Trong phòng bệnh tầng bốn, Veena nằm trên giường bệnh, Kim Cương đang gọt táo cho nàng.

Nằm bên cạnh là Feller, trên mũi bị băng một tầng băng gạc dày, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn sang bên đây, trông mà thèm quả táo kia.

Thẩm Dịch đi đến, Veena nhìn hắn, nhoẻn ra một cái mỉm cười thật tâm: “Thoạt nhìn không còn cách nào sóng vai chiến đấu cùng các anh.” Nàng nói. “Yên tâm.” Thẩm Dịch ngồi bên giường Veena, cầm lấy tay nàng an ủi: “Cô sẽ không việc gì, chỉ cần gắng gượng qua lần này, chẳng mấy chốc có thể trở về đô thị. Đến lúc đó tìm thần quan, tất cả vấn đề đều OK.” “Chưa biết chừng chậm trễ mấy tiếng, tôi lại rơi vào gạt bỏ danh sách.” “Hãy tin tôi… tôi sẽ không để chuyện này phát sinh.” “Không phải anh định tìm những mạo hiểm giả đến giúp đỡ đấy sao?” Thẩm Dịch nhìn Veena, suy nghĩ một chút nói: “Đây chẳng qua là kế hoạch cuối cùng, hi vọng sẽ không dùng đến nó, trên thực tế tôi còn có trò khác, nếu chúng ta gặp may, như vậy không cần phải đi đến bước này. Tóm lại cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho cô cứ chết đi như vậy đấy.” “Thực không nhìn ra, anh chính là người tốt.” “Đây coi như là châm chọc sao?” Thẩm Dịch hỏi lại.

Hai người đều nở nụ cười ha hả. “Tôi nghĩ tình huống của mình bây giờ thật không thể tệ hơn.” Veena thở dài: “Giờ tôi không khác gì người tàn tật, không còn thứ gì, cũng không làm được gì cả.” “Đừng nói như vậy, Veena, ít nhất cô còn chúng tôi.” Cửa phòng lại mở ra lần nữa, Lake đi đến.

Hắn chỉ chỉ mình, sau đó chĩa sang Feller trên giường. “Đó chính là phần bết bát nhất.” Veena nhỏ giọng lầm bầm.

Thẩm Dịch và Kim Cương che miệng cười.

Hồng Lãng và Ôn Nhu cũng tới, Ôn Nhu không biết từ đâu tìm được một chiếc áo khoác, chỉ là khuôn mặt vẫn hơi hồng hồng, ánh mắt của nàng lúc nhìn Hồng Lãng hệt như con mèo nhỏ hung ác, có thể một ngụm ăn hắn.

Hồng Lãng rất thức thời đứng nép bên cạnh, tận lực cách xa Ôn Nhu một chút, cúi đầu không nói lời nào.

Thấy mọi người đều đã đến, Thẩm Dịch nói: “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta không thể ở lại chỗ này nữa. Vạn Từ Vương và người của lão tùy thời đều có thể tìm tới, ở chỗ này chỉ tổ bất lợi cho Veena, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Mọi người nhao nhao gật đầu tỏ ra hiểu rõ. “Tôi có thể ở lại chỗ này hay không?” Giường ngủ bên cạnh, Feller đột nhiên kêu lên: “Cái mũi của tôi vừa mới giải phẫu.” Thẩm Dịch ra dấu với Hồng Lãng, Hồng Lãng vọt tới trước người Feller giương lên nắm đấm: “Hoặc là theo chúng ta đi, hoặc là ta đánh mũi ngươi thành hai đoạn lần nữa.” “Được rồi được rồi!” Feller từ trên giường nhảy xuống: “Tôi chỉ đùa một chút mà thôi. Bảo tôi ở lại chỗ này tôi mới không thèm. Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi thôi.” Thẩm Dịch nhìn chung quanh một chút: “Jerry đâu?” Kim Cương trả lời: “Nó và Tạ Hoành Quân ở cùng nhau, à, còn có mập mạp.” Thẩm Dịch sắc mặt biến hóa: “Tôi không phải đã nói anh đừng để Jerry ở chung một mình với người khác sao?” Kim Cương ngẩn người: “Ta thật không để ý chuyện này, xảy ra vấn đề gì sao?” Thẩm Dịch lắc mình một cái lao ra phòng bệnh, bổ nhào vào căn phòng mấy người mập mạp vốn ở.

Đá tung cửa phòng một cái, chỉ thấy trong phòng dĩ nhiên không một bóng người.

Trong lòng Thẩm Dịch mát lạnh, trở lại rống to: “Kim Cương, anh giao bọn họ cho Tạ Hoành Quân lúc nào?” “Năm phút trước.” Kim Cương trả lời.

Trong lòng hắn mơ hồ có loại cảm giác, chỉ sợ trong lúc vô tình đã phạm vào sai lầm lớn.

Đúng lúc này, Huyết Tinh văn chương truyền đến nhắc nhở: “Jerry Lacios cách ngươi vượt qua phạm vi 1 km, cảnh cáo lần thứ nhất, cảnh cáo lần thứ nhất!” Thẩm Dịch thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, hắn hét lớn với tất cả mọi người: “Thằng nhãi kia chạy, mọi người theo tôi, lập tức đi bắt Tạ Hoành Quân!” “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Tạ Hoành Quân muốn chạy?” Mấy người Hồng Lãng Ôn Nhu không hiểu hỏi. “Tìm được hắn trước nói sau!” Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại chạy ra phía ngoài. “Không được! Ngươi tốt nhất hiện tại nói luôn cho chúng ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hồng Lãng kêu to.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn đột nhiên có loại cảm giác xấu.

Quả nhiên, Thẩm Dịch dừng bước.

Hắn chậm rãi quay đầu trở lại, nhìn vào Hồng Lãng.

Hắn nói: “Là Tạ Hoành Quân giết An Văn.” … Tạ Hoành Quân mang theo mập mạp và nhóc Jerry đi vội ra ngoài bệnh viện.

Họ Tạ đi rất gấp, thế nên nhóc Jerry có chút không theo kịp cước bộ của gã. “Này, Tạ Hoành Quân, ngươi rốt cuộc muốn đưa bọn ta đi đâu?” Mập mạp không hiểu kêu to.

Tạ Hoành Quân cũng không quay đầu lại nói: “Đến nơi sẽ nói cho các ngươi biết, đây là Thẩm Dịch phân phó, các ngươi cứ nghe theo là được.” Trong nội tâm mập mạp hốt nhiên dâng lên một loại cảm giác bất tường.

Hắn dừng bước nói: “Chúng ta không thể đi thêm về phía trước, ta cảm giác được phía trước dường như có nguy hiểm đang chờ chúng ta, có lẽ dị nhân núp ở đó. Chúng ta tốt nhất hiện tại lập tức trở về bệnh viện.” Tạ Hoành Quân dừng bước, chậm rãi quay đầu trở lại.

Dưới bóng đêm, nét mặt của gã dữ tợn hung ác: “Tao chỉ sợ mày trở về không được.” Nguy hiểm to lớn lập tức bao phủ toàn thân mập mạp.

Hắn đột nhiên đẩy Jerry lùi lại sau mình, kêu to lên: “Jerry chạy mau.” Sau một khắc, Tạ Hoành Quân hung hăng đánh lên người mập mạp một cái trọng quyền hung mãnh.

“Ngươi nói cái gì?” Hồng Lãng nhìn Thẩm Dịch hằm hằm.

Thẩm Dịch quay đầu vội vàng đi ra ngoài: “Hiện tại không có thời gian giải thích chuyện này, Tạ Hoành Quân hiện tại đang dẫn theo La Hạo và Jerry bỏ đi, chúng ta phải lập tức bắt hắn lại!” Hồng Lãng xông lại nắm chặt Thẩm Dịch: “Ngươi trước nói rõ ràng sự tình!” Thẩm Dịch lật tay vặn lại một trảo của Hồng Lãng, sau đó ép đội lên tường, hét to vào lỗ tai hắn: “Ngươi có thể lựa chọn hiện tại nghe ta nói tất cả, sau đó trơ mắt nhìn tên khốn kia chạy trốn, hay là trước đi với ta bắt người trở lại, rồi ta giải thích cho ngươi!” Hồng Lãng mạnh mẽ lùi lại đẩy Thẩm Dịch ra, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Dịch, thở hồng hộc mấy cái, tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, sau đó mới hỏi: “Làm sao tìm được?” Thẩm Dịch quay đầu đi ra phía ngoài: “Tạ Hoành Quân phạm vào một sai lầm lớn nhất chính là hắn quá tham, hắn không nên mang đi Jerry.” Nói xong Thẩm Dịch lôi ra sợi dây chuyền Giọt Lệ Thủy Tinh.

Ôn Nhu nhanh chóng móc ra địa đồ, Thẩm Dịch đem sợi dây chuyền để xuống bản đồ, nó chậm rãi hoạt động, sau khi mũi tên bên trên chỉ vào một điểm, rốt cục đình chỉ.

Ôn Nhu kêu lên: “Hắn ở ngay con đường bên kia, cách bệnh viện không xa… Hắn đang di động, tốc độ rất nhanh!” “Hắn đã trộm xe chúng ta!” Lake vọt tới bên cạnh cầu thang, chỉ ra ngoài cửa sổ kêu lên.

Chiếc Ferrari đã không thấy.

Thẩm Dịch vội vàng nhét sợi dây chuyền vào tay Ôn Nhu: “Tôi đi truy hắn trước, các anh nhanh tìm chiếc khác, Ôn Nhu, em định vị cho anh!” Hắn móc ra Linh Hỏa Thương bắn cửa sổ một phát.

Trong tiếng thủy tinh vỡ nứt, Thẩm Dịch nhảy xuống qua cửa sổ.

Đang giữa không trung, Thẩm Dịch ném ra Phi Trảo.

Móng vuốt sắc bén gào thét trên không bay về phía tòa nhà đối diện cao tới hơn ba mươi tầng, quấn lấy lan can trên sân thượng, kéo Thẩm Dịch bay lên.

Người trên không trung, áo gió tung bay phất phới, phát ra tiếng vang phần phật, hai tay Thẩm Dịch mở rộng, phảng phất như Batman bay về phía đối diện.

Mảnh trăng tròn cao vời vợi, chiếu rọi ra thân ảnh đen kịt mà thon dài của hắn.

Sắp tới gần mái cao ốc, Thẩm Dịch mãnh liệt dùng lực xoay người một cái, vững vàng hạ xuống sân thượng tòa nhà.

Vừa chạm chân lên nóc nhà, Thẩm Dịch đã chạy về phía một tòa nhà khác, đồng thời xuất ra tai nghe đút vào trong tai: “Ôn Nhu, có thể nghe được sao?” “Nghe rất rõ, từ chỗ anh cứ đi thẳng về hướng nam, có điều với tốc độ này anh khó lòng mà đuổi kịp hắn!” “Anh có thể không nhanh bằng hắn, nhưng tuyệt đối bền bỉ hơn hắn.” Thẩm Dịch đáp lại nàng một câu đầy thâm ý. “… Lưu manh.” Trong micro truyền đến thanh âm oán hận lại mang chút lo lắng của Ôn Nhu, bất quá dưới loại tình huống này Thẩm Dịch vẫn có thể nói giỡn, lòng nàng cũng trấn định hơn nhiều.

Lúc này Thẩm Dịch đã sắp chạy đến cao ốc đối diện: “Ôn Nhu, nói cho anh khoảng cách giữa hai cao ốc.” “Đối diện là tòa nhà Kylie cao bốn mươi tám mét, khoảng cách giữa hai tòa nhà là sáu mét, chênh lệch độ cao mười hai mét.” “OK.” Thẩm Dịch lớn tiếng nói.

Thẩm Dịch điên cuồng chạy, ngay một khắc chạy đến rìa sân thượng, hắn đột nhiên nhảy vọt lên trời, phảng phất như vận động viên nhảy cầu nhảy khỏi tòa nhà, thân hình thẳng tắp rơi xuống, sau đó đột nhiên lộn mèo, hạ phanh xuống sân thượng tòa nhà đối diện, quỳ một chân trên nền đất, nện đến mức đá vụn bay loạn, tư thái rơi xuống giống như hiệp sĩ áo choàng đen.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: “Jerry Lacios đã cách ngươi phạm vi 2 km, cảnh cáo lần thứ hai!” Thẩm Dịch đứng lên, tiếp tục chạy như điên trên nóc cao chót vót, bên tai là tiếng kêu dồn dập của Ôn Nhu: “Phía trước là gác chuông thánh đường, cao bảy mươi hai mét, khoảng cách sáu mét!” Thẩm Dịch vồ đến như báo, vung tay ném Phi Trảo ra ngoài lần nữa, đu người bay lên mái nhà gác chuông thật cao.

Rầm!

Sau khi đá nát cửa thủy tinh mái gác chuông, Thẩm Dịch nhào vào bên trong, bởi vì dùng sức quá mạnh cho nên đụng trúng chuông lớn, phát ra thanh âm va chạm mênh mông cuồn cuộn, tiếng vang chấn cho Thẩm Dịch một hồi chóng mặt điếc tai.

Điểm chuông rạng sáng, đúng giờ gõ vang.

Giờ thứ 66.

Thẩm Dịch bước nhanh xông lên tầng thượng.

“Sang tòa nhà mái bằng màu xanh da trời bên trái, khoảng cách mười hai mét, lầu cao sáu mươi lăm mét, anh phải sử dụng Phi Trảo.” “Không cần.” “Khoảng cách quá lớn, chênh lệch độ cao quá nhỏ, khoảng chạy lấy đà trên gác chuông quá ngắn, anh sẽ té đấy!” “Phi Trảo có số lần sử dụng hạn chế, càng ít dùng càng tốt! Tin tưởng anh… anh có thể làm được!” Thẩm Dịch nói xong mở ra năng lực gia tốc trên giày, sau đó hét lên lao ra gác chuông, một khắc này cả người hắn giống như một phát đạn pháo gào thét trên không trung rơi xuống đằng xa.

Nhưng mà mắt thấy đã gần tới gần tòa nhà, Thẩm Dịch đột nhiên cảm giác thân thể hơi chùn, đà đã hết, cả người chúi thẳng xuống dưới.

Thẩm Dịch mãnh liệt khoát tay, kịp thời bắt lấy lan can tầng thượng, lực trùng kích cực lớn suýt nữa kéo đứt lìa cánh tay hắn.

Dùng sức xoay người nhảy lên, micro truyền đến giọng ân cần của Ôn Nhu: “Thẩm Dịch, anh sao rồi?” “Vẫn sống tốt… Anh vừa phát hiện mình còn có tiềm chất làm Người Dơi hay Người Nhện.” Nói xong, Thẩm Dịch đứng lên tiếp tục chạy như điên, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Nhu nhảy xuống một tòa cao ốc khác. “Cảm giác làm người bay thế nào?” Nói chuyện là Hồng Lãng. “Rất thoải mái, rất kích thích, lần sau có cơ hội ngươi thử một chút xem.” “Ta có chút sợ độ cao.” “Thống kê khoa học cho thấy, chí ít có hơn phân nửa số người mắc chứng sợ độ cao lúc nhỏ từng có bóng mờ gia đình, ngươi khi còn bé nhất định thường bị đánh.” “Đánh mẹ ngươi ấy.” Hồng Lãng mắng to: “Bọn ta đã lên xe, hiện đang đuổi theo. Thẩm Dịch, ta cho ngươi biết, sau khi bắt được tên khốn kia, nếu ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, ta tuyệt không tha cho ngươi!” “Vậy đầu tiên ngươi phải phù hộ ta trước khi tên chết toi kia đỗ xe vẫn chưa cách ta quá ba cây số!” Thẩm Dịch hét lớn, lại lần nữa nhảy lên không trung.

Trên trời người bay liệng, dưới đất xe truy đuổi.

Tạ Hoành Quân hiển nhiên biết rõ giờ phút này bọn hắn nhất định đã phát hiện ra mình, cho nên đồng dạng đang liều mạng lái xe chạy như điên, thế nên muốn rút ngắn khoảng cách với gã càng trở nên vô cùng gian nan.

Thẩm Dịch linh hoạt tựa như Tarzan, xem thành thị đúc bằng xi-măng sắt thép như rừng xanh thăm thẳm, mỗi một tòa nhà là một thân cây, từ ngọn cây này nhảy đến tán cây khác, cánh tay giang rộng, hành động tự nhiên.

Gió thổi gào thét bên tai, người trên không trung tự do bay lượn, ngày càng tới gần trung tâm thành phố, các tòa nhà cũng ngày càng cao, lúc này hắn đã nhảy nhót tung tăng trên mấy tòa nhà cao hơn trăm mét.

Từ nơi này nhìn xuống phía dưới, người trên mặt đất như kiến hôi nhỏ bé, xe như bọ cánh cứng ngọ nguậy trên đường.

Thẩm Dịch lại hoàn toàn không có cảm giác.

Giờ phút này tất cả lực lượng của hắn đều tập trung trên hai chân, sức bật to lớn khiến cho hắn để lại nguyên một đám dấu chân nhàn nhạt trên nền nhà.

Mặc dù không tăng thêm chỉ số nhanh nhẹn, nhưng là thể chất cao lực lượng cao mang tới thể lực dồi dào lúc này hiện ra không chút nghi ngờ. Đổi thành người khác, chạy với tốc độ cao như vậy đã sớm mệt mỏi gục xuống, bất quá với Thẩm Dịch mà nói, hắn còn có thể kiên trì một đoạn thời gian rất dài.

Có điều Thẩm Dịch vô cùng rõ ràng, cái gọi là một đoạn thời gian rất dài này sẽ không vượt quá 15 phút.

Huyết Tinh văn chương lại vô tình nhắc nhở hắn: “Ngươi bây giờ còn cách Jerry Lacios 1,5 km.” Nói cách khác, nếu như tiếp tục tốc độ như vậy, trước khi hắn kiệt sức, tuyệt không có khả năng đuổi kịp Tạ Hoành Quân.

Làm sao bây giờ?

Thẩm Dịch hít một hơi dài thật dài.

Hắn biết rất rõ một đạo lý, thời điểm người đang gặp phải khốn cảnh, có thể gấp, nhưng không thể loạn.

Thời gian càng gấp rút, thì càng phải trấn định, ổn định, an tĩnh.

Hắn đột nhiên ngừng lại, đứng trên đỉnh cao ốc, nghiêng nhìn dòng xe cộ thật dài phương xa.

Hắn biết rõ, mấy người Tạ Hoành Quân đang ở trong chiếc xe nào đó giữa dòng xe này.

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể nghĩ về nó.

Đầu tiên hắn phải quên đi vấn đề của chính mình, sau đó mới có thể tập trung tinh thần trước mắt.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu.

Bắt đầu cảm thụ lực lượng tiêu hao trong thân thể.

Lực lượng là một loại đồ vật rất kỳ quái, có thể biết giá trị, lại khó có thể nắm chắc.

Một người có được lực lượng một trăm cân, ngẫu nhiên một lần bộc phát, có lẽ có thể đánh ra lực lượng một trăm mười cân, nhưng nếu lại bảo người đó đánh ra chính xác tám mươi cân, tuyệt đối không làm được.

Cái gọi là bảy phần sức mạnh, tám phần sức mạnh, cuối cùng chỉ là một khái niệm mơ hồ.

Chưa từng có người nào có thể khống chế vận dụng chính xác lực lượng của mình.

Nhưng Thẩm Dịch lại bất đồng.

Ý nghĩa chính thức của thiên phú tinh vi, không phải tăng lên lực lượng, mà là độ chính xác.

Thông qua năng lực nắm chắc chi tiết tỉ mỉ, khiến chính mình càng thêm tập trung chú ý, vô luận phương diện quan sát, trí nhớ hay vận dụng, đều có được biểu hiện càng thêm chính xác. Sức quan sát tăng lên, không phải vì hắn nhìn thấy nhiều thứ hơn, mà là vì vốn là trong mắt mơ hồ đang trở nên rõ ràng. Hình ảnh trí nhớ ba chiều không phải cho hắn nhớ được càng nhiều, mà là khiến trí nhớ vốn mơ hồ khó có thể nắm bắt trở nên rõ ràng hơn, chuẩn xác hơn.

Đồng dạng, độ linh hoạt của tứ chi tăng lên, cũng nhờ bản thân năng lực khống chế tứ chi chính xác.

Lực lượng cũng là như thế.

Thiên phú tinh vi mang lại cho hắn khả năng vận dụng lực lượng chính xác, trước kia Thẩm Dịch chưa bao giờ có cơ hội thử qua.

Nhưng thời khắc này, hắn phải vận dụng thiên phú của mình, đi khống chế chính xác lực lượng của mình, tránh tiêu hao thể lực không cần thiết.

Không thể mở nước chảy xả láng, phải học vặn nhỏ vòi.

Từ từ nhắm hai mắt cảm thụ một lát, Thẩm Dịch đột nhiên quay người tiếp tục chạy như điên.

Lúc này đây đã khác trước.

Biên độ động tác của hắn trở nên nhỏ hơn, bước chân không hề dài rộng như trước, tốc độ cũng không lại lúc nhanh lúc chậm, mặt đất cũng không còn lưu chút dấu chân.

Khi hắn nhảy lên mái nhà đối diện, hắn sẽ cẩn thận tính toán khoảng cách Ôn Nhu báo cho hắn, phải vận dụng bao nhiêu lực lượng mới có thể vừa vặn nhảy sang, tận khả năng tiết kiệm mỗi điểm sức lực. Ngay từ đầu loại tính toán này khuyết thiếu căn cứ, không cách nào ra được kết luận hữu hiệu, nhưng theo hắn không ngừng chạy đi, nhảy lên rồi lại tính toán, hắn phát hiện mình nắm giữ lực lượng ngày càng rõ ràng, ngày càng thông suốt.

Hắn dần dần hiểu ra, mỗi một phần lực lượng sẽ mang đến hiệu quả bất đồng, hơn nữa biết cách vận dụng điều tiết lực lượng của mình nhằm vào khoảng cách khác nhau.

Ngoài ra hắn phát hiện, điều chỉnh chính xác trọng tâm thân thể, dùng tiết tấu ổn định, điều chỉnh từng vị trí dùng sức trên thân thể, đồng dạng có thể tiến thêm một bước tiết kiệm thể lực của mình, đề cao hiệu quả.

Cơ thể người là một môn học vấn phức tạp, mỗi phương diện đều có yêu cầu dùng sức riêng.

Cho dù trước kia Thẩm Dịch chưa bao giờ học qua, nhưng thời khắc này có thiên phú tinh vi giúp đỡ, mang cho hắn chỗ tốt, toàn tâm toàn ý đi cảm ngộ ý nghĩa lớn lao của nó.

Vẫn một mức chạy đi, tốc độ Thẩm Dịch vô hình trung đã bắt đầu nhanh hơn, tiêu hao thể lực cũng giảm bớt.

Hắn hoàn toàn mừng rỡ phát hiện, chính mình dưới trạng thái này đã hoàn thành lần thứ nhất toàn bộ đột phá.

Lần thứ nhất đột phá khống chế chính xác lực lượng.

Đương nhiên, đây chỉ là đột phá sơ cấp nhất, nhưng có thể tưởng tượng, theo chính mình nắm vững lực lượng càng sâu, càng hiểu sâu cơ thể học, khoa học hóa vận dụng lực lượng cùng với sau này lĩnh ngộ không ngừng, không gian phát triển của hắn tuyệt đối rộng mở tươi đẹp.

Hắn bắt đầu sáng tỏ vì sao khi mở ra năng lực thiên phú cần giai đoạn thức tỉnh.

Đây không phải là để khảo nghiệm mạo hiểm giả mới mở ra nó, mà là phải kiên trì như thế, lúc nào cũng vận dụng.

Cái gọi là thiên phú, có thể nói là sở trường.

Đã sở trường, nên thường xuyên dùng.

Khiến người ta kinh ngạc không chỉ có thế, mà là hắn còn nghe được tiếng nhắc nhở của Huyết Tinh văn chương: cảm ngộ và khả năng vận dụng thiên phú tinh vi của người tăng lên, ngươi có thể vận dụng năng lực của mình càng thêm chính xác. Thiên phú tinh vi của ngươi có thể vận dụng lên một ít kỹ năng đặc thù.

Lần nhắc nhở này khiến Thẩm Dịch chấn động.

Không ngờ chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, hắn trước sau hoàn thành thức tỉnh thiên phú rồi tăng cường nó, tốc độ như vậy, có thể nói trước nay chưa từng có. Mặc dù hắn còn không rõ ràng lắm cái gọi là vận dụng thiên phú tinh vi lên kỹ năng có ý nghĩa gì, dù sao lúc ra kỹ năng tỉ lệ chính xác cơ hồ đều là trăm phần trăm, nhưng có dù sao cũng xịn hơn không có nha?

Thời khắc này khóe môi Thẩm Dịch lộ ra ý cười, hắn lao ra sân thượng cao ốc như báo, bay về phía đối diện như ưng, càng chạy càng nhẹ, tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ mỗi 10 phút, liền gia tốc một lần, khiến tốc độ của hắn ngày càng tăng.

Lúc Thẩm Dịch lại lần nữa bay vọt lên sân thượng một tòa nhà, thân ảnh thướt tha màu đỏ của chiếc Ferrari rốt cục xuất hiện. “Thấy người rồi.” Từ trong micro truyền đến thanh âm của Ôn Nhu: “Quá tuyệt vời, Thẩm Dịch.” Thẩm Dịch cười ha ha, bất quá sau một khắc hắn đã biến sắc, đột nhiên tăng tốc mãnh liệt, đồng thời hô lớn: “Không được, hắn đang giảm tốc độ!” Hồng Lãng trong micro mơ hồ hỏi: “Giảm tốc độ? Đây không phải chuyện tốt sao? Chúng ta cũng sắp tới nơi.” “Tốt cái búa!” Thẩm Dịch gân cổ gào to: “Hắn nhất định cho là đã bỏ rơi chúng ta nên mới giảm tốc độ đấy. Nếu như hắn cho là hiện tại đã không còn gì uy hiếp, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì? Hắn sẽ cho rằng Jerry và La Hạo đã không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ giết quách cả hai!” Mấy người Hồng Lãng trên chiếc Land Rover đồng thời kinh hãi.

Ôn Nhu kêu to vào micro: “Vậy làm sao bây giờ?” “Hắn đang sang đường đỗ xe!” Thẩm Dịch điên cuồng hét lên. “Anh tới ngăn cản kịp không?” “Trừ phi hắn ưa thích tác phong làm việc dây dưa dài dòng, bất quá cá nhân anh cho rằng đó là không thể nào!” Thẩm Dịch chạy như điên trên nóc nhà. Mặc dù hắn đã có thể chứng kiến Ferrari màu đỏ, nhưng nếu muốn đuổi tới đó, lại không phải lập tức có thể làm được đấy. “Nghĩ biện pháp!” Ôn Nhu kêu to.

Bọn hắn thừa biết nhiệm vụ của Thẩm Dịch, hoàn toàn hiểu rõ nhiệm vụ lần này thất bại có ý nghĩa thế nào với Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch không trả lời.

Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy Tạ Hoành Quân đang chậm rãi lái xe vào một đầu hẻm nhỏ âm u.

Hắn dừng bước, mắt lạnh nhìn một màn này.

Trong đôi ngươi toát ra một tia tàn nhẫn, hắn dùng thanh âm trầm thấp nói: “Chào hắn một tiếng.” “Gì vậy?” Thẩm Dịch đã móc ra Linh Hỏa Thương, nhắm Ferrari bắn một phát.

Viên đạn lửa xẹt qua bầu trời, vẽ ra một đường cong đỏ chói, bay về phía Ferrari dưới vòm trời đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play