Thang Lâm tập vài động tác làm nóng người, các khớp xương vang lên tiếng "rắc, rắc" đáng sợ, cậu nhìn chằm chằm Ninh Kính bằng ánh mắt lạnh lẽo. Đây không phải lần đầu cậu lên thi đấu ở sân thi đấu dũng sĩ, không sợ hãi là điều đương nhiên.
"Ái chà, ai mà ngờ được chú em đây là dũng sĩ cấp D, hai chúng ta kém nhau quá xa... Nhưng mà cậu đã chủ động đề nghị thì anh Ninh đây đâu có lí nào từ chối chứ." Ninh Kính cười đắc ý vô cùng, cậu vẫn cảm thấy thằng nhóc này nhìn mình rất kì lạ và nguy hiểm.
Giống như hơi lơ là một tí là nó sẽ xông lên gặm mình ấy!
Đây là người chứ không phải chó. Ninh Kính hơi hơi nhướng mày, lấy vũ khí laser trong vòng tay không gian ra.
Vũ khí có màu xám bạc quý giá, đẹp đẽ, thiết kế theo hướng ngầu và thực dụng. Từng chi tiết như chỗ lõm, đường viền đều được tính toán tỉ mỉ tạo thành.
Vũ khí như vậy nằm trong tay Ninh Kính khiến cậu ta trông chững chạc, trưởng thành và tăng thêm một chút sát khí.
Ninh Kính mặc kệ người dẫn chương trình lải nha lải nhải, mặc kệ tiếng thét của khán giả, chớp mắt vô tội hỏi Thang Lâm: "Vũ khí của cậu đâu?"
"Chờ tấn công rồi anh ắt biết thôi." Thang Lâm bình tĩnh nói.
Ninh Kính nheo nheo mắt, nếu cậu đoán không sai thì vũ khí tên nhóc này rất nhỏ hoặc vũ khí chính là thân thể của cậu ta. Ban nãy Tô Đạt có mua ba cái vòng tay không gian cho ba người, còn mấy thứ vũ khí linh tinh thì không thấy.
Thậm chí Ninh Kính còn không thấy Thang Lâm có ý muốn lấy vũ khí có thể cất giấu trong không gian ra.
Kiểu gì đi nữa thì thằng nhóc này khiến cậu không ổn chút nào, nên từ đầu cậu mới lấy ra vũ khí laser của mình.
Ninh Kính đã đánh giá sơ bộ đối thủ của mình nhưng lời nói khỏi miệng vẫn đáng bị đánh: "Thế chú em nhanh nhanh lên nào, chậm quá thì trận đấu kết thúc nhanh lắm đấy."
Thang Lâm nhếch môi cười: "Tôi muốn kết thúc nhanh một chút để xem trận đấu của chú Tô đấy. Không thể vì anh mà chậm trễ thời gian được."
Dứt lời, trọng tài ra lệnh trận đấu bắt đầu, lồng bảo hộ được nâng lên cao quanh sân đấu.
Mặt Ninh Kính vẫn cà lơ phất phơ, quét chân đến muốn thăm dò thực lực Thang Lâm.
Ai ngờ thiếu niên nhanh chóng búng người lên cao, thân giống chim yến kéo dài khoảng cách giữa cả hai không muốn bị tiếp xúc.
"A?" Ninh Kính hơi ngạc nhiên, cậu thấy động tác này của Thang Lâm vô cùng quen mắt. Lại lần nữa tiếp cận, tấn công bằng mấy cú đá thì nhớ ra vì sao nó quen thuộc.
Đây chính là động tác của nhân vật Tô Bảo Nhi trong game chứ còn gì nữa!
Bình thường mấy chiêu tấn công trong game chỉ được cái đẹp chứ chả có tính ứng dụng gì cả, bởi vì trong game có thể hồi sinh chứ ngoài đời thật chỉ có một cơ hội duy nhất thôi.
Liên tục né mấy bước Ninh Kính cười nói: "Chú em định lẩn trốn mãi đấy à? Nếu muốn tiêu hao năng lực của tôi chắc cần vài ngày đấy." Dứt lời cậu ta liếm khóe miệng.
Người dẫn chương trình nói to: "Chuyện này có lẽ vài khán giả ngồi ở đây đã được nghe qua rồi. Cậu Ninh đây dùng một trận mà nổi danh, trận đó cậu ta đánh mới một dũng sĩ tiếng tăm lẫy lừng mà có thể kiên trì ba ngày ba đêm! Buộc đối thủ phải vẫy cờ trắng xin hàng! Quả là thể lực khủng khiếp, sức chịu đựng kinh người!"
"Bắt được chú em rồi nhé, Thang Lâm nho nhỏ à." Ninh Kính xoay người, hai chân liên tục ra chiêu, tay cũng không rảnh rỗi bắn vài phát đạn, chúng nó đập vào tường bảo hộ vang lên tiếng "bang, bang". Khán giả ồ lên, có người sợ hãi có người thì hưng phấn.
Lại né được! Ninh Kính cau mày, xem ra thực lực thiếu niên không thấp, chẳng biết có giấu chiêu nào hay không.
Tốc độ của Thang Lâm cực nhanh, ngoài chiến trường trừ tốc độ thì khả năng phán đoán đối thủ cũng rất quan trọng, nếu cứ ỷ lại vào tốc độ mà như thiêu thân lao vào họng súng thì cái đang chờ đợi chỉ là một chữ "chết" mà thôi.
Đại sảnh của đang phát sóng trực tiếp trên sân thi đấu dũng sĩ, hai cái bóng trắng tốc độ nhanh như đạn bắn liên tục chạm trán, người xem lúc thì ngạc nhiên hô to, có lúc thì nín thở theo dõi diễn biến.
"Sao vậy, Kinh Vương?" Thanh niên đang cầm đồ uống nhìn thoáng qua Kinh Vương vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trái ngược với thanh niên gầy yếu là vóc dáng cao to như hộ pháp của Kinh Vương, dù đang mặc quần áo thoải mái cũng có thể tưởng tượng được cơ bắp cuồn cuộn bên dưới. Nghe được giọng của bạn mình, gã mới thu hồi tầm mắt mình: "Thấy người quen mà thôi."
Thanh niên đưa gã một li đồ uống, tò mò hỏi: "Ồ! Người mà cậu nhớ kĩ không nhiều lắm, là người đã xuất hiện trên lần phát sóng trực tiếp đó sao?"
Kinh Vương im lặng gật đầu.
Trong video là hình ảnh Tô Đạt bình tĩnh tránh né vũ khí laser đang nhả đạn như điên của Bạch Giang Sầu, bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng uyển chuyển tránh né khiến cho người xem hoảng hốt, tim muốn ngừng đập mấy lần.
Li nước bị thanh niên hút không còn giọt nào phát ra tiếng "rột, rột", anh ta quẳng nó vào thùng rác, kinh ngạc nói: "Một trong hai người áo trắng thực lực mạnh đấy, khả năng phản ứng cùng sức mạnh đều không phải thứ người bình thường có được đâu. Trong tay hắn ta lại là vũ khí laser cấp 7, trận đấu này khó khăn rồi đây. Ơ, thế người áo trắng nãy giờ không ra tay còn bất thường hơn. Nhưng cứ né mãi thế thì chịu đựng được đến bao giờ?"
Kinh Vương hiếm khi cười làm thanh niên sợ hết hồn: "Đương nhiên bất thường rồi. Chúng ta đi cược một ván đi, cậu muốn chọn ai, tôi chọn cái người chưa rút vũ khí kia."
"Haha, Kinh Vương cậu làm tôi khó xử đó. Vốn tôi thấy người đầu tiên có phần thắng cao hơn, dù xét về phương diện vũ khí hay võ nghệ. Mà cậu nói vậy khiến tôi hơi nghi ngờ suy luận của bản thân rồi."
Sau khi hai người rời đi, thì chỗ cửa rời khỏi sân thi đấu lại xuất hiện hai người khác, đúng là Thang Lâm và Ninh Kính.
Thang Lâm vẫn y như lúc đi vào, quần áo vẫn chỉnh tề không hề xộc xệch còn Ninh Kính thì khác. Một tay bụm mặt, một tay che bụng, cà nhắc đi ra nói: "Chú em thâm hiểm quá đó, vậy mà ra tay độc ác không cho người ta cơ hội đầu hàng. Sao mà tui xui dữ vậy nè, tự nhiên đắc tội với một kẻ lòng dạ hẹp hòi."
Mới vừa nói xong, cậu ta liền hít vào một hơi, gương mặt này chắc phải dưỡng thương nửa ngày mới ổn được. Nghe người đi cạnh mình cười lạnh, Ninh Kính lại thấy mặt mình đau xót: "Đánh người không đánh mặt, nếu anh đây bị hủy dung, nửa đời sau biết làm sao đây hả?"
"Tôi không ngờ anh phải dựa vào khuôn mặt để sống đấy." Nói xong Thang Lâm quay sang nhìn màn hình lớn trực tiếp, nhận ra được thân ảnh của Tô Đạt thì vẻ mặt cũng thả lỏng đi nhiều.
Tô Đạt và Bạch Giang Sầu đều không phải người thích nhiều chuyện khi chiến đấu, dù không có giọng nói của họ thì trận đấu vẫn khiến người xem hưng phấn vô cùng.
Mắt kính của Bạch Giang Sầu đúng là không phải vật trang trí, nó chính là một loại máy tính toán cực nhanh, nghe anh ta lẩm bẩm: "... 0.7 giây... Cậu sẽ xuất hiện ở đây!" Dứt lời, Tô Đạt vừa nhảy thì súng laser màu súng nổ ra.
"A! Anh ta biết đối thủ của mình sẽ xuất hiện ở đâu!" Người dẫn chương trình còn khẩn trương hơn đương sự, tay hắn siết chặt, tập trung không nháy mắt.
Lúc này Ninh Kính chẳng còn quan tâm cái mặt sưng húp của mình nữa mà nghiêng đầu nói với Thang Lâm: "Tuy rằng anh đây thua nhưng đó là do kĩ năng không bằng người, không thể tàn nhẫn ra tay với người quen. Còn đội trưởng của anh lại khác, anh ta có thể ác hơn cậu nhiều. Cậu vẫn nghĩ chú của cậu chiến thắng sao?... Ê! Đi đâu đó?"
Nói đến một nửa thì người vốn phải nghe nghiêm túc đã đi đến một phòng nghỉ, kéo cửa ra rồi đóng cửa cái rầm.
Cùng lúc đó, Tô Đạt rút yêu đao kia ra. Nguyên nhân thứ nhất do thực lực Bạch Giang Sầu không yếu, thứ hai là vì hắn đã học được cách kiểm soát Yêu Đao nhuần nhuyễn. Bây giờ hắn không muốn lấy mạng ai cả.
"Rốt cuộc cũng lấy ra rồi sao, thử xem!" Thanh âm nhỏ đến mức người dẫn chương trình cũng không chú ý vậy mà hai người đứng trên đài có thể hiểu nhau qua ánh mắt.
Yêu Đao vừa được lấy ra thì xuất hiện màu đỏ rực, khán giả ở hàng đầu cùng với người dẫn chương trình và trọng tài đều giật mình.
MC: "Đó là cái gì?! Thì ra thanh đao trên người Tô Thị không phải là vật trang trí! Hắn ta đang làm gì! Lại là một phát đạn laser! Khôngggg...... Hắn ta bổ được laser!"
"Rầm!" Một thiếu niên ngồi trong phòng nghỉ hung hăng đập lên bàn, mặt vô cùng khó coi oán hận: "Vì sao lúc cùng tôi chiến đấu hắn ta không rút đao ra!"
Thang Lâm liếc mắt một cái rồi mang tai nghe lên.
Trên sân thi đấu lúc này Bạch Giang Sầu vô cùng hưng phấn, đây không phải lần đầu anh bị người khác chặn đứng công kích thế này nhưng mà người trước mặt là Tô Đạt thì nó lại là chuyện khác.
Vòng bảo hộ quanh sân đấu lại được tăng cường thêm thật nhiều lớp, mãi vẫn chưa ngừng lại. Thời gian trôi qua thì người đến sân đấu xem càng nhiều dù nó chỉ là một trận đấu ở sàn cấp D.
"Keng"
Vũ khí hai bên chạm nhau. MC hoảng sợ hét một tiếng.
"Trời! Vũ khí của hai người đều là thứ tối thượng!"
"Một thanh đao không tên và một vũ khí laser cấp 7, vũ khí laser kia rất cứng có thể so sánh với Đá Năng Lượng."
Kinh Vương nghe thanh niên ngồi cạnh nhóp nhép ăn quà vặt nhận xét thì lắc đầu.
"Không, thanh đao kia chả bị gì cả."
"Cái gì?!"
Âm thanh thanh thúy truyền vào tai mọi người, sắc mặt Bạch Giang Sầu trắng toát, dòng khí nén khi hai vũ khí va chạm chỉ đủ khiến tóc Tô Đạt hơi bay mà thôi. Giờ phút này trán anh đổ đầy mồ hôi mà đối phương thở cũng không nhanh nhịp nào.
Vũ khí trong tay cuối cùng không chịu nổi mà bị đứt đôi lăn trên sàn đấu.
Bạch Giang Sầu thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán cười nói: "Xem ra đã đánh giá thấp cậu rồi."
Tô Đạt thu Yêu Đao lại, nhặt một nửa vũ khí kia đưa qua.
Lúc này MC mới có thể tìm lại được âm thanh của mình, che miệng hét một lúc rồi mới kích động thông báo: "Vũ khí của Bạch Bình gãy rồi! Chỉ một đao! Ngài Tô này là thần thánh phương nào thế?"
"Còn muốn tiếp tục không?" Nhìn Bạch Giang Sầu vô cùng hưng phấn, Tô Đạt hỏi.
"Tiếp, tôi muốn đổi vũ khí." Bạch Giang Sầu lấy ra một thanh đao dài khảm Đá Năng Lượng màu lam.
Thanh đao hơi phát ra ánh sáng xanh vừa xuất hiện, lực chú ý của Tô Đạt đã bị hấp dẫn. Trên thân đao vậy mà có năng lượng, không phải chỉ do viên đá mà còn chính trong đôi bàn tay cầm thanh đao kia phát ra.
Thì ra đây là người năng lượng. Không biết có khác gì thú năng lượng không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT