Trời vừa mới sáng, Tô Đạt đã tỉnh ngủ. Hắn mới tỉnh không được bao lâu, thì Cái Bao Tuấn cũng cầm theo một cái khăn đi ra từ phòng ngủ, ông thấy Tô Bảo Nhi vẫn chưa có động tĩnh gì thì rất lo lắng, nhưng lại nhìn biểu tình bình đạm của Tô Đạt lại làm ông an tâm hơn rất nhiều.

Ông nhỏ giọng nói một câu: "Chào buổi sáng, đại đương gia." Rồi đi đến nhà tắm rửa mặt.

Ngay lúc này, Ngưu Ngưu cùng Tiểu cũng đã tỉnh, hai đứa một trước một sau đi vào nhà tắm để Cái Bao Tuấn giúp chúng nó rửa thân thể sạch sẽ.

Tô Đạt mới vừa mới dọn dẹp sô pha cùng quần áo xong thì lúc này Tô Bảo Nhi cũng trùng hợp mà mở mắt, trước tiên bé đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồi mới lại nhìn Tô Đạt, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chú ơi, anh Lâm và mọi người đâu rồi?"

Tô Đạt khoa tay múa chân giải thích: "Cháu đã tu luyện một buổi tối rồi, bây giờ Thang Lâm còn chưa rời giường."

Thang Lâm còn ở trong phòng ngủ thật ra đã ngồi dậy dụi mắt, cậu vừa nhớ đến Tô Đạt và Tô Bảo Nhi còn đang ngồi ở bên ngoài, liền gấp gáp chạy ra ngoài, quên luôn cả việc gấp chăn: "Chú Tô, Bảo Nhi sao rồi? Em ấy tỉnh lại chưa?"

Còn không chờ được đáp án của Tô Đạt, Tô Bảo Nhi đã quay đầu lại, vẻ mặt khó mà tin nổi hỏi: "Cháu đã tu luyện lâu như vậy rồi ư? Chú có phải vẫn luôn chờ cháu ở chỗ này không?"

Thang Lâm sửng sốt một lúc, cậu gật đầu rồi lại gãi đầu: "Thật ra anh và cùng chú Tuấn cũng rất lo cho em, muốn thay phiên chăm sóc em, nhưng chú Tô lại không cho, sau đó ai ngờ được là anh vừa vào phòng ngủ nhắm mắt một cái, liền ngủ một mạch tới sáng."

Hốc mắt Tô Bảo Nhi lập tức ửng đỏ, bé trộm nắm lấy ống tay áo Tô Đạt: "Chú ơi, vì cháu mà cả đêm qua chú không ngủ sao?"

Tô Đạt buồn cười, sờ sờ đầu tóc nhu thuận của bé, lại chạm chạm khuôn mặt bé, làm xong mới ngồi xổm xuống nói với bé: "Đồ ngốc, sao chú có thể không có ngủ được, chú chỉ đợi cho bọn họ chở về phòng mình liền đi ngủ, bởi vì chú tin tưởng cháu sẽ không sao cả."

Xem xong động tác của Tô Đạt Tô Bảo Nhi liền biết mình hiểu lầm, bé ngượng ngùng mà chớp đôi mắt, cũng nhịn không được mà cười sau đó lao thằng vào lòng ngực hắn.

Cái Bao Tuấn đã tắm rửa sạch sẽ cho Ngưu Ngưu và Tiểu Mao cũng đi ra từ nhà tắm, ông nói: "Mọi người đang thảo luận cái gì vậy? Tiểu thiếu gia Bảo Nhi tỉnh rồi sao?"

Tô Đạt gật đầu, Tô Bảo Nhi cũng ngoan ngoãn rời khỏi lòng ngực của hắn, bé cảm kích nói: "Cảm ơn chú Tuấn, cảm ơn anh Lâm, em ổn rồi, không có chuyện gì đâu."

Nghe thấy chính Tô Bảo Nhi xác nhận mọi thứ đều ổn, Cái Bao Tuấn và Thang Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng quên mất phải hỏi bé những điều đã học được sau cả một buổi tối.

Tô Đạt không cần những điều này thế nhưng vẫn nhớ rõ ràng, dù sao thì hắn đã quyết định dạy cho ba người quyển sách này, thì không thể chỉ lưu ý một mình Tô Bảo Nhi mà quên hai người khác.

Chỉ là bây giờ không phải lúc để nghiên cứu chuyện này, hắn khoa tay múa chân biểu thị: "Nấu cơm ăn cơm trước, sau khi ăn xong thì mọi người tiếp tục cùng nhau nghiên cứu quyển "Luyện thể thuật sơ cấp" này sau vẫn được, Bảo Nhi phải nhớ kĩ những điều tối hôm qua cháu hiểu được, không được quên mất."

"Được!" Tô Bảo Nhi thận trọng gật đầu: "Cháu nhất định sẽ ghi nhớ thật kĩ càng, sau đó nói tất cả chúng cho anh Lâm và chú Tuấn!"

Tô Đạt khen thưởng bằng việc xoa đầu của bé, lần này Tô Bảo Nhi giống như có chút thẹn thùng.

Bữa sáng phức tạp giống như bữa tối, hắn chỉ cần ở trong phòng bếp nửa giờ, liền làm ra các loại món ăn ngon, tất cả chúng đều là món ăn có chút thanh đạm, một bữa sáng không nhiều dầu mỡ, nhưng hương vị vẫn tuyệt đỉnh, chỉ cần nhìn ba người kia ăn đến thỏa mãn là biết.

Sau khi ăn bữa sáng xong, không thích hợp hoạt động ngay, nghỉ ngơi nửa tiếng xong bọn họ mới bắt đầu thảo luận với nhau.

Tô Bảo Nhi phải mất nửa tiếng mới nhớ lại toàn bộ những gì mình trải qua tối hôm qua, sau đó còn phải tổng kết một lúc mới bắt đầu nói. Câu từ của trẻ nhỏ còn rất non nớt, hình dung cũng không rõ ràng được như người lớn, mà càng có vẻ sinh động hơn.

Khi nói đến việc bản thân giống như bị nước bao bọc lấy thì Tô Bảo Nhi còn cố tình khoa chân múa tay vài cái, miêu tả thật nhiều cảm giác mỹ diệu này.

Cái Bao Tuấn và Thang Lâm nhìn liếc nhau một cái, cùng suy tư một lát.

Thang Lâm mở lời trước: "Chú Tô, cháu sẽ thử trước, nếu lát nữa có gì không thích hợp thì chú đánh thức cháu."

Tô Đạt gật đầu, Thang Lâm liền ngồi xuống nơi mà ngày hôm qua Tô Bảo Nhi tu luyện, cậu hít sâu một hơi, cảm thụ một cổ khí bị mình hít vào trong bụng rồi chìm xuống, cũng không biết có phải vấn đề về tâm lý hay không mà cậu cũng cảm nhận được một luồng hơi nóng phát ra từ đan điền giống như Bảo Nhi đã nói.

Có lẽ là do không suy nghĩ bất cứ thứ gì, cậu không còn biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thật giống như mới trôi qua mười giây, lại giống như đã qua nhiều giờ.

Nhưng thực ra là mới gần hai mươi phút thôi, Tô Đạt đã phát hiện người Thang Lâm đang toả ra một sợi sương mù, rất nhỏ, cũng không nhiều bằng Bảo Nhi ngày hôm qua, nhưng chúng lại đang phát triển lên, xem ra cậu ngưng thần thành công.

Đợi một lúc sau, trong lòng Cái Bao Tuấn cũng biết là Thang Lâm có khả năng đã thành công, những ông vẫn muốn xác nhận lại một lần, ông hỏi Tô Đạt: "Đại đương gia, tình huống của Thang thiếu gia bây giờ có phải đã giống với tình huống của Tiểu thiếu gia Bảo Nhi rồi phải không?"

Tô Đạt gật đầu, Tô Bảo Nhi kinh ngạc há to miệng, nói thầm: "Nguyên lai tối hôm qua cháu như thế này sao, hình như cũng chẳng có gì biến hóa cả."

Cái Bao Tuấn thiệt tình vui vẻ vì hai người, ông cảm thán nói: "Thiên phú của tiểu thiếu gia Bảo Nhi và Thang thiếu gia thật tốt, nhất định là hai người họ về sau sẽ càng mạnh hơn nữa." Ông lại cảm thấy quyết định nhận Tô Đạt làm chủ nhân của mình là một lựa chọn chính xác.

Qua nửa giờ nữa, Tô Đạt xác định Thang Lâm sẽ không xẩy ra vấn đề gì, mới bảo Cái Bao Tuấn thử ngưng thần mấy lần nữa, tiếc là dù đã thử nhiều lần vẫn không thành công. Thử cho đến chiều, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh lại, mấy người còn lại vì phải ăn cơm chiều mới dừng tu luyện lại.

Tuy rằng Cái Bao Tuấn rất mất mát, nhưng vẫn chấp nhận số phận, dù sao thì thiên phú của mỗi người một khác, quyển sách này tuy là tốt, nhưng không học được lại cố tình không buông ta cũng chẳng được gì.

Có lẽ là vì bù đắp cho những vất vả của mọi người, bữa tối hôm nay Tô Đạt làm còn phong phú hơn so với tối qua rất nhiều.

Thịt viên nóng hầm hập, lớn bằng một nắm tay trẻ con, bên ngoài còn được bao bọc bởi một tầng da bao mỏng, xuyên qua nó có thể loáng thoáng thấy thịt ngon mê người bên trong. Cắn một cái là nước sốt sẽ tràn ra, trong miệng sẽ tràn đầy mùi vị thịt ngon lành.

Khi làm món này, vì không thích dùng bất cứ công cụ công nghệ cao nào, nên Tô Đạt phải tự mình băm nó không ngừng nghỉ. Tuy nó thì có vẻ đơn giản, nhưng vì mùi vị của thịt viên, mà chỉ riêng băm nhuyễn thịt thôi mà hắn đã mất nửa giờ không nghỉ tay.

Nhưng dù sao thì động tác của Tô Đạt rất nhanh, khống chế lực đạo cũng tốt, tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng cũng chẳng tốn bao nhiều thời gian liền hoàn thành.

Vì Tô Đạt muốn giữ lại càng nhiều nước sốt ở bên trong thịt viên càng tốt, nên chỉ đành dùng bột linh cốc trộn với thuỷ rồi cà mỏng để bao lấy thịt viên, làm vậy không những có thể giữ lại nước sốt của thịt, còn có thể thêm mùi hương của linh cốc vào thịt viên.

Trong quá trình nấu, vì phòng ngừa hiện tượng thịt vỡ nát ra, động tác của Tô Đạt lại phải nhanh hơn nữa, không được thả lỏng một giây nào, quá trình thêm gia vị không phải trăm lần cũng phải có mấy chục lần, cũng chỉ vì muốn hương vị biến hoá nhiều lần, nên phải thêm nhiều lần một ít.

Về điểm này thì đố làm bết có công nghệ cao đến mấy cũng không làm được.

Chỉ cần nhìn tình huống hiện tại của Tô Bảo Nhi là biết món thịt viên này ăn ngon thế nào. Một tay của bé đang cầm một đôi đũa, một nửa viên thịt đang được kẹp bởi đôi đũa này, tất nhiên là vì kích cỡ thị viên quá lớn nên không thể ăn hết trong một miếng, nên chia làm vài phần để ăn. Mà bởi vì thịt viên có quá nhiều nước sốt, để phòng ngừa nước sốt rơi ra, một bàn tay khác của bé cũng đang bận rộn che miệng lại, sau khi vất vả nuốt hết thịt trong mồm xuống, bé hàm hồ nói: "Ăn quá ngon, cháu suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi mất rồi."

Tô Đạt lắc đầu, ý muốn bảo bé hãy ăn từ từ lại, thịt viên còn rất nhiều ở trên bàn, hơn nữa do Thang Lâm cũng không có ăn, sẽ còn có dư rất nhiều.

Tuy rằng Tô Bảo Nhi đã gật đầu đáp ứng ngay lập tức, nhưng động tác cũng không có chậm lại một chút nào, giống như là bé không thể tự mình khống chế được vậy đấy.

Nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tô Bảo Nhi, thì Cái Bao Tuấn vốn bụng đã có chút nó cũng không kìm được mà nuốt nuốt nước miếng, ông lại gắp một viên thịt vào trong bát của mình, tiếp tục ăn.

Món thịt viên này ngay từ lúc ban đầu ăn vào cũng không có cảm thấy mặn, giống như là một tầng lại liên tiếp một tầng vậy, ăn đến miếng cuối cùng mới phát hiện ngọt ngào cùng đậm đà được hỗn hợp lại với nhau.

Cộng với cả nước sốt có hương vị nồng đậm, chỉ cần hít vào một hơi là có thể ngửi thấy ngay tức thì, lúc nó chảy ra ngoài miệng còn không kìm lòng được mà cảm thấy tiếc nuối mà liếm lại vào.

Rõ ràng là thịt đã được băm đến nhuyễn, lại không hề bị nát ra một chút nào, cắn một miếng là thấy thịt viên còn tinh tế hơn so với thịt bình thường một ít.

Nếu là nói món thịt viên này tràn ngập dụ hoặc, thì góp phần trong đó có đóng góp 1% của vẻ ngoài ngon mắt, còn 120% là thuộc về hương vị mê người. Cái loại tư vị này giống như là đang hợp tác để lấn chiếm đầu lưỡi vậy đó, viên nào cũng ăn ngon như nhau, càng ăn càng không dừng được.

Đến cả Ngưu Ngưu phần lớn chỉ thích ăn chay cũng ăn nhiều hơn so với bình thường rất nhiều, chỉ cần vậy là có thể thấy được mùi vị này hoàn toàn không phân biệt khẩu vị.

Đây là lần đầu tiên Tô Đạt làm món này sau khi vào thế giới này, bởi vì quá trình rất kì công, chỉ cần sơ sẩy một chút là thất bại cả nồi, cho nên hắn vẫn chưa làm bao giờ.

Nhưng vì thời gian hôm nay còn dư giả, đồ làm bếp cũng có gần hết rồi, vậy nên nghĩ tới một cái, liền bất tri bất giác mà chuẩn bị toàn bộ nguyên liệu và gia vị xong rồi.

Hắn biết Tô Bảo Nhi có chút kén ăn, lại không ngờ là cái món thịt viên này lại may mắn như vậy. Không chỉ mình Tô Bảo Nhi mà ngay cả Cái Bao Tuấn, Ngưu Ngưu, Tiểu Mao và Hoa Hoa cũng thích.

Đặc biệt là Hoa Hoa, nó đã ăn nguyên cả một cái, vậy nên bây giờ đã biết thành một quả bóng tròn trịa nằm ở trên bàn không thể động đậy được nữa rồi, chỉ cần nhìn là biết đã bị ăn đến căng ra rồi.

Lại nghĩ đến đám người xem tham ăn của phòng phát sóng trực tiếp đám kia, chỉ cần có thành phẩm là như phát điên định kì vậy đó, có mấy người trong đó sau khi ăn xong còn bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về quá trình ăn cùng cảm tưởng, số lượng từ viết ra có thể đem đi in sách giáo khoa văn được luôn rồi.

Tính một cái, tất cả mọi người đều nói ăn ngon tựa như lên trời luôn rồi, có người văn phong khá hay, có người lại dở tệ, làm cho người nhìn lúc hiểu lúc không.

Xem ra lần sau phải chuẩn bị nhiều thêm mấy viên thịt, để đám người kia có thể nếm thử món mới.

Tô Đạt vừa nghĩ đến đó, từ phòng khách đã truyền đến tiếng của một cái đói bụng đang kêu vang, to đến mức ngay cả Cái Bao Tuấn và Tô Bảo Nhi đang vùi đầu ăn cơm cũng nghe được.

Hai người quay đầu nhìn Thang Lâm vẫn còn đang ngưng thần tu luyện, khoé miệng Tô Bảo Nhi hãy còn đang dính chút nước sốt, nhìn một cái là biết bé chăm chú ăn đến không kịp lau. Mà món ăn có thể làm bé ăn vội vã như vậy cũng chỉ có thể là ăn quá ngon đi rồi.

Thang Lâm không hề biết bản thân đã ngồi ở chỗ này ngưng thần bao lâu, chỉ biết là bụng đã đói đến mức chân mềm ra rồi.

Hơn nữa trong nhà chỗ nào cũng tràn ngập hương thơm của đồ ăn, vô cùn dụ hoặc, cậu thiếu chút nữa là không thể tĩnh tâm nữa rồi, lỗ tai chỉ toàn nghe thấy tiếng bụng đói kêu to thành tiếng.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Hôm nay nhà Ca có việc buồn, tuy đã cố gắng tập chung nhưng vẫn không thể để toàn tâm toàn sức vào edit được, nên chap này có gì sai sót thì mong mọi người bỏ quá cho Ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play