Hai tiếng súng làm kinh sợ tới mấy tên tay sai, Hàn Triệu Nam nghiêng đầu nhìn Lương Văn Thanh, xác định đối phương vẫn còn sống, anh thả lỏng người, dựa lưng vào tường.
Gian Ngôn Tây cũng chạy tới khu vực nhà ăn, lúc Hàn Triệu Nam đang nghỉ ngơi, cậu trực tiếp bẻ tay ba tên tay sai, khiến ba tên phát ra tiếng kêu thảm thiết, thần sắc trên mặt Giản Ngôn Tây hững hờ, nhìn Trần Ân đang nằm trên đất.
Âu phục mặc trên người gã đã có nhiều nếp nhăn, máu trên đùi chảy ra không ngừng, sắc mặt tái nhợt nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười hưng phấn.
"Haha..." Giọng nói của gã đã yếu đi, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhìn về phía Giản Ngôn Tây, lại nhìn Hàn Triệu Nam, cười. "Thực sự là hiểu ý nhau."
Gã còn chưa nói xong, trong miệng đã phát ra tiếng kêu thống khổ.
Giản Ngôn Tây đạp lên vết thương trên đùi Trần Ân, cười lạnh, nói. "Thú vị không?"
Ngón tay Trần Ân co giật, muốn đưa tay ra sờ vào vết thương, giọng nói đứt quãng. "Chơi vui... Rất vui.... A.! "
Gã có chết cũng không hối hận, Giản Ngôn Tây giận tím mặt, giày đen mang theo máu đạp lên cổ Trần Ân, thân thể yếu ớt bắt đầu giãy lên, Trần Ân đã không cảm thấy đau đớn gì nữa, bởi vì đau đớn tột cùng nên vết thương trên đùi đã mất đi cảm giác, hô hấp cũng trở nên khó khăn, gã dãy dụa muốn thoát khỏi chiếc giày kia, không khí không có cách nào đi vào trong cơ thể, bây giờ tay gã rất khó cử động.
Đông mắt trắng dã, hô hấp không thông, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu.
Giết tôi!
Đôi mắt Giản Ngôn Tây đỏ lên, đây là lần đầu tiên từ khi cậu xuyên qua cảm thấy tức giận như vậy, tức đến muốn giết người. Giản Ngôn Tây biết mình đang trong thế giới có pháp luật, cũng không phải là Hoàng đế Bắc Yến, nhưng trong lòng vẫn mang tư tưởng giết người.
Giết đi!
Cậu có biện pháp khiến cảnh sát không tìm ra chứng cứ, loại rác này, tốt nhất là chết đi.
"Giản Ngôn Tây!" Cả người cậu bị kéo lại, ngay khi bản thân chuẩn bị đánh một quyền. Giản Ngôn Tây suýt nữa ngã xuống, xoay người nhìn cái người đang lôi kéo mình.
Một quyền này của cậu, nếu như tung ra sẽ đánh cho đối phương vỡ tan lục phủ ngũ tạng, nhưng còn chưa kịp tung quyền, bản thân đã bị người ta kéo vào lồng ngực.
Âm thanh Hàn Triệu Nam run rẩy. "Được rồi, em bình tĩnh đi."
Bình tĩnh đi.
"Trần Ân không đáng để em làm vậy."
Cả người Giản Ngôn Tây thả lỏng, ôm chặt Hàn Triệu Nam, thấy được Trần Ân nằm trên nền nhà đã hô hấp trở lại.
Gã giống như đã giành lại được cuộc sống, cái chết phủ lên người gã rồi lại tản ra, Trần Ân ho khan, chảy nhớ mắt, sau đó cười ha ha.
Thật sảng khoái!
Hàn Triệu Nam đứng cạnh cửa nhìn Lương Ngôn Thu và cảnh sát rời đi, sau đó khép cửa phòng lại, đứng ở huyền quan ngây ngẩn một lúc.
Anh cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, mãi tới khi có một người kéo kéo cánh tay anh, anh mới hoàn hồn, nhìn Giản Ngôn Tây đã đứng cạnh mình.
Giản Ngôn Tây cầm thuốc, nói: "Bôi thuốc."
Bôi thuốc?
Hang Triệu Nam nhận ra cổ mình có chút đau.
Dù sao thì bị gậy bóng chày đập mạnh như vậy không đau mới lạ. Anh vén áo khoác lên, Giản Ngôn Tây thấy vết thương, nhíu mày một cái. "Đi bệnh viện đi."
Hàn Triệu Nam vội hỏi: "Không cần. Thoa chút dầu, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi." Sau đó nói thêm. "Nhìn qua thì nghiêm trọng nhưng trên thực tế không sao đầu, không cần đi bệnh viện."
Lúc anh đang còn học cấp ba, chuyện như vậy là bình thường, không đi bệnh viện cũng chẳng thoa thuốc, chẳng sao cả.
Giản Ngôn Tây nghe vậy cũng không nói gì nữa, ngồi trên salon bôi thuốc cho Hàn Triệu Nam.
Cảnh tượng này nhìn thật quen mắt.
Giản Ngôn Tây vừa thoa thuốc vừa nghĩ thầm, lần đầu tiên cậu gặp anh cũng thoa thuốc cho anh, lúc đó Hàn Triệu Nam và Hàn Vũ Đông có mâu thuẫn, thế nên Hàn Vũ Đông thuê người tới đánh anh. Trước đây, lúc ở Paris, tay cậu bị trầy, cũng là Hàn Triệu Nam giúp cậu thoa thuốc. Bây giờ vì Hàn Nghị và Trần Ân, trên người Hàn Triệu Nam lại dính mùi thuốc rồi.
Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây không khỏi bật cười nhìn Hàn Triệu Nam, phát hiện đối phương đang cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Giản Ngôn Tây bất động thanh sắc: "Làm sao vậy?"
Hàn Triệu Nam: "..." Không phản ứng.
Không nghe hay không muốn nói? Giản Ngôn Tây dùng sức, Hàn Triệu Nam phản xạ có điều kiện, rên một tiếng.
Giản Ngôn Tây hỏi lại. "Hỏi anh nghĩ gì đấy?"
Hàn Triệu Nam sững sờ, nói. "Không nghĩ gì cả." Anh đưa tay lên không trung, nói. "Đêm khuya rồi, bôi xong thuốc thì...ngủ đi."
Tay đang bôi thuốc của Giản Ngôn Tây dừng lại, nhíu mày.
Độ cong trên khóe miệng của Giản Ngôn Tây biến mất, âm thanh không rõ vui hay buồn của cậu vang lên. "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Rõ ràng là muốn hỏi mấy câu Trần Ân nói, bây giờ lại ngớ ngẩn cái gì.
Giản Ngôn Tây phát hiện cậu không nắm bắt được suy nghĩ của Hàn Triệu Nam rồi, dùng quan hệ của bọn họ mà nói...
Người yêu, đây là quan hệ của bọn họ bây giờ. Không sai chứ?
Nụ hôn đêm giao thừa có thể là Giản Ngôn Tây trêu chọc Hàn Triệu Nam, nhưng sau chuyện xảy ra ở tiểu khu, cậu đã hiểu rõ.
Giản Ngôn Tây không phải là người có thói quen suy đoán tâm tình người khác, cũng không để ý người ta nghĩ gì, giống như bây giờ, cậu không biết Hàn Triệu Nam đang nghĩ gì.
Ba tiếng trước, Hàn Triệu Nam nghe được thân phận của cậu từ miệng Trần Ân, cả khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, đau lòng. Ba tiếng sau lại giả ngu sao?
Không muốn biết hết mọi chuyện sao?
Giản Ngôn Tây không muốn đoán già đoán non, ném hộp thuốc lên khay trà, từ trên ghế sofa đứng dậy, ngồi xuống đối diện Hàn Triệu Nam, nghiêm túc nói. "Nói chuyện."
Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên. "Em có gì muốn nói không?"
"Anh đang trách trước kia em không nói cho anh chuyện em xuyên qua?" Giản Ngôn Tây cau mày.
Cậu cứ thế nố ra chuyện này.
Hàn Triệu Nam không giật mình chút nào,Giản Ngôn Tây là một người như vậy, một khi em ấy đã yêu bạn, có thể nói vào bạn bí mật lớn nhất của em ấy mà không so đo, tính toán.
Cậu từ ngàn năm trước xuyên qua, từng là đế vương Bắc Yến.
Chuyện Hàn Triệu Nam để ý không phải chuyện này.
Anh không nói gì không phải là tức giận, anh không hỏi cũng không phải vì phẫn nộ, anh chỉ không biết mở miệng như thế nào, anh không biết phải làm thế nào, anh cũng không biết trong đoạn ký ức ấy của Giản Chân có tồn tại người nào mà cậu yêu sâu đậm không.
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nơi nào mà không có chuyện lạ. Đem Giản Ngôn Tây từ Bắc Yên tới đây, đem cậu từ một vị đế vương cao cả, đưa tới bên cạnh mình.
Chuyện này quá kinh khủng.
Hàn Triệu Nam có thể là địch của Hàn Kiều, có thể là địch của Hàn Nghị, thậm chí có thể đối địch lại với Hàn thị và thế giới nhưng bây giờ anh phải làm thế nào?
Chuyện Giản Ngôn Tây xuyên việt tới đây, xuyên qua thời gian không gian tới cạnh anh, anh phải làm thế nào mới của thể mãi mãi giữ cậu bên mình?
Ánh mắt Hàn Triệu Nam trở nên phức tạp, Giản Ngôn Tây cau mày nói. "Hàn Triệu Nam, anh tự hỏi lòng mình đi, nếu anh gặp phải chuyện tương tự, anh có làm như em không?"
Thân phận này không cần thiết nữa, nếu cậu đã xuyên tới đây, xuyên tới thân xác Giản Ngôn Tây thì mọi chuyện trong quá khứ cũng chẳng cần suy nghĩ nữa.
Giản Ngôn Tây tưởng rằng Hàn Triệu Nam giận mình, thế nên mới giải thích, không nghĩ Hàn Triệu Nam lại lắc đầu. "Anh không trách em."
Giản Ngôn Tây xoa xoa ngực, nhíu mày. "Vậy giờ anh đang nghĩ gì?"
Hàn Triệu Nam xoa xoa tay, nói. "Anh đang nhớ em, nhớ tới em ở Bắc Yến...Giản Chân."
Giản Ngôn Tây bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy. Giản Chân, Thánh Linh Đế Giản Chân. Là nhân vật ghi trong sách sử."
"..." Run lẩy bẩy.
Hàn Triệu Nam thả lỏng, hỏi vấn đề quan trọng. "Sao em xuyên tới đây?"
Có về được nữa không?
Nói tới đây, Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Không rõ nữa. Sinh nhật em uống mấy chén rượu..."
"Sinh nhật em sao? Hàn Triệu Nam căng thẳng hỏi. "Sinh nhật em bao nhiêu?"
"Ngày mùng 7 tháng 7." Giản Ngôn Tây sờ sờ cằm: "Em định thử uống rượu rồi ngủ...."
Lời cậu nói còn chưa xong, Hàn Triệu Nam trở nên sợ hãi, anh không ngờ tới Giản Ngôn Tây còn thí nghiệm qua để thử trở về. Anh giận dỗi, nói. "Sao em lại làm chuyện như vậy? Em tưởng hay lắm à? Lỡ xuyên về thì anh biết làm sao?"
"Anh cho rằng đơn giản thế à? Em nhàm chán nên mới thử thôi, làm gì xuyên được nữa." Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn anh.
Hàn Triệu Nam không bớt căng thẳng. "Sau đó có xảy ra chuyện gì không?"
"Không. Xảy ra thì em còn ở đây sao?"
Hàn Triệu Nam hỏi. "Khi đó trên người em có gì không?"
"Có một khối ngọc."
Khối ngọc đó là quà của Giản Lâm Uyên đưa cho Giản Ngôn Tây, có hình con rồng trông rất sống động, Giản Ngôn Tây vô cùng yêu thích, vậy nên lúc đi ngủ vẫn thường đeo trên người.
Ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì cả.
Ngọc? Ngọc thông linh sao? Không chừng có tác dụng gì đó. Hàn Triệu Nam cau mày suy nghĩ, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì, không thể làm gì khác là cấm Giản Ngôn Tây đụng vào ngọc hoặc đồ vật giống ngọc.
Giản Ngôn Tây cảm thấy kỳ quái, hỏi. "Anh sao vậy? Em thấy anh chẳng ngạc nhiên gì cả."
"Lúc trước anh từng nghi ngờ, chỉ là chưa từng nghĩ tới chuyện này thôi." Lúc trước khi cậu đang quay Độc, Trần Ân từng theo dõi cậu, lời nói của Trần Ân cũng làm Hàn Triệu Nam chú ý, sau khi anh điều tra Trần Ân có tiền sử bệnh tâm thần nên không để chuyện này trong lòng nữa.
Dù sao Giản Ngôn Tây có phải Giản Ngôn Tây hay không cũng chẳng có gì khác, lúc mới bắt đầu cho tới khi yêu nhau, cũng chỉ có một người bên cạnh anh.
Chuyện này có lẽ không công bằng với nguyên chủ, nhưng hết cách rồi, anh thích bất công vậy đấy.
Sáng sớm.
Rèm cửa phòng Giản Ngôn Tây kéo kín mít, không có tia sáng nào lọt vào phòng, trên giường là nam nhân vẫn đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều.
Hàn Triệu Nam đã mặc xong âu phục, trên tay cầm điện thoại di động, đứng ở đầu giường một lát rồi mới nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.
Màn hình điện thoại sáng lên, là trợ lý Vương gọi tới, Hàn Triệu Nam ấn nút nghe, trợ lý Vương chào anh một tiếng rồi nói. "Lương Ngôn Thu tiên sinh gọi tới, muốn cùng sếp bàn chuyện liên quan tới Trần Ân và chuyện khởi tố."
"Xếp lịch khoảng 10 giờ đi." Hàn Triệu Nam đi tới huyền quan, vẫn nhìn về phía phòng ngủ. "Ba mươi phút sau tôi tới công ty, giúp tôi tìm tư liệu lịch sử của Thánh Linh Đế Bắc Yến."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Ngôn Tây bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy. Em là Giản Chân, Thánh Linh Đế Giản Chân, là người được lưu tên trong sách sử."
Thực sự là thất kính thất kính.
Hàn Triệu Nam bắt đầu lật sách điều tra cuộc đời người yêu mình, thấy con trai Giản Chân, hoàng hậu, quý phi, nam sủng...
- --
Editor có lời muốn nói: Hình như cua hơi gấp:)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT