Vì bán được hai viên Năng Lượng Thạch cấp chín, nháy mắt một cái mà bọn họ đã trở thành phú ông trăm vạn, nếu chi tiêu hằng ngày không nhiều, thì số tiền này cũng đủ để bọn họ sinh hoạt nửa đời người rồi.

Thế nhưng hai viên Năng Lượng Thạch cấp chín này ở hội đấu giá lại được người ta tăng giá không ngừng nghỉ, Nhan hồ ly chỉ cần bán đấu giá chúng một cái, liền tự nhiên kiếm được mấy chục vạn. Cho dù biết được tin tức này, thì đám người Tô Đạt cũng không muốn lén lút đi bán Năng Lượng Thạch.

Khi nhìn thấy thứ gì đó có lợi nhuận cao, con người sẽ rất dễ dàng nổi lên lòng tham rồi phạm tội. Biết đạo lý đó, nên bọn họ mới không muốn đi mạo hiểm, dù sao thì mục tiêu của bọn họ cũng không phải là chạy trốn lang bạt khắp nơi.

Tuyển nơi mở quán ăn không tiêu phí quá nhiều thời gian, thứ bọn họ muốn cũng không phải nơi có lượng người qua lại cao.

Vậy nên cuối cùng thì bọn họ đã quyết định mở quán ăn ở nơi tuy lượng người qua lại thấp một chút, nhưng có hoàn cảnh tốt, giá thuê cũng ít hơn một chút.

A Cao lại không hiểu, nếu muốn mở một quán ăn thì đáng lẽ phải mở ở nơi có lượng người qua lại cao một chút không phải sao? Mở ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì có ai đến mua mà ăn cho chứ? Sợ là phải lỗ vốn rồi

A Cao nói ý nghĩ của mình cho Cái Bao Tuấn nghe, hy vọng bạn tốt có thể khuyên nhủ chủ nhân của ông, không cần bởi vì sự xúc động trong chốc lát mà làm tiền tài bay đi, đến khi tỉnh táo lại sẽ rất khó mà Đông Sơn tái khởi trở lại.

Kết quả, bạn tốt của hắn lại giống như đã thay đổi thành một người khác vậy đó, ông cảm thấy cuộc làm ăn này rất có lời, có thể nói đúng là fan não tàn của chủ nhân ông.

Cuối cùng A Cao đành phải bất đắc dĩ giao thẻ chứng minh thân phận của mình ra, thuê lại gian cửa hàng này. Tuy bên trên không được lớn cho lắm, thế nhưng dù sao cùng có cái hầm để được đồ lặt vặt. Hơn nữa nó đã được trang hoàng rồi, vậy nên bọn họ cũng không phải phải trang hoàng lại nữa, chỉ cần sửa một số chi tiết nhỏ là được.

Vì muốn mở rộng không gian quán ra to hơn, bọn họ đang xây thêm một cái cầu thang cùng tầng hai, trên tầng hai được chia thành năm phòng riêng. Tuy không gian ở tầng hai chỉ to bằng một nửa tầng một, nhưng khi có nhiều khách, hoặc là có khách thích yên tĩnh không muốn có người quấy rầy thì có thể lên tầng hai.

A Cao cảm thấy ý tưởng cử bọn họ có chút dư thừa, mở quán ăn ở nơi này thì có ai tới ăn cơm đâu cơ chứ? Một ngày có nổi một hai người hay không còn phải xem ý trời đấy.

Điểm tốt của thời đại công nghệ cao là mấy hạnh mục trang hoàng cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần một ngày là xong. Tô Đạt vì muốn biểm đạt sự biết ơn mà mời A Cao đến nhà bọn họ ăn cơm chiều, A Cao lại thở dài một hơi rồi từ chối.

"Tôi buổi tối còn phải đi bán hàng, nếu không đi thì tiền thuê địa điểm tháng này coi như đi tong. Ban ngày mà có thời gian tôi sẽ đến hỗ trợ." Dứt lời, A Cao liền thu thập đồ đạc đi khu giao dịch, thế nhưng phương hướng chỉ là nơi giao dịch cấp tương đối thấp thôi.

Mấy ngày kế tiếp bọn họ vẫn luôn bận rộn mấy chuyện mua bàn ghế, đồ làm bếp, tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn,....

Bởi vì diện tích cũng không lớn, nên bọn họ cũng không sắm nhiều bàn ghế lắm, cả tổng có mười lăm bộ bàn ghế thì năm bộ được sắp xếp ở phòng riêng trên tầng hai, tầng một chỉ bày mười bộ. Tuy rằng bàn ghế chỉ có vài bộ, nhưng thay vào đó thì không gian hoạt động qua lại rất lớn, Tô Đạt cũng không thích cảnh cả ngày chen tới chen lui, ra không được vào cũng không xong.

Khi A Cao có thời gian, liền mang bọn họ đến siêu thị lợi ích thực tế mua đồ làm bếp, nhưng hắn lại bị doạ khi nhìn thấy giá cả cao ngất của những mấy cái đồ nấu ăn tự động, chỉ nghĩ tới việc phải bỏ tiền ra mua chúng về là A Cao lại cảm thấy khó chịu giống như ai đang cắt thịt mình vậy.

A Cao cảm thấy quán của bọn họ chỉ mới khai trương, không nắm chắc là sẽ thành công, vậy nên cũng không cần phải mua đồ đắt như vậy, nghĩ thế liền dẫn bọn họ đi qua khu bán đồ nấu ăn tự động.

Cũng may là chủ tử giàu có của bạn tốt cũng không dừng chân tại chỗ này, A Cao lau mồ hôi trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không vì lo lắng cho bạn tốt hắn cũng không phải lo trước lo sau như vậy.

Khi đi tới khu bán đồ nấu ăn bán tự động, A Cao mới ngừng lại, Tô Đạt ra hiệu hỏi hắn tại sao lại dừng lại?

A Cao nhìn không hiểu, Cái Bao Tuấn mới đứng giữa làm người phiên dịch.

"Giá cả của đồ nấu ăn bán tự động thấp hơn một nửa so với đồ nấu ăn tự động." A Cao còn tưởng là Tô Đạt muốn mua đồ nấu ăn toàn tự động, nên khinh thường đồ nấu ăn bán tự động, hắn cảm thấy từ sau khi mình gặp gỡ chủ tử của bạn tốt thì luôn ở trong chế độ tận tình khuyên bảo.

Tô Đạt lắc đầu, làm hai cái kí hiệu.

Cái Bao Tuấn sau khi xem xong, mới chuyển lời cho A Cao: "Đại đương gia nhà anh nói không cần bán tự động, chỉ cần dao phay, thớt, nồi niêu, cùng các dụng cụ linh tinh khác là được rồi."

Sắc mặt A Cao trở nên hơi khó coi, chỉ hận không thể kéo bạn tốt ra ngoài rốt cuộc thì trong đầu ông chứa cái gì.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại hít sâu một hơi, giải thích: "Tuy rằng loại đồ dùng nấu ăn yêu cầu con người phải tự lực cánh sinh này rất rẻ, nhưng bây giờ ngay cả quán ăn bình thường nhất cũng không sử dụng loại này, họ ít nhất cũng dùng đồ nấu bán tự động."

Dứt lời, A Cao lại giới thiệu công năng của đồ nấu ăn bán tự động cho bọn họ, thuận tiện cũng giới thiệu toàn tự động, cho bọn họ biết sự khác biệt của hai loại này.

Tuy Tô Đạt từng nhìn thấy đồ nấu ăn toàn tự động, những lại chưa từng nghiên cứu tinh tế bao giờ, nên không khỏi cơ chút kinh ngạc khi nghe A Cao miêu tả.

Cho dù là toàn tự động hoàn toàn hay là bán tự động, thì bên trong nó đều chứa đựng nhiều loại thực đơn, lúc nào cũng có thể đổi mới. Nhưng tốc độ đổi mới của đồ nấu ăn toàn tự động nhanh hơn nửa tháng so với bán tự động, giống như đang biểu thị cho quý tộc và bình dân vậy.

Khác nhau lớn nhất là ở chỗ toàn tự động chỉ cần tuân theo lời nhắc nhở của trí năng bỏ nguyên liệu nấu ăn vào rồi chờ đợi là hoàn thành một mâm đồ ăn. Mà bán tự động lại yêu cầu con người phải tuân theo sự nhắc nhở mà tự mình bỏ nguyên liệu nấu ăn vào máy thái rau, sau đó lại đặt vào hộp đồ ăn để chờ đợi món ăn hoàn thành, bởi vì trong quá trình nấu có chút biến hóa mà còn phải căn cứ nhắc nhở và tự tay ấn phím.

Cứ việc A Cao nói đến nước miếng bay tứ tung, cảm thấy chính mình mở quán cũng không có nhiều việc phải nói như vậy

Nhưng người nghe vẫn có lựa chọn đồ làm bếp bình thường như cũ, dù sao thì người mua cũng là Tô Đạt, nên A Cao cũng không khuyên thêm nữa, mang hắn đến khu bán đồ làm bếp bình thường.

So với những khu khác thì cơ hồ là nơi này chẳng có bóng người nào, có thể tưởng tượng ra là ế thế nào, A Cao thật sự là nghĩ không ra vì sao mà người này lại nguyện ý dùng nhiều tiền để làm mấy thứ không cần thiết, trong khi đó thứ quan trọng như là đồ làm bếp bán tự động lại không muốn mua?

Tô Đạt cũng chọn nhiều đồ, bởi vì chất lượng của đồ làm bếp ở nơi này khá tốt, giá cả cũng rẻ, thân là một tên đầu bếp yêu thích đồ nấu ăn, hắn đã không được mà mua nhiều mấy bộ. Sau khi điền xong địa chỉ để siêu thị đưa hàng trong thời gian đã hẹn, bọn họ mới đi mua nguyên liệu nấu ăn.

A Cao khuyên bọn họ mua ít một chút, đến lúc hết lại mua sau. Tô Đạt cũng gật gật đầu, cảm thấy nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới có thể tạo ra một món ăn ngon nhất, tính một chút, liền mua nguyên liệu nấu ăn cho một ngày, trong đó còn có khá nhiều loại trái cây, giá cả cũng cao đến một cảnh giới nhất định.

Nhìn hai rương nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, A Cao áp ý tưởng muốn chạy lấy người của mình xuống, cương mặt hỏi: "Không phải là quá nhiều sao?"

Tô Đạt lắc đầu, ý bảo không nhiều lắm, hắn lấy dũng sĩ tạp ra quẹt  một cái, liền tiêu xong gần mười vạn giao dịch điểm.

Nhìn thoáng qua giá tiền rẻ nhất của dinh dưỡng tề, cao nhất cũng chỉ có vài loại giá ba con số, uống một lọ là coi như xong một bữa cơm, hai rương nguyên liệu nấu ăn này thật sự là quá đắt.

Chờ cho đến khi bọn họ về đến cửa hàng, thì tất cả hàng hóa cũng đã được chuyển đến, cuối cùng chỉ còn trang trí cửa nữa là xong, ngày mai liền có thể khai trương.

Tới buổi tối, A Cao vẫn phải đi mở quán như cũ, bằng không tháng này hắn liền không dao nổi tiền thuê nhà. Phòng hắn thuê tương đối nhỏ, không gian cũng chỉ đủ cho thêm một người nữa ở, thêm hai người là không biết phải ngủ ở chỗ nào.

Cũng bởi vì thế mà tiền thuê một tháng phi thường rẻ, số tiền hắn kiếm được bằng việc mở quán vào buổi tối mỗi ngày chỉ đủ cho hắn trả tiền thuê nhà cùng mua thức ăn, còn lại một chút thì để dành để ứng phó những trường hợp ngoài ý muốn.

Bởi vì ngày mai là có thể khai trương, nên Cái Bao Tuấn vô cùng cao hứng, lau dọn vệ sinh ba lần mới dừng lại, khi nhìn thấy A Cao chuẩn bị đi, mới vỗ vai của hắn một cái, nói: "Ngày mai nhớ đến đây ăn sớm một chút! Miễn phí!"

A Cao cũng không có hi vọng gì quá lớn, chỉ có thể nghĩ nếu khai trương mà thật sự không có khách thì mình liền dùng một ít tiền, mỗi ngày... thôi, đắt quá, cách mấy ngày lại qua ăn một bữa đi. Tưởng tượng đến số tiền mình tích tụ muốn bay đi, hắn liền không nhịn được mà đau thịt.

Cái Bao Tuấn vẫn còn trong trạng thái hưng phấn tất nhiên không thể chú ý đến sự dị thường của bạn tốt, ông rất tự tin với tay nghề của chủ nhân mình.

Tới ngày hôm sau, mấy người để Ngưu Ngưu và Tiểu Mao ở lại trong nhà, dù sao thì hai đứa chúng nó ở trong phòng cũng có thể chơi đến không có giới hạn, đem chúng nó ra ngoài mới là hạn chế sự tự do của l chúng nó, đến giờ ăn chỉ cần Cái Bao Tuấn mang thức ăn về cho chúng nó là được.

Bởi vì lưu lượng người qua lại thấp, nên dù ở chỗ có khai trương một quán ăn cũng chẳng thu hút được sự chú ý của ai cả, bàn ghế đều được lau vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ Cái Bao Tuấn đứng ở cửa, thì Thang Lâm và Tô Bảo Nhi đều đang hỗ trở trong phòng bếp.

Phòng bếp ở nơi này được thiết kế vô cùng xảo diệu, cho dù là từ bên trong hay từ bên ngoài đều có thể thấy nhìn thấy phía bên kia, mà nếu mở một cánh cửa sổ ra là mùi hương ở bên trong mùi hương lập tức có thể bay ra ngoài.

Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, Tô Đạt cũng không tính toán chuẩn bị quá nhiều món ăn, hiện tại tất cả mọi người còn đang đói bụng, vậy nên hắn muốn chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trước.

Cái Bao Tuấn không ngờ là người tới đầu tiên sẽ là A Cao, nhìn hắn giống như vừa mới rời giường xong sau đó liền rửa mặt chạy vội đến, dưới mắt có bọng mắt đen khá rõ ràng.

A Cao nhìn khắp nơi xung quanh, trong dự kiến không thấy khách hàng xa lạ nào cả, nhưng vẫn không nhịn được mà thất vọng, hắn cũng không mở miệng nói chuyện này, chỉ giống như hằng ngày chào hỏi bạn tốt.

Cái Bao Tuấn ôm vai A Cao dẫn hắn vào quán, cho hắn ngồi ở cái bàn gần cửa nhất, nói: "A Cao, dạo gần đây bởi vì giúp bọn anh mà cậu mệt lắm đúng không, Đại đương gia nhà anh nói, về sau nếu cậu muốn ăn cơm lúc nào cũng có thể tới tiệm của bọn anh, miễn phí."

A Cao vốn đang nhìn ngó bên ngoài xem có ai đi qua không, nghe được cậu này lập tức hoảng sợ, thụ sủng nhược kinh lắc đầu: "Không cần không cần, nguyên liệu nấu ăn của các anh đắt như vậy, cho một mình em ăn miễn phí thôi cũng có thể sụp tiệm, các anh cũng đừng hoang phí như vậy, dinh dưỡng cũng không đắt tiền."

Thang Lâm đang chuẩn bị đi tầng hầm lấy nguyên liệu nấu ăn vừa lúc đi qua, nói: "Anh Cao, nên nếm thử món ăn mà Tô thúc làm đã rồi nói sau, ít nhất thì hôm nay miễn phí, không thu tiền của anh."

A Cao biết tuy là nhóm người mà bạn tốt đang ở cùng này có thân phận không rõ ràng, nhưng đối xử với bạn tốt của mình khá tốt, bây giờ cảm thấy bạn tốt đi cùng bọn họ cũng là lựa chọn đúng đắn, vậy nên đành phải đồng ý, chống cằm chờ đợi.

Cho đến khi hắn ngửi được một cổ mùi hương vô cùng khó tả, vậy nên A Cao vốn chưa ăn sáng lập tức đói bụng, hắn ngửi ngửi một chút, mới biết thì ra nó xuất phát từ trong phòng bếp.

Nhìn người bạn tốt mặt không đổi sắc đứng ở cửa, A Cao nhỏ giọng hỏi: "Anh Tuấn, mùi hương này là do chủ nhân nhà anh làm sao? Sao lại có thể thơm như vậy?"

Cái Bao Tuấn nghe bạn tốt khen Tô Đạt, không nhịn được vui vẻ mà ngồi xuống nói chuyện với hắn: "Trù nghệ của đại đương gia nhà anh không phải tuyệt bình thường đâu, dù sao thì món ăn ngon nổi tiếng mà anh từng may mắn ăn được cũng không ngon được bằng một phần mười món ăn do đại đương gia nhà anh làm, nếu cậu không tin, thì đợi lát nữa nếm thử xem, bảo đảm có thể khiến cho cậu không nhịn được mà đến mỗi ngày."

Tuy rằng mùi hương này thực sự là rất thơm, rất dễ dàng gợi dục vọng ăn uống của con người, nhưng A Cao lại cảm thấy thơm được như vậy là bởi vì thả hương liệu.

Mỹ vị mà Cái Bao Tuấn đã nói, chắc cũng giống những quán ăn khác đi, tuy là cũng không tồi, nhưng buôn bán ở cái nơi này thì coi như là có cũng như không thôi.

Xuyên thấu qua cửa sổ thấy người đàn ông đang bận rộn ở bên trong, một người đàn ông đeo tạp dề lại làm hắn cảm thấy khá là xinh đẹp, nhưng khí chất trầm ổn phát ra từ trên người hắn lại làm người ta dễ dàng bỏ qua điểm này. Một thiếu niên và một đứa trẻ trong phòng bếp kia cũng vô cùng bận rộn, lại gần chỉ đang làm việc rửa nguyên liệu thôi.

Trong quá trình chờ đợi A Cao càng ngày càng đói hơn, vì dời đi lực chú ý mà hắn hỏi Cái Bao Tuấn: "Anh Tuấn, anh không vào hỗ trợ họ hả?"

Cái Bao Tuấn lắc đầu: "Có các thiếu gia giúp đỡ trong đó là đủ rồi, nếu có khách đến thì anh ở ngoài này đón khách mới tiện."

"Chỗ này thì làm sao mà có khách chứ, em nói thật nhé anh Tuấn, theo lời anh nói thì tay nghề cử chủ nhân nhà anh cũng không kém đúng chứ, cộng với cái mùi hương này, đi đến nơi có lưu lượng người qua lại nhiều thì càng dễ hấp dẫn khách hơn không phải sao." A Cao cảm thấy dù có nói sang chuyện khác cũng vô dụng, mùi hương kia vẫn luôn không tự chủ mà quấn quanh người hắn, thậm chí là càng ngày càng thơm, nếu không phải hắn nghiêm túc khắc chế bản thân, thì hắn đã chui vào phòng bếp nhìn xem rốt cuộc th Tô Đạt nấu cái gì mà lại mê người như vậy.

Thật ra thì Cái Bao Tuấn cũng từng nghĩ đến những lời A Cao nói, nhanh lại bị đánh bay đi rất nhanh, hắn nói cho A Cao nghe khả năng mà mình đã nghĩ đến: "Tay nghề của đại đương gia nhà anh đương nhiên là vô cùng tuyệt vời, cho dù là có đi đến đâu cũng nổi tiếng cả thôi, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một mình cậu ấy bận rộn, nếu như đi nơi có lưu lượng người cao thì không phải là quán sẽ chật ních sao? Làm gi còn thời gian ngồi nghỉ ngơi, ăn cơm nữa?"

A Cao nghe xong khóe miệng lập tức cứng đờ, bạn tốt của hắn cứ ba câu lại không quên khen chủ nhân của mình một lần, giống như một trung khuyển sống sờ sờ, hắn rõ ràng nhớ rõ trước kia anh Tuấn là người vô cùng chính trực mà.

Về phần Tô Đạt thì hắn vẫn mở phòng phát sóng trực tiếp ra như cũ, khi có rất nhiều người đã hỏi hắn vì sao lại đổi địa điểm phát sóng, hắn chậm chạp trả lời: "Mở một quán ăn nhỏ, tôi đang làm bữa sáng."

Không nghĩ tới câu trả lời này lập tức hấp dẫn được sự chú ý của Người lùn đoán tạo sư, dù sao thì ở chỗ hắn có quán ăn nào lại không có rượu đâu cơ chứ, hắn hỏi Tô Đạt: "Chủ bá chuẩn bị ủ rượu rồi sao?"

Tô Đạt pha nước trái cây xong rồi mới hồi phục bình luận này: "Chuẩn bị, nhưng tôi cần thời gian nửa tháng, sau khi xong sẽ thông báo với mọi người."

Có rất nhiều loại rượu có thể ủ xong sau một tháng, cho dù rượu gạo hay là các loại rượu trái cây đều được. Tô Đạt đã từng may mắn ủ thành công một bình rượu lâu năm, hương vị càng đậm thì mùi càng thơi, đáng tiếc là thời gian tiêu phí quá nhiều, cũng có rất nhiều điều phải bận tâm trong quá trình ủ, vậy nên từ đó hắn vẫn chưa làm lại lần thứ hai.

Cho dù như vậy, thì rượu của Tô Đạt vẫn rất được hoan nghênh, thế nhưng hắn vẫn luôn có cái quy củ là ở trong tiệm chỉ được uống nửa bình rượu, trên nửa bình thì chỉ có thể mua mang về.

Hắn thật sự không muốn giao tiếp với mấy con ma men, tuy cũng có người ba ly liền say, nhưng đó chỉ là số ít, đa số người ba ly chỉ đỏ mặt thôi, vẫn còn có lý trí.

Biết được tin tức này, cho dù có là người chưa từng uống rượu cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, vậy nên quyết định tàng trữ tích phân và linh bảo để nếm thử một lần.

Một người có ID là Đội phó đội thợ săn, chính là người khi Tô Đạt còn ở Phế Khu đã nhắc nhở hắn lúc Viêm Địa Điểu nở ra không thể hỗ trợ, hắn cũng yêu thích rượi giống như Người lùn đoán tạo sư.

Vừa nghe nói Tô Đạt muốn ủ rượu, Đội phó đội thợ xem xét lại tích phân của một chút, khi phát hiện chỉ cần không đi mua sắm các loại vũ khí khác là đủ, lập tức liền phát một bình luận hài hước ở phòng phát sóng trực tiếp: "Vì mua sắm đồ vật của chủ bá mà ta giống như đã từ bỏ nghề thợ săn."

Có lẽ bởi vì hai bên là thiên địch, nên Vương tử Huyết tộc không thích hắn một tý nào cả, vừa cười lạnh vừa trào phúng hắn: "Đã nghèo thì không cần phải khoe khoang."

Đội phó đội thợ săn không thèm để ý đến lời trào phúng của Vương tử Huyết tộc, quỷ hút máu hắn giết luôn là đám cả ngày chỉ biết đi giết hại con người, con quỷ hút máu này cũng không hút máu người vậy nên cũng không cần phải để ý đến.

Trong số đồ làm bếp đã mua có cả công cụ say bột, Tô Đạt để cho Tô Bảo Nhi có sức khoẻ lớn đêm lúa mạch say thành bột, đôi lúc lại chỉ đạo một chút. Công việc này cũng không cần kỹ thuật, chỉ cần có thể đem lúa mạch say thật nhuyễn là được. Chất lượng của số lúa mạch này cũng không tệ, chắc là cũng phải trải qua sự tính toán công phu mới trồng ra được, hơn nữa thủ nghệ của hắn cũng đủ để vùi lấp những mặt thiếu hụt khác.

Sau khi say bột mì xong, Tô Đạt mới bắt đầu nhào bột, vì để cho bột mì dai, hắn không ngừng không nghỉ mà nhào nặn, làm cho cục bột trở nên bóng loáng tinh tế.

Sau đó đương nhiên là phải đến công đoạn tạo sợi mỳ, thân là một đầu bếp xuất sắc Tô Đạt tất nhiên có biện pháp làm cho công đoạn này vừa đỡ tốn thời gian mà vẫn giữ được mùi vị hắn mong muốn.

Quá trình kéo mỳ yêu cầu Tô Đạt phải không ngừng không nghỉ mà kéo sợi và chụp đánh, tốt nhất là càng dài càng tốt, có thể làm cho trong một chén mỳ mà không có sợi mỳ của cục bột thứ hai.

Tiếng bột rung động "đương đương đương" đánh vào trên mặt thớt, thế nhưng lại có một chút cảm giác tiết tấu khá là dễ nghe. Bên ngoài, Cái Bao Tuấn uống một ly nước đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, kỳ thật mỗi một lần chờ đợi đều là sự hạnh phúc vô cùng dày vò, đói bụng liền uống một chút nước, cứ như vậy tới giờ ăn cơm sẽ không bởi vì quá no mà nhét không nổi nữa.

A Cao nhìn chén nước trước mắt mình, nuốt nuốt nước miếng, cũng hung hăng mà uống một ly.

Kéo bột thành mỳ xong, thì đã có thể bắt đầu nấu mì. Sau khi Tô Đạt bỏ mỳ vào nước đã sôi trào, mới dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn khác, trong đó tất nhiên là không thể thiếu ớt cay, hành tỏi, hương liệu, và rau xanh.

Bát mì này tên là mì dầu, cho nên cũng không phải cho nước giống như những loại mì khác, mà là sau khi vớt mì vào bát thì dải các loại nguyên liệu ăn kèm lên, sau đó thì trực tiếp dưới dầu lên trên đó, "tư lạp" một tiếng, mùi hương sẽ lập tức lan toả đến mộ ngóc ngách.

Cái Bao Tuấn ngồi bên ngoài xoa xoa khoé miệng thiếu chút nữa thì chảy nước miếng ra, A Cao nhìn thấy vậy mới phát hiện nước miếng của mình hình như cũng chảy ra rồi, ngửi được cái mùi này nên bây giờ hắn cảm thấy phải ăn bữa cơm này, nếu như hôm nay có thể ăn một bữa, thì dù cho những ngày sau không được ăn nữa thì hắn cũng thỏa mãn rồi.

Trùng hợp có một thanh niên mặc bộ quần áo đang là trào lưu dẫn bạn gái đi qua chỗ này, cậu ta oán trách nói: "Không phải là đã cho em thẻ rồi sao? Tại sao phải bắt anh sáng sớm đi dạo cùng em hả? Dạo này anh bận lắm."

Bạn gái được cậu ta ôm ở trong lòng ngực có dáng người trước nở sau cong, quần áo ăn mặc có chút hở hang, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm gần như là hoàn mỹ, chỉ thấy cô gái chu đôi môi đáng yêu lại không mất đi vẻ ma mị nói: "Chị em tốt của em buổi tối muốn lại chỗ em rồi, vậy nên bây giờ anh phải đi dạo cùng với em một chút thôi mà. Mỗi lần tới tìm em đều là lăn giường, em cũng rất muốn cùng anh làm việc khác chứ bộ."

Thanh niên nhéo khuôn mặt của bạn gái, hoài nghi hỏi: "Lúc trước không phải chính em nói làm bạn gái của anh chỉ là vì tiền thôi sao? Sao bây giờ lại muốn nói chuyện tình cảm với anh rồi?"

Bạn gái vốn đang muốn nói sang chuyện khác thì bỗng nhiên lại bị thanh niên cướp lời. Thanh niên dùng mũi ngửi ngửi: "Mùi hương từ nơi nào bay tới? Ở gần đây có mở quán ăn sao?"

Nếu chỉ là quán ăn bình thường, thì cậu ta khinh thường đi liếc một cái, nhưng cái mùi thơm này lại lập tức khơi gợi lên cơn đói của cậu ta, rõ ràng mới nãy trợ lý đã mua điểm tâm từ khách sạn Trân Vị mua cho cậu ta ăn rồi, bây giờ không thể đói bụng được.

Bạn gái đang ôm cánh tay của cậu ta cũng ngửi ngửi, có lẽ là do cách xa quá nên chưa ngửi được, cô gái nhăn đôi lông mày lá liễu đẹp đẽ lại hỏi: "Nơi nào làm gì có mùi hương nào, không phải là anh đói bụng đến sinh ảo giác rồi chứ?"

Thanh niên chỉ muốn biết mùi hương này rốt cuộc là cái gì, vậy nên liền lôi kéo người bạn gái không tình nguyện nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đi đi đi, cùng anh đi xem trước, xong việc liền đi chơi với em."

Bạn gái vừa nghe, khuôn mặt liền lộ rõ sự vui vẻ, vội vàng chạy chậm đuổi theo đáp ứng: "Được, đây chính là do anh nói đó."

Mà xa xa ở phía trước, bên trong Tiệm cơm Tô thị, Thang Lâm bưng mâm đi ra, trên mâm có hai bát mỳ, mùi hương nồng đậm được toả ra từ nơi đó. Cái Bao Tuấn đã sớm nắm chiếc đũa vào trong tay, không đợi Thang Lâm bước về trước mặt liền vội vàng tự mình bê về.

Vốn còn đang kìm lòng chờ đợi A Cao cũng nhịn không được mà đứng lên, đỏ mặt bưng bát mỳ của mình, nhẹ giọng hướng Thang Lâm nói cảm tạ: "Cảm ơn."

Khoé miệng Thang Lâm giương lên: "Không có gì, hai người cứ ăn trước đi, chú Tô và chúng ta sẽ ra ngay thôi."

Mới vừa rứt lời thì đã có một nam một nữ đẩy cửa xông vào, người nữ vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm xem rốt cuộc thì mùi hương mê người này rốt cuộc là truyền ra từ đâu.

Mà vẻ mặt của người thanh niên lại vô cùng hưng phấn, hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi: "Nơi này là quán cơm sao? Đây là mùi hương của cái gì? Các ngươi đang ăn cái gì?"

Mỹ nữ đứng ở bên cạnh thanh niên nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói ở bên tai thanh niên: "Hình như bọn họ đang ăn cái bát đỏ trắng kia, còn có một chút xanh, mùi hương cũng được toả ra từ cái bát đó."

Thanh niên buông cái tay đang lôi kéo tay của bạn gái ra, vội vàng đi vào, chỉ vào cái bát trước mặt Cái Bao Tuấn rồi nói với Thang Lâm: "Tôi muốn gọi cái này! Một bát! Không, hai bát!"

Cái Bao Tuấn ngây ngẩn cả người, ông chỉ đang chuẩn bị ăn, thì đã có một vị khách vội vã chạy vào, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu ta giống như chẳng thèm quan tâm xem có ai đón tiếp mình hay không. Cho nên rốt cuộc là ông nên tiếp tục ngồi hai là đứng lên tiếp khách đây? Mỹ thực ở trước mắt, ông có chút do dự.

Thang Lâm ôm khay bê đồ ăn vào trong ngực, nói với Cái Bao Tuấn: "Chú Cái, chú cứ ăn đi, để cháu tiếp khách là được rồi."

Lúc này Cái Bao Tuấn mới yên tâm, mà A Cao chậm chạp không động đũa nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thang Lâm đang nói chuyện với hai vị khách hàng kia, hắn vươn người hỏi bạn tốt: "Phải ăn cái này như thế nào vậy? Trước kia em chưa từng ăn loại đồ ăn này."

Cái Bao Tuấn không nhịn được cười một tiếng, ông đẩy bát mì dầu đã trộn xong của mình đến trước mặt hảo bát A Cao, còn mình thì lấy cái bát trước mặt A Cao ăn.

A Cao ăn một miếng,lập tức hút vào một hơi, cay quá! Nhưng ăn rất ngon! Sợi mì vừa ngon lại vừa mềm mại, trộn lẫn với ớt cay và các loại hương liệu khác, có thể nói là đã đem hương vị nhắc tới một cảnh giới nhất định! Cho dù có là dinh dưỡng tề ngon nhất cũng không bằng một phần của chén mì này!

Mùi hương lan toả ra bốn phía, nhìn hai người bàn bên cạnh ăn đến mồ hôi ướt đẫm, thanh niên liền nuốt nuốt nước miếng, cậu ta nghe thấy bạn gái ngồi bên cạnh khẽ meo meo thủ thỉ ở bên tai: "Hình như ăn rất ngon, nhưng sao lại đưa đồ ăn chậm vậy chứ, mãi vẫn chưa lên." Rõ ràng ở các quán cơm khác, khách nhân chỉ cần gọi món một cái, là đồ ăn đã được mang lên ngay lập tức.

Đúng lúc này, Thang Lâm bê bốn ly nước trái cây ra, trong đó có hai ly là cho hai vị khách này.

Thang Lâm trước tiên đặt hai cốc ở trên bàn của A Cao đang rất cay mà vẫn không dừng được, mới đi qua bàn bên cạnh, đặt cốc nước trái cây có nhan sắc tươi xuống bàn, nói: "Chủ quán đã nói, bởi vì hai người là các vị khách đầu tiên của quán ăn, cho nên này chúng tôi đưa tặng hai ly đồ uống này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play