Thấy Thẩm Hi té xuống đất ôm ngón tay, thầy Dư bất chấp bụng bự mà liều mạng chạy nhanh tới, bụng mỡ cứ thế mà lay động qua trái qua phải. Thầy ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Cửu Gia nói: “Gãy xương.”
“Vậy nhanh nhanh đi phòng y tế. Cô Trương có thể sơ cứu đơn giản, sau đó thì đến bệnh viện khám.” Trường R có một phòng y tế, cô Trương quản lý phòng y tế được gọi là ‘đại phu Mông Cổ’, không phải vì khả năng kém, mà cô là dân tộc Mông Cổ.
Hạ Cửu Gia nói: “Cô Trương thì…” Lời còn chưa dứt, cậu đã nhìn thấy người vừa được nhắc đi đến.
Vì bảo hộ học sinh, bên cạnh sân bóng có một ‘trạm cứu thương’ lưu động, cô Trương mang theo rượu cồn, thuốc mỡ xoa bóp v.v.. ngồi sẵn ở đó, sẵn sàng xử lý vết thương bất kỳ lúc nào. Giải bóng rổ hàng năm đều rất kịch liệt, té bị thương bầm tím chẳng phải chuyện lạ.
Cô Trương quỳ xuống bên cạnh Thẩm Hi, dịu dàng hỏi: “Có thể ngồi dậy được không em?”
Lông mi Thẩm Hi run rẩy chớp chớp, cậu dùng bàn tay trái cùng cổ tay phải chống xuống đất ngồi dậy, quay đầu dùng ánh mắt lạnh buốt liếc Kế Công một cái, rồi lại nhìn cô Trương: “Không sao ạ.”
“Còn bảo không sao gì”, cô Trương nâng ngón tay Thẩm Hi lên, nhẹ nhàng đẩy ngón giữa và ngón áp út về lại vị trí, rồi giữ chúng lại bằng một thanh gỗ nhỏ, cố định cẩn thận, dùng gạc quấn hai lớp và cuối cùng dán lại bằng băng keo y tế. Xong xuôi, cô bảo: “Mau bắt xe đi bệnh viện thành phố.”
“…”
Thầy thể dục làm trọng tài đi tới cạnh Thẩm Hi, tiếp lời: “Đúng rồi, mau gọi xe đến bệnh viện đi.”
Thẩm Hi hỏi: “Vậy quả ném phạt thì thế nào ạ?”
Thầy trọng tài đáp: “Do thành viên dự bị thực hiện”. Các quy tắc của NBA phức tạp hơn. Có một số tình huống trong đó các huấn luyện viên chỉ định cầu thủ ném phạt hoặc huấn luyện viên đội đối thủ chỉ định cầu thủ ném phạt, nhưng hầu hết các trận đấu thông thường đều do các cầu thủ dự bị thực hiện.
Thẩm Hi liếc mắt nhìn đồng hồ – còn lại 1 phút 20 giây, đang dẫn 4 điểm.
Không đảm bảo.
30 phút thi đấu căng thẳng đã khiến mấy người Tiền Hậu và Thượng Quan Lăng Tiêu vô cùng mệt mỏi, động tác úp bóng vào rổ cũng không chính xác nữa, khả năng ghi bàn thắng ít; trong khi lớp 10-17 có Kế Công vì thường xuyên tập luyện nên thể lực vẫn còn dư thừa.
Muốn để Kế Công thực sự thuận lợi…. Không chỉ mình mà toàn bộ lớp 10-6 đều ấm ức, Nhóc Thịt Đông ũng ấm ức.
“Không cần.” Thẩm Hi xoay xoay cổ tay trái, “Em làm được ạ.”
Thầy trọng tài: “!!!”
Cô y tế: “!!!”
Thẩm Hi lại nói: “Yên tâm, em không dùng tay phải.”
Cô y tế: “Ẩu tả…”
“Ném phạt thôi mà. Kobe Bryant từng bị chấn thương gân gót mà vẫn kiên trì ở lại ném phạt hai trái đó thôi. À ngón tay ảnh cũng từng bị gãy đấy mà ảnh chỉ kêu bác sĩ của đội quấn quấn lại thôi.”
“Vì người ta là Kobe…”
“Lúc tiểu học em được gọi là Thẩm Kobe đó.”
“…”
[Kobe Bryant là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất từng bước chân lên sân đấu của giải bóng rổ NBA. Anh hay đến nỗi cứ khi nào nhắc đến vị trí hậu vệ ghi điểm, sẽ có hai cái tên được xướng lên trước tiên là Michael Jordan và Kobe Bryant. Kết thúc sự nghiệp lừng lẫy kéo dài 20 năm, Kobe Bryant đã đạt được hầu hết tất cả các giải thưởng mà một cầu thủ NBA có thể mơ ước. Tại Trung Quốc, Kobe đứng hàng thứ nhì trong các cầu thủ bóng rổ được nhiều người ưa chuộng, chỉ sau cầu thủ Yao Ming]
Không đợi cô Trương nói tiếp, Thẩm Hi đi vào khu vực sân lớp 10-17, đến thẳng trước mặt Kế Công, dùng tay phải đang mang nẹp ấn vào cổ tay trái, sau đó cúi người, ấn ấn lên đầu gối trái, rồi lại ấn đùi phải, nhướn mắt, không biết đang nhìn về đâu mà nói: “Thằng chó, chắc mày không biết nhỉ? Tay phải hay tay trái gì tao cũng có thể úp bóng vào rổ hết.”
Kế Công: “…”
Thẩm Hi thẳng người, đứng ngoài đường ném phạt. Ngay khoảnh khắc cậu đi sát qua Kế Công, Thẩm Hi liếc mắt, cười lạnh: “Thêm nữa, tay trái tao càng chính xác hơn.”
Kế Công cứng đờ đứng đó, không nói lời nào.
Thấy Thẩm Hi khăng khăng vào sân, lại không thể phạt, thầy trọng tài nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm Dư Trung Thiện – tại trường học thì giáo viên chủ nhiệm tương đương với người giám hộ của bọn trẻ.
Đây là một tình huống phức tạp. Quan sát Thẩm Hi hoạt động gân cốt, Dư Trung Thiện bỗng nhiên hiểu cậu học sinh này đang nghĩ gì – nếu như hôm nay để Kế Công thắng, lớp 10-17 thắng, thì lớp 10-6 không chỉ thua mấy điểm, cũng không chỉ thua một cuộc thi đấu, thậm chí là một giải đấu, mà còn là những cô cậu bé mười mấy tuổi thua mất niềm tin tưởng đơn thuần và sự kiên định với những quy tắc chính nghĩa của thời thanh xuân niên thiếu.
Thầy Dư yên lặng vài giây, gật đầu với thầy trọng tài, rồi hướng Thẩm Hi hô to: “Không được dùng tay phải, nhớ bảo vệ mình!”
Học sinh đã muốn vào chơi, giáo viên chủ nhiệm cũng đồng ý, thầy thể dục dù sao cũng chỉ làm trọng tài, không có quyền để ngăn cản quyết liệt, vì vậy đành dọn dẹp sân sạch sẽ, gọi mấy người Hạ Cửu Gia ra khỏi sân, sau đó cầm bóng đến cạnh Thẩm Hi, nhẹ nhàng đưa cho cậu rồi lùi về sau.
Thẩm Hi rũ mắt, chớp hai lần, sau đó mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khung bóng rổ, tay trái nâng bóng, ngón út và ngón cái không bị thương của tay phải đỡ nhẹ, hai cây nẹp trắng ở giữa nổi bật đến chói mắt. Sau đó Thẩm Hi dùng lực bên tay trái, cổ tay vung lên, quả bóng vẽ thành một vòng tròn hoàn hảo giữa không trung. Chỉ nghe ‘đùng’ một cái, bóng rơi vào trong rổ!!
Thật sự tay trái tay phải đều ném được tuốt!!
“A a a a a a!!!”
Hạ Cửu Gia nghe một trận hét chói tai bùng lên từ khu vực khán giả. Tất cả nữ sinh đang ngồi nơi đây dù quen hay không quen đều hò hét rung trời. Không biết từ lúc nào mà những học sinh lớp khác, thậm chí những học sinh khối trên cũng đổ ra bao vây kín sân bóng rổ!
Có người đang hỏi: “Cậu đó là ai? Đó là ai?” Chung quanh lập tức nghe thật nhiều câu trả lời, “Thẩm Hi lớp 10-6! Hạng nhì toàn khối!”
Còn có người gào: “A a a! Chồng giỏi quá đi!” Hạ Cửu Gia cau mày, âm thầm quan sát xem rốt cuộc là ai lại dám gọi Thẩm Hi “Chồng giỏi quá đi”.
Lúc này Thẩm Hi đang cầm lấy trái thứ hai, lại ném bằng tay trái, trực tiếp ghi bàn lần nữa!
“Á á á á á!!!” Mấy nữ sinh lớp 10-6 gào khóc!
“Dẫn trước 6 điểm… Còn lại 1 phút 20 giây…” Thẩm Hi hồn nhiên không cảm giác, chỉ nhìn đồng hồ bấm giờ.
“Đựợc rồi! Thẩm Hi! Mau ra đây!” Cô Trương không ngừng vẫy tay.
Thẩm Hi đưa tay trái lên, làm động tác ‘chờ một chút’, chạy chậm lùi về sau phòng thủ. Vẫn còn chưa chịu ra sân!
Ngay sau đó, Kế Công lớp 10-17 nhận được bóng, chỉ cần vào một cú ba điểm sẽ thu hẹp được khoảng cách, như vậy chỉ cần thêm một cú ba điểm nữa là hòa. Kết quả… vì yếu tố tâm lý, cú ba điểm không thành công, thậm chí còn không đụng vào bảng rổ. Chuyện không thể ngờ!
“Oh” – những tiếng xuýt xoa lớn liên tiếp vang lên từ hàng ghế khán giả.
Thẩm Hi lại lấy được bóng. Trong tình huống người khác không còn sức di chuyển, thì cậu lao vào khu vực cấm của đối thủ trong vài giây, sau đó cong hai đầu gối, bật người lên không trung, tay trái cầm bóng, ‘đùng’, bóng bay thẳng vào rổ!
Người ghi điểm hô: “Số 88 đội trắng ghi điểm thành công! 58 – 50!”
Chân vừa chạm đất Thẩm Hi liền giơ tay phải bị thương về phía Kế Công, mặt không cảm xúc mà nhúc nhích cây nẹp giữa ngón giữa và ngón áp út, hành động vô cùng khiêu khích, như muốn nói: Dù có gãy ngón tay thì bố đây vẫn ghi được 4 điểm, đủ đưa thứ chó như mày về nhà.
Đến lúc này lớp 10-6 đang dẫn trước 8 điểm, thời gian cũng còn lại 50 giây.
Thẩm Hi rốt cuộc không thể hiện sự ngầu nữa, ném bóng cho trọng tài, nói một câu “Được rồi, đổi người thôi” rồi thoải mái ra khỏi sân theo lối đi nhỏ do mọi người tự giác nhường đường. Cậu cũng chẳng để tâm đến những ánh nhìn đằng sau lưng, cứ thế đi thẳng ra cổng trường.
Hạ Cửu Gia vội vàng đuổi theo, còn có lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu, hai đàn em An Chúng Tiền Hậu, bạn ngồi cùng bàn cũ, mấy bạn cùng phòng, cả nhóm ước chừng tầm mười người.
Hạ Cửu Gia nói: “Chỉ biết cậy mạnh!”
Thẩm Hi khẽ cười, ôm vai Hạ Cửu Gia: “Đi bệnh viện thôi!”
Ra khỏi tầm mắt mọi người, Hạ Cửu Gia cảm nhận rõ ràng Thẩm Hi cứ như bị mất xương. Ban đầu cậu thấy rất lạ, Thẩm Hi bị thương tay chứ đâu phải thương chân, nhưng sau cậu lại nghĩ chắc là Thẩm Hi đau đến kiệt sức, không thể tự đi bộ, vì vậy tay phải cậu ôm chặt eo Thẩm Hi, tay trái nắm tay đối phương, để Thẩm Hi tựa vào người mình.
Cả nhóm bắt ba chiếc taxi đến bệnh viện thành phố CC, bệnh viện chất lượng top 3 nơi này.
Chụp X-quang xong, bác ĩ thông báo xương ngón tay không bị đứt gãy hoàn toàn, độ bẻ cong cũng không lớn, không bị vặn vẹo, xương cũng không lệch vị trí nên có thể chọn phương pháp truyền thống là đeo nẹp để xương tự lành. Thời gian khôi phục là từ 30 đến 60 ngày, sẽ không lưu lại di chứng gì. Ngoài ra mỗi tuần đều phải đến đây chụp X-quang để quan sát vị trí của xương, một khi có gì không ổn là sẽ giải phẫu, căn chỉnh từ bên trong và bắt ốc vít cố định lại.
Lúc cố định vị trí xương ngón tay, bác sĩ vừa xoay vừa kéo, không hề nhẹ nhàng như cô Trương. Trong khi mười người vây quanh xem ai nấy đều cảm thấy lạnh người, chua cả chân răng, quay đầu không dám nhìn thì Thẩm Hi lại hết sức bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn không lộ ra biểu cảm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay như nhìn một con rối.
Đến lúc gắn nẹp, Thẩm Hi lại lên cơn làm màu, chọn tới chọn lui, không muốn nẹp màu đỏ, mà phải chọn màu xanh da trời. Bác sĩ đành phải mớ một túi đựng nẹp mới. Sau khi nẹp hoàn hảo, bác sĩ bảo: “Nhớ cẩn thận một chút, thứ hai tới kiểm tra lại và đổi thuốc.”
“Dạ.”
“Thẩm ca Thẩm ca”, Tiền Hậu lo lắng hỏi, “Mày không thấy đau à…”
Thẩm Hi cười giễu: “Cỡ này thì tính là gì.”
“Mày là người sắt à…”
“Vết thương chút xíu này anh mày không có cảm giác gì hết.”
“Nhưng, đầu ngón tay là nối liền với tim đó… Tao đứt tay thôi mà cũng đau muốn xỉu rồi.”
“Chứng tỏ tụi bây quá yếu.”
Nói xong, Thẩm Hi giơ tay phải lên, nhúc nhích qua lại ngón giữa và ngón áp út để thể hiện mình không sợ hãi, chọc cho các bạn học phải cao giọng la to: “Thẩm ca, đừng có tỏ vẻ nữa!”, “Trời ơi ngưng đi!”
Cứ như vậy, đại ca Thẩm Hi đi ra bệnh viện giữa ánh mắt sùng bái của cả nhóm. Cậu đứng trước cửa nhìn qua nhìn lại, rồi mua một phần trứng luộc nước trà và một phần takoyaki, bảo là để về ăn lót dạ, nhờ Hạ Cửu Gia cầm giùm. Đứng một lúc mà không có chiếc taxi nào trống, cuối cùng cả nhóm đợi được một chiếc xe buýt. Các bạn học lớp 10-6 đưa đẩy nhau lên xe, Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi ngồi góc trong cùng của hàng cuối, những người còn lại đều ngồi ở phía bên trên.
Xe buýt lảo đảo lắc lư làm người ta mơ màng buồn ngủ. Tiếng loa ‘sắp dừng xe, xin hãy đứng vững’ như một khúc ca thôi miên. Thẩm Hi duờng như rất mệt mỏi, cậu khẽ dựa vào Hạ Cửu Gia, thậm chí gục đầu lên vai người ta, nhỏ giọng gọi: “Đông nhi”.
“Tớ đây.” Hạ Cửu Gia biết buổi trưa Thẩm Hi không ăn cơm, lại thi đấu trong cường độ cao một tiếng, còn bị người ta chơi xấu, cắn răng chịu đựng chơi tiếp hơn nửa phút để lớp 10-6 chắc chắn thắng lợi và lọt vào vòng trong, rồi mới đi vào bệnh viện, chụp X-quang gắn nẹp, chạy từ lầu dưới lên lầu trên, dày vò suốt một buổi chiều, không mệt mỏi mới lạ.
Thẩm Hi thở dài, dùng tay phải bị gãy xương đang mang nẹp đặt lên bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia khẽ cử động hai lần, cuối cùng vẫn không rút tay ra. Bị bắt rồi. Thẩm Hi gãy xương hai ngón tay, Hạ Cửu Gia cũng không dám cử động mạnh.
“Đông nhi”, Thẩm Hi nhẹ nhàng nói: “Đau”.
“…”
Thanh âm Thẩm Hi xa xôi: “Thật sự rất đau.”
Thẩm Hi đau. Có một cơn đau đang âm ỉ trong xương, không phải cái cảm giác như có nhiều con ong đang dùng vòi châm chích khi bị thương ở da thịt, mà là cơn đau đột ngột bùng lên, như có ai đó muốn từ bên trong xé toạc hai ngón tay cậu. Đứng trước bọn Thượng Quan Lăng Tiêu hay Tiền Hậu, cậu có thể bình tĩnh thong dong, không lộ vẻ yếu ớt, duy trì hình tượng đại ca. Nhưng khi chỉ còn có Nhóc Thịt Đông, Thẩm Hi lại muốn bộc lộ hết cảm nhận chân thực của mình – cậu đau, rất đau.
Nghe được hai câu này, nội tâm Hạ Cửu Gia mềm nhũn như sợi bông. Cậu nhìn ngón tay Thẩm Hi, rồi lật tay trái mình lại, nắm lấy tay Thẩm Hi, còn đem tay phải của mình đặt lên mu tay phải bị thương của Thẩm Hi, dùng hai tay mình nhẹ nhàng nắm chặt, hỏi: “Như vậy đỡ hơn không?”
“!!!” Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Gia, Hạ Cửu Gia lại làm bộ như không nhận ra cái gì, chỉ coi như là sự quan tâm, an ủi giữa bạn bè.
Một chốc sau, Thẩm Hi ngọt ngào đáp: “Đỡ hơn nhiều lắm. Đông nhi, cậu thật tốt với tớ~~”
“…” Hạ Cửu Gia mạnh mẽ đổi đề tài, “Có muốn ghé tiệm thuốc mua thuốc giảm đau không?”
Thẩm Hi lắc đầu.
Xe dừng rồi lại chạy rồi lại dừng, cũng không biết đi qua mấy trạm, Hạ Cửu Gia vẫn luôn nắm chặt tay Thẩm Hi. Người người qua qua lại lại, vội vội vàng vàng, có người chạy đuổi theo xe buýt, có người than phiền đường kẹt xe quá xe chạy chậm quá, có người thì bận rộn gọi điện thoại bàn công việc… Nhưng tại một góc hàng cuối cùng, thời gian lại trôi đi chầm chậm và dịu dàng tựa như cát chảy trong đồng hồ vậy.
Cuối cùng, Hạ Cửu Gia mới buông tay Thẩm Hi ra.
“Đông nhi”, Thẩm Hi nói, “Buổi trưa tớ còn chưa ăn cơm đã phải đánh bóng, vừa hao tổn thể lực lại còn bị thương, tớ đói quá, cậu bóc trứng luộc trà cho tớ được không?”
“…” Hạ Cửu Gia đành phải lấy trứng luộc trà Thẩm Hi mua ra khỏi túi nylon, cẩn thận bóc vỏ, sau khi đảm bảo không còn mảnh vỏ nào sót lại mới đưa cho Thẩm Hi.
“A ~~~”
“…” Hạ Cửu Gia lạnh lùng nói, “Cậu còn có tay trái, đồng chí thuận tay trái ạ.”
“À…”
Trở lại ký túc xá, Hạ Cửu Gia đưa Thẩm Hi về tận cửa phòng 338, còn hạ mình bóc vỏ cam và gọt táo theo yêu cầu của Thẩm Hi. Thẩm Hi nhận lấy trái táo, đầu tiên liếm liếm, sau đó mới chậm rãi cắn từng miếng nhai nuốt từ từ, làm Hạ Cửu Gia ngứa tay muốn tát một phát cho bớt màu mè.
Cuối cùng sau khi đỡ người lên giường ngủ, quay về lớp học, Hạ Cửu Gia phát hiện bạn học vẫn đang thảo luận điên cuồng trận thi đấu bóng rổ buổi trưa. Nghe nói sau khi Thẩm Hi rời đi, lớp 10-17 lại bỏ lỡ hai cú ghi điểm, rõ ràng tâm lý đã tan vỡ. Lớp 10-6 ghi thêm 2 điểm, triệt để đánh bại lớp 10-17, dùng tỉ số 60-50 vọt thẳng vào trận chung kết.
Đến 5 giờ rưỡi, Hạ Cửu Gia vào căntin mua canh xương được hầm một đêm, còn mua thêm những món tốt cho xương cốt như sữa bò, trứng gà, trái cây, rau cải, mang cho Thẩm Hi.
Lúc cậu đến, Thẩm Hi đang dùng tay trái viết bài, thỉnh thoảng cau mày nhìn vết mực trên lòng bàn tay.
“Không ngủ sao?” Hạ Cửu Gia hỏi.
“Ngủ rồi”, Thẩm Hi trả lời, “Mỗi giấc tầm mười mấy phút. Tớ phát hiện cậu vừa đi là tớ đau đến mất ngủ, đau đến tỉnh giấc luôn. Mệt mỏi chịu không nổi thì ngủ thiếp đi, nhưng vừa được một xíu thì đã tỉnh lại, nên sau đó tớ dậy luôn cho rồi.”
“…”
“Không biết còn đau mấy ngày nữa.”
“…”
“Thôi quên đi, có chuyện còn thấy phiền lòng hơn”, Thẩm Hi nhìn vết mực dính trên tay, “Phải luyện cách viết chữ lơ lửng mới được.”
“…”
Thẩm Hi vẫn thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa lúc tớ viết chữ thì thích nhất dùng một tay khác đè sách và bài thi, bây giờ đè thì sẽ đau, mà sẽ không đè thì trang giấy sẽ bay, làm rất chậm.”
Hạ Cửu Gia nghe Thẩm Hi kể mình đau đến mất ngủ, đau đến tỉnh giấc, bị hành hạ thức rồi ngủ, ngủ rồi thức, trong lòng chua chua tê tê, không dám nghĩ cảm giác đó thực sự như thế nào, đồng thời cơn giận dữ bị lãng quên trong buổi ban ngày bận rộn dần dần phóng đại lên, làm da đầu cậu tê rần. Cơn giận cháy bừng bừng trong lòng cậu như một quả cầu lửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Càng nhịn thì càng giận, nếu nhường một bước thì càng nghĩ càng thấy thua thiệt.
Dám động thủ với Thẩm Hi? Nhìn Thẩm Hi có vẻ dễ bị bắt nạt à? Cho rằng Thẩm Hi không có ai bảo vệ?
Vì vậy, sau khi tạm biệt Thẩm Hi, lần đầu tiên Hạ Cửu Gia cúp cua kể từ khi lên lớp mười – cậu vắng cả hai tiết tự học buổi tối.
Hạ Cửu Gia đi lớp luyện quyền. Sau sáu năm học Muay Thái, từ khi định tham gia kì thi cấp 3, cậu đã hơn một năm không luyện quyền, không gặp lại sư phụ.
Thấy Hạ Cửu Gia xuất hiện, các võ sư vô cùng vui mừng, lúc biết cậu đạt hạng nhất trường R, tất cả đều chậc lưỡi thán phục.
Hạ Cửu Gia liều mạng luyện, đầu tiên luyện cơ bản, rồi đến đánh bao cát, sau đó vào lồng sắt hình bát giác đánh mấy tiếng đồng hồ với hai võ sư đã từng tham gia MMA, cuối cùng vì tụt đường huyết choáng đầu mới dừng lại. Hai vị võ sư kia cũng được coi là ‘Quyền vương’, một người đã từng tham dự MMA ở nước Mỹ. (*MMA là Mixed Martial Arts, giải đấu võ tự do).
“Cửu Gia”, võ sư chỉnh sửa, “Vừa rồi có hai cái quyền là phải vung cánh tay. Đừng dùng bả vai làm trục mà hãy dùng thân thể làm trục! Vặn eo! Lực từ thân thể lớn hơn lực từ cánh tay nhiều! Như vậy mới có thể dùng một quyền mà đánh đối thủ knock out nằm đất!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT