Giờ thứ 58.

Land Rover chạy vội trên đường, Ferrari đi theo đằng sau.

Đáng tiếc, Paulo đã mất. “Hiện tại có thể nói một chút vấn đề của anh đi nha.” Ôn Nhu đột nhiên nói. “Gì vậy?” Thẩm Dịch giả bộ hồ đồ.

Hắn đang vội vàng thay quần áo.

Ném nguyên bộ quần áo bẩn đi, một lần nữa thay một bộ Armani mới.

Tiện tay mở hai cái rương rớt ra từ Kinnear và một dị nhân khác.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, Thẩm Dịch đã tức tối ném cho Kim Cương: “Xui, rương của Kinnear ngoại trừ một viên cầu năng lượng, vậy mà chỉ có một gói thuốc nổ TNT, ngược lại dị nhân cấp 1 kia ra tới ba gói thuốc nổ TNT, tiện nghi cho anh rồi.” Kim Cương ngu ngơ cười rộ lên, không chút khách khí dùng luôn quả cầu năng lượng, năng lượng tăng lên tới 210 điểm.

Ôn Nhu nhìn hắn chằm chằm: “Đừng lãng sang chuyện khác, anh rốt cuộc là làm thế nào? Phương pháp bắt được vị trí của mạo hiểm giả trong rừng cọ, còn có làm thế nào biết được hướng dịch chuyển tức thời của Kurt Wagner.” “Nha, mấy chuyện này sao…” Thẩm Dịch gật đầu tỉnh bơ như thường, hắn nghĩ nghĩ nói: “Trả lời có thu phí.” Ôn Nhu kêu một tiếng, giơ roi ra vẻ muốn quất Thẩm Dịch, Thẩm Dịch hét lớn: “OK, OK, tôi nói, tôi nói. Tôi đã mở ra thiên phú.” Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Dịch.

Kim Cương đập mạnh tay lái: “Ta sớm nên nghĩ tới, trước đó ngươi đã tiến nhập giai đoạn thức tỉnh thiên phú. Bất quá thiên phú của ngươi là cái gì, sao có thể làm được như vậy?” Thẩm Dịch lúc này mới mô tả qua đặc tính thiên phú của mình, mấy người Kim Cương Hồng Lãng nghe mà tấm tắc kêu kỳ lạ.

Hồng Lãng toét miệng cười: “Biết rõ tiểu tử ngươi đầu óc tốt, ngay cả mở ra thiên phú cũng liên quan tới não. Nói như vậy ngươi có thể lập tức chứng kiến, ghi chép, hơn nữa học tập rất nhiều thứ rồi hả? Cho nên ngươi có thể chiến đấu giống như thằng đen Bắc Khu nọ a?” Thẩm Dịch trả lời ngay: “Đó không chỉ là phục chế hành vi đơn giản như vậy, còn phải nắm giữ và hoàn thiện thông qua liên tục khổ luyện và chiến đấu, ta giờ mới bắt đầu, công kích của ta chỉ là thoạt nhìn uy vũ, trên thực tế căn bản không có lực tổn thương gì, hoàn toàn là nhờ hiệu quả vũ khí cận chiến.” Ôn Nhu hỏi: “Vậy anh phá di động của Kurt Wagner thế nào?” Thẩm Dịch nhún vai: “Cái này phải cảm tạ thiên phú tinh vi cho tôi năng lực nắm giữ chi tiết, tỉ mỉ, khiến cho khả năng quan sát hành động vượt xa tưởng tượng. Bất quá đây không phải trọng yếu nhất, nguyên nhân chủ yếu là gã không nên cùng tôi đánh một chọi một.” “Một chọi một chẳng lẽ không phải bất lợi cho anh sao?” “Hoàn toàn ngược lại, là bất lợi cho gã.” Thẩm Dịch cười nói: “Đừng quên năng lực người này là cái gì. Gã có thể tự do di động đến bất kỳ nơi nào, với gã mà nói đối phó một người cùng đối phó bốn người không hề khác gì nhau, gã mới cóc cần quan tâm mình đối mặt bao nhiêu kẻ địch a. Khi gã đồng thời công kích bốn người chúng ta, ai cũng không biết mục tiêu công kích kế tiếp của gã là ai, cho nên tôi căn bản không thể nào dự đoán vị trí gã di động. Nhưng khi gã đối phó một mình tôi, liền không giống như trước nữa.” Đôi mắt Ôn Nhu sáng ngời, kêu to lên: “Gã muốn đối phó anh, như vậy vô luận tới lui như thế nào, đều khó có khả năng cách anh quá xa, là thế này phải không?” Thẩm Dịch cười hắc hắc: “Đúng vậy, việc này vô hình trung đã trói buộc vị trí di động của gã. Đừng quên lúc đó tôi còn đang ngồi trong xe, việc này tiến thêm một bước giới hạn vị trí di động.” “Dù cho là vậy, anh vẫn không lý nào có thể nắm giữ mỗi một lần di động của gã a, nhất là lúc cuối gã đã nhảy luôn ra xe.” Thẩm Dịch nháy nháy mắt với Ôn Nhu: “Chuẩn, nó còn quyết định bởi một vấn đề khác. Phải biết rằng thuật di hình chỉ có thể di động đến nơi mình nhìn thấy được.” Trong X-Men bộ 2, Giáo sư X bị Stryker bắt cóc, muốn giết chết tất cả dị nhân. Chính là Kurt Wagner vận dụng thuật di hình truyền tống mình đến sau cửa sắt, giải cứu giáo sư ra. Trong quá trình gã cứu người đã từng nói, gã chỉ có thể dịch chuyển tức thời tới nơi gã nhìn thấy được, nếu không rất có thể truyền tống nhầm vào tường đi.

Cho dù lần đó, gã dứt khoát mạo hiểm vọt vào phía sau cửa mà chính mình không thấy được, nhưng dù sao cũng là hành động mạo hiểm sau khi đã trải qua tính toán.

Lúc đang tác chiến, Kurt Wagner tuyệt không khả năng làm như vậy.

Thế nên dưới loại tình huống này, nếu Thẩm Dịch muốn biết vị trí Kurt Wagner dịch chuyển tức thời kế tiếp, kỳ thật vô cùng đơn giản, chính là bắt ánh mắt của đối phương.

Hồi lúc còn rất nhỏ, Thẩm Dịch đã từng chơi trò chơi đoán đồng xu với Thanh Thanh. Đầu tiên Thanh Thanh đặt một đồng xu vào một trong hai bàn tay, sau đó Thẩm Dịch sẽ suy đoán xem nàng đặt trong tay nào.

Chính là khi đó, Thẩm Dịch tỉ mỉ phát hiện, mỗi lần Thanh Thanh vươn hai cánh tay từ sau lưng ra, đều có thói quen liếc mắt nhìn tay giấu tiền. Thông qua việc bắt ánh mắt này, Thẩm Dịch đã lập ra kỷ lục đoán đồng xu bách phát bách trúng.

Nhưng loại phương pháp bắt ánh mắt này, chỉ dùng tốt với con nít, còn người trưởng thành rất thạo che dấu ánh mắt mình.

Có điều Kurt Wagner lại không được.

Mỗi lần gã di động đi đâu, nhất định phải cam đoan nơi đó nằm trong tầm mắt, đây đã là một loại thói quen bản năng, nếu không di động lung tung, sẽ mang đến nguy hại cực lớn cho mình.

Đương nhiên, tầm mắt một người không phải chỉ trong khoảng ngắn, một ánh mắt, có thể bao quát phạm vi khoảng cách rất lớn đấy, chỉ bằng vào điểm này đã muốn dự đoán vị trí di động của Kurt Wagner là không thể nào.

Nhưng do Kurt Wagner và Thẩm Dịch một chọi một, gã chỉ có thể xuất hiện bên người Thẩm Dịch, thành ra vị trí dịch chuyển tức thời của gã lập tức trở nên cực kỳ có hạn, bởi vậy Thẩm Dịch có thể dễ dàng tìm được vị trí có khả năng Kurt Wagner dịch chuyển tức thời đến nhất, cũng nhanh chóng làm ra phản ứng.

Về phần cuối cùng dùng xe đánh bay Kurt Wagner, đó là tăng thêm việc phân tích tâm lý.

Ba lượt di động bị Thẩm Dịch bắt chuẩn, khiến cho lòng tin của Kurt Wagner giảm mạnh, Thẩm Dịch đoán chắc tâm tình của gã, hơn nữa phía trước mình là kính chắn gió, Kurt Wagner không thể nào di động ra đó để công kích mình, cho nên Thẩm Dịch biết rõ nhất định gã muốn chạy.

Rất nhiều chuyện thoạt nhìn ly kỳ, nói toạc ra kỳ thật không đáng một xu.

Nghe được đáp án của Thẩm Dịch, tất cả mọi người trợn mắt.

Giữa lúc chiến đấu kịch liệt đi bắt ánh mắt của đối phương, loại sự tình này nói thì nghe đơn giản, chắc cũng chỉ có như Thẩm Dịch mở ra thiên phú tinh vi mới cảm thấy nhẹ nhõm chứ?

Hồng Lãng nhìn Thẩm Dịch, có chút không thể tin: “Nói như vậy… không những năng lực quan sát của ngươi rất mạnh, ngươi thậm chí có thể quay ngược trí nhớ lúc trước từng nhìn qua, trở về xem một lần nữa, hơn nữa là từ các loại góc độ?” Thẩm Dịch gật gật đầu. “Vậy ngươi phải chăng có thể nhìn thấy đồ vật căn bản chưa từng xuất hiện qua trong tầm nhìn của ngươi?” “Còn chưa thử qua, không thể xác định.” Hồng Lãng liền vội hỏi: “Ví dụ như ngươi ở trong một phòng, ta trong một phòng khác, ngươi có thể nhìn thấy chuyện phát sinh trong phòng ta không?” Thẩm Dịch trả lời: “Ta đoán chừng không thể.” Hồng Lãng nhẹ nhàng thở ra: “Thế không còn gì tốt hơn, bằng không thì lão tử sẽ không còn chút riêng tư nào nữa.” “Bất quá giống như bây giờ ta ngồi ghế sau, ngươi ngồi hàng trước, dù không cần trí nhớ ba chiều, ta cũng có thể chứng kiến một ít đồ vật vốn không thể chứng kiến, ví dụ như…” “Ví dụ như cái gì?” “Khóa quần của ngươi đang mở.” Hồng Lãng cúi đầu xem xét, hú lên quái dị, vội vàng kéo khóa quần lên.

Tất cả mọi người trên xe đồng thời phát ra trận cười dữ dội.

Tiếng cười rơi vào trong tai Veena đang lái phía sau.

Sắc mặt của nàng âm trầm.

Nàng tăng tốc, vượt nhanh qua Land Rover, dừng Ferrari lại giữa đường, ngăn trở đường đi.

Kim Cương thắng gấp, suýt nữa tông trúng đối phương. “Này, mẹ kia, ngươi làm gì đó?” Hồng Lãng kêu to.

Thẩm Dịch vỗ vỗ bả vai Hồng Lãng, nhẹ nói: “Bọn họ mới mất đồng đội, chúng ta lại lớn tiếng cười đùa… Nên học cách thông cảm người khác.”

Veena đẩy tung cửa xe bước ra.

Ánh mắt lạnh như băng của nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dịch nói: “Nếu tôi đề nghị với anh, hợp tác dừng tại đây, anh sẽ không cảm thấy kinh ngạc đúng không?” Thẩm Dịch thở dài từ trong xe đi ra, bước lại trước người Veena, hắn nói: “Tôi biết vừa rồi bọn tôi không đúng, đối với cái chết của Paulo, tôi cũng cảm thấy khổ sở…” “Anh căn bản không hề quan tâm!” Veena lớn tiếng kêu: “Đừng giả mù sa mưa mà nói chuyện với tôi. Với anh mà nói, chúng tôi chỉ là một đám có thể lợi dụng!” Thẩm Dịch nhìn Veena, vị mỹ nữ tóc vàng này đã phẫn nộ đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, núi non trùng trùng điệp điệp, gợi cảm động lòng người.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch gật đầu: “Cô cũng biết nói dối là một loại công cụ trao đổi của nhân loại, nó có thể giúp chúng ta làm được rất nhiều chuyện mà không cần bỏ ra cái giá nào. Có đôi khi mọi người sẽ đắm chìm trong cảm giác lừa gạt đối thủ, chỉ để dương dương đắc ý. Nhưng nói dối đồng thời cũng là một con dao hai lưỡi, lúc dùng nói dối với người mình, nó trái lại sẽ xúc phạm tới chính chúng ta. May mắn cô kịp thời nhắc nhở tôi… Tôi xác thực mới vừa nói bừa… Tôi cũng không cảm thấy khổ sở vì cái chết của anh ta.” “Bởi vì anh chưa từng coi anh ta, nói đúng hơn là coi chúng ta như bạn bè.” “Không.” Vượt quá dự kiến của Veena, Thẩm Dịch lắc đầu rất nghiêm túc: “Tôi không phủ nhận lúc đầu chỉ có tâm tư lợi dụng bọn cô, dù cho tôi tự cho thế đã là rất công bình, bởi vì tôi giúp bọn cô và nhận lại hồi báo, tôi đích xác không coi bọn cô là bạn, nhưng đó đã là quá khứ. Cô cũng biết người sở dĩ là người, không chỉ vì chúng ta có thể nhìn sự vật theo lý tính, tương tự cũng vì chúng ta có cảm tình. Trong quá trình quen biết, ở chung, còn có chiến đấu, dần dần sẽ quen thuộc lẫn nhau, chậm rãi hiểu rõ, sinh ra hữu nghị, thậm chí tình yêu, cuối cùng từ người xa lạ biến thành bạn tốt.”

“Anh nói là anh đã coi chúng tôi như bạn tốt?” Veena khó có thể tin hỏi. “Có lẽ còn chưa tới bước đó, nhưng ít ra không còn đề phòng lẫn nhau, không phải sao?” Thẩm Dịch hỏi lại.

Veena không nói gì.

Thẩm Dịch lúc này mới tiếp tục nói: “Đối với cái chết của Paulo, tôi cảm thấy tiếc hận nhưng không đau buồn, không phải vì tôi không coi anh ta là bạn, mà vì chúng ta không có thời gian, cũng không hơi đâu mà đi nếm trải các loại tâm tình tiêu cực như đau đớn, thương tâm hay khổ sở… Loài người mâu thuẫn ở chỗ, một mặt chúng ta bị tình cảm chi phối, mặt khác chúng ta lại bị lý tính chi phối. Trong thế giới cũ của chúng ta, cảm tính thường thường lớn hơn lý tính đấy. Nhưng còn nơi đây lại trái lại. Mặc kệ chúng ta khổ sở vì chiến hữu tử vong cỡ nào, chúng ta đều phải hiểu rõ một chuyện… Đó là điểm quy tụ cuối cùng của chúng ta.” “Điểm quy tụ cuối cùng?” Veena kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đúng, tử vong, chính là vận mệnh cuối cùng của mỗi người chốn này, khác biệt duy nhất là ai có thể đi được xa hơn một chút. Thành ra chúng ta không có thời gian thương tâm khổ sở cho ai cả, càng không cần thiết phải thế. Bởi vì sớm muộn cũng có một ngày, tự chúng ta cũng sẽ chết. Ở chỗ này, mỗi một mạo hiểm giả, người ích kỷ lựa chọn chỉ lo cho thân mình, khá hơn một chút sẽ chọn lo cho người sống, chỉ có mấy tên quỷ đoản mệnh mới chọn lo cho cả người chết. Paulo chết, anh ta không thể, cũng không nên ảnh hưởng bất cứ người nào nơi này. Cho nên tôi sẽ không khổ sở vì anh ta. Nếu như cô không tiếp thu đáp án này, vẫn kiên trì bỏ đi… Tôi sẽ không ngăn trở.” Nói xong Thẩm Dịch lui về phía sau mấy bước, dựa lên chiếc Land Rover, lẳng lặng nhìn Veena.

Trong ánh mắt Veena nhất thời có chút mê mang.

Nàng hiển nhiên là đang do dự.

Đúng lúc này, Lake đi nhanh từ trong xe ra, Thẩm Dịch nhướng mày, biết không ổn.

Quả nhiên, Lake lớn tiếng nói: “Veena, đừng nghe hắn, hắn chỉ muốn tiếp tục để chúng ta bán mạng cho hắn mà thôi, chúng ta không cần để ý tới bọn hắn.” “Bán mạng?” Hồng Lãng trừng to mắt kêu lên quái gở: “Đám tạp chủng nước Mỹ các ngươi, lúc muốn điểm sát lục thì dựa vào chúng ta, hiện tại đụng phải phiền toái đã nghĩ bỏ chúng ta rồi à? Lúc trước đi theo chúng ta kiếm kinh nghiệm làm sao cmn không nói các ngươi không thể phụng bồi? Thực cmn một đám sói nuôi không quen.” Đáng chết!

Thẩm Dịch hận không thể cho Hồng Lãng lắm miệng một quyền.

Quả nhiên, lời của Hồng Lãng khiến Veena hơi biến sắc, nàng cười lạnh: “Ha, thật không? Trong mắt các ngươi chúng ta chính là chó theo phía sau mông các ngươi sao? Lake nói đúng, thật sự chúng ta không cần phải tiếp tục hợp tác nữa, bởi vì chúng ta không có giác ngộ làm cẩu. Thẩm Dịch ngươi nói cũng không sai, trong thế giới Huyết Tinh đô thị, lý tính cần phải lớn hơn cảm tính, không phải sao? Vạn Từ Vương chính là truy bọn ngươi, không phải chúng ta! Nhiệm vụ Ẩn Tàng kia cũng là của ngươi, không có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ cần tách khỏi các ngươi, chúng ta sẽ không còn nguy hiểm. Người luôn muốn làm ra lựa chọn phù hợp lợi ích của chính mình, không phải sao? Giao tình giữa chúng ta còn chưa tới nông nỗi cùng sống cùng chết, càng không cần phải vào sinh ra tử vì ích lợi của ngươi!” Hồng Lãng đang muốn tiếp tục phản bác, Thẩm Dịch kêu to lên: “Đã đủ rồi! Không cần nhao nhao nữa!” Hắn hung hăng trừng mắt Hồng Lãng, Hồng Lãng lúc này mới lập tức câm miệng. Ôn Nhu lại gần nói khẽ với Hồng Lãng nói: “Ngươi ngu nó vừa, ai đời đi nói trắng ra như vậy, ngươi chọc bọn họ nổi cáu rồi kìa.” Hồng Lãng trợn mắt giả bộ câm điếc.

Thẩm Dịch thở dài: “Được rồi, chúc mừng cô Veena, cô đã hết giận mà bình tĩnh lại, từ cảm tính chuyển sang lý tính. Lúc tức giận cô muốn ly khai, tĩnh táo lại cô cũng muốn ly khai. Vừa rồi tôi giải quyết một Veena giận dữ, hiện tại tôi lại phải đi thuyết phục một Veena tĩnh táo, là thế này phải không?” Veena gật đầu: “Đúng vậy, cho dù nguyên nhân bất đồng, nhưng kết quả đều giống nhau. Vừa rồi tôi có vẻ giống như đứa con nít, chỉ vì là tiếng cười của các anh mà quyết định ly khai, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút vẫn thấy quyết định này khá có ích với chúng tôi, không phải sao?” “Đúng là thế, bất quá sự tình phiền phức, không đơn giản như cô tưởng tượng, các người không thể đi.” Feller từ trong xe nhảy ra ngoài: “Tính động thủ?” “Các ngươi không phải đối thủ…” Hồng Lãng vừa mở miệng, đã bị Kim Cương bịt lại, Thẩm Dịch quay đầu hất hất vào Hồng Lãng: “Về sau ta nói chuyện với người khác không cho ngươi mở miệng, bằng không thì để Kim Cương đánh rụng răng.” “Vui lòng tuân mệnh.” Kim Cương cười ha hả nói, hung hăng cho Hồng Lãng một quyền.

Quay đầu lại, Thẩm Dịch nói: “Tôi sẽ không động thủ với các người, nếu như các người muốn đi, chúng tôi sẽ không dùng vũ lực ngăn cản. Tôi chỉ muốn nói cho các người biết một việc trước khi các ngươi đi, chờ các người nghe xong mới quyết định cũng không muộn.” Veena ngẩn ra, Lake và Feller đã đồng thời kêu to lên: “Đừng nghe người này, chúng ta đi luôn bây giờ thôi.” “Chỉ nghe một chút thôi mà.” Veena liền vội vàng nói.

Lake kêu lên: “Nghe xong chúng ta liền không đi được nữa! Người này rất giảo hoạt.” Veena nhìn về phía Thẩm Dịch, khóe miệng Thẩm Dịch toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, hiển nhiên không chút phật lòng.

Hắn biết rõ, bọn họ sẽ nghe mình nói đấy.

Dù sao trong khoảng thời gian hợp tác với mình, tuy bọn họ không kiếm được chỗ tốt gì, nhưng thực sự cũng không bị tổn hại.

Veena thở dài: “Kỳ thật các anh cũng muốn nghe thử, đúng không?” Lake và Feller đồng thời cúi đầu. “Tốt, như vậy đi, anh đến cùng muốn nói cái gì?” Veena hỏi.

Thẩm Dịch lập tức nói: “Nếu như các người ly khai lúc này, tôi dám cam đoan, trong vòng mười lăm tiếng sau, nếu không phải Tây Khu rơi xuống bét bảng, toàn bộ thành viên gạt bỏ, thì chính là các người tiến vào danh sách gạt bỏ lần nữa, toàn bộ cũng bị giết.”

Bàn về năng lực nói chuyện giật gân, Thẩm Dịch khoe khoang thứ hai, thật đúng là không ai dám xưng thứ nhất.

Những lời này khiến cho mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Veena gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, hơi cắn cắn môi: “Nói tôi biết tại sao? Vì anh xem thường chúng tôi? Cảm thấy chúng tôi rất vô năng? Không có các anh thì không cách nào săn giết dị nhân?” “Không.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Là vì tốc độ của những người khác sẽ tăng lên, tăng lên trên diện rộng.” Veena ngẩn người, Thẩm Dịch đã nhanh chóng nói: “Đối thủ cạnh tranh có đôi khi chưa hẳn chỉ có thể là đối thủ, tương tự có thể làm bằng hữu, ví dụ như các ngươi; khi chúng ta gặp phải nguy cơ, đổi lại góc độ suy nghĩ, đôi khi sẽ có phát hiện ngoài sức tưởng tượng.” Veena nhíu mày: “Tôi không rõ ý anh.” “Còn hơn mười giờ nữa, thi đấu nhiệm vụ sẽ chấm dứt. Tin tưởng hiện tại có rất nhiều người vô cùng sốt ruột. Khác với lúc nhiệm vụ mới bắt đầu, mọi người đều có thời gian chạy vạy, cũng sẽ không đi trêu chọc một ít nhân vật cao thủ. Nhưng theo thời gian còn lại càng ngày càng ít, một chút xương cứng khó gặm chỉ sợ nhất định cũng phải gặm. Vấn đề duy nhất là, cho dù những xương này cứng, cũng không phải nói tìm là có thể tìm được ngay… New York rất lớn, không phải sao?” Nói đến đây, Thẩm Dịch cười: “Như vậy, nếu về sau có người cho bọn hắn tin tức, ví dụ như… Tôi biết Vạn Từ Vương lúc nào sẽ xuất hiện ở đâu, cô nói xem, hậu quả là gì?” Cả bọn Veena biến sắc.

Thẩm Dịch nói nhanh tiếp: “Nam Khu khẳng định tới toàn bộ, giờ bọn hắn đang đứng sau cùng. Khác với chúng ta, bọn hắn không sợ đối phó Vạn Từ Vương, không sợ đối phó đám thủ hạ của lão, dù sao cũng là chết, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng. Bắc Khu nhất định sẽ có một số người tới. Bọn hắn hiện tại có 21 kẻ mạo hiểm, khu vực xếp hạng thứ hai, nếu như tình trạng này không phát sinh biến hóa, như vậy khi nhiệm vụ chấm dứt, sẽ có 11 người bị gạt bỏ. Nếu như nhóm người này không muốn đối mặt loại cục diện này, bọn hắn cũng phải đến mạo hiểm. Tây Khu còn có 17 người, cũng chỉ có 5 người có tư cách còn sống, mà đứng trước mặt tôi đã có 3. Nói một cách khác, còn có 12 người cũng không có lựa chọn khác. Bọn hắn cũng phải tới. Cuối cùng chính là Đông Khu, tất cả mạo hiểm giả trong danh sách gạt bỏ, đều sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đúng rồi, nếu tôi đoán không lầm, một ít mạo hiểm giả không nằm trong danh sách gạt bỏ nói không chừng cũng sẽ đi qua, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, danh sách tùy thời đều biến hóa, người xếp hạng sau mình lúc nào cũng có thể thay thế chính mình. Tóm lại, chỉ cần tôi nói một câu, tôi có thể kéo toàn bộ tuyệt đại bộ phận mạo hiểm giả trong thế giới này về phe mình, cùng nhau đối kháng Vạn Từ Vương và đám thủ hạ của lão, để bọn họ trở thành pháo hôi của tôi, binh lính của tôi! Đương nhiên, hậu quả chính là bảng xếp hạng sẽ xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, không ai có thể biết rõ nó sẽ biến hóa thế nào. Nhưng với người hiện tại sắp chết mà nói, có gì khác biệt đâu. Cô thấy người sắp chết đuối bao giờ chưa? Người ta sẽ liều mạng giãy giụa, tóm lấy hết thảy đồ vật có thể tóm, không quan trọng là vật kia có thể cứu bọn họ hay không, mà quan trọng là… người ta sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội sinh tồn nào. Mà nói theo xác suất, cơ hội sống sót của tôi sau khi hô gọi viện binh, tuyệt đối phải lớn hơn nhiều so với cơ hội sống sót trong trường hợp không gọi viện binh. Đối với tôi, hay với những khác người mà nói, đều là như thế…” Nhóm Veena đồng thời biến sắc. “Tên khốn kiếp nhà ngươi!” Lake kêu to lên. “Anh không có khả năng thông báo cho bọn hắn.” Veena kêu lên: “Anh căn bản không biết bọn hắn ở đâu!” Thẩm Dịch tiện tay xuất ra đạo cụ khuếch đại âm thanh: “Nhìn, đây là vận mệnh an bài, vận mệnh cho chúng ta nhận được thứ đồ chơi nhỏ bé thoạt nhìn vô tích sự này, nhưng bây giờ nó đã trở thành cọng rơm cứu mạng chúng ta, những đối thủ cạnh tranh kia lại trở thành viện binh của chúng ta, việc này rất buồn cười, cũng rất chân thật.” Đám Veena mặt xám như tro.

Feller quái khiếu: “Ta hiện tại thật muốn làm thịt tên chết dẫm nhà ngươi! Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?” Thẩm Dịch cười lạnh: “Ha, thật vậy sao? Các người thực giống như đã quên chúng ta tới đây để làm gì. Chúng ta là đến săn giết dị nhân, chứ không phải bị dị nhân săn giết! Chúng ta nhìn thấy bọn chúng thì phải nhào tới như lang như hổ, chứ không phải bỏ chạy như chó nhà có tang! Các người thực giống như đã quên tranh đoạt điểm sát lục là việc mỗi người đều đang khát vọng. Bất luận kẻ nào, chỉ cần đạt được cơ hội đều sẽ không bỏ qua. Chính các người sợ hãi, lại còn muốn cho người khác sợ hãi theo sao? Không, ý tưởng này quá mức ngây thơ. Biết ai sợ thay đổi nhất không? Là những kẻ đã đạt được lợi ích. Các người chính là như vậy, các người sợ hãi thay đổi, lại quên mất bản chất nhiệm vụ thi đấu chính là ngươi truy ta đuổi. Chính các người muốn dừng bước tiến, đó là vấn đề của các người, không thể đổ lên đầu bất luận ai khác, cũng không thể trách lên đầu tôi. Tôi chỉ là tiếp nhận vận mệnh của mình, làm ra lựa chọn phù hợp lợi ích, còn lại liền xem ý trời!” Lake giật giật ngón chân kêu to: “Ta biết ngay không nên nghe tên chết tiệt này mà! Không nên nghe lời hắn nói, hắn lợi dụng tất cả chúng ta! Hắn là ma quỷ! Hắn mưu hại chúng ta. Chỗ tốt cho hắn, khó khăn lại do chúng ta tới gánh. Lần trước cứu đồng bọn của hắn là như thế, lần này vẫn là thế! Người sắp bị gạt bỏ phải gánh cho hắn, người không bị gạt bỏ cũng phải gánh nốt! Tên khốn này, hắn gây ra nhiệm vụ phiền toái lại muốn chúng ta giúp hắn hoàn thành, chỗ tốt không có phần chúng ta, là một tay hắn đạo diễn hết thảy!” “Không, là mấy người đạo diễn hết thảy.” Thẩm Dịch lớn tiếng nói: “Nếu như vừa rồi mấy người không quyết định ly khai, chúng ta có thể hoàn thành một lần hợp tác tốt đẹp. Dị nhân đuổi giết chúng ta, chúng ta không cần lại phát sầu khắp nơi tìm kiếm dị nhân! Chúng ta có thể càng hiểu đối phương hơn qua chiến đấu, càng thêm tín nhiệm đối phương, hữu nghị giữa chúng ta cũng có thể càng thâm hậu hơn, tôi thậm chí có thể coi mấy người như bằng hữu chân chính! Đến lúc chúng ta nguy ngập nhất, chứng kiến những mạo hiểm giả khác chạy tới cứu viện, chúng ta sẽ hoan hô mà không phải phẫn nộ! Nhưng đáng tiếc chính mấy người đã coi vấn đề trở về góc độ lý trí, dùng lợi ích để cân nhắc được mất, quyết định đi ở. Vốn là phương án hô gọi viện binh lại biến thành phương án bức bách mấy người lưu lại, cùng một chuyện, do mấy người làm ra lựa chọn khác nhau khiến cho tính chất hoàn toàn thay đổi! Mấy người nói xem, đây rốt cuộc là lỗi của tôi hay là lỗi của mấy người!” Thẩm Dịch nói đến đây đã rống to.

Nhóm Veena nghẹn họng nhìn trân trối, không phản bác được.

Ngẫm lại cũng thật quá là mỉa mai.

Thẩm Dịch kỳ thật đã có phương án tự cứu, nhưng vì thái độ của bọn Veena chuyển biến, làm cho phương án vốn dĩ mang tính chất tự cứu lại biến thành phương án dùng để uy hiếp.

Khó trách Thẩm Dịch sẽ căm tức đến thế.

Ôn Nhu nhẹ nhàng tiến đến bên tai Hồng Lãng: “Ngươi cũng có phần, ngốc quá đi.” Hồng Lãng ngậm chặc miệng không nói lời nào.

Veena phiền muộn muốn khóc: “Sẽ không còn tín nhiệm chúng tôi nữa sao?” Thẩm Dịch nói: “Không, các người còn có cơ hội cuối cùng, nhưng đừng lại khiến tôi thất vọng.” Veena hỏi: “Vậy còn anh? Vạn Từ Vương sẽ cho anh bao nhiêu cơ hội? Lại cho chúng ta bao nhiêu cơ hội?” “Vậy thì phải hỏi hắn.” Thẩm Dịch quay đầu lại hất hất mập mạp.

Phía sau bọn họ, mập mạp lưng thẳng đeo mặt nạ, đứng cứng đơ.

Thanh âm của hắn khô khan không chút tình cảm: “Chúng ta… có thể thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play