô."

Điện thoại sau đó cứ cuộc này nối tiếp cuộc kia gọi đến, ban đầu sáng sớm sẽ tiếp ba đến bốn cuộc, buổi chiều có thể là bảy tám cuộc, sau đó ngày càng nhiều, có lúc gần như vừa đặt microphone xuống, điện thoại lại "reeng reeng reeng" vang lên.

Trong lúc văn phòng giới thiệu Nhất Dương khởi sắc, thì Trịnh Hải Dương cơ bản đều là ở nhà trông nhóc con, cậu cảm thấy mình ngày càng giống với bảo mẫu – một tấc không rời chăm sóc tiểu bảo bảo, kỳ thực nếu như có thể cậu vẫn muốn ra bên ngoài đi dạo xem xét chung quanh, nhưng mà cậu mới ba tuổi, còn quá nhỏ a.

Hàn Nhất sau lần va đầu vào chân giường cũng không có ngoan ngoãn hơn bao nhiêu. Đứa nhỏ này Trịnh Hải Dương nhìn ra, giống như bị loài sinh vật vô danh nào bám thân vậy, luôn thể hiện loại trình độ vượt xa với trẻ con thông thường, đặc biệt dễ dàng hưng phấn, thật giống như mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý*.

*Chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder - ADHD): là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. Theo thống kê cứ 100 trẻ thì có từ 3 đến 5 trẻ mắc rối loạn này với một số triệu chứng bắt đầu trước tuổi lên 7. Tỷ lệ trên toàn cầu cho trẻ em vào khoảng 5% và thay đổi trong biên độ tương đối rộng do còn tùy thuộc vào phương pháp tiến hành trong nghiên cứu. Lứa tuổi hay mắc là từ 8 đến 11, bé trai có khả năng mắc cao gấp 3 lần bé gái, khi trưởng thành bệnh có xu hướng giảm, ở tuổi 20 tỉ lệ mắc còn chừng 1% và ở tuổi trung niên là 0, 5%.Còn ở Việt Nam theo một nghiên cứu tương đối quy mô trên 1.594 học sinh ở hai trường tiểu học tại Hà Nội cho thấy tỷ lệ mắc bệnh là 3, 01%. (theo wikipedia)

Bởi vì lần trước nhóc đã một lần va đầu vào chân giường, Hàn Trì Quân đã đem chân giường bọc hết bằng vải bố mềm mại, Trịnh nãi nãi cũng đi tìm thêm một tấm thảm trải xuống đất, nên Hàn Nhất hiện tại có thể bò trong phạm vi tạm thời rộng gấp hai lần trước kia, thế nên bây giờ, Trịnh Hải Dương mỗi ngày đều nhìn Hàn Nhất bò bò quanh quanh tấm thảm, thật giống một tên bệnh xà tinh*.

*Đồng âm với "bệnh thần kinh"

Trịnh Hải Dương thực nghĩ không ra cái đứa nhỏ này đang bày cái trò gì vậy trời? Nhóc không mệt sao?

Trần Linh Linh sẽ đặt một ít đồ chơi lên thảm cho tiểu bảo bảo đùa nghịch, Hàn Nhất sau khi khoảng thời gian hưng phấn qua đi, bắt đầu thích đưa tất cả các món đồ bé với được nhét vào miệng, may mà miệng nhóc vẫn còn bé xíu xiu, không thể đem những khối gỗ xếp hình tiêu chuẩn kia bỏ vào miệng được.

"Dương Dương, Dương Dương..." Hàn Nhất từ sau khi có thể mở miệng nói chuyện, mỗi ngày gọi nhiều nhất chính là nhũ danh của Trịnh Hải Dương.

Hơn nữa đứa nhỏ nay không hề tùy tiện gặp ai cũng gọi như thế. Trịnh Hải Dương đã từng thử ngồi ở một bên quan sát kỹ, mỗi lần thời điểm Hàn Nhất gọi "Dương Dương" đều là hướng về phía cậu,dường như biết "Dương Dương" hai chữ này là tên của cậu vậy.

Đầu củ cải nhỏ, nóng lòng bò loạn khắp nơi cầm được vật nào liền nhét vào miệng vật ấy, còn nếu như nhét không được, sẽ ngay lập tực chuyển hướng về phía Trịnh Hải Dương, đem đồ vật đẩy về phía cậu, miệng hô "Dương Dương", cái dáng dấp kia trông thật giống như muốn đem đồ vật của bản thân đến dâng hiến cho Dương Dương.

Nếu như Trịnh Hải Dương mà bất động không cầm lấy, Hàn Nhất sẽ ngồi im trên chiếu nhìn chằm chằm cậu, nhìn với vẻ mặt rất oan ức, thật như muốn khóc đến nơi; còn nếu như Trịnh Hải Dương cầm lên, đôi mắt đen láy của tiểu bảo bảo sẽ ngay lập tức xoay tròn, sáng lên như sao trời.

Trịnh Hải Dương có lúc còn thừa dịp người lớn không ở nhà mà dạy tiểu bảo bảo nói chuyện, sống lại thời gian dài như vậy, Trịnh Hải Dương vẫn đúng là dành không biết bao thời gian chăm sóc cây củ cải nhỏ này. Hàn Nhất vừa như đệ đệ của cậu vừa như một nửa con trai cậu vậy, cậu bỏ ra thời gian, bỏ ra tinh lực, như người thợ làm vườn hun đúc chăm bẵm cho mầm cây nhỏ, kiên nhẫn lại tha thiết mong chờ mười năm hai mươi năm sau mầm cây nhỏ sẽ biến thành một cây tiểu bạch dương gốc rễ kiên cường, thân cây thẳng tắp.

Trịnh Hải Dương nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu không biết tự lúc nào toát ra dáng vẻ Hàn Nhất mươi mười lăm năm sau, đẹp trai, ưu tú, nhân cách tốt, có gia thế, lễ phép, nhân duyên tốt.....nói chung sẽ tập hợp hết thảy ưu điểm trên cõi đời này, một thân thiếu niên tốt, nhìn thấy cậu còn có thể thân thiết hô lên một tiếng "Ca", hai người sẽ thân với nhau giống y như anh em ruột.

Nghĩ như thế, bỗng có chút kích động rồi đây!

Trịnh Hải Dương bây giờ đối với cuộc đời của chính mình, với nhân sinh của gia đình mình, thậm chí với nhân sinh của tiểu bảo bảo Hàn Nhất thập phần tự tin cùng mong chờ. Cậu biết hết thảy sẽ cùng với kiếp trước không giống nhau, tương lai con đường nhân sinh sẽ ngày càng rộng mở, càng chạy càng rộng, càng bằng phẳng, cuối cùng sẽ dẫn tới một đường vui vẻ thênh thang.

Bởi vì bây giờ do thân thể cùng tuổi tác hạn chế, cậu hiện tại có rất nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh, một người du thủ du thực liền dễ dàng loạn tưởng, mà một khi đã loạn tưởng thì đầu óc sẽ tự động bổ não đủ thứ trên đời, lúc đang nhìn nhãi con ở trước mặt mình lắc lắc cái mông bò bò, mà lại tự bổ não ra mấy chục năm sau rồi.

Cậu nghĩ chính mình nhìn vật nhỏ này lớn lên, tự tay mặc quần yếm chăm sóc cho nó, đáng tiếc hai mươi mấy năm sau nó chẳng phải cũng sẽ đi yêu đương, lấy vợ sinh con ư?

Trịnh Hải Dương nghĩ đến như vậy, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác bùi ngùi "Làm cha làm mẹ vất vả nhọc nhằn tay phân chân nước tiểu nuôi con khôn lớn, cuối cùng nó lại thành nam nhân của người khác."

Thật là chua xót a!

~~~ Vote this ~ cơ mà nghe cái tên tiêu đề chương thật sảng khoái nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play