Ma Nhân đã theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Tô Đạt, hơn nữa còn cố ý lấy lòng hắn, xem ra là thực sự muốn tiếp tục hợp tác lâu dài.

Click mở thương thành, quả nhiên Tô Đạt thấy Ma Nhân này đang tranh đoạt mấy chục viên trứng nhện, hơn nữa có vài quả trứng được hắn trả giá vô cùng cao.

Ban đầu Tô Đạt có suy tư một lúc, sau đó quyết định bắn năm quả cho hắn.

Khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp lập tức lướt liền xuất hiện bình luận của Ma Nhân: "Chủ bá thật nhỏ mọn, còn ghi thù, chỉ bán cho ta năm quả."

Ma Đạo Sư Morrison hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi chê thì có thể bán cho ta với giá gốc."

Ma Nhân lập tức im bặt, xem ra cũng rất luyến tiếc năm quả trứng nhện khó khăn lắm mới mua được.

Kỳ thật Ma Đạo Sư Morrison là người mua được trứng nhện nhất, tính sơ qua thì hiện giờ hắn ít nhất cũng sở hữu 30-40 quả, nhưng chỉ cần nhìn lời hắn nói thì chắc hẳn hắn còn muốn mua thêm vài quả nữa.

Sau khi bán ra rất nhiều trứng nhện, Tô Đạt lại nhìn chỉ còn 20-30 quả trứng nhện mới dừng lại, hiện tại đã đến giờ chuẩn bị đồ ăn cho tối nay.

Bởi vì còn ở bên ngoài, cho nên Tô Đạt chỉ làm vài món đồ ăn đơn giản.

Nhưng khi vô tình nhìn thấy Thang Lâm dựa vào cửa cửa động dạy chữ cho Tô Bảo Nhi thì Tô Đạt lại vào thương thành của phòng phát sóng trực tiếp, đồng ý dùng trứng nhện để đổi lấy đèn huỳnh quang của Ma Nhân.

Đèn huỳnh quang có màu xanh, nhưng khi chiếu ở chỗ tối thì cũng khá là sáng, hệ thống giới thiệu nó như thế này: Đèn huỳnh quang bình thường có khả năng chiếu sáng, ngoại trừ bị cố ý tiêu hao, nếu không loại đèn huỳnh quang này có thể tỏa sáng mãi mãi.

Tuy rằng Ma Nhân dùng một túi đèn huỳnh quang để đổi lấy trứng nhện, nhưng bên trong lại chỉ có năm sáu bóng đèn.

Ma Đạo Sư Morrison giống như lúc nào cũng chú ý giao dịch, vậy nên khi nhìn thấy Ma Nhân lại trao đổi được một quả trứng nhện thì lập tức trào phúng nói: "Quả nhiên Ma tộc là một loại sinh vật giảo hoạt, chỉ dùng đèn huỳnh quang hạ đẳng để mua một quả trứng nhện, làm một giao dịch quá có lời cho bản thân mà không sợ bị phong sát sao."

Tô Đạt nhìn thấy hai chữ phong sát, liền suy đoán cái phòng phát sóng trực tiếp này có người quản lý. Loại suy đoán này làm cho hắn biết cái phòng phát sóng trực tiếp này khẳng định không chỉ có một mình hắn làm chủ bá, hơn nữa người xem tuyết đối cũng không ít.

Nhưng chắc chắn là phải đạt được cái yêu cầu gì đó mới có thể xem được phát sóng trực tiếp của các chủ bá khác, chỉ cần ngẫm lại các điều kiện để hệ thống thăng thì Tô Đạt liền biết khả năng có hạn chế là cao vô cùng.

Tô Đạt trả lời ở phòng phát sóng trực tiếp: "Giao dịch lần này chỉ là do ta trùng hợp cần đồ vật gì đó để phát sáng, về sau ta chắc chắn sẽ không đồng ý giao dịch như vậy."

Dứt lời, hắn ném đèn huỳnh quang cho Thang Lâm, để nó không cần phải dựa vào cửa động mới có ánh sáng mà có thể dạy học ở trong hang động.

Tô Bảo Nhi cùng Thang Lâm đồng thanh nói cảm ơn.

Tô Đạt tiếp tục chế biến đồ ăn, tuy hôm nay chỉ có thịt bò làm món chính thế nhưng hắn lại có thể nấu vài món khẩu vị khác nhau, ví thử như củ cải ti thịt bò. Đầu tiên hắn đảo thịt mỡ để lấy dầu, có dầu thì Tô Đạt cũng không vội là món chính mà làm mấy cái bánh rán, làm cho hai đứa trẻ đang nghiêm túc học tập bị mùi hương hấp dẫn đến ăn.

Bởi vì củ cải là thực vật, nên nó có thể giảm bớt đi phần nào cảm giác mỡ màng của thịt bò xào với dầu, ăn vào không những sẽ không cảm thấy ngán, mà còn có thể làm người ta càng thêm thoả mãn khi ăn thịt bò, đây là món ăn mà bình thường Tô Đạt vô cùng thích.

Thấy còn phải một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm nên Tô Đạt lại làm một ít thịt bò khô, nhưng bởi vì mỗi người lại có khẩu vị khác nhau nên hắn lại làm hai loại khẩu vị khác nhau, một loại là thịt bò khô mật ong, còn một loại khác là thịt bò khô vị cay rát.

Do làm khá nhiều thịt bò khô, nên khi Tô Đạt cất chúng vào kho hàng thì lấy giao bán một ít thương thành, làm những người vẫn luôn theo dõi hắn làm đồ ăn cuống cuồng tranh đoạt thịt bò khô.

Tô Đạt lựa chọn mấy người có thứ hắn muốn giao dịch để bán, tốc độ giao dịch cũng vô cùng nhanh chóng.

Đại đa số thịt bò khô đều lọt vào cái túi nhỏ của Tô Bảo Nhi, khi không có việc gì làm thì bé sẽ lấy một miếng để ăn, rồi lại lấy mấy miếng đút cho Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao ăn.

Thang Lâm trước kia cũng chưa từng được ăn loại đồ ăn vặt này cũng không nhịn được mà ăn thêm vài miếng, thịt bò khô vô cùng thơm, cho dù là loại khẩu vị nào đều có thể làm cho người ăn thỏa mãn, thịt chất tuy không cứng nhưng lại rất dai và ngon, lúc nhai thì cái mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ hoặc là vị cay tê dại làm cho người ta vô cùng sung sướng.

Sau khi ăn vài miếng bò khô hai đứa trẻ liền không cưỡng lại được, làm cho Tô Đạt phải nhắc nhở bọn họ là sắp ăn cơm thì Thang Lâm cùng Tô Bảo Nhi mới có thể dừng lại.

Chúng thu gọn sách vở, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm.

Sau khi làm xong đồ ăn, Tô Đạt mới đóng phòng phát sóng trực tiếp lại, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cho dù là ai trong khi ăn đều không nói một lời nào. Cho đến khi tất cả mọi người đều đặt bát xuống, Thang Lâm mới mở miệng nói: "Chú Tô, chúng ta phải ở lại chỗ này mấy ngày?"

Trong khi thu thập bát đũa Tô Đạt ngước mắt nhìn hắn một cái.

Thang Lâm giải thích: "Ta chỉ là thấy nơi này cách cái máy bay kia không xa, chỉ muốn tìm một cơ hội đi nhìn xem có khả năng sửa chữa hay không thôi, nếu không có thể sửa chữa thì cũng có thể tìm xem bên trong cái máy bay đó có đồ vật nào hữu dụng hay không."

Tô Đạt nhìn thoáng qua Tô Bảo Nhi, mới hướng Thang Lâm gật đầu, cầm lấy tay của hắn rồi viết ở trong lòng bàn tay: "Tốt, ngày mai khi nào trời sáng chú sẽ đi với cháu, còn bây giờ thì trời đã tối rồi, ra ngoài không an toàn."

Thang Lâm toét miệng cười nói: "Cảm ơn chú Tô!"

Tô Đạt cũng cười một cái rồi lắc đầu, đưa bát đũa cho Thang Lâm để hắn đem đi rửa.

Ngoài trời giờ đã tối hẳn, để đề phòng những loài thú hoang khác chạy vào hang động nên Tô Đạt không tắt đống lửa, nhưng cũng để đề phòng đống lửa cháy quá lớn nên hắn đặt mấy tảng đá xung quanh nó.

Tuy có chăn cùng thảm được chế tác từ da thú mềm mại nhưng ngủ qua đêm ở hang động vẫn không thoải mãi được như ở nhà.

Không biết từ khi nào Thang Lâm đã sớm đem nơi ở tạm thời mà hắn cùng cùng những người khác xây dựng lên trở thành nhà, cho dù cái từ này đã xa cách hắn rất lâu rồi.

Một đêm tuy an tĩnh, nhưng vì nơi ngủ không quen thuộc làm mọi người thức dậy sớm hơn so bình thường, sau khi ăn cơm sáng, Tô Đạt và mọi người liền theo sau Thang Lâm đi về phía trước.

Thang Lâm vừa đi vừa giải thích: "Viên tinh thể màu đen mà cháu để lại ở trong phi cơ là Năng Lượng Thạch do mẹ của cháu tặng cho cháu, trong viên Năng Lượng Thạch đó có tới một nửa năng lượng còn chưa dùng xong, nên chỉ cần tìm được nó thì chắc chắn sẽ có việc dùng đến."

Tô Đạt lại nghe được một từ ngữ xa lạ, Năng Lượng Thạch? Xem ra hắn phải tìm một cơ hội có được một viên Năng Lượng Thạch để xem nó rốt cuộc là cái gì, có tác dụng gì.

Tuy rằng nơi này cách cái máy bay kia không xa, nhưng mấy người bọn họ vẫn mất tới hai giờ mới đi được đến nơi.

Khi tìm được, điều tiếc nuối nhất chính là chiếc máy bay này đã bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, tuy nó không đến nỗi không thể sửa chữa nhưng lại là do Thang Lâm không biết làm cách nào để sửa chữa tốt nó, việc này làm cho tất cả bọn họ vô cùng buồn bã.

Tuy rằng Tô Đạt có nhớ tới quyển sách mà Thượng Tướng cho hắn, nhưng thật ra thì hắn cũng đã từng đem quyển sách này cho Thang Lâm dạy Tô Bảo Nhi học chữ.

Nhưng ba ngày Thang Lâm lại trả lại nó cho Tô Đạt, hắn có chút xấu hổi mà nói rằng có quá nhiều từ ngữ trong quyển sách đó mà hắn không hiểu, vậy nên không thể đem chúng dạy cho Tô Bảo Nhi.

Có lẽ Thang Lâm là một đứa trẻ thông minh, lại trưởng thành sớm, nhưng cũng không thể hiểu hết được mọi thứ, đối với hắn mà nói thì quyển sách này vẫn còn quá sớm để học.

Sau khi tìm tòi một lúc lâu, Tô Đạt thấy sắc mặt của Thang Lâm càng ngày càng kém, cho đến khi bị vỗ bả vai mới quay đầu lại nói với Tô Đạt đang mang vẻ mặt quan tâm: "Cháu không tìm thấy, viên Năng Lượng Thạch kia không còn lại dù chỉ một mảnh nhỏ, chắc chắn là có người cầm nó đi."

Tô Đạt kinh ngạc, người? Nơi này còn có người? Nhưng xem tình huống, thì hắn vẫn chưa xác định được đối phương là địch hay là bạn. Ánh mắt của Tô Đạt bỗng chốc trở nên sắc bén.

Thang Lâm không có chú ý tới thân sắc của Tô Đạt đã biến đổi, cúi đầu nói: "Cũng đúng, nơi này cách thế giới bên ngoài càng ngày càng gần, có người vào đây cũng là chuyển bình thường thôi, chỉ là nếu họ vẫn còn ở quanh đây thì rất có khả năng chúng ta sẽ gặp phải, chú Tô......"

Tô Đạt viết lên lòng bàn tay của Thang Lâm đang vô cùng lo lắng, hắn an ủi viết: Không sao cả, có chú ở đây, chú sẽ không làm các cháu gặp chuyện gì nguy hiểm.

Lời an ủi làm Thang Lâm yên tâm hơn rất nhiều, hắn tuy rằng đã mất Năng Lượng Thạch, nhưng trong lòng hắm đã là không còn sợ hãi gì nữa, bọn họ cùng nhau từ nơi này về nhà thôi.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Ân, chương này 2019 từ đó mọi người!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play