"Vương tiên sinh hãy ăn đi, ở đây có hai món, ông nếm thử xem món nào hợp khẩu vị." Cái Bao Tuấn không hề lo lắng, nếu Tô Đạt đã làm như vậy hẳn là có biện pháp tốt đẹp.

Mà Vương tiên sinh lại luống cuống, hắn biết là mình chưa bao giờ ăn qua món ăn của Tiệm cơm Tô thị.

Kiểm sát trưởng sờ cằm, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý: "Việc này khá hợp lý, Vương tiên sinh nếm thử một chút, nếu không nếm ta sẽ xem như ngài đang gây rối kỉ luật vu oan cho người khác mà bắt ngài về đồn."

Vương tiên sinh đang thầm nghĩ sẽ đưa ra lí do quên mất mùi vị món ăn để thoái thác nghe xong lời nói của kiểm sát trưởng, hoảng sợ tùy tiện gắp một viên bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào cùng cảm giác non mịn lan tràn trong miệng khiến hai mắt của hắn ta trừng lớn như một viên cầu thủy tinh.

"Là món này sao Vương tiên sinh?" Kiểm sát trưởng thấy vẻ mặt khác thường của Vương tiên sinh liền hỏi, trong lòng đã quyết định, trừ phi có thể sửa lại bằng chứng, tiệm cơm này không thể đắc tội.

Vương tiên sinh lúc này mới hồi thần, sắc mặt trắng bệch nói: "Tôi... Tôi..."

Hắn biết bây giờ có nói gì cũng đều sai lầm, chỉ có thể tiếp tục ăn món thứ hai. Món thứ hai có hương thơm ngát nhưng vì lại quá ngọt khiến món thứ hai này không nếm ra được mùi vị gì.

Vương tiên sinh nuốt nước miếng, hắn biết quán ăn này không hề sử dụng chất phụ gia thực phẩm nếu để cho người ta xét nghiệm thì sẽ biết, lá gan đột nhiên lớn lên: "Hai món ăn không tệ nhưng tôi không biết vì sao đầu bếp lại phục vụ cho tôi hai món tôi chưa từng nếm qua, có phải là muốn che dấu điều gì hay không?"

Không thấy ai phản bác, Vương tiên sinh càng tin tưởng vào lí do này hơn nữa. Lúc này hắn lại nghe được tiếng cười khẽ chính là của Mông Gia Trạch.

Hắn vô cùng hứng thú nhìn ngắm hai món điểm tâm, hiếu kì nói: "Ơ? Đây không phải là bánh crepe trà xanh ngàn lớp hay sao*? Tôi có thể nếm một miếng hay không?"

*Bánh crepe trà xanh ngàn lớp (Matcha Mille Crepe)

Sau khi Tô Đạt gật đầu, hắn liền lấy hai miếng trong chiếc bánh mà Vương tiên sinh từng ăn, đưa một cái cho Thủy Dương, ăn vào rồi thì phản ứng của hai người cũng khác nhau.

Thủy Dương cau mày không biết suy nghĩ điều gì, Mông Gia Trạch trực tiếp phun ra: "Ngọt quá! Miếng này hoàn toàn khác với miếng tôi ăn trước đây. Ơ, Thủy Dương ông làm sao đấy?"

"Nước." Thủy Dương nói xong liền nhận lấy ly nước Tô Đạt đưa tới không biết từ lúc nào, một lúc sau mới thấy hắn ngẩng đầu lên nói: "Ngọt vô cùng, món bánh trước đây từng ăn không phải như vậy."

Điều này vốn nằm trong dự kiến của Tô Đạt, hắn đương nhiên biết lí do tại sao lại có chuyện này, hướng hai người chỉ đến món còn lại.

Mông Gia Trạch không hề do dự lấy hai miếng, cắn một miếng, họ nhận ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái này, nhấm nháp một lúc cả hai đều không có vẻ mặt lạ lùng gì, xác nhận nói: "Chính là cái này, vì sao mà Vương tiên sinh lại nói chưa từng nếm qua chứ?"

Vương tiên sinh lúc đứng bên cạnh đã nghĩ ra cách đối phó hợp lí liền nói ngang: "Các người đều cùng một giuộc mà thôi, đương nhiên sẽ nói lời bao che cho bọn họ."

"Hay là chúng ta tìm đại một vị khách hàng nào đó nếm thử hai món này có được không?" Cái Bao Tuấn thấy Tô Đạt ra hiệu bèn nói nhưng ánh mắt lại xoáy thẳng vào kiểm sát trưởng.

Kiểm sát trưởng đương nhiên đồng ý, nhưng mà để đảm bảo công bằng thì hai món điểm tâm bị thay đổi vị trí vài lần.

Cái Bao Tuấn thấy đã chuẩn bị xong xuôi thì đi đến bên một thực khách đang ăn, nói: "Thành thật xin lỗi mọi người, quán ăn của chúng tôi gặp một chút phiền phức. Không biết ở đây có ai đã nếm qua bánh trà xanh chưa? Có thể nếm giúp chúng tôi, xem xem miếng nào là món bánh trà xanh ngàn lớp độc quyền của quán."

Những thực khách có thể ngồi trong quán lâu như vậy toàn là người tin tưởng vào Tiệm cơm Tô thị, huống chi ở Chợ đêm có gì mà không thể xảy ra? Hiện tại phải giúp đỡ đương nhiên rất dễ dàng.

Vương tiên sinh thấy vậy muốn gây rối, ngăn cản nói: "Không được! Làm sao đảm bảo được các người không phải là đồng lõa thông đồng lẫn nhau?"

Kiểm sát trưởng nhíu mày nhìn chằm chằm lão ta: "Vương tiên sinh, chúng ta đến đây là để tìm chứng cứ, ông làm như vậy thật khiến tôi khó xử. Ông đã hoài nghi như vậy thì chi bằng ông chọn ra những thực khách mà ông thấy là không khả nghi đi. Công bằng rồi chứ?"

Bị ánh mắt sắc lẻm của kiểm sát trưởng bắn tới, Vương tiên sinh hơi sợ nhưng đâm lao thì phải theo lao bèn nghe theo.

Thấy nhiều thực khách vẫn còn ngồi tại chỗ, Vương tiên sinh thậm thụt lén lút đi vòng quanh chọn ra ba người không có cảm giác tồn tại nhất.

Cái Bao Tuấn tiến lên hỏi thăm: "Xin hỏi mọi người đã từng nếm qua bánh trà xanh của tiệm chưa? Mọi người có đồng ý giúp đỡ chúng tôi một lúc không?"

Ba người này im lặng gật đầu. Thủy Dương nhìn thoáng qua lại thấy tên Vương tiên sinh này chính là muốn tìm đường chết, ba người này toàn là những người có thực lực mạnh không lường được, bây giờ lại gật đầu đáp ứng chuyện này cho thấy dù có thể nào Tiệm cơm này đã được bọn họ bảo hộ.

Sự lo lắng cho Tiệm cơm cùng Tô Đạt lập tức biến mất. Cường giả có danh tiếng rất lớn, nhiều thương nhân, người có quyền thế vô cùng e ngại những vị này cũng đúng.

Nhớ đến thuốc trong tay Tô Đạt, chỉ vài giờ cũng có thể khiến vết thương lành lặn, rất ít người có thể làm được như vậy.

Thế nên lúc mang Mông Gia Trạch đến hắn đã cảnh báo bạn mình không được đắc tội Tô Đạt, nếu có thể kéo gần quan hệ thì tốt.

Bỗng dưng thấy khóe môi Tô Đạt hơi nâng, Thủy Dương càng tin tưởng quyết định của mình. Đầu bếp họ Tô này không đơn giản chắc chắn đã nhận ra được thực lực bất phàm của ba vị khách kia.

Ba vị khách đồng thời đứng lên đi đến bên này, Vương tiên sinh lúc này mới cả nhận được khí thế của bọn họ, sợ sệt lùi về sau lưng kiểm sát trưởng.

Kiểm sát trưởng hận tên Vương tiên sinh này muốn chết, chống đỡ lại áp lực đặt mấy miếng bánh trước mặt bọn họ.

Vị trí lần này đã bị thay đổi, món số hai đã đổi chỗ cho món thứ nhất nhưng sau khi ăn bọn họ đều đồng loạt chỉ tay về món thứ nhất. Kiểm sát trưởng thấy như vậy liền biết đây chính là món ăn ban nãy hai người kia chỉ.

Xem ra là không có sai sót rồi, bằng chứng mà Vương tiên sinh đưa ra rất có thể là ngụy tạo.

Nghĩ vậy khiến kiểm sát trưởng tức giận đến mức hô hấp không xong, ngữ khí nói chuyện với Vương tiên sinh cũng không còn khách khí: "Ba người bọn họ đều đồng ý là bàn này, ông còn điều gì muốn nói nữa không?"

Vương tiên sinh không ngừng nuốt nước miếng, hắn rất muốn về ngay lập tức, chuyện này cũng do hắn tố cáo, người sau màn nói với hắn không thành công cũng không sao chỉ cần hắt được bát nước bẩn này lên người bọn họ là đủ rồi.

Mơ đến số tiền sẽ nhận được sau khi làm việc này, hắn lại gắng gượng vực dậy tinh thần: "Tôi đã nói món tôi nếm không phải là thứ này, chắc chắn chủ tiệm đã lừa tôi!"

Cái Bao Tuấn sầm mặt biết người này lại muốn gây sự, ông nói với kiểm sát trưởng ngay lập tức: "Nếu tôi không lầm thì bằng chứng của ông chính là bột trà xanh này mà từ khi Tiệm cơm của chúng tôi khai trương chỉ bán mỗi loại này, Vương tiên sinh có phải nhớ lầm rồi không?"

"Ông cho rằng tôi là óc heo hay sao?" Vương tiên sinh hoàn toàn không sợ, ngửa đầu nói: "Gần đây chỉ có tiệm của mấy người, tôi không mua ở đây thì còn mua ở chỗ nào?"

Kiểm sát trưởng thấy hai người lời qua tiếng lại đầu đau muốn nứt ra, ai cũng đều có lí cả, ngay lúc khó xử, một giọng nói sắc bén trong trẻo truyền đến: "Vương tiên sinh nói không sai, sáng hôm qua quả thật có một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đến đây. Tôi có chứng cớ không biết kiểm sát trưởng có muốn xem qua không?"

Mọi người nhìn theo thấy một cô gái xinh đẹp đi xuống từ trên lầu. Tô Đạt nhìn người này liền nhận ra đó chính là vị chủ bá hai ngày qua.

Kiểm sát trưởng sửng sốt hồi lâu: "Xin hỏi cô là?"

Chủ bá nữ thần liếc Vương tiên sinh, tự giới thiệu: "Tôi là một chủ bá, tên là "Bí mật không muốn người biết", mọi người chỉ cần tìm kiếm trên mạng là sẽ thấy."

"Tôi đương nhiên biết cô là ai, chỉ cần chú ý một chút là sẽ nhận ra chủ bá Nữ thần đại danh đỉnh đỉnh." Kiểm sát trưởng cố kiềm nén mong muốn xin chữ kí và chụp ảnh chung với Nữ thần, nghiêm giọng hỏi: "Không biết chứng cứ mà cô nói đó là gì?"

Nữ thần cười cười: "Hôm qua tôi cũng đến đây dùng bữa, dù không để ý hết lượt khách vào ra là bao nhiêu. Tầm mười giờ lại có một sự kiện gây chú ý, tên kia hẳn là người hầu của Vương tiên sinh đúng không? Hắn không giống những khách hàng khách chú tâm ăn uống mà tâm phiền ý loạn cầm món ăn bỏ chạy."

Mới vừa nói xong có một vị khách sực nhớ hô lên: "Đúng! Tôi nhớ ra rồi! Đó là món ăn tôi gọi! Đầu bếp vì việc này còn đền bù cho tôi thêm một phần bánh." Nói xong hắn ngốc nghếch cười cười, thấy mọi người nhìn mình lại ngồi xuống yên lặng ăn uống.

Toàn bộ chương trình trực tiếp không thể làm giả được, kiểm sát trưởng xem xong tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm Vương tiên sinh: "Vương tiên sinh, tất cả đều là sự thật, không nói đến việc mua đồ là thường của tên người hầu của ông, nhìn trên chương trình thì đó chính là món điểm tâm đó cũng giống cái ông vừa ăn, vì sao lại nói dối chưa từng thử qua?"

Vương tiên sinh há hốc miệng thở dốc, nắm lấy người hầu đang kịch liệt giãy dụa: "Tôi không biết, là tên này mua cho tôi, tôi đâu biết đây chính là món đó."

Người hầu thấy chủ nhân muốn đem mình làm bia đỡ đạn sợ đến ngã quỵ, quỳ trên mặt đất khóc lớn: "Không phải tôi, tôi chỉ nghe lời dặn dò của chủ nhân mua đồ trong này thôi, tôi không biết gì cả."

Vương tiên sinh tức đến mứuc giơ chân muốn đạp tên người hầu hai cái nhưng đã bị kiểm sát trưởng ngăn cản: "Vương tiên sinh à, luật chủ tớ có quy định chủ nhân không thể bạt đãi người hầu nếu không có thể đơn phương giải trừ quan hệ."

Kiểm sát trưởng nói xong liền ngồi xổm hỏi cậu bé gầy yếu quỳ trên đất: "Xin chào, cậu có thể cho tôi biết tên được không?"

Nhìn thấy cậu bé trưng ra vẻ mặt lo lắng, kiểm sát trưởng cổ vũ: "Cậu cứ yên tâm, sau chuyện này cậu có thể tìm tôi lấy chứng cứ giải trừ quan hệ chủ tớ này, đến khi đó vị Vương tiên sinh này sẽ không làm gì được cậu nữa."

******

Hôm nay lại thi nên tui không edit kịp cho mọi người TTATT

Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!

_Nguyệt_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play