Trước mắt bọn họ bây giờ là một mảng rừng rất lớn, theo ghi chú từ bản đồ thì nó có rất nhiều con đường vô cùng dày đặc đan xen chằng chịt.

Tô Đạt chuyên chọn những con đường trước đây họ chưa từng đi qua để rèn luyện nhóm Thang Lâm và để có thêm thông tin chính xác hơn về vùng đất này. Thế nên trên cả đoạn đường hắn luôn mở phòng phát sóng trực tiếp.

Suy cho cùng con người vẫn chưa khai phá hết được Phế Khu này, trừ bỏ tên gọi cùng vùng đất ngoài rìa thì những thứ nằm sâu bên trong vẫn luôn là một ẩn số, nhất là các loài động thực vật kì lạ, chúng khả năng gì lợi hại hay điểm trí mạng của chúng nằm ở đâu.

Đầu tiên là Huyết Nha, đó là loài động vật phần ngoài Phế Khu mà có sự uy hiếp khá lớn, chúng thường ra ngoài vào ban đêm, bay thành đàn cực lớn săn mồi, điểm yếu chính là con đầu đàn. Thủ lĩnh Huyết Nha hầu hết thời gian đều trốn ở nơi bí ẩn, được cả đàn quạ bảo vệ, năng lượng trên người nó lớn hơn nhiều so với những con khác trong đàn.

Nghĩ nghĩ Tô Đạt thêm hình ảnh Huyết Nha vào phần chú thích của bản đồ.

Quanh khu vực này trừ bỏ Huyết Nha thì những loài động thực vật khác khá yếu, phân bố rải rác, không cần chú ý kĩ làm gì.

Chính vì vậy, Tô Đạt mới đi nơi này, chuyên gia xâm nhập vào lãnh địa của các loại thú năng lượng, đáng tiếc chúng không có đáng sơ như Huyết Nha.

Đường hẹp quanh co khúc khuỷu, lâu lâu sẽ bắt gặp một dòng suối nhỏ, thì sẽ dừng chân nấu nước bỏ đầy bình chứa rồi mới tiếp tục lên đường. Tô Đạt yêu cầu bọn họ phải tự tìm thức ăn nước uống còn không sẽ phải nhịn.

Đề phòng nguy cơ thiếu nước, bọn họ luôn chọn những con đường gần nguồn nước. Nếu buộc phải đi lộ trình cách xa nguồn nước thì cũng sẽ chuẩn bị thật nhiều nước để phòng hờ.

Hôm nay bọn họ hành động như cũ, Cái Bao Tuấn nhóm lửa, Thang Lâm đi châm nước, Tô Bảo Nhi thì chịu trách nhiệm nhặt củi khô.

Tô Đạt nhìn sắc trời, bỗng nhiên nói: "Khoảng ba bốn giờ nữa trời sẽ mưa to."

Bầu trời lúc này trong xanh quang đãng nhưng đám người Thang Lâm không hề nghi ngờ dự đoán của Tô Đạt, Thang Lâm vội vội vàng vàng đem nước nấu sôi cho vào bình chứa treo trên người.

Những chai lọ cồng kềnh này ảnh hưởng rất lớn đến hành động khi săn thú, nhưng nếu không ngừng luyện tập thì ngày càng điêu luyện, bây giờ cậu có thể vừa săn thú vừa di chuyển sao cho các loại chai lọ không va vào nhau tạo âm thanh lớn.

Như vậy không hề ảnh hưởng đến khi Thang Lâm ẩn mình chuẩn bị tấn công.

Bọn họ nhanh chóng tìm kiếm hang động có thể náu mình khi mưa đổ xuống. Tô Bảo Nhi chạy chậm, khuôn mặt đỏ rực, vừa chạy vừa hỏi: "Chú ơi, hồi trước chú nói trước khi mưa sẽ có gió lớn, đằng xa có thể nhìn thấy mây đen. Lần này bầu trời quang đãng sao chú có thể khẳng định trời sắp mưa ạ?"

Thang Lâm và Cái Bao Tuấn đi phía trước nhưng lỗ tai lại cố sức vểnh ra sau để nghe câu trả lời.

Tô Đạt trầm mặc, sau khi tổng kết mới nói: "Trước khi trời mưa to còn có thể có dấu hiệu như: thời tiết khô ráo, chung quanh tĩnh lặng không có âm thanh gì cả. Bình thường mọi người hẳn thấy trên cây sẽ có một ít động vật nhỏ, dưới suối sẽ thấy động vật thủy sinh, hôm nay cháu không thấy điều gì kì lạ à?"

Nói đến đây Thang Lâm bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, cháu còn tưởng suối này không có cá và ếch, hóa ra là có lí do."

Cái Bao Tuấn vuốt cằm: "Bây giờ cảm nhận kĩ quả thật không sai, thảo nào chưa đến mùa hạ mà cả người tôi toàn là mồ hôi, không khí thì vô cùng khô hanh."

Tô Bảo Nhi ôm động vật nhỏ mình vừa săn được, hưng phấn nói lên ý kiến của mình: "Hôm nay con thỏ này bị choáng, mông nó thò ra ngoài cửa hang bị cháu túm được này."

Nghe bọn họ nói xong Tô Đạt bất đắc dĩ cười cười, mấy loài động vật sống trong Phế Khu đại đa số đều có năng lượng và phương thức sinh tồn riêng. Trừ những con bị họ bắt làm thực phẩm thì bọn chúng vẫn thường xuyên tàn sát lẫn nhau, có lẽ vì thức ăn cũng có thể vì niềm vui.

Điều này đủ để thuyết minh, mấy con thú yếu đuối trong Phế Khu không có dễ đối phó đến như vậy. Bọn họ có thể xử lí chúng dễ dàng phần lớn là do sống trong Phế Khu mấy năm nên hiểu rõ tập tính của đám thú hoang dại; thứ hai là có Tô Đạt bên cạnh giúp đỡ, chứ không dùng kĩ năng hiện giờ của họ nhiều ít đều sẽ bị thương.

Lí do Tô Đạt có thể nhận ra trời sắp đổ mưa lớn còn là vì hắn có thể nhìn thấy dòng năng lượng, linh khí của vạn vật, nên hắn mới có thể đoán được. Cũng chính vì vậy, hắn chưa bao giờ dự báo sai cả.

Thang Lâm chỉ vào một hang núi ở đằng xa nói: "Chú Tô, chú xem ở kia có thể trú mưa hay không, xung quanh còn có vật che đậy, khá khuất, rất phù hợp để trú mưa đó ạ!"

Thấy Tô Đạt gật đầu, bốn người hướng bên kia mà chạy, vừa đến thì phát hiện bên trong đã có chủ.

Cuộn ở bên trong là một con rắn khổng lồ, dài không kể hết, thân mình to hơn đùi người trưởng thành. Thang Lâm thấy vậy sắc mặt xám trắng liên tục lùi về sau.

Cậu đã gặp qua các loại thú vật to lớn, ghê tởm nhưng mấy con rắn kiểu này thì cứ gặp một lần thì lại hồn phi phách tán một lần.

Tô Bảo Nhi đem con thỏ cột chắc, ném đại sang một bên, mặc kệ nó đang run rẩy khi gặp phải thiên địch. Bé nắm lấy Thang Lâm ưỡn ngực nói: "Anh Thang Lâm đừng có sợ nha, con rắn này không có hoa văn đâu, nhìn là biết nó yếu xìu hà."

Nói xong thì thấy con mãng xà thè lưỡi, đôi mắt vàng kim hiện lên sự đói khát. Ắt hẳn nó vừa thức dậy sau cơn ngủ đông, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn thì vừa hay thức ăn dâng lên tận miệng.

Sắc mặt Thang Lâm rất khó coi, hạ giọng nói với Tô Đạt: "Chú Tô ơi đây là rắn gì vậy? Cháu không quá sợ hãi các loài rắn đen nhưng mà con này làm cho cháu thấy ớn lạnh lắm."

Tô Đạt nguyên một đường này vẫn luôn mở phòng phát sóng trực tiếp, số người xem cũng đông, trong phần bình luận lúc này đã muốn nổ tung. Cũng may Tô Đạt có khả năng tìm được những từ ngữ mấu chốt rất nhanh, trong đám bình luận tá lả thấy được hai chữ "Mặc Mãng*".

Người bình luận này có tên là "Vô Cực Cung Chủ", đối phương bình thường chỉ giao dịch một chút đồ ăn, chắc là nhân vật nào đó thuộc Tu Chân Giới.

"Đừng cử động." Tô Đạt nói vô cùng nhẹ nhàng, ba người còn lại nghe được mà giống như dính chú định thân không thể di chuyển được.

Trước khi Tô Đạt nói ra câu này thì Vô Cực Cung Chủ đã nói: "Thiên Địa Huyền Hoàng, nó là Mặc Mãng Địa cấp**, vận khí mọi người không được tốt lắm ấy nhỉ. Loài này cái gì cũng ăn được, bách độc bất xâm, ban đầu nó không có độc nhưng thực đơn hàng ngày đều là thịt các loại thú có độc nên túi nọc của nó vô cùng vô cùng nguy hiểm. Mà mọi người vẫn còn khá may mắn nó là con vị thành niên, hình thể không lớn nên không thể nuốt cùng lúc bốn người các ngươi."

Đệ tử Huyền Môn nuốt nước miếng: "Cái này tôi cũng nghe nói qua, Mặc Mãng xếp hạng 8 trên bảng Yêu thú của Huyền Môn, nó đã tuyệt tích mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên tôi có vinh hạnh chứng kiến tận mắt, thì ra nó có dáng vẻ thế này."

Vô Cực Cung Chủ cười lạnh một tiếng: "Mặc Mãng tuyệt tích chỉ có một nguyên do là linh khí không thích hợp cho sự tu luyện của chúng. Vừa hay bổn tọa ở nơi rất thích hợp cho sự tu luyện của chúng nó, chỉ cần đi ra ngoài sẽ gặp vài ba con, vị thành niên còn ổn, Mặc Mãng trưởng thành một lần có thể nuốt trọn mấy trăm con người đó."

Người trong phòng phát sóng hít vào một hơi.

Đệ tử Huyền Môn tò mò hỏi: "Nghe nói bọn chúng rất lợi hại, xin hỏi chúng lợi hại ở chỗ nào? Yêu thú ăn thịt người rất nhiều nhưng tại sao nó lại xếp hạng cao như vậy?"

Vô Cực Cung Chủ: "Đương nhiên, thịt của loài này rất độc, thân thể chúng miễn nhiễm độc tố, chất lỏng trên người đều có độc. Người bình thường đụng vào sẽ tan chảy mà chết, người tu chân chạm phải sẽ da tróc thịt bong, nếu nó dung hợp với máu trong cơ thể sẽ biến thành người thực vật."

Đệ tử Huyền Môn sợ điếng người: "Thế chẳng phải đụng vào máu của có sẽ mang đến tai ương sao? Vậy làm sao mà tấn công cho được! Chủ bá mau chạy đi! Đừng có bỏ mạng ở đó!"

Vô Cực Cung Chủ cười một tiếng rồi im bặt.

"Chú Tô, làm sao bây giờ? Cháu có cảm giác nó chuẩn bị tấn công." Thang Lâm lần đầu đối mặt với dị thú mạnh mẽ cỡ này, người toàn là mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi trên nền đất. Rất may con rắn này hoàn toàn không chú ý cậu mà luôn nhìn chằm chằm Tô Đạt.

Nhưng mà như vậy lại càng không tốt! Thang Lâm tình nguyện chết chứ không muốn Tô Đạt chịu tổn thương, dù là ân cứu mạng trước kia hay là tình cảm gia đình được bồi đắp nhiều năm qua, không thể để chú Tô xảy ra chuyện được!

Thang Lâm di chuyển lên phía trước một chút che Tô Đạt sau lưng mình, con rắn kia nghe được âm thanh chiếc lưỡi chẻ đôi thè ra thụt vào liên tục, đôi mắt vàng kim chuyển sang nhìn vào Thang Lâm.

Thân thể to lớn của nó bắt đầu di động, so với thân mình cái đầu của nó khá là to nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự linh hoạt. Đệ tử Huyền Môn xem tình hình này chỉ biết đấm ngực dậm chân chửi: "Đáng chết! Không biết con quái vật này có điểm yếu hay không!"

Không chỉ có hắn lo lắng mà Vương tử Huyết tộc cũng cau mày, Vương tử biết Tô Đạt rất manh nhưng mà lỡ đâu Tô Đạt bỏ mạng oan uổng thì thức ăn mĩ vị sẽ bay đi luôn. Thân là một Huyết tộc mà không có máu tươi mỹ vị để thưởng thức chẳng bằng hắn nằm trong quan tài ngủ say cả đời cho rồi.

À ừ mặc kệ việc Huyết tộc bọn họ bất tử. J

Long Quân Thái Tử sinh ra ở Thiên giới nên hắn không biết rõ các loài yêu thú bên ngoài, nói: "Chỉ là một con rắn không thể hóa rồng? Có gì đáng sợ đâu, cứ cho nó một trảo là đi ngay."

Vô Cực Cung Chủ cười haha: "Đạo hữu nói không sai, chỉ là một con rắn chưa hóa rồng, đập chết là được. Nhưng mà đạo hữu có cách nào để tiêu diệt nó mà không bị nọc độc ăn mòn dính lên người không?"

Vấn đề này Long Quân Thái Tử không hề nghĩ tới, hắn có tiên thể trời sinh, trên người có tiên khí hộ thân, đương nhiên không sợ nọc độc của Mặc Mãng. Còn chủ bá chỉ là người thường làm sao có thể chịu được, chỉ cần dính một phát là chết chắc.

Trầm mặc thật lâu Thái tử mới thở dài bi ai, xem ra sau này mình không còn được ăn ngon nữa rồi.

Hệ thống: Tây Sơn Tiểu Yêu tham gia phòng phát sóng trực tiếp.

Tây Sơn Tiểu Yêu: "Long Quân Thái Tử là Thanh Long, ngài có biết Vu Thừa hay không? Nghe nói y sở hữu quyển sách ghi đầy đủ các loại yêu thú cùng điểm trí mạng của chúng, chỉ cần có nó thì sẽ vượt qua được hiểm cảnh."

"Vu Thừa?" Long Quân Thái Tử giật mình, đó là sư thúc của mình mà? Hiện tại sư thúc đang bị phong ấn ở Khóa Long Lao, vì mỹ thực đổi lấy một lần trừng phạt có đáng không?

Long Quân Thái Tử vô cùng do dự thì nhận được tin nhắn riêng của Tây Sơn Tiểu Yêu.

Tây Sơn Tiểu Yêu: "Mong Thái Tử hãy cứu hắn một lần, tôi nguyện dùng Long Đan của Vu Thừa để đổi."

Long Quân Thái Tử hoảng sợ, uy áp của rồng bùng nổ. "Ầm ầm", "choang" mọi thứ trong phòng lúc này đều vỡ nát. Chuyện sư thúc của hắn không có Long Đan không có mấy người trên Thiên giới biết được, hắn may mắn biết được bí mật này là do sư phụ của hắn chính là sư huynh của Vu Thừa!

Con tiểu yêu này hoàn toàn không có khả năng biết được chuyện đó!!!

******

Mừng truyện đạt mốc 100k lượt view, mình lại đăng thêm một chương!!!

Lịch đăng truyện là Chủ Nhật hàng tuần, nếu tuần đó làm nhiều thì có chương thêm nhe!

_Nguyệt_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play