Tốc độ của xúc tu nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, ngoài việc né tránh còn phải chém bớt, Tô Đạt tốn không ít thời gian mới có thể tiếp cận bản thể của xúc tu.
Rất cao, chắc cũng phải tới ba đến bốn mét, xúc tu màu xanh lục mọc ra từ gốc cây, trên đầu là hình tròn rộng tới một mét, thỉnh thoảng nó sẽ lộ ra hàm răng sắc bén rất lớn, bên trong còn có mùi tanh hôi khó có thể hìnb dung, còn có thể thấy được mấy thứ linh tinh như máu thịt.
Thứ như vậy hoàn toàn bại lộ trong phòng phát sóng trực tiếp, Đệ tử Huyền môn hoảng sợ: "Ăn thịt người? Đây là cái quái gì vậy?"
Tiểu yêu Tây Sơn nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể nói những gì mình biết: "Thứ này tuyệt đối không phải yêu quái, ta cảm thấy nó giống thứ chuyên ăn thịt người qua đường hơn."
Vương tử huyết tộc ồ một tiếng: "Thật là kinh tởm, cùng là lấy con người làm thức ăn, hiển nhiên huyết tộc của ta lại ưu nhã hơn nhiều."
Ma nhân đa số không nói mà chủ yếu tranh mua cười ha hả: "Thứ này có điểm giống ma tộc chúng ta, nhưng ma tộc chúng ta lớn lên khá giống nhân tộc, trước giờ chưa từng xuất hiện loại quái vật như này, chắc không phải là tạp giao chứ?"
Bình luận vẫn không ngừng thế nhưng lại không có đáp án mà Tô Đạt muốn, chỉ có thể tiếp tục chặt đứt xúc tu, dù sao về phương diện sức mạnh và sức chịu đựng Tô Đạt không hề thiếu.
Từng đoạn xúc tu liên tục tấn công Tô Đạt muốn ngăn cản hắn tới gần nhưng đều bị chém đứt, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều cảm thấy quá trình này thật khiến người ta phập phồng lo sợ.
Người lùn Đoán tạo sư dáng người nhỏ nhắn không khỏi run cầm cập: "Ta cho rằng chủ bá chỉ làm mỹ thực, hóa ra nghề phụ còn có cả đánh quái thú sao?"
Đệ tử Huyền môn ngồi cắn linh thạch trong động phủ, trái tim kinh hãi nhảy nhót tưng bừng theo hành vi mạo hiểm của Tô Đạt: "Trước kia ta cũng cho là thế, đây rõ ràng là chủ bá có thể dựa vào sức mạnh để chinh phục fan."
Hơn nữa, hắn quan sát phòng phát trực tiếp của Tô Đạt lâu rồi, có thể coi như thuộc nhóm lâu nhất, biết được thế giới bên kia của Tô Đạt không có linh khí, có thể dựa vào linh khí tu luyện giống thế giới của mình.
Nhưng hiện tại thực lực của Tô Đạt đã không phân cao thấp với sư muội hắn, ngẫm lại thấy khủng bố dữ dội cỡ nào.
Làm cho Đệ tử Huyền môn chú ý chính là Tô Đạt đang không ngừng mạnh lên, quá trình mạnh lên cực kì rõ ràng, dùng cơ thể của phàm nhân để trở nên mạnh mẽ, rất ít người tu chân có thể làm được điều này.
Đừng nhìn tu chân giả có thể phi thiên độn thổ nhưng thời gian phải bỏ ra tu luyện lại là mấy trăm hơn một nghìn năm, nửa đường có gì bất thường là lập tức thân tử đạo tiêu [người thì chết, con đường tu luyện tiêu tan], huống chi mỗi giai đoạn đều gặp phải khảo nghiệm của lôi kiếp thiên đạo.
Tô Đạt vẫn tiếp tục tấn công, đám Thang Lâm ở ngoài xa không dám tới gần, e ngại nếu lỗ mãng sẽ trở thành gánh nặng cho đối phương, dù nôn nóng khó nhịn nhưng lại không thể làm gì.
Ngay lúc này, Ma đạo sư Morrison nói: "Đây là nụ hoa lân ruồi, nó ăn thịt cả người lẫn động vật, trên răng có kịch độc, nên dù không bị ăn mất nhưng nếu bị cắn trúng thì sẽ bị phát độc rồi tử vong, bệnh trạng khi trúng độc là nhìn thấy ảo giác, tinh thần thác loạn, thời gian ủ bệnh ngắn nhất là ba giờ, dài nhất là ba ngày."
Đệ tử Huyền môn vẫn luôn chú ý phần bình luận, thấy vậy vội kêu lên: "Sao ngươi không nói sớm! Chủ bá, mau xem phần bình luận của Morrison."
Morrison bất đắc dĩ nói: "Vừa vào mới thấy thôi, chủ bá cẩn thận đừng để nó cắn phải, chém xúc tu là vô ích, nó có công năng tái sinh."
Tô Đạt khẽ gật đầu, thở dốc một hơi rồi nhảy lên các xúc tu trên không trung, trực diện chém đứt mấy cái xúc tu ngăn trở bên dưới, mở ra một lối đi.
Tiểu yêu Tây Sơn cả kinh nói: "Lợi hại! Kỹ thuật xắt rau của chủ bá ngày càng tiến bộ, nhưng có ai nhớ lúc chủ bá xắt rau cũng dùng yêu đao này không?"
Đệ tử Huyền môn khóc lóc kể lể: "Xin đừng nói nữa! Ta có thể vờ như không biết! QAQ"
Rất nhanh số comment này đã bị đẩy xuống, có lẽ là đại bộ phần đều không phải người thường, sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng đến.
Khi sắp tiếp cận phần đầu, nụ hoa lân ruồi bỗng nhiên ngẩng đầu mở rộng cái miệng đầm đìa máu tươi. Tô Đạt xoay người rời đi, vung tay một cái, mũi đao bổ vào khóe miệng nó tạo ra vết thương nhỏ.
Bản thân Tô Đạt thấy chẳng sao vì hắn đã lường trước được sẽ không đơn giản như vậy, nhưng những người xem trong phòng trực tuyến lại bị hắn dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp người.
Vương tử Huyết tộc không rảnh để ưu nhã nữa, kêu to: "Đây là loại quái vật gì vậy? Sao lại có cảm giác như nó có trí tuệ?"
Ma nhân cảm thấy thủ pháp của Tô Đạt phi thường điêu luyện, không khỏi chủ động học theo nhưng thử hai lần đều thấy không ổn, rốt cục nhịn không được phải bình luận hỏi: "Chủ bá tu luyện công phu gì vậy? Thân pháp và thủ pháp đều thật vi diệu!"
Vương tử Huyết tộc nhân cơ hội nói bậy: "Chắc là bản năng sinh tồn của nhân loại. Nghe nói thần kinh trên người nhân loại sẽ tùy theo nhân loại tới gần cái chết mà tự chủ tìm cách sống sót, có lẽ chủ bá có loại năng lực này?"
Đệ tử Huyền môn nhìn bon họ bàn tán loạn tùng phèo, hận không thể một mồi lửa châm rụi mấy kẻ này. Tu chân giả bọn họ cũng là người, thậm chí thuộc lọai cao cấp trong nhân loại nhưng không hề có một ai biến thái được như Tô Đạt. Không phải nói Tô Đạt mạnh cỡ nào mà là tốc độ mạnh lên của Tô Đạt thực sự quá nhanh!
Trong lúc bọn họ đang bàn luận, Tô Đạt đã chém đao thứ hai về phía nụ hoa lân ruồi. Có lẽ là đã hiểu được cách nó hoạt động ra sao, lần này mức độ mạo hiểm của Tô Đạt giảm đi rất nhiều, thậm chí còn xuống tay nặng hơn. Nụ hoa lân ruồi chịu tổn thương lớn, bị chặt vỡ nửa cái đầu.
Vẫn còn thiếu một chút nữa, Tô Đạt nhảy lên cây, chém đứt xúc tu bám theo. Bởi vì lần này bị thương, nụ hoa lân ruồi dường như cố ý trốn tránh Tô Đạt, khiến hắn nhiều lần không tìm được cơ hội ra tay.
Tô Đạt không vội, nhưng khán giả nhìn ra được manh mối lại cuống lên.
"Thứ này muốn chạy, chủ bá đừng để nó chạy mất! Hiện tại! Thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó!"
"Ai chẳng biết là phải làm vậy, có giỏi thì ngươi lên đi!"
"Có gì đâu mà không được!"
"Đã bị chủ bá chém còn nửa cái mạng, tất nhiên là có thể"
"..."
Toàn bộ tâm trí Tô Đạt đã bị nụ hoa lân ruồi hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến cuộc hội thọai trong phần bình luận, Tô Đạt cầm chặt yêu đao dùng sức chém một nhát, ngay khi nó há to miệng thì bổ vào.
Có lẽ nụ hoa lân ruồi cũng không ngờ Tô Đạt lại thẳng tay chém vào mặt mình như vậy, nếu là hoàn hảo thì nó còn có thể đối phó, nhưng đầu bể một nửa rồi thì nó cũng chỉ có thể chờ một nửa còn lại nát nốt, xúc tu đang không ngừng múa may đã héo xuống, rũ rượi trên mặt đất không hề động đậy.
Cứ thế một nụ hoa lân ruồi đã giết chết bao nhiêu sinh linh đã bị tiêu diệt, Tô Đạt nặng nề hít một hơi thật sâu, hắn ít khi gặp được đối thủ nặng kí như vậy, lần đối đầu này đã giúp hắn hiểu ra một ít huyền cơ, trong cơ thể phảng phất như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Chú ý tới đồ vật rơi tán loạn trên mặt đất, Tô Đạt ngồi xổm xuống, dùng yêu đao đào toàn bộ rễ cây chôn sâu dưới đất lên, lấy được ba viên bi xanh xanh phát sáng lớn nhỏ khác nhau. Viên nhỏ nhất chỉ bằng ngón út, viên lớn nhất bằng cả ngón cái.
Ba viên này thoạt nhìn có vẻ không bình thường, màu sắc lại giống nụ hoa lân ruồi, không lẽ là của nó?
Ma đạo sư Morrison nhìn thấy ba viên này thì không giấu được vẻ hưng phấn, lúc bình luận cũng bị run rẩy: "Đó là hạt giống nụ hoa lân ruồi! Chủ bá có thể bán nó không? Ta chỉ cần một hạt!"
Ma nhân cũng thừa cơ hội này nói: "Ta không cần hạt giống, cái xác kia có thể bán cho ta không? Ta có thể dùng thứ tốt để trao đổi với chủ bá."
~~~~~~~~~~~~~~~
Miêu mỗ cho hay: Trẫm đang mắc chứng lười giai đoạn cuối, truyền thuốc!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT