Trên đời này chuyện khiến người ta vui vẻ nhất là gì?
Đối với Milocy mà nói, vừa mở mắt đã thấy Lộc Minh Trạch ngồi ở trước mặt mình, chính là chuyện khiến người ta vui vẻ nhất. Dù sao đối phương thường ngày đều trốn tránh gã, ngày hôm nay vậy mà tự đưa thân tới cửa.
Milocy vốn muốn hỏi có phải hắn nhớ mình nên mới đặc biệt đến thăm, nhưng đáng tiếc dưới chân Lộc Minh Trạch còn đạp một đống vệ sĩ, vậy chắc không phải rồi.
Lộc Minh Trạch ngồi trên cái ghế hình người, bóng lưng trông rất tang thương, Milocy từ trên giường bò dậy, bình tĩnh khoác quần áo lên người: "Tiểu Lộc thân ái của tôi, chuyện lần trước không phải đã xí xóa rồi sao~ Sao hôm nay còn tới tìm phiền phức~"
Lộc Minh Trạch ưu buồn nghiêng đầu qua chỗ khác: "Ban ngày ban mặt ngủ cái gì."
"Bây giờ mới ba giờ sáng có được không..."
Lộc Minh Trạch từ chồng người nhảy xuống: "Mặc quần áo đàng hoàng đi, tôi có lời muốn hỏi anh."
Milocy bảo vệ sĩ rời đi, chậm chạp mặc quần áo. Sau đó, Lộc Minh Trạch đề nghị đi xem cái giường được sử dụng để kiểm tra cơ thể của hắn lần trước, Milocy nở nụ cười quỷ dị: "Cậu làm sao vậy?"
Lộc Minh Trạch liếc gã một cái: "Tôi cảnh cáo anh, chớ suy nghĩ lung tung. Quần áo mặc còn không xong, có muốn tôi giúp anh một tay hay không?"
Công nghệ tương tác hình ảnh 3D là một loại công cụ phụ trợ Milocy tự thiết kế, gã cảm thấy thứ này hết sức vô bổ, nhưng nó lại đang được sử dụng nhiều trong thôi miên và tâm lý trị liệu. Lộc Minh Trạch ngồi trên giường, nội tâm giãy dụa. Hắn đương nhiên biết bản thân chỉ quan tâm cái hình người giả lập ấy mà thôi, nhưng người nọ đã từng tương tác với hắn, Lộc Minh Trạch không tưởng tượng ra nếu chỉ là một hình ảnh đơn giản sao có thể sống động như vậy, này không phải giống NPC trong mấy game PSP sao, sao lại tồn tại loại ý thức tự chủ ấy.
Lộc Minh Trạch ngồi một lúc, đột nhiên hỏi: "Trong này có Alpha không?"
Milocy kỳ quái liếc hắn: "Đầu óc không phải bị vô nước đấy chớ, muốn sang khoa thần kinh kiểm tra chút không?"
Lộc Minh Trạch ngoài dự kiến không đập Milocy một trận, trái lại càng u buồn hơn. Hắn nhẹ nhàng khoát tay lên đầu giường vuốt vuốt hai lần: "Tôi khá là hiếu kỳ làm sao anh có thể khiến tôi vừa sinh ảo giác thị giác vừa sinh cảm giác ảo với thân thể của tôi vậy."
Milocy tỏ vẻ "Tôi gì mà chẳng làm được", nhẹ nhàng vuốt tóc mình. Gã há mồm định nói, nhưng rồi chỉ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không giải thích: "Quên đi~ Theo tư duy nghiên cứu khoa học của Tiểu Lộc, phải giải thích rất nhiều, lười nói lắm. Nhưng tôi có thể bảo đảm~ đây quả thật chỉ là cảnh tượng và nhân vật giả lập, không hề có người thật bên trong."
Lộc Minh Trạch nhìn gã, ra hiệu cho gã tiếp tục.
"Đơn giản mà nói, công nghệ 3D thông thường chỉ có thể tăng cường khả năng thị giác hoặc thính giác, hoặc khứu giác~ Kỹ thuật tương tác là tăng cường cảm giác toàn diện nhất có thể, khiến người nhập vai có thể trải nghiệm bao gồm cảm giác đau đớn, xúc cảm, thậm chí..."
Milocy híp mắt cười nói: "Khoái cảm."
Lộc Minh Trạch nuốt nước miếng một cái, không tự chủ dời mắt đi: "Vậy à."
Milocy gật gật đầu: "Ừm, lúc cậu vào không có cảm giác khác thường sao? Kỹ thuật tương tác chân thực cũng sẽ có lỗ hỏng, bởi vì nó không nhằm vào một cá thể~ mà là bao quát~ Cho nên...khi tác động lên một người cụ thể sẽ xuất hiện lỗi."
Lộc Minh Trạch đột nhiên nhớ lại lúc làm chuyện ấy với "Alpha" giả lập, đối phương có vẻ như...thật sự không làm những điều trên, nhưng hắn vẫn cứ có cảm giác khó tả, hơn nữa rất mãnh liệt. Còn có, ngửi được pheromone, bị đánh dấu đôi... Những việc này cũng không thể phát sinh trên người hắn.
... Lộc Minh Trạch nghĩ tới đây mặt mày cũng méo mó khó tả theo.
Milocy vừa thấy mặt hắn liền nhíu mày: "Để cho tiện, tôi đã trực tiếp cấy vào cậu một bộ mạch xung hoàn chỉnh, là mạch xung trong quá trình đánh dấu omega phát tình. Nếu như tôi muốn cho cậu sinh khoái cảm, chỉ cần mô phỏng thao tác, trong không gian ảo, bất kể đâm bằng thứ gì, bất kể đâm ở đâu, cũng có thể khiến cho cậu dục~ tiên~ dục~ tử... Phốc!"
Milocy bịt mũi, máu mũi ào ào chảy.
Lộc Minh Trạch thu nắm đấm, cười híp mắt nói: "Vậy sao anh không trực tiếp kích thích tôi đi, còn bày mấy video quỷ đối phó tôi."
"Không phải đã nói rồi sao... Giống đực là động vật thị giác, kích thích thị giác sẽ dễ khiến người ta thỏa mãn. Nếu như bỏ đi thị giác, hiệu quả sẽ giảm xuống rất nhiều."
Milocy nói xong hơi tức giận: "Cậu không cần lúc nào cũng đánh vào mặt tôi! Tôi rất để ý đó!"
Lộc Minh Trạch cau mày: "Kia... Alpha bên trong kia, hoàn toàn là do anh thao túng mọi hành động của y? Anh theo dõi từ đầu đến đuôi?"
Milocy thương xót mà lắc đầu một cái: "Tôi nghĩ cậu nên sớm tỉnh mộng đi~ Tiểu Lộc thân ái của tôi, tôi chỉ đưa cho cậu một đoạn video [ beep --] mà thôi, còn lại là do trí tưởng tượng của cậu và các nhân tố bất định khác bổ sung thêm thôi nhá~ Cậu sẽ không luân hãm trong đó đâu nhỉ? Cậu ngây thơ đến vậy sao?"
"Cút đi!"
Lộc Minh Trạch trong lòng quýnh lên -- cái quỷ gì đây, chẳng lẽ là bị trí tưởng tượng kỳ quái của mình ảnh hưởng? Không không không... Còn có mạch xung trong quá trình đánh dấu omega phát tình kia nữa... Khẳng định là có liên quan tới cái này.
"Nhân tố bất định là cái gì?"
Milocy vẫy vẫy tay: "Tiềm thức."
Lộc Minh Trạch gãi mặt: "Tiềm thức? Nhưng... Tôi thật sự ngửi thấy được pheromone của anh ta. Cái này cũng là giả sao?"
Tuy rằng chưa từng ngửi mùi pheromone, nhưng có thể xác định, đó chính là pheromone! Đây chính là hình dạng vốn có của pheromone trong truyền thuyết đi!
"Không đâu." Milocy nghi ngờ nói: "Tôi không hề động đến khướu giác, phải chăng lúc đó y phát sốt, pheromone được tiết ra, rồi cậu ngửi thấy được?"
"Cái đít, ông căn bản không phản ứng với pheromone..."
Milocy lại nhíu mày: "Vậy thì kỳ quái, mùi cậu ngửi được là mùi gì?"
Lộc Minh Trạch nuốt nước miếng một cái, không nhịn được nhớ lại: "Có chút lạnh lẽo... Cảm giác rất bình yên, rất mát lạnh, rất khó nói... Có lẽ cảm giác hơi giống lá thông."
Hắn nói xong phát hiện Milocy đang quỷ dị nhìn hắn, không khỏi dịch dịch sang bên cạnh: "Nhìn cái gì!"
"Chơi game hay xem phim cũng đừng mê muội quá, không thì, tôi kiến nghị cậu sang khoa thần kinh kiểm tra chút, hoặc để tôi tư vấn tâm lý cho cậu nha~ A đúng rồi... Hình tượng nhân vật là tôi lấy dữ liệu ngay tại chỗ, chỉ dùng tính cách tình nhân nhỏ bé của cậu để thiết lập mà thôi, hành vi của người bên trong, có thể có một phần liên quan đến tưởng tượng của cậu, cũng có liên quan đến tư liệu sống của bản thể, tôi chỉ đưa ra phương hướng đại khái, chi tiết nhỏ đều nhờ não bộ của cậu tự bổ sung."
Lộc Minh Trạch nghe nửa ngày rốt cục tỉnh táo lại: "Ý anh là, rất có thể là ý thức bản thân anh ta..."
Milocy sửa: "Tiềm thức, đây chính là nhân tố bất định mà tôi nói. Ừm...nhưng đối với y mà nói, có lẽ chỉ là mơ một giấc mơ, tôi chỉ lấy đi phần ý thức tầng sâu của y mà thôi."
Sau đó gã còn nói: "Đừng có nhìn tôi đáng sợ vậy chứ, lúc đó ở đây chỉ có chúng ta thôi~ Tôi thiết kế ra một mỹ nhân tỉ mỉ như vậy mà cậu không thích, không thể làm gì khác hơn là phải làm vậy~"
"Liệu Aus nhớ lại những gì anh ta từng nằm mơ không?" Nhỡ đâu một ngày nào đó y nhớ tới, chẳng phải rất xấu hổ sao!
Milocy chỉ thiên phát thệ bảo đảm: "Tuyệt đối không, cảnh tượng trong tiềm thức sâu hơn nhiều khi ngủ mơ bình thường~ Con người khi ngủ sẽ mơ rất nhiều, phần lớn đều quên đi~ Cũng như cậu vậy, ngày nào đó cũng sẽ không đột nhiên nhớ lại giấc mơ đã từng gặp."
Lộc Minh Trạch nghe xong yên lặng ngồi trên giường, một lát sau, không biết nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên mặt hắn lại có xu hướng tăng lên.
Là tiềm thức... Ý nói, "Alpha" kia vẫn chiếm một phần tính cách đặc thù của Auston, hóa ra y là người ôn nhu như thế sao?
Milocy không rõ vì sao mà nhíu nhíu mày: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
"Không có gì."
Milocy thấy Lộc Minh Trạch nhìn cái giường ngẩn người, liền cố ý đùa hắn: "Làm sao~ Có phải là nghiện rồi không~ Cậu còn muốn gặp lại tình nhân giả lập bé nhỏ kia hả? Hì hì hì hì..."
Lộc Minh Trạch nhịn không được liếc một cái: "Không cần! Hơn nữa, anh mau vứt nó đi! Không cho dùng cái hình tượng này nữa, hoặc là tôi chém chết anh."
"Này gọi là gì ta, dục vọng chiếm hữu? Hì hì hì hì~ "
"Cút!"
Ai cũng không thể biết, chuyện này, tự trong lòng hắn nắm chắc là đủ rồi.
Chuyến đi Bắc thành lần này Lộc Minh Trạch không nói cho ai biết, lúc hắn trở về trời đã không còn tỏ, liếc mắt nhìn Auston đang ngủ trên sofa, liền lặng lẽ bò lên giường.
Vì vậy Auston cứ như vậy không rõ vì sao mà trụ được trong nhà Lộc Minh Trạch đến bây giờ, Lộc Minh Trạch cũng không cố làm khó dễ y nữa, y thậm chí còn học nấu cơm, chỉ đơn giản là hấp khoai tây, nhưng so với lúc vừa tới dáng vẻ lười biếng, đã được cho là tiến bộ rất nhanh.
Thời gian dài, Lộc Minh Trạch thật sự bắt đầu cảm thấy như vậy rất tốt, mỗi ngày đi làm trở về có cơm ăn, còn có người giúp đỡ quét tước nhà cửa, quan trọng là không phải ăn cơm một mình nữa, không cô quạnh không cô đơn, tháng ngày trôi qua quả thực quá tuyệt vời.
Auston vốn rất được mọi người yêu thích, mặt mũi ưa nhìn, lại biết ăn nói, sau khi thương lành còn chịu khó, càng khiến người ta quý mến hơn.
Đây chính là hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Auston phụ trách xinh đẹp trong tuyền thuyết chăng? (我负责貌美如花,你负责赚钱养家 - Em phụ trách xinh đẹp, còn anh lo kiếm tiền nuôi gia đình-> Câu nói của các chị em phụ nữ =]]]])
Lộc Minh Trạch đắc ý nghĩ, kỳ thực nếu như có thể tiếp tục như vậy, sẽ không chỉ là làm tình nữa... Người cũng vào cửa nhà hắn rồi, đâu lý nào lại để y chạy. Người khác vẫn tốt như thế, có lẽ không giống những người mình gặp trước kia?
Thế nhưng hiển nhiên vận mệnh không dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Một hôm, Lộc Minh Trạch vừa bán hết thịt, thoát khỏi tuần cảnh đuổi bắt, đột nhiên thấy trên đường cái một đống người, như phát rồ tập thể chạy tới góc đường, Lộc Minh Trạch không biết cái gì gây ra sự hỗn loạn này, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu, cố kéo một người đi đường dò hỏi tình huống. Đối phương vậy mà hoàn toàn không để ý tới hắn, bỏ qua Lộc Minh Trạch chạy xa.
Lộc Minh Trạch nhìn hướng mọi người chạy, suy nghĩ một lúc lâu, quyết định không tham gia náo nhiệt, Auston nói mấy ngày nay luôn nhanh đói, nghĩ hẳn là trong bụng thiếu chất béo, Lộc Minh Trạch đặc biệt lựa xương cốt mang cả một lát thịt thăn về, chuẩn bị về nhà luộc lên ăn... Hay là xào? Trời lạnh nấu lẩu cũng không tồi.
Lúc hắn mang thịt về, đột nhiên có người ngược dòng người thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Lộc Minh Trạch liền lớn tiếng gọi: "Lộc!! Không xong rồi!!!"
Khi Lộc Minh Trạch không tức giận, khuôn mặt luôn tươi cười chào mời, nghe anh ta gọi buồn cười hỏi: "Không xong cái gì? Uầy, gần đến giờ ăn trưa rồi, bọn họ còn chạy đi đâu nữa."
Người kia dừng lại há mồm thở dốc, sau đó chỉ vào phía sau hô to: "Alpha nhà cậu! Alpha nhà cậu xảy ra vấn đề rồi!"
"Anh ta có thể xảy ra chuyện gì?"
"Hắn đánh nhau với người ta!"
Khóe miệng Lộc Minh Trạch giật một cái: "Anh ta còn học được cách đánh nhau? Chịu nổi không... Này, cậu căng thẳng cái gì, tôi cứ tưởng là chuyện lớn gì, đánh thì đánh chứ, ẩu đả trên đường ngày nào mà chả thiếu? Bị tuần cảnh bắt rồi hả? Không sao, đợi lát nữa tôi đi tìm anh ta."
"Không phải!"
Người kia sốt ruột mà giậm chân: "Hắn đánh nhau với người trên đường! Không biết ở đâu nhảy ra một omega, giữa đường phát tình, có lẽ bị dọa sợ, chạy loạn khắp nơi, pheromone tỏa đầy đường, alpha cả con đường đều phát điên, còn có vài beta mẫn cảm cũng bị ảnh hưởng! Tên ngu xuẩn kia giờ bị chặn trong ngõ cụt không ra được!"
Lộc Minh Trạch vừa nghe lời này nhất thời cảm thấy tâm lạnh đi một nửa, vội vàng hỏi: "Nói trọng điểm!"
Người kia nói tiếp: "Sau đó alpha nhà cậu, hắn ở đó, liền đánh nhau với bọn họ! Hắn... Hắn thật lợi hại, ra tay tàn nhẫn, đả thương rất nhiều người! Cậu mau đi xem chút đi!"
Thịt trong tay Lộc Minh Trạch bạch một tiếng rơi trên mặt đất, tiếng vang này cũng chính là tiếng lòng tan nát.
Má, chưa hết nữa hả! Lại tới rồi!
"Lộc... Lộc! Cậu phát ngốc cái gì vậy, còn không mau đi xem."
Người báo tin cho hắn lay lay cánh tay Lộc Minh Trạch, đánh thức Lộc Minh Trạch, hắn liếc người kia một cái, khom lưng nhặt miếng thịt trên đất, ngáp một cái: "Tôi đi thì có ích gì, đánh cũng đánh rồi."
Người kia lầm bầm: "Tôi dĩ nhiên không lo lắng cho cái vị kia nhà cậu, tôi chỉ lo cho hàng xóm láng giềng thôi."
Lộc Minh Trạch thở dài, cười híp mắt nói: "Được, vậy tôi đi xem xem, đánh thương nặng thì đền tiền thuốc, còn phải đi thu dọn chiến trường nữa."
Lộc Minh Trạch bước trên con đường phủ đầy tuyết dày, dưới chân mềm nhũn, tư vị trong lòng một lời khó nói hết. Ông trời khốn kiếp luôn đối phó với hắn, trước kia là bị phản bội, giờ làm không chu đáo, liền cho omega chạy đến đây luôn, ha ha... Đúng lúc dừng tổn hại, thật đáng mừng.
Lộc Minh Trạch không hỏi đường, xuôi theo dòng người đến nơi tụ tập đông nhất, rất dễ dàng tìm ra trung tâm của vụ việc, nhưng đáng tiếc khi hắn đến người đã tản đi, chỉ còn một ít nằm trên đất rên rỉ kêu to. Có mấy người Lộc Minh Trạch thấy quen quen, hình như là mấy tên alpha lần trước khiêu khích hắn.
Lộc Minh Trạch nhìn lướt một vòng, không thấy vị omega trong truyền thuyết kia, cũng không thấy Auston. Hắn không thể làm gì khác hơn là chọn đại một người trên mặt đất, cầm cổ tay lôi lên hỏi: "Omega phát tình và alpha đánh người kia đâu rồi?"
Đối phương dường như nhận ra Lộc Minh Trạch, vừa thấy mặt hắn lập tức chỉ vào bức tường thấp phía sau lắp ba lắp bắp nói: "Alpha nhà cậu đánh người xong liền ôm người kia nhảy tường, tôi cũng không biết."
Lộc Minh Trạch cười buông tay ra nói cảm ơn, hắn đứng dậy nhìn bức tường thấp trước mặt trầm mặc một chốc, đột nhiên làm động tác ném đồ: "Đệt!"
Thịt thăn trong tay hắn xẹt qua một đường parabol, mạnh mẽ đập lên tường, mặt tường lưu lại vết tích của miếng thịt béo ngậy.
Lộc Minh Trạch phát tiết xong, nhặt lại miếng thịt dính trên tường, ném vào ngực người kia: "Cái này cho anh."
"...Không...Tôi không muốn."
"Anh không muốn? Vậy sao được." Lộc Minh Trạch cười nói: "Cảm ơn anh đã cung cấp tình báo nha, anh không nhận, có phải là muốn cho tôi nợ ân tình của anh không?"
Đối phương có lẽ bị nụ cười đáng sợ của hắn dọa sợ, vội vàng ôm lấy miếng thịt rơi lung ta lung tung ấy.
Lộc Minh Trạch đứng trước tường thấp, chậm rãi lui về sau một khoảng, sau đó đột nhiên lao lên, chân đạp mạnh, cánh tay níu lấy, liền bay lên đầu tường.
Hắn ngồi xổm trên đầu tường nhìn xuống, quả nhiên thấy dưới chân tường rõ ràng có một loạt dấu chân, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy dọc ra ngoài, dấu chân rất sâu, có thể nhìn ra không chỉ hình thành từ trọng lượng của một người.
Lộc Minh Trạch đứng lên, khum tay đưa lên giữa chân mày nhìn ra xa, liền thấy chuỗi dấu chân này chạy dài về hướng cánh đồng tuyết xa tít kia, lên chút nữa đã bị gió thổi và tuyết phủ che mất, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.
"Hừ! Ngu ngốc."
Lộc Minh Trạch nhổ phẹt nước bọt lên mặt đất, lớn tiếng chửi, không biết đang mắng ai. Hắn mắng xong thì nhảy xuống đi về. Hắn không thèm đi tìm người đâu, trời lạnh như thế này, thân thể trần truồng mà ở bên ngoài làm thẳng đến trưa, thậm chí là mấy ngày mấy đêm... Ha ha, nghe nói thời kỳ phát tình của omega kéo dài khoảng bảy ngày, hai người kia tốt nhất đều bị đông chết ở ngoài kia đi.
Lộc Minh Trạch đưa tay mò mẫm trong túi quần, vừa đi ven đường vừa cúi đầu đá tuyết dưới chân, hắn bước ung dung chậm rãi, đang đi đột nhiên nhớ lại cái ngày William trở về cũng là thế này.
William cũng coi như có chút lương tâm, sau khi ở trường quân đội chọc phải omega người ta còn đặc biệt xin nghỉ trở về một chuyến, gọi hắn ra cửa trấn nói, Lộc, tôi nhất định phải chia tay với em.
A... Tất cả rõ ràng trước mắt, lời nói còn văng vẳng bên tai, duy chỉ có, hắn và vị alpha ôm omega phát tình nhảy tường bỏ trốn kia thậm chí ngay cả quan hệ tình nhân cũng không phải.
"Oành!"
Lộc Minh Trạch đạp lăn một cái biển hiệu, định thần nhìn lại, trong đầu nhảy ra hai chữ Hán "Quán bar".
Không sai, là chữ Hán, tuy rằng hắn có thể nhìn ra chữ viết trên biển hiệu không phải chữ Hán, nhưng chữ nhảy ra trong đầu lại là chữ Hán, mà khi hắn muốn viết chữ Hán, viết ra lại chẳng khác gì vẽ bùa quỷ. Nói cách khác, Lộc Minh Trạch đã mất đi năng lực viết chữ Hán.
Rất kỳ quái, nhưng cũng rất hợp lý, bởi vì lúc người ta nói chuyện nghe vào tai Lộc Minh Trạch sẽ biến thành một bản dịch kỳ quái, chứ không phải phát âm từ quái lạ gì.
Lộc Minh Trạch đã từng nghĩ nát óc về chuyện này, nghĩ càng nhiều càng dễ lạc đường, những điểm ảnh mà mắt phân biệt và những sóng âm được nghe bằng tai, về bản chất là giống nhau, các bộ phận của hắn có thể nhận biết chúng nó với những thứ khác, nhưng vấn đề nằm ở não bộ, khi các tín hiệu điện được gửi về, não bộ sẽ phản ứng lại các ký tự chữ Hán mà mình biết rõ.
Bởi vì quá huyền ảo, ngoại trừ lần đi thi trường quân hắn phải động tới sách vở, còn lại đều từ chối cầm những thứ này, Lộc Minh Trạch cảm thấy cứ tiếp tục như thế có khi thật phải đi khám khoa thần kinh của Milocy mất.
Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm cái biển hiệu kia ngẩn người, cánh cửa trước mặt từ bên trong kéo ra, đối phương đang tức giận lao ra, vừa thấy là Lộc Minh Trạch, lại ngẩn người: "Lộc?"
Lộc Minh Trạch nhanh chóng thu chân, cợt nhả mà gãi đầu một cái: "Bác, vừa mở cửa ạ?"
Chủ quán bar tên là Neet, đã có tuổi, mái tóc màu xám xen vài sợi bạc, ông thoạt nhìn năm mươi, sáu mươi tuổi, dựa theo độ tuổi của người ở đây quy ra, hẳn đã một, hai trăm tuổi. Neet có một cái mũi to, hồng hồng, người quanh năm uống rượu sẽ có bộ dạng này, chứng đỏ mặt.
Rượu ở sao Snow là một thứ đồ xa xỉ, không phải ai cũng có thể uống, lương thực ở đây đã khó tìm, rượu lại càng khó sản xuất hơn, mỗi khi muốn nhập khẩu nguyên liệu từ tinh cầu bên ngoài, phương pháp ủ cũng phải bảo mật.
Nhưng thứ rượu này lại vô cùng được hoan nghênh, sao Snow quanh năm lạnh giá, mọi người phải làm việc bên ngoài, nên thường mua rượu chống lạnh, toàn bộ Nam trấn chỉ có một quán có thể làm được rượu. Lộc Minh Trạch là một trong số ít những người ở Nam trấn uống rượu được nhất, nhiều đến nỗi, thành khách quen của nhà này luôn.
Đối phương liếc mắt nhìn cái biển hiệu bị lõm vào một miếng thê thảm nằm trên mặt đất, cố ý nghiêm mặt nói: "Là cháu đập phá biển hiệu của ta?"
Lộc Minh Trạch vốn muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh đèn lờ mờ trong quán rượu tối thui, nhất thời có chút hứng thú, liền theo vào.
Lộc Minh Trạch uống rượu hơn nửa ngày, lúc trở về đã muộn lắm rồi, mảnh trăng tàn uốn cong như cái lưỡi câu bạc tinh tế treo trên không trung, trong cái không khí lạnh giá này thật quạnh quẽ.
Lộc Minh Trạch vịn tường ngước nhìn cái viên này mặt trăng, độ cong của khóe miệng dần trở nên rõ ràng. Nếu như phải miễn cưỡng kể về một ưu điểm của sao Snow, thì đó phải là vầng trăng sáng trên bầu trời ở đây. Nhưng rốt cuộc nó có thật là mặt trăng hay không Lộc Minh Trạch cũng không chắc, hẳn là một tinh cầu nhỏ nào đó bị những tinh cầu khác che khuất, từ Snow tinh nhìn lên, còn sáng hơn cả mặt trăng ở địa cầu.
Nhưng nó gần như lúc nào cũng cong cong như vậy.
"Ọe!"
Lộc Minh Trạch đang vịn tường bỗng nhiên cúi đầu xuống, mấy cây thịt nướng ăn ở quán bar đều phun ra. Hắn hôm nay uống hơi nhiều, vịn tường ói một hồi lâu, vẫn nôn chưa đã, Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hỗm xuống nôn, nhưng hắn uống nhiều, ăn ít, dạ dày rỗng tuếch, vừa ngồi xổm xuống đã cảm thấy choáng đầu, suýt chút nữa ngã luôn vào bãi nôn.
Lộc Minh Trạch phản ứng nhanh nhẹn mà ngửa đầu ra sau, sau đó "Oành" một tiếng, sọ của hắn va vào tường.
"A... A...phắc."
Lộc Minh Trạch đau đến nửa ngày không phản ứng lại, một tay nắm lấy hòn đá nhô ra trên tường, một tay ôm đầu mình chậm rãi ghé vào, qua một hồi lâu mới khôi phục như cũ. Hắn sờ sờ chỗ bị va, cảm giác hơi lồi lên, sưng thiệt rồi.
Lộc Minh Trạch gần như cũng bị chính mình chọc cười: "Rượu thật sự chẳng tốt lành gì..."
Hắn lẩm bẩm thề rằng sau này không bao giờ đến quán bar uống rượu một mình nữa, xách về nhà còn nói được.
Lộc Minh Trạch chóng mặt mà đi tới trước cửa nhà mình, nghe thấy Thượng Tá hung dữ sủa hắn mấy tiếng. Cái thằng nhóc này, chắc là ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, không nhận ra đây mà. Lộc Minh Trạch đặt ngón tay vào miệng huýt sáo, đưa tay về phía con chó đen to bự: "Thượng Tá! Lại đây!"
Thượng Tá nghe rõ tiếng Lộc Minh Trạch, đột nhiên lao về phía hắn. Lộc Minh Trạch dùng sức vò đầu nó mấy cái, nghĩ thầm đôi khi đặt hy vọng vào đàn ông, còn không bằng nuôi con chó.
Lộc Minh Trạch thân mật với Thượng Tá một lát, ngẩng đầu lên đột nhiên phát hiện đèn nhà vẫn sáng, không khỏi nghi hoặc mà nhíu mày lại.
"Thượng Tá, không trông nhà kĩ hả? Sao lại để người ta lẻn vào thế? Hả?"
Thượng Tá không hiểu Lộc Minh Trạch nói gì, hai cái chân trước víu trên người hắn, thè lưỡi về phía hắn thở.
Lộc Minh Trạch không có tâm tư chơi với nó, Thượng Tá bình thường rất đáng tin, chưa bao giờ để người lạ tùy tiện vào nhà, nhưng cũng không bảo đảm nó sẽ không không đột nhiên ngu ngốc. Khi Lộc Minh Trạch say vẫn duy trì tính cảnh giác cao, có người vào nhà không thể xem thường. Hắn không để ý nhiều, nhặt một cái ống trong sân bước nhanh vào phòng mình.
Chưa đợi Lộc Minh Trạch đẩy cửa, đã có người từ bên trong mở cửa sắt ra, Lộc Minh Trạch vừa thấy người trước mặt liền nhíu mày: "Sao anh lại ở đây?"
"Sao hôm nay về muộn thế?"
Auston gần như mở miệng cùng lúc với hắn, hai người nói xong lại cùng sửng sốt. Auston phản ứng trước, y cười với Lộc Minh Trạch, mở cửa rộng ra, để Lộc Minh Trạch và Thượng Tá vào, rồi đóng lại.
"Mùi rượu nồng quá, hôm nay tụ tập với bạn bè à?"
Giây phút Lộc Minh Trạch nhìn thấy Auston đầu óc liền hỗn độn, vừa bước vào nhà đã đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đau đầu mà lấy tay ôm trán. Chết tiệt, sao y lại trở về, không phải nên ở một nơi nào đó giúp omega giải quyết kỳ phát tình sao?
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại trầm mặc chốc lát, không trả lời vấn đề của y, ngược lại hỏi: "Sao anh lại ở nhà tôi?" Da mặt dày quá đấy, chẳng lẽ muốn hắn nói rõ là đuổi y đi, đến lúc đó mặt mày ai cũng sẽ khó coi.
Auston đi rót một cốc nước, ngồi cạnh Lộc Minh Trạch rồi đưa cho hắn. Hai người bọn họ ở chung những ngày gần đây, Auston đoán được rất nhiều thói quen sống bất thường của Lộc Minh Trạch, tỷ như, hắn thích uống nước đun sôi để ấm.
Lộc Minh Trạch chật vật về đến nhà, còn nói câu nói như thế, người không nhạy cảm mấy cũng nhận ra có vấn đề, huống chi là người tinh tế như Auston, nhưng biểu tình trên mặt y vẫn rất thoải mái, mỉm cười đưa nước nóng cho Lộc Minh Trạch: "Tôi không ở đây thì ở đâu? Không phải trước đây cậu đã đáp ứng tôi, cho phép tôi trọ lại đây sao, mới hai ba ngày đầu đã muốn đuổi tôi đi rồi?"
Lộc Minh Trạch nhận lấy cốc, nhưng không uống, hắn vừa thấy bộ dạng này của Auston liền tức giận không chỗ phát tiết, y mỗi phút mỗi giây đều ra vẻ đương nhiên, vân đạm phong khinh.
Tưởng hắn là oan đại đầu chắc? (ý chỉ xem tiền như rác)
Lộc Minh Trạch nghiêng mặt qua một bên không nhìn y, âm dương quái khí nói: "Không phải tôi muốn đuổi anh đi, là Thượng Đế của anh, không nể nang mặt mũi nha..."
"Aus..."
Lộc Minh Trạch còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ mềm mại, hắn không phòng bị, phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong đống chăn trên giường, dưới đáy chăn đột nhiên nhúc nhích, sau đó từ trong khe hở, lộ ra một mái tóc vàng óng, đây rõ ràng là con người!
Trong phòng còn có người khác?!
Lộc Minh Trạch sửng sốt nửa ngày, ngọn lửa trong lòng xẹt xẹt bùng lên -- Mẹ nó! Người cũng mang về nhà hắn? Không để hắn vào mắt thật à!
Hắn đột nhiên đứng lên, đụng cốc nước còn hơi nóng rơi xuống đất vỡ tan, Lộc Minh Trạch chỉ vào người trên giường chất vấn: "Mẹ kiếp cậu ta là ai?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT