Nhân cơ hội này Cái Bao Tuấn nhanh chân chạy đến phòng bếp, ông báo cho Tô Đạt biết mặc kệ sự có mặt của Tô Bảo Nhi cùng Thang Lâm.
"Đại đương gia, đã xảy ra chuyện!"
Động tác trên tay Tô Đạt không hề ngừng lại, ra hiệu cho Cái Bao Tuấn nói tiếp. Hai đứa nhỏ thấy người lớn trong nhà không vội liền vùi đầu tiếp tục làm việc.
Cái Bao Tuấn vội vàng thuật lại câu chuyện bên ngoài, dù có sự hỗ trợ của Mông Gia Trạch nhưng hai người kia là kẻ thù sống mái, cho nên sự việc càng ngày càng mất kiểm soát đã chạm đến mức không thể cứu vãn.
Mặc dù Mông Gia Trạch không có tâm tư đánh nhau nhưng Phùng Thiếu không muốn bỏ qua cơ hội lần này, hắn mới từ khu thực chiến trở về, sức mạnh không có chỗ sử dụng lần này thấy kẻ thù cùng tình địch sao có thể bỏ qua dễ dàng? Đương nhiên phải huyết tẩy sỉ nhục năm đó!
Thế nhưng hắn không có ý định kết thù với toàn bộ thực khách trong cửa hàng cho nên đã thương lượng cùng Mông Gia Trạch quyết đấu ở bên ngoài.
Mông Gia Trạch không để Phùng Thiếu vào trong mắt khiến Thủy Dương lo lắng, ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở: "Gia Trạch cẩn thận đó, hình như người kia mạnh lên rồi."
"Mạnh lên thì thế nào? Từ một tên nặng bốn trăm cân (1 cân Trung bằng 0.5kg) biến thành một tên mập mạp chết tiệt mà thôi." Mông Gia Trạch trào phúng không thèm để tâm lời Thủy Dương, cố ý lớn tiếng chọc giận người nặng bốn trăm cân - Phùng Thiếu.
Hai người đánh nhau bên ngoài cửa hàng nhưng việc đấu pháp này cũng gây ảnh hưởng rất nhiều đến việc kinh doanh. Thời gian còn rất sớm, hiện tại mới giữa trưa*, khách còn rất đông nhưng vì sự việc này mà không dám rời đi, căn cứ tình hình này bọn họ phải đợi đến khi hai người kia giải quyết xong mới có thể về nhà.
Ngỡ rằng hai người sẽ nhanh chóng giải quyết xong thế nhưng thực lực của họ ngang nhau, Phùng Thiếu sức lớn khiến Mông Gia Trạch bị thương nhiều lần.
Mông Gia Trạch không muốn thua dưới tay tên mập chết tiệt này, hắn là một tên cứng đầu cứng cổ ngay cả bạn thân hắn là Thủy Dương có muốn cũng không ngăn cản được.
Không còn cách nào khác, Cái Bao Tuấn quyết định chạy nhanh vào phòng bếp để báo cho Tô Đạt và mọi người.
Sau khi nghe xong, Tô Đạt thình lình tạo ra một kí hiệu: "Việc ở đây sắp xong, chờ một chút tôi sẽ ra ngoài xem xét."
Điều này khiến Cái Bao Tuấn ngây người, nếu đại đương gia không vội, ông cũng nên thả lỏng, đi ra cửa chắn ánh mắt những khách hàng bên trong thỉnh thoảng liếc xem tình hình bên ngoài. Đôi khi, ngay cả ông cũng không nhịn được nhìn một lát, hai người này đều rất mạnh, chí ít ông không phải là đối thủ của họ.
Nửa giờ trôi qua, Mông Gia Trạch thở hổn hển, Phùng Thiếu lại không rơi một giọt mồ hôi, khoái trá nói: "Mông Gia Trạch, nếu mày quỳ xuống gọi tao bằng ông nội, thì hôm nay sẽ tạm tha cho mày."
Những lời này chọc giận Thủy Dương đang xem đấu, hắn chưa kịp rút vũ khí ra tương trợ bạn mình đã bị ngăn cản. Mông Gia Trạch nhìn chằm chằm Phùng Thiếu nói với bạn tốt: "Không cần, để tôi. Trước kia tôi có thể đánh bại hắn, hôm nay cũng như vậy!"
"Gia Trạch! Đừng cậy mạnh! Không cần bị thương bởi loại rác rưởi này...!" Sắc mặt Thủy Dương tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Phùng Thiếu giống như đao chém.
Phùng Thiếu nhún vai: "Bớt diễn vai huynh đệ tình thâm đi, không phục? Chấp cả hai người. Thế nào?" Nói xong hắn cười âm hiểm.
Mông Gia Trạch mím môi nói với Thủy Dương: "Trên người tên đó chắc chắn có vũ khí bảo mạng, bằng không hôm nay không tự tin như vậy. Cậu đừng nhúng tay vào, cứ để tôi giải quyết hắn."
Thủy Dương biết không thể khuyên ngăn người bạn quật cường bướng bỉnh này của mình, bạn hắn chính là kiểu người một khi đã quyết định thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Thật sự không còn cách nào khác, hắn liền phun một chút dung dịch sang hướng đồng bọn không phòng bị của mình, Mông Gia Trạch hít một hơi liền bất tỉnh.
Phùng Thiếu có chút không kiên nhẫn xì một tiếng, nói với Thủy Dương: "Mày nghĩ một mày ngươi có thể đánh bại tao sao?"
Những vị khách đang thưởng thức món ngon trong cửa hàng bị hấp dẫn, thậm chí không chê phiền mà bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Người đầu tiên mở lời chính là người đàn ông rút vũ khí ra nhưng chưa có cơ hội sử dụng, đồ ăn ngon trên bàn không thể lấp đầy miệng hắn, "Mọi người nói xem, hai người kia ai sẽ chiến thắng đây?"
Người đàn ông mang mặt nạ nửa mặt ngồi bên cạnh bàn mỉm cười quỷ dị kết luận: "Giữa ba người này, thanh niên áo đen mạnh nhất, người áo trắng cùng tên mập chết tiệt kia thực lực không chênh lệch lắm. Tên mập này dám đơn phương khiêu chiến tức là hắn đã có vũ khí bảo mạng, hơn nữa còn cực kì tự tin. Nếu thanh niên áo trắng đơn thương độc mã chắc chắn có hại, cục diện vốn có thể thay đổi mà người áo trắng kia đã khiến người áo đen hôn mê, nếu tên mập này nhẫn tâm thì hai người này không thể qua khỏi rồi."
Người đàn ông đặt ra câu hỏi ghét bỏ nhìn hắn: "Ông nói hết rồi thì còn gì vui nữa hả?"
"Nửa mặt nạ" cười cứng đơ, hừ lạnh rồi tiếp tục ăn món ngon.
Tình hình bên ngoài giống hệt lời nam nhân đeo mặt nạ, tên mập thừa dịp Thủy Dương không để ý lấy ra vũ khí khoa học kĩ thuật mới nhất, vũ khí rất tốt, không chỉ có lực sát thương lớn mà còn tập trung toàn diện vào mục tiêu, khiến mục tiêu không thể lẩn trốn.
Thủy Dương không có sức mạnh thân thể lúc dính chiêu liền bị thương, dù đó là tay phải không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ cho hành động tiếp theo của Phùng Thiếu.
Mắt thấy Phùng Thiếu đem vũ khí hướng tới Mông Gia Trạch đang nằm trên mặt đất, Thủy Dương dùng tay trái không bị thương hòng ngăn cản lại bị vũ khí sượt qua má tạo ra vết thương sâu hoắm đầy máu.
Tất cả mọi người đều nghĩ người nằm dưới đất lần này không chết thì cũng tàn phế, không ai để ý thấy Tô Đạt đã đứng trước cửa, tay không chộp được một vật nhỏ. Thứ này giống viên đạn ở thế giới kia của hắn dù bị nắm trên tay nó tựa như có ý thức không ngừng tìm cách bắn đến chỗ Mông Gia Trạch, nếu không phải Tô Đạt khống chế được thì có lẽ người bị thương không chỉ là hắn mà người nằm trên đất kia cũng đi đời nhà ma.
Thủy Dương đứng tim, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Đạt – người vẫn tập trung nghiên cứu viên đạn trong tay. Ngay cả sắc mặt của Phùng Thiếu cũng không tốt chút nào, hắn vốn nghĩ trên đời này không có ai có khả năng ngăn chặn thứ vũ khí này, chú của hắn từng khẳng định: "Người thường gặp phải thứ này không chết thì cũng bị thương cơ mà!"
"Này! Mày là ai?!" Phùng Thiếu hướng vũ khí đến chỗ Tô Đạt hòng uy hiếp hắn.
Nghe được thanh âm, Thủy Dương lúc này mới nhìn Phùng Thiếu, thản nhiên nói: "Hắn chính là đầu bếp của nơi này."
Người ngồi trong cửa hàng nghe vậy cũng kinh ngạc, hơn nửa số người kích động lên, tay cầm chén đũa siết đến run rẩy.
"Hắn chính là Bếp Thần đã chinh phục dạ dày của ta sao?" Vẫn là người đàn ông mà mỹ thực không thể nhét đầy miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Đạt giống như nhìn ngọn núi thức ăn ngon, hận không thể nhảy ra cắn một phát.
Ôn Hương Hương liếm khóe môi đang dính điểm tâm, chỉ cần bọn họ đánh nhau ở bên ngoài không ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô thì cô sẽ không quan tâm ngăn cản. Tình huống hiện tại đã khác, đầu bếp nấu thức ăn tuyệt ngon đang ở bên ngoài, nếu tên mập kia dám dùng lời nói xúc phạm đối phương thế thì giết tên mập đó trước!
Lại có thanh âm khác nhẹ nhưu lông hồng từ trong góc truyền đến: "Thì ra hắn là Bếp Thần kia sao?" Ở đây có người nhận ra người này, hắn chính là Dũng sĩ cấp S hơn nữa chính là loại thăng từ cấp F lên S mà chưa từng thua cuộc.
Người đàn ông này đáng sợ nhất là không biết được con bài chưa lật của hắn là gì!
Xem tình huống hiện tại, cục diện lại xoay chuyển, "nửa mặt nạ" ăn xong đứng lên: "Không có ai chết thật đáng tiếc nhỉ, cơ mà nếu để đầu bếp bị thương lại không hay cho lắm. Chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, cái tên béo chết tiệt kia thật khiến người ta chán ghét mà."
Cảm nhận được ác ý truyền ra từ trong cửa hàng, Phùng Thiếu bất giác rùng mình, nói với Tô Đạt: "Mày là đầu bếp? Tao sẽ không làm mày bị thương, mày đi vào bên trong đợi ta giết chết bọn họ, ngươi phải chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon để ta no nê!"
Tô Đạt đương nhiên không phục tùng hắn, Thang Lâm ở phía xa đi tới, không hề yếu thế hơn Phùng Thiếu nói: "Ý của đầu bếp của chúng tôi chính là nếu ngươi còn đánh nhau ở cửa thì nhất định bọn tôi sẽ nhúng tay vào chuyện này."
"Hôm nay tao phải giết chết hắn!" Phùng Thiếu hiểu rõ nếu không thừa dịp này tiêu diệt Mông Gia Trạch, tương lai hắn sẽ không thể chống lại, muốn giết hắn ta lần nữa sẽ khó hơn lên trời. Chỉ là một tên đầu bếp mà muốn xen vào chuyện của người khác vậy thì đập gãy hai chân của hắn rồi nhốt trong nhà để hắn nấu thức ăn ngon cho mình là được.
Càng nghĩ càng thấy hưng phấn, suy nghĩ của Phùng Thiếu đều lộ hết trên mặt.
Thang Lâm đứng phía trước tự nhiên hiểu rõ híp mắt nói: "Ông chủ chúng tôi cũng nói, cứ tiếp tục như vậy cũng được. Cùng ông chủ đánh một trận, ngươi thắng, bọn tôi theo lời anh chuẩn bị thức ăn mỗi ngày mà nếu anh thua thì vĩnh viễn không được đặt chân vào quán nửa bước!"
"Được!" Phùng Thiếu sảng khoái đồng ý.
Tất cả mọi người không ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy! Sao đầu bếp lại tự tin vào khả năng của mình đến thế?
Thủy Dương vô cùng lo lắng lập tức nói: "Ông chủ à, tên béo kia sử dụng vũ khí FX7111 không chỉ có lực sát thương lớn thôi đâu mà nó còn có khả năng truy tìm mục tiêu, không thể trốn được."
Tô Đạt cúi đầu nhìn Thủy Dương bị thương dựa vào tường, bóp nát thứ vũ khí lộn xộn trong tay giống như nói, "ý anh là cái thứ cùi bép này sao?"
Thủy Dương sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra đối phương không thể nói nhưng ánh mắt lại giống như biết nói. Hắn cười khổ: "Nếu gặp nguy xin anh hãy tránh đi, không được thì phải nhờ người trong quán giúp đỡ, bên trong có rất nhiều "kẻ mạnh" có thể giúp anh."
Giống lời Thủy Dương nói, trong quán có vài người thực lực mạnh so với hắn mạnh hơn một chút hoặc mạnh đến nổi Thủy Dương không thể nhìn thấu. Những người kia đều chú ý tình huống ngoài này, lỡ đâu chủ quán gặp nguy hiểm bọn họ sẵn sàng ra tay.
Lại nhìn thoáng qua trong quán ăn, đã có vài người muốn đứng dậy hoặc rút vũ khí chuẩn bị hành động, Thủy Dương thở dài nhẹ nhõm, nói một câu cuối cho Tô Đạt nghe: "Anh nhớ cẩn thận một chút."
Tô Đạt gật đầu cám ơn thiện ý của Thủy Dương, phất tay bảo Thang Lâm vào trong. Trước mặt người đàn ông vạm vỡ quá mức, mặt cũng có không ít thịt giống hệt một tên béo. Thực lực không tốt nhưng vũ khí trên tay lại khá mạnh.
Nếu chỉ là tên béo này để Thang Lâm đối phó là đủ rồi thế nhưng trên tay hắn lại có thứ vũ khí kì lạ kia, Tô Đạt nghĩ mình nên ra tay cũng không thừa.
******
Lại là mình đây, chương này edit hơi vội nên chưa check kĩ, mọi người đọc thấy sai chính tả hay ngượng miệng hoặc đại từ nhân xưng không khớp với mấy chương trước thì nhắc mình nhé.
Đợi hết bận mình sẽ sửa luôn một lượt.
Chúc mọi người đọc truyện vui!
_Nguyệt_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT