Chiến trường vốn dĩ chỉ có hai màu đỏ đen thì nay lại xuất hiện thêm một bộ quần áo trắng tinh, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Đoàn trưởng Đoàn 7 thấy người này làm việc lỗ mãng đành nhắc nhở: "Tụi chim này sẽ mổ đó, đừng để chúng mổ trúng mắt, con nào đến gần thì cố giết phức đi! Nếu không chịu nổi thì cứ ra sau lưng tôi này!"
Tô Đạt nhìn về phía thanh âm phát ra, bọn họ quay lưng vào nhau để chống đỡ, ở trung tâm chính là những người bị thương rất nặng, thoi thóp, nếu không nhanh tay cứu giúp thì chờ đón họ chính là cái chết vì mất máu.
Trên người đoàn trưởng hay chiến hữu của hắn thì đều nát bét, không có chỗ nào hoàn hảo, trên mặt, trên tay, trên người đều có vết thương lớn nhỏ không đều, rất đáng sợ.
Những người này có thể kiên trì đến lúc này đã hết sức rồi.
Sau khi thấy rõ tình hình chiến đầu, Tô Đạt rút Yêu Đao chém về phía trước, một đám quạ rơi rớt lả tả.
Đoàn trưởng Đoàn 7 vô cùng kinh ngạc, giống như có được một chút hi vọng: "Người anh em à! Thực lực của cậu không tệ, cậu là người đến cứu viện bọn tôi sao?"
Tô Đạt lắc đầu, vừa tiêu diệt Huyết Nha vừa nói: "Tôi chỉ đi ngang qua, trùng hợp gặp các vị mà thôi."
"Cậu đúng là một người tốt bụng." Đoàn trưởng thở dài, dùng kiếm laser chém mấy con quạ bay lại gần thành hai nửa, "Nơi này không phải chỗ để ở lâu, chờ tôi tạo ra một con đường chúng ta cùng xông ra thôi."
Tô Đạt nhìn thoáng qua đám người bị thương được bảo vệ bên trong, trên đầu họ là đàn quạ vô tận, hắn nghĩ ý tưởng này khá ổn nhưng chính là một con đường chết.
Có thể do Huyết Quạ quá dày đặc khi Yêu Đao chém qua khiến một tá chim rớt xuống, không gian xung quanh đó cũng chịu ảnh hưởng khiến đoàn trưởng nghĩ rằng Tô Đạt sử dụng đao máy cao cấp.
Tô Đạt bổ một đao tạo nên một con đường tạm thời rồi đi đến gần đoàn người: "Giết như vậy không biết đến khi nào, dù có cơ hội cho mọi người chạy đi thì những người bị thương khác cũng không thể thoát được."
Đoàn trưởng Đoàn 7 chưa hề nghĩ đến vấn đề này, nghe Tô Đạt nói vậy thì sửng sốt.
Khoảng cách giữa mọi người khá gần nên những người bị thương nặng cũng nghe được cuộc đối thoại, một thanh niên mặt mày dữ tợn có đùi phải cùng tay phải bị mổ nát hạ quyết tâm nói: "Đoàn trưởng! Anh mau mang những người còn lại rời đi nhanh lên, hôm nay em bỏ mạng nơi này cũng có giá trị!"
Hắn ta vừa dứt lời thì những người bị thương còn lại cũng nhao nhao đồng ý: "Đoàn trưởng, mọi người đi đi, đừng quan tâm bọn tôi nữa!"
Thanh âm đứt quãng hòa cùng tiếng quạ vô tình thét chói tai, những đồng đội đứng xung quanh mắt mũi đỏ hoe.
"Bớt lải nhải đi!" Đoàn trưởng xoa mũi, tay cầm kiếm laser chém tụi quạ bu đông phía trước: "Tôi là đoàn trưởng! Các cậu phải nghe lời tôi! Muốn chết cùng chết muốn sống cùng sống! Hiểu chưa?"
Không đợi Tô Đạt mở miệng, hắn lại nói: "Người anh em này, lát nữa cậu nhanh chóng chạy đi, mong cậu giúp chúng tôi gọi cứu viện. Dù lúc đó họ đến nhặt xác cho bọn tôi cũng đủ rồi."
Tô Đạt im lặng không nói, tập trung quan sát đàn quạ, chém phía đông một nhát, quơ phía tây một đao, không biết đang có mục đích gì.
Đoàn trưởng nghe được lời Tô Đạt nói: "Tôi đang tìm con đầu đàn, chỉ cần giết nó thì đám quạ sẽ tự bay về tổ thôi."
"Cái gì?" Đoàn trưởng còn tưởng mình nghe lầm.
Lúc này Tô Đạt không thèm chú ý đến hắn nữa, sử dụng khinh công nhảy lên nhánh cây. Nhánh cây kia vừa nhỏ vừa yếu, đừng nói người trưởng thành, sức nặng của một đứa trẻ nó còn không thể chịu được. Thế mà người đàn ông áo trắng tốt bụng kia có thể đứng trên đó, giống như có thể bay lên ngay lập tức.
Phó đoàn trưởng đứng kế bên đoàn trưởng hỏi: "Người này vào đây bằng cách nào? Sao trên người hắn ta không có vết thương nào vậy?"
Lúc này đoàn trưởng Đoàn 7 mới phát hiện trên người Tô Đạt không hề dính lông chim, đám quạ xung quanh không thể lại gần hắn quá một mét.
"Chúng ta có hi vọng ra ngoài rồi!" Đoàn trưởng kích động nói, sau đó hưng phấn gầm lên: "Các anh em, ai còn sức lực thì mau chém chết tụi chim thối tha này đi!"
Tô Đạt đứng trên nhánh cây nghe được mấy lời kia, nhận thấy bọn họ có thể kiên trì thêm một chút nên không quan tâm nữa mà cẩn thận truy tìm tung tích của con Huyết Nha đầu đàn.
Con đầu đàn này không giống mấy loại thú hoang dại khác, vì để bảo đảm an toàn cho bản thân nên thân thể nó so với mấy con quạ khác giống như đúc, luôn trốn tránh ở nơi an toàn chứ không bao giờ chủ động xông lên phía trước.
Nó rất giống quân sư, chỉ đứng ở phía sau chỉ huy toàn quân.
Nếu con đầu đàn bỏ mạng thì đàn quạ sẽ bỏ trốn về hang ổ. Để có thể hành động lần nữa thì chúng chỉ có thể tuyển ra đầu đàn mới hoặc là bị kẻ địch bất ngờ tấn công lãnh địa.
Hết đám quạ này đến đám quạ khác rơi xuống, Tô Đạt cuối cùng có thể tìm ra con đầu đàn.
Người thường đương nhiên không nhận ra được điểm khác biệt nhưng Tô Đạt thì khác, hắn có thể nhìn ra được dòng năng lượng. Nhớ đến việc Morrison đã bỏ ra nhiều tiền nhờ hắn tìm con đầu đàn, bây giờ Tô Đạt rất muốn bắt nó.
Con đầu đàn kia vẫn ngây ngô không biết mình đang bị theo dõi sát sao, an tâm trốn đằng sau đám chim, đột nhiên một trận gió nổi lên, Huyết Nha xung quanh nó đều bị chém làm đôi, nó không kịp làm gì mà chỉ có thể thét thất thanh.
Tô Đạt nắm cổ không cho nó tự hủy hoại chính mình. Vừa mở phòng phát sóng trực tiếp thì mấy người quen lại nhào vào chào hỏi.
Đám người kia nhìn màn hình đầy chim đen nghìn nghịt đều hoảng sợ không thôi.
Long Quân Thái Tử: "Chủ bá không phải chuyên làm mỹ thực sao? Hiện tại là sao thế?"
Đệ tử Huyền Môn: "Ồ, đây là yêu thú cấp thấp Huyết Nha! Dù chỉ là yêu thú cấp thấp nhưng thắng ở cái số lượng lớn, tụi nó có thể giết chết một con yêu thú trung cấp đấy! Chủ bá hiện tại có ổn không?"
Ma đạo sư Morrison: "Chủ bá tìm được con đầu đàn rồi hả?"
"Tìm được rồi." Âm thanh trầm thấp từ phòng phát sóng truyền ra, chủ bá Tô Đạt nhảy vọt lên cành cây khác cao hơn. Vừa mới dừng chân một chút thì đám quạ đã nhanh chóng vọt tới, hiển nhiên là chúng cảm giác được hơi thở của thủ lĩnh trên đám người Tô Đạt.
Vương tử Huyết tộc vô cùng lo lắng, chủ bá này làm đồ ăn rất ngon, không thể bỏ mạng lúc này được: "Giết nó đi! Mạng của con đầu đàn không thể giữ được!"
Đạo trưởng Thanh Vân: "......Không ai chú ý chủ bá đột nhiên nói chuyện hả hả hả? Trước đây tôi còn trưởng chủ bá là người câm đó."
Tô Đạt nhìn bình luận của Morrison: "Ma đạo sư Morrison, ông muốn bắt sống hay chết?"
Ma đạo sư Morrison không ngờ đến Tô Đạt nhớ đến cái bình luận vu vơ vớ vẩn của mình, kích động đánh chữ: "Sống càng tốt! Mà thôi, chết cũng tốt."
Đọc được bình luận này, Tô Đạt không do dự ném con đầu đàn vào trong thương thành, đồng ý giá đấu của Morrison.
Có lẽ không phát hiện thủ lĩnh tử vong nhưng đúng là chúng không tìm được hơi thở của thủ lĩnh, đàn quạ chỉ có thể bay qua bay lại tìm kiếm.
Đoàn người không dám làm ra hành động bất thường gì, đoàn trưởng chảy đầy mồ hôi lẫn máu tươi, khiến gương mặt thanh tú của hắn bỗng dưng vô cùng dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Đạt trên chạc cây: "Anh em à, tụi nó bị sao vậy? Cậu đã diệt được con đầu đàn hả?"
Tô Đạt đang chú ý hướng bay của đàn chim nghe vậy thì quay đầu nhìn, vẻ mặt không hề đắc ý hay vui vẻ, cứ như việc cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.
"Mọi người chờ một lát, đừng động thủ, chúng sẽ tự bay đi."
Nghe Tô Đạt khẳng định, mọi người thở dài nhẹ nhõm, có mấy người không chịu nổi nữa trực tiếp ngồi xuống đất.
Sau năm sáu phút đàn quạ không thể tìm được thủ lĩnh nên đành bay về sào huyệt của mình. Nhìn thấy sào huyệt đen ngòm thành viên của Đoàn 7 vừa ghê tởm vừa sợ hãi.
Nếu không có thi thể trên mặt đất và vết thương trên người chứng minh thì họ sẽ nghĩ đây là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Tô Đạt nhảy từ trên cây xuống, dang tay ôm lấy Tô Bảo Nhi đang chạy đến.
Giọng nói của Tô Bảo Nhi còn hơi non nớt không ngừng kêu: "Chú ơi, chú ơi." Nắm lấy áo Tô Đạt lật trái lật phải xem xét thật kĩ, thấy Tô Đạt không bị thương mới vui vẻ cọ cọ.
Đoàn trưởng Đoàn 7 lau nước mắt, đi đến chỗ Tô Đạt, đầu tiên quỳ chân phải sau đó là chân trái. Những người khác thấy vậy cũng làm theo, dù là người đang bị thương nặng cũng cố quỳ trên mặt đất dập đầu.
Không muốn mọi người quỳ trước mình mày Tô Đạt hơi nhíu, chuẩn bị nâng thanh niên trước mặt dậy thì bị ngăn cản. Đoàn trưởng cũng đoàn phó nói: "Người anh em à, tình hình chiến đấu lúc nãy bọn tôi hiểu rất rõ. Nếu không có cậu ra tay tương trợ, e rằng bọn tôi không ai có thể sống sót rời khỏi, chừng này cái mạng đổi lấy một cái quỳ gối tính ra bọn tôi vẫn là người lời nhất ở đây."
Tô Đạt chỉ liếc mắt một cái, bế Tô Bảo Nhi lên đặt trong ngực Cái Bao Tuấn rồi nói: "Vậy mau đứng lên đi, mấy người không tranh thủ giúp hắn cầm máu thì cái mạng này cũng mất luôn."
Nghe như vậy đám người nháo nhào lôi đủ các loại thuốc trị thương cầm máu trong túi ra giúp đỡ những người bị thương nặng: "Nhanh! Giúp những người bị thương nặng cầm máu trước đi!"
Tô Đạt thấy bọn họ bận bịu cũng không có rời đi nhưng không hề có ý lên hỗ trợ nữa.
Thang Lâm nhặt vài con quạ đen quan sát, ghét bỏ nói: "Gầy thế, chắc chắn là suy dinh dưỡng, không thể ăn được rồi. Chú Tô, chốc nữa chúng ta đi săn đồ ăn đi, Bảo Nhi đang tuổi lớn chắc sẽ đói bụng lắm."
Tô Bảo Nhi đỏ mặt ló đầu từ trong ngực Cái Bao Tuấn trừng mắt phản bác: "Anh nói bậy! Rõ ràng anh ăn còn nhiều hơn Ngưu Ngưu đó!"
Thang Lâm bị chọc trúng tim đen, xấu hổ gãi mũi, nói thầm: "Thân thể của anh đây sắp trưởng thành, đương nhiên phải ăn nhiều thêm một chút rồi." Thiếu niên hoàn toàn phớt lờ câu "ăn còn nhiều hơn Ngưu Ngưu" của Tô Bảo Nhi.
Sau khi các thành viên của Đoàn 7 trị thương ổn thỏa, phó đoàn trưởng mới rảnh tay đi đến chỗ Tô Đạt. Phó đoàn trưởng cao hơn đoàn trưởng nửa cái đầu, da ngăm đen, trên người là cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết ngay người biết võ.
Hắn Tô Đạt với Tô Đạt: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay cứu giúp, xin hỏi mọi người tính đi nơi nào? Nếu đi ra ngoài thì chúng ta có thể đi chung với nhau đấy."
Tô Đạt nhìn phó đoàn trưởng ngăm đen trầm ổn, bình tĩnh hơn đoàn trưởng, thực lực không tệ lắm, hẳn là không có mối quan hệ rộng rãi nên mới trở thành phó đoàn trưởng.
"Bọn tôi muốn đi sâu vào trong, thật ra tôi có điều cần hỏi mọi người." Tô Đạt nói.
Phó đoàn trưởng nghe vậy tiếp lời ngay: "Xin cứ hỏi, chỉ cần tôi biết thì sẽ không nói dối."
Tô Đạt trực tiếp hỏi: "Thành viên của Đoàn 8 có cùng các người vào Phế Khu hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT