Các hạm trưởng cấp bậc Thiếu tướng xếp một cái đài, chơi thi bơi kéo dài không thở "Ai là kẻ nằm vùng", đây coi như là hoạt động tụ hội theo lệ, Chử Tương cơ hồ mỗi lần đều có thể trụ đến cuối cùng. Tuy vậy không phải mỗi hạm trưởng đều am hiểu cái này, mỗi lần kẻ chơi thê thảm nhất đều là bạn của Chử Tương, hạm trưởng mẫu hạm U Lan - Hàn Dật.
Đối với việc này, Hàn hạm trưởng rất khổ não. Bởi vì ——
"Tui không hiểu, loại trò chơi này đã chơi không vui tại sao còn phải viết kiểm điểm!" Hàn Dật cắn bút —— đây là quy củ của hạm đội trưởng Diệp tướng quân, thua cái trò "Ai là nằm vùng" kia là phải viết kiểm điểm, cho nên trò chơi đang yên đang lành lại bị chơi thành sát ý tràn ngập. Bởi vì đề phòng các hạm trưởng gian lận để mẫu hạm hỗ trợ vuết giùm, hết thảy kiểm điểm nhất định phải tự viết, thế kỷ 28 là niên đại nào, chuyện viết tay như vậy cơ hồ là hình phạt tàn khốc nhất trong Thập đại hình Mãn Thanh.
Hàn Dật cùng Chử Tương đều xuất thân bộ đội đặc chủng, quen biết rất lâu, Chử Tương biết năng lực tác chiến đơn của đối phương tăng mạnh, nhưng có một vấn đề là ——
"Hàn Dật, mỗi lần ông chấp hành nhiệm vụ đều là điên cuồng giết vào, ông không nghĩ lại một chút coi phương pháp của ông rất không tao nhã à?"
"... Tui đã tận lực." Hàn Dật vô tội nói.
"... Ý của tận lực không phải là khiến tư thế giết người của ônh trở nên tao nhã, hay là tư thế đâm dao trông mỹ quan hơn, mà là thay đổi phương pháp của ông cho tao nhã lên!" Chử Tương đỡ trán, "Một tên sĩ quan chỉ huy ưu tú, kỹ năng diễn xuất cũng phải ổn. Lần trước Diệp tướng quân đi đàm phán với hải tặc ở khu 4 vẫn luôn giả bộ thành một tên quan văn không có sức chiến đấu, xuất kỳ bất ý, trực tiếp bắt thủ lĩnh bọn họ, này mà đổi thành ông..."
Hàn Dật nghiêm túc một chút: "Tui sẽ từ cửa thanh thế hùng hồn mà giết thẳng vào buồng chỉ huy, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng."
"Ông phải rõ, tui không có khen ông!"
...
Chử Tương lại mơ tới chuyện ở thế kỷ 28, có thể là bởi vì, y có chút phát sốt.
Cái tố chất thân thể rách nát này a —— y lật người, toàn thân đều cực không thoải mái, khổ sở đến muốn đấm ngực dậm chân. Trên cổ của y quấn một vòng băng vải dày, mặc dù chỉ là bị thương ngoài da, nhưng tố chất thân thể của Chử Tương hiện tại không phải là hạm trưởng nghênh ngang mà đi ở tinh tế nữa. Hơn nữa thời đại này điều kiện chữa trị nhiễm trùng không thể so với phòng chữa bệnh vô khuẩn được.
Cũng may, Chử Tương đối với kỹ xảo của mình vẫn rất tự hào, phiến tình đúng chỗ, biểu hiện ra quyết tâm kiên định, quỳ xuống rập đầu lạy nhận chủ không chút do dự, so với những kẻ chỉ có thể xung phong dùng bạo lực cùng thế hệ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng thực ra, ngoại trừ mấy cái đó, Lam Giác là một vị lãnh tụ đáng giá đi theo.
Không nói những cái khác, chỉ bằng vào tâm nguyện chất phác đến có chút ngớ ngẩn kia của hắn.. Đây không phải là xã hội hài hòa thế kỷ 28, hắn không được học qua khoa triết học dạy nhân sinh của nhóm giáo sư thánh mẫu ở tinh hạm học viện này. Đây là vương triều phong kiến lạc hậu, đủ để được gọi là rung chuyển trong thời đại hắc ám. Tư tưởng của Lam Giác cơ hồ có thể coi là đi trước thời đại
Hơn nữa, sao hắn lớn lên lại đẹp đẽ như vậy a? Dung mạo so với mấy tiểu thịt tươi đang "hot" đều đẹp hơn nhiều!
Chử Tương bị sốt đến mơ mơ màng màng, trở mình, trong lòng thầm nói, đồng thời dùng cả tay lẫn chân mà kẹp lấy chăn.
Hạm trưởng Long Tước nổi tiếng trong hạm đội cũng không phải chỉ vì lực chiến đấu của y, mà còn là vấn đề tác phong sinh hoạt của y nữa—— y nhan khống*. Binh lính Long Tước không một ai dám to gan vớ va vớ vẩn, lôi thôi lếch thếch, y thậm chí sắp xếp một nữ binh tốt nghiệp khoa nghệ thuật tại bộ hậu cần, chuyên môn phụ trách "Vấn đề sắc đẹp không đạt tiêu chuẩn", trên dưới Long Tước đã luyện được kỹ năng dù vừa trải một hồi huyết chiến vẫn có thể giữ được kiểu tóc bất loạn.
*cuồng người có nhan sắc đẹp
Cái nhan sắc này của Lam Giác a —— Chử Tương cảm thấy, nhiều nhìn hai lần cơm tối liền có thể ăn thêm một bát!
Y buồn bực ngán ngẩm mà nghĩ, sau đó cửa cọt kẹt một tiếng mở ra.
—— Ngược lại không phải thích khách, Chử Tương nghĩ, hiện tại, y đã là tùy tùng của Lam Giác, được đưa vào dịch quán chuyên dùng để tiếp đón chư hầu, thủ vệ nghiêm ngặt, dù có là thiết vệ của trưởng công chúa, cũng không cách nào ám sát ở chỗ này. Vì thế y lười mở mắt, nhiệt độ sốt quá cao, mở mắt nhìn một chút đã mơ hồ chóng mặt.
Một cái tay duỗi tới, sờ sờ trán của y cùng hai má, lại kiểm tra vết thương trên cổ y.
Cái tay kia thật lạnh, rất thoải mái, Chử Tương không nhịn được cà cà.
"A... Đừng đi..." Y lầm bầm một câu, mơ mơ màng màng dán vào cái tay kia, không cho người ta thu tay lại.
Thế nhưng cái tay kia vẫn rất vô tình rút đi, không chỉ có rất vô tình rút đi, còn dùng lực túm cái chăn y ôm. Chử Tương bất mãn mà lẩm bẩm, càng thêm cố gắng ôm chặt. Vì vậy người kia đổi thành ra sức tách tứ chi y ra, cẩn thận từng li từng tí một, giằng co đến nửa ngày mới rốt cục đem chăn đắp kín Chử Tương.
"Uống thuốc." Một thanh âm nói.
Mùi vị khiến dạ dày dời sông lấp biển tiến vào mũi, Chử Tương đem mắt híp lại thành một cái khe, nhìn thấy một cái bát dính nhơm nhớp, thoạt nhìn... Ạch, cái thứ màu sắc đặc biệt giống vật bài tiết này phóng đại ngay dưới mắt y, Chử Tương chán ghét mà trở mình, né tránh.
Cái thanh âm kia cả giận nói: "Đừng nghịch!"
"Buồn nôn!" Chử Tương nghiêm nghị từ chối, bởi vì phát sốt, thời điểm trừng chén kia thuốc vành mắt còn hồng hồng, âm thanh run run.
"Ngươi thành thật uống cho ta!"
"Không!"
Sau đó...
Sau đó một cái tay đưa qua, nắm cằm của y, cưỡng ép y xoay mặt qua, rồi rót bát thuốc đắng vào miệng y.
Rót xong, cái tay kia lại đặt ở trên miệng y, che lại, cực chuẩn ngăn không cho y nôn mửa.
"A a a!!!"
Ai lớn mật như thế! Chán sống, dám táy máy tay chân với hạm trưởng. Đại! Bất! Kính! Kéo ra ngoài dạy bảo thêm, dạy bảo thêm!
Chử Tương nhấc tay chân mềm nhũn, giãy giụa vô lực một hồi, sau đó toàn bộ treo ở trên người Lam Giác, nóng hầm hập mà nằm nhoài trên vai hắn. Mà Lam Giác... Lam Giác cả người đã cứng ngắc thành một pho tượng đá —— hắn biết Chử Tương thân thể không hề khỏe mạnh, nghe cô gái kia nói y sốt, liền nghĩ, y mắc mưa dù sao cũng có trách nhiệm của mình, cần phải tự mình đến xem, ai biết vào cửa nhìn thấy không phải phong cốt lẫm liệt công tử, mà là...
Chử Tương sốt đến hồ đồ cư nhiên cong cong ánh mắt, con ngươi ngắm trúng hắn liếc mắt một cái, thuận thế bò lên bả vai hắn, ôm lấy cằm của hắn, thở ra một ngụm nhiệt khí, âm thanh nhu nhuyễn dính nị mà nói: "U, mỹ nhân ~ "
Lam Giác sững sờ rồi.
Hắn từng ở trên chiến trường, giết chết dị tộc, đánh qua giặc cỏ, bình định loạn lạc nơi biên cảnh, lại chưa từng bị người ——
"Thuốc thật là đắng a... Mỹ nhân ngươi khẳng định là ngọt, hôn một cái nha?"
Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa, giữa chiến hữu sống chết có nhau, chòng ghẹo hết câu này đến câu khác là rất bình thường. Dù cho Chử Tương cũng là cấp bậc tướng quân, bọn họ trường kỳ sinh sống ở trên cùng một chiếc mẫu hạm, phiêu lưu ở ngoài không gian, bất kể tướng quân hay tiểu binh, đều là những người thân thân mật nhất.
Chỉ là, Lam Giác lại cảm thấy một luồng nhiệt khí xông lên mặt, trong nháy mắt liền đem hắn thiêu đến đỉnh đầu bốc khói.
Người này bị sốt tới hồ đồ rồi...
Hắn biết đến điểm này, cho nên hắn cũng sẽ không tính toán với người bị sốt tới hồ đồ.
Chỉ là... Tay run run nhúc nhích một chút, vốn nên đem người đẩy ra, sau đó mang tính chất tượng trưng mà quát lớn một tiếng "làm càn", hoặc là ít nhất, ném cho Dương Phong xử lý, nhưng Lam Giác cứ như bị quỷ thần xui khiến mà cứng ở đó.
Hắn nhìn Chử Tương, sốt cao làm cho y thoạt nhìn dịu ngoan cực kỳ, không có sát ý cùng ngông nghênh như trước.
Đây là một người khác với tất cả mọi người, trên người y có một loại cảm giác xa cách hoàn toàn không phù hợp với chốn trần thế, cỗ khí chất kia làm cho y không cách nào không nổi bật. Y đứng ở nơi đó, như ngôi sao băng, lộng lẫy cực kỳ. Lam Giác thưởng thức linh hồn như vậy, mà ngày hôm trước trong cơn mưa rào, lúc y đang nhìn mình, y lựa chọn thần phục. Thời điểm y yên tĩnh nhu thuận mà quỳ sát bên chân, trái tim Lam Giác cơ hồ lỡ một nhịp.
Người sốt cao mơ hồ ôm Lam Giác nhiệt độ thấp hơn mình, thoải mái than thở.
Thanh âm này giúp Lam Giác thoát khỏi trạng thái cương thi, theo bản năng mà đem người đẩy trở lại trên giường.
Chử Tương ngã trở về, không có lại bò lên, y ngửa mặt nằm ở kia, ánh mắt mê man mà nhìn hư không.
Lam Giác vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Hắn chợt nghe âm thanh rất nhẹ rất nhẹ sau lưng, vì vậy bước chân chạy trốn nhất thời ngừng lại.
Người kia không biết nghĩ tới điều gì, hoặc thẳng ra là nóng hỏng đầu rồi, y vậy mà lại khóc, y chôn mình bên trong mềm mại đệm chăn, tinh thần lại không biết trôi dạt đến phương nào.
Chỉ nghe được y nhẹ giọng nỉ non: "Đừng đi... Ta rất sợ hãi."
...
Ngân hà năm 2953, khu 4 vũ trụ, một chiếc tinh hạm tuần tra cuối cùng thoát khỏi mẫu hạm Long Tước, bị lực của sóng bên ngoài hút đi.
Lực hút của hố đen quá lớn, cho nên khi tinh hạm mở ra khúc tốc* cũng không thể nào thoát ra. Kỹ thuật khúc tốc ở liên bang tinh hà đã vô cùng tân tiến, mạnh hơn nhiều so với hải tặc thổ dân ngoại tinh** ở góc vuông thứ tư. Bởi vậy, khi hạm đội của liên bang còn đang giãy dụa, kẻ địch đã bị cuốn vào nơi sâu xa trong hố đen.
* mình nghĩ giống như trong Guardian of the galaxy có bước nhảy tức thời đường ziczac (gấp khúc) lúc thoát khỏi cái hành tinh gì gì ý, quên rồi
**hành tinh khác
Không gian vặn vẹo, màn hình lại như vừa bị đổi mất, hoặc là tín hiệu truyền hình không tốt nên xuất hiện hoa tuyết, đồ vật đều bởi vì lực hút mà biến hình.
Trên bình đài điều khiển trung ương của Long Tước đã không còn nhân viên cùng quân nhân bận rộn điều hành, nơi này chỉ còn lại một thân ảnh.
Chử Tương tay đang đè trên đài khống chế, y lệnh cho trung tâm điều khiển AI đọc mã hoá sinh vật, làm khẩu lệnh cho hạt động lực tự bạo.
Thanh âm điều khiển thong thả vang lên trong AI: " Kích hoạt chương trình tự bạo hạt động lực, có xác nhận hay không."
"Xác nhận."
"Mời xác nhận quyền hạn lần thứ hai."
"Người trao quyền, thiếu tướng Chử Tương, số hiệu CH0103, hạm trưởng Long Tước, chấp hành thao tác lần này, xác nhận không có sai sót."
"Khởi động chương trình tự đốt hạt động lực khúc tốc, chuẩn bị đếm ngược 30s."
Y làm xong, lấy thân làm bình phong, hạm còn người còn.
"Ta rất xin lỗi, ta chỉ có thể làm nổ hạt nhân của ngươi, chúng ta sẽ được chết cùng một chỗ." Y nói với Long Tước AI.
Bộ điều khiển trong AI bình tĩnh trả lời: "Không sao, hạm trưởng, ta với ngươi cùng nhau."
Chử Tương thấy tiếng còi báo động sắc bén trong hạm thật giống như đang đòi mạng, khiến người dùng buồn bực mất tập trung, vì thế y hơi có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi có thể tắt cảnh báo đi không?"
"Được."
Không gian chung quanh rơi vào yên tĩnh, thật giống như chiếm hạm không tồn tại nữa, trước mặt chính là vũ trụ bao la không một tiếng động.
"Ngươi... AI chết rồi sẽ có chuyện gì?"
"Ta không biết, hạm trưởng, tử vong cũng giống phần cuối hố đen, đó là một chuyện rất bí mật, chỉ có ngươi tự mình ở một khắc kia mới hiểu sẽ xảy ra chuyện gì."
"Có lẽ ta biết, con người chết rồi, cái gì cũng đều mất." Chử Tương bỗng nhiên nói, "Ta thật sợ hãi, ta thật sự... vô cùng sợ hãi."
"... 15, 14, 13..."
AI nhẹ nhàng trả lời: "Là vậy à, ta cuối cùng cũng thắng ngươi một lần, hạm trưởng, ta có thể đóng module mô phỏng tâm trạng sợ hãi, cho nên ta không sợ."
Chử Tương cười rộ lên, có một giọt nước mắt xẹt qua hai má: "Được được, coi như ngươi thắng. Thật ước ao được như ngươi, cái này cũng có thể đóng lại."
"Hạm trưởng, cùng ngài sóng vai bay lượn, là vinh hạnh của ta."
"... 4, 3, 2..."
"Ta cũng vậy."
"... 1, 0."
...
Nói xong câu nói kia, người sốt cao không lùi đã ngủ mê man rồi, nhưng vẫn cứ có giọt nước mắt óng ánh từ khóe mắt đóng chặt của y rơi xuống. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lam Giác không nhịn được bản thân, dùng đầu ngón tay đem giọt nước mắt kia lau đi.
Giọt nước mắt nóng bỏng rất nhanh nguội lạnh, bốc hơi đi, hắn sờ sờ trán Chử Tương, nhiệt độ cũng đang từ từ giảm xuống.
Lam Giác không khỏi nhớ lại bài thơ kia của y: Thu đến gió lạnh lên, cả hai đều đông chết. Thanh niên này có nụ cười rất dễ nhìn, mặc dù đắc tội với người thơ, nhưng y lại cười đến thật sự rất dễ nhìn. Một bé gái như cái que củi mua được từ kỹ viện, y lại để nó một câu lại một câu anh trai mà gọi. Y không phải dân lưu vong, mà gia tộc ở kinh thành cũng là thâm căn cố đế khác người, vô cùng nghiêm ngặt, nhưng y nói —— đó là em gái y.
Có một loại cảm xúc quái dị du tẩu dọc khắp toàn thân.
"Người này thật thú vị." Lam Giác thấp giọng đánh giá.
(=]]]]], LG bị nam chính teenfic nhập òi)
________
Tác giả có lời muốn nói: —— Chử Tương mở ra hình thức quấn người!
Lam Giác: Ngươi câu dẫn ta!
Chử Tương: Ta không có, ta không phải. jpg
Lam Giác: Ta bị ngươi câu dẫn rồi, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi!
Chử Tương: Ta không... Nè đến đây đi! Mỹ nhân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT