Tất cả mọi người không dám tin nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.
Gerken Haag chết rồi.
Bị một chiếc xe đụng chết.
Y phảng phất như một tòa thành lũy sắt thép hình người, từ khi y xuất đạo, đã dựng nên danh tiếng cuồng bạo huyết tinh. Không biết bao nhiêu người muốn giết chết y, nhưng chưa từng có ai thành công.
Ngoại trừ Vạn Từ Vương là khắc tinh của y, chưa từng thấy qua y e ngại ai khác, những năm gần đây thậm chí không ai có thể khiến y chịu bất cứ thương tổn gì.
Nhưng hôm nay, y cư nhiên bị một chiếc xe sống sờ sờ đụng chết, ngay cả di ngôn đều không thể lưu lại, giống như lúc y động thủ giết người, sạch sẽ, lưu loát.
Đây quả thực là một sự châm chọc lớn lao.
Thẩm Dịch vừa đến, liền cho tất cả dị nhân một đòn phủ đầu ra oai nặng nề.
Hồng Lãng kêu to: “Sao giờ ngươi mới đến!” “Này, nói chuyện có lương tâm chút, không thấy để kịp thời đuổi tới mà ta đã gây ra tai nạn giao thông đấy a.” Thẩm Dịch ngồi trong xe vừa chỉ vào Gerken Haag bị hắn ép thành một đống bùn nhão co quắp vừa nói: “Bất quá ngươi cũng thật vô dụng, bị một dị nhân đánh thành thế này.” Trên thi thể Gerken Haag còn có một rương hòm. Thẩm Dịch vung tay lên, một gã binh sĩ nhanh chóng nhặt lên đưa Thẩm Dịch. “Biến!” Hồng Lãng gào: “Tên kia là người kim loại, thể trọng vượt cả mười chiếc xe tăng. Hắn nhất định là nhân vật cao tầng trong tổ chức dị nhân.” “Ta không cần biết hắn là người nào, cmn cũng đều phải ngoẻo.” Thẩm Dịch lớn tiếng trả lời. Tay trái dồn sức đánh tay lái, xe bẻ hướng, Linh Hỏa Thương đoàng đoàng cuồng xả đạn vào dị nhân bốn phía.
Những dị nhân kia khóc thét ngã xuống.
Cùng lúc đó, lại có hai chiếc xe cũng từ hai bên đường vội vả lao đến.
Ôn Nhu mắt sắc liếc cái đã nhìn ra một cỗ phía trước đúng là nhóm Veena. “Là Tây Khu!” “Đừng hiểu lầm, bọn họ tới giúp chúng ta đấy!” Thẩm Dịch kêu lên. “Điều này sao có thể?” Tất cả mọi người ngẩn người. “Ta am hiểu nhất hóa thù thành bạn.” Thẩm Dịch hét lớn: “Không tin hỏi Hồng Lãng!” “Biến! Lão tử chẳng qua chỉ ăn cướp ngươi một lần ấy ư, ngươi sao nhớ mãi không quên!” Hồng Lãng một quyền đập nát đầu một gã di nhân, đồng thời kêu to với Thẩm Dịch. Sau đó hắn nhìn nắm đấm của mình: “Kỳ quái, đám dị nhân này sao thoáng cái trở nên ẻo lả vậy nhỉ?” Hoàn toàn chính xác, những năng lực xuất quỷ nhập thần của dị nhân, vốn là điểm khác người của họ, cũng là lá chắn lớn nhất của họ, bây giờ thoáng cái toàn bộ biến mất.
Kim Cương cùng mập mạp cũng đồng thời kêu lên: “Ta không dùng được dị năng!” Kim Cương thì kêu to đầy hoảng sợ, còn mập mạp lại kêu to đầy hưng phấn.
Thẩm Dịch đạp chân ga, xe phóng như điên, theo khoảng cách kéo giãn, Kim Cương phát hiện dị năng của mình rốt cuộc khôi phục bình thường. Bất quá Thẩm Dịch cuồng xông thẳng vào, những dị nhân kia phải gặp vận rủi lớn.
Dị nhân cơ bắp ném xe tải lớn lúc nãy đang muốn ngăn Thẩm Dịch lại với sự cường đại dã man của mình, không nghĩ tới còn chưa tới gần đối phương đã phát hiện khí lực toàn thân đang nhanh chóng trôi mất, trơ mắt nhìn Thẩm Dịch lái xe gây ra cùng loại tai nạn giao thông tàn nhẫn trên người mình.
Thân hình một gã dị nhân cực nhanh nhảy lên xe, đang muốn lợi dụng cao tốc bản thân giết gọn Thẩm Dịch, không nghĩ tới tốc độ bản thân lại đột nhiên trở chậm. Đương trong kinh ngạc, Thẩm Dịch đã bắn một viên đạn vào thân người kia.
Lần lượt từng dị nhân vọt lên, nhưng chỉ cần tiếp cận phạm vi mười mét quanh Thẩm Dịch, đều nhao nhao mất đi năng lực.
Thẩm Dịch đi đường thập phần quỷ dị, hắn không ngừng tìm kiếm dị nhân phụ cận, tính toán khoảng cách, phải tất yếu bằng con đường ngắn nhất dẫn nhiều dị nhân nhất vào trong phạm vi dị năng của Jimmy.
Đây là để mặt khác mạo hiểm giả thừa cơ hội tiến công.
Veena cùng An Văn lái hai chiếc xe theo sau Thẩm Dịch, đồng thời bắt đầu trắng trợn giết chóc dị nhân quanh thân.
Mấy kẻ mạo hiểm Tây Khu toàn bộ hưng phấn kêu to: “Ôi Chúa, nhiều dị nhân như vậy! Thẩm Dịch, làm sao ngươi tìm được bọn hắn?” “Là chính bọn hắn tìm tới cửa!” Thẩm Dịch lớn tiếng trả lời: “Hiện tại mọi người có thể tận tình giết thỏa thích!” “À hú!” Tất cả mọi người đồng thời hoan hô.
An Văn cùng hai gã đồng bọn nhìn nhau, đồng thời cười khổ ra tiếng.
Không phải không thừa nhận, Thẩm Dịch nhìn xa hơn bọn hắn, cũng nhìn chuẩn hơn bọn hắn.
Bất kể nói thế nào, thời khắc này chung quanh có đầy đủ dị nhân cho bọn hắn giết chóc, hiện tại việc mọi người cần phải làm chính là lập tức tranh đoạt điểm sát lục.
Trước kia đám Kim Cương Hồng Lãng bị dị nhân đánh cho nguy cơ tràn đầy, lúc này cũng bạo hống lao ra, theo sau xe Thẩm Dịch điên cuồng phát động tiến công dị nhân. Mặc dù không biết vì sao toàn bộ dị nhân đến gần Thẩm Dịch đều mất đi năng lực, nhưng đây là chuyện tốt không chút nghi ngờ.
Lấy xe Mercedes-Benz của Thẩm Dịch làm trung tâm, hơn mười kẻ mạo hiểm như hổ cuồng xông vào bầy sói dồn sức đánh, đạn bay múa đầy trời, kỹ năng khắp nơi ném loạn, mỗi người đều tranh đoạt chém giết.
Hồng Lãng bổ nhào vào bên người một gã dị nhân, vừa muốn một quyền đập nát đầu gã, không nghĩ tới giữa chừng xẹt qua một ngọn phi đao cắt mất đầu người kia. Hồng Lãng quay mắt nhìn lại, đúng là thanh niên da trắng Lake đang cười với mình.
Hồng Lãng bạo rống: “Tên này cmn là của ta! Ta!” “Đừng nóng, anh bạn trâu húc! Chúng ta là tới giúp anh đấy.” Lake cười nói. “Cút sang một bên, lão tử không thèm ngươi hỗ trợ! Không thèm!” Hồng Lãng hét ầm, trở rìu chém chết một tên dị nhân khác bên cạnh.
Lake nhún vai, tiếp tục công kích tất cả dị nhân tồn tại trong tầm mắt.
Bất quá thoải mái nhất vẫn là Thẩm Dịch.
Bởi vì hắn có đám binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 hỗ trợ tác chiến.
Những lính dù này là điển hình gặp yếu tắc mạnh, gặp mạnh tắc yếu.
Đối mặt dị nhân có được công năng đặc dị, ngoại trừ trở thành pháo hôi, bọn họ không còn mấy tác dụng. Nhưng lúc dị nhân mất đi năng lực, ưu thế đoàn thể của họ lập tức hiển hiện ra.
Những binh sĩ này nguyên bản chính là được huấn luyện thành cỗ máy giết người, hiện tại thể hiện đầy đủ tố chất tác chiến quy mô mạnh mẽ, kết thành đội hình khởi xướng công kích dị nhân.
Nhóm lớn dị nhân ngã xuống dưới súng bọn họ.
Bọn họ thậm chí không chỉ giết chóc dị nhân mà còn vội vàng nhặt rương hòm cho Thẩm Dịch. Dù tỷ lệ dị nhân rơi rương hòm phi thường thấp, nhưng nhân số khổng lồ có thể khiến lượng rương hòm gia tăng. Thẩm Dịch ngồi trong xe bất tiện, liền giao cho những binh lính kia hoàn thành nhiệm vụ này. Có điều bất kể là ai giết dị nhân rơi ra rương hòm, các binh sĩ miễn thấy liền đoạt, một đám mạo hiểm giả bề bộn tranh nhau điểm sát lục chỉ có thể cuồng trợn trắng mắt với chuyện này, cảm giác vô vàng bất đắc dĩ.
Chỉ trong mấy phút, dị nhân trước đó vây công bọn họ đã nhao nhao ngã xuống, chỉ có số ít dị nhân phản ứng nhanh vội vàng rời đi.
Vốn dĩ là một trận vây quét hoàn mỹ, vậy mà nổi lên biến cố, đã thành trận phản kích hoàn mỹ của đối thủ, đây giống như một lần đả kích trọng đại đối với dị nhân.
Trên cao ốc xa xa, Nữ Phong Bạo vẫn một mực quan sát trận chiến này. “Jimmy! Bọn hắn đã tìm được Jimmy!” Nữ Phong Bạo chỉ vào chiếc Mercesdes nọ. Từ trên cao nhìn xuống, dễ dàng chứng kiến mặt bên Jimmy ngồi băng sau xe. Cho dù chỉ là mặt bên, Nữ Phong Bạo đã có thể xác định, thanh niên trọc đầu kia chính là Jimmy. Chỉ có Jimmy mới có năng lực làm cho tất cả dị nhân đồng thời mất đi lực chiến đấu như thế. “Tôi đi cướp cậu ta trở về.” Wolverine rống giận. “Đừng xúc động, Logan! Có Jimmy ở đấy, chúng ta rất khó thắng bọn hắn!” “Vậy Jerry tính sao bây giờ? Chúng ta không phải muốn cứu thằng bé sao?” “Làm thế nào cứu? Có Jimmy, chúng ta căn bản không cách nào tới gần bọn hắn.” “Tôi nói chúng ta nên ra tay ngay từ đầu, nhưng anh cứ muốn quan sát tình huống trước, kết quả dẫn tới loại cục diện này.” “Logan, chớ lỗ mãng xúc động. Yên tâm đi, Jerry không việc gì, bọn hắn nếu muốn giết đã sớm giết.” “Vậy giờ thì sao?” “Chúng ta đi, chúng ta không cần phải phụ trách thuộc hạ của Vạn Từ Vương. Đi mau, về trước nói cho Charles biết tình huống, chuyện lần này rất không tầm thường.” Nữ Phong Bạo kêu lên, hai tay vẫy một cái, cơn lốc hiện ra, quay vòng quanh ba người bay về hướng không trung.
“Thẩm Dịch! Nhìn trên trời kìa!” Ôn Nhu xông lại chỉ bầu trời kêu to.
Thẩm Dịch bỗng nhiên ngẩng đầu. “Là Nữ Phong Bạo!” “Còn có Wolverine!” “Kia là người băng Bobby!” “Giữ bọn họ lại!” Tất cả mạo hiểm giả đồng thời kêu to, đồng thời xạ kích lên bầu trời. “Không nên động thủ!” Thẩm Dịch hét lớn.
Nhóm Hồng Lãng nghe Thẩm Dịch hét thế, đồng thời dừng tay, nhưng mấy người Tây Khu lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhả súng lên trời.
Đối với bọn họ mà nói, thả chạy bất kỳ một dị nhân nào đều là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhất là nhân vật uy danh hiển hách trong kịch bản như vị Nữ Phong Bạo này.
Căn cứ nguyên tắc trước sau như một của Huyết Tinh đô thị, càng là nhân vật cường đại trong kịch bản, ban thưởng lấy được sau khi giết chết cũng càng cao.
Hơn nữa là luôn có ban thưởng.
Bất quá bọn hắn không để ý đến yếu tố nhân vật trong kịch bản cho tới bây giờ đều khó đối phó.
Trên bầu trời Wolverine mở ra hai tay, chắn trước người Nữ Phong Bạo cùng băng nhân Bobby, tất cả đạn đều đánh trên người hắn, bất quá cái tên có năng lực hồi phục siêu cường này chỉ là lắc lắc đầu, từng viên đạn đã bị hắn từ trong thân ép ra.
Cùng lúc đó, Nữ Phong Bạo ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hai mắt lóe lên một tia sáng trắng quỷ dị, hai tay hướng bầu trời giơ cao.
Theo cử động của nàng, trên bầu trời đột nhiên u ám, mảng lớn mây đen che trọn quảng trường khu Đông, hoàn toàn biến thành một chốn âm u, đồng thời cũng che cả ánh mắt đám người mạo hiểm.
Trong tầng mây vang lên tiếng sấm ầm ầm. “Là Nữ Phong Bạo đang khống chế thời tiết, mọi người coi chừng!” Ôn Nhu kêu to lên.
Một đạo lôi điện vừa thô vừa dày ầm ầm đánh xuống, bổ ngay trên người thanh niên da đen. Thanh niên da đen bị đánh bay tại chỗ giống như đồ chơi em bé.
Như đổi thành người khác, dưới một chiêu lôi điện bổ xuống đã sớm xí lắc léo, bất quá thanh niên da đen dù sao cũng mang thể chất mạo hiểm giả, không có đương trường chết đi, chỉ rớt xuống còn một phần ba tánh mạng, sợ tới mức mồ hôi lạnh toàn thân.
Theo một phát sấm sét đánh xuống, trên bầu trời lại là mấy đạo lôi điện tập kết giữa tầng mây, ùng ùng đánh xuống, phảng phất từng cột sáng cực lớn bổ vào trên quảng trường khu Đông, tràng diện đồ sộ hoành tráng, đồng thời đám người mạo hiểm chạy như chuột lột.
Thế vẫn chưa đủ, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng gió khẽ ngâm, mang theo gió Bấc khắc nghiệt.
Nhiệt độ chợt hạ, từng mảnh băng sương xuất hiện trong không khí, cũng ngưng kết thành từng phiến lăng trụ băng dài hẹp rủ xuống lơ lửng trên trời.
Veena ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói nhỏ một câu: “Há, gặp quỷ rồi!” Rắc một tiếng vang nhỏ.
Mảng lớn mảng lớn lăng trụ băng nhao nhao rơi gấp, như mưa băng bàng bạc điên cuồng nện xuống. Những lăng trụ băng này không giống mưa đá thông thường công kích đơn giản như vậy, mỗi một mảnh nện trên người mạo hiểm giả, đều tạo thành 1-3 điểm thương tổn cho đám người mạo hiểm. Lực tổn thương tuy không lớn, nhưng mà trút xuống rậm rạp chằng chịt như mưa. “Vào cửa hàng!” Thẩm Dịch kêu to, lái xe Mercedes-Benz vọt thẳng vô một cửa hàng.
Tất cả mọi người học theo, nhao nhao hướng cửa hàng phóng đi.
Frost cũng mang theo binh lính tiến vào cửa hàng tránh né bão tuyết bất thình lình, nhưng tốc độ chậm chạp, bởi vậy thương vong thảm trọng, từng binh sĩ một ngã xuống dưới băng phiến cuồng đập, Thẩm Dịch trông mà lòng đau như cắt.
Chờ sau khi bọn hắn xông vào cửa hàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thế giới bên ngoài đã là một mảnh băng tuyết đầy trời đấy, trụ băng như đao nện xuống cuồng gọt hết thảy chung quanh, biến mặt đất thành một đám hố nhỏ.
Nữ Phong Bạo cùng người băng Bobby liên thủ ra oai, lập tức đánh cho tất cả mạo hiểm giả chật vật chạy thục mạng.
Sau một lát, mây đen tán đi.
Đám người Nữ Phong Bạo tiêu sái rời đi.
Ôn Nhu mặt mũi tràn đầy hoảng sợ: “Bọn hắn… bọn hắn quá mạnh!” “Đừng quên bọn hắn là nhân vật chính.” Thẩm Dịch nhảy ra từ trong xe: “Cho dù cùng là dị nhân cấp 4, thực lực cũng có thể hoàn toàn khác nhau đấy.” Ôn Nhu kinh ngạc hỏi: “Anh đã sớm đoán được. Cho nên mới bảo chúng ta đừng động thủ.” “Nhưng vẫn có người không chịu nghe!” Thẩm Dịch lạnh lùng nói, hắn bỗng nhiên quay người, nhìn hằm hằm mấy kẻ mạo hiểm Tây Khu kia. “Bất kể nói thế nào, chúng ta cuối cùng giết đủ dị nhân, không phải sao?” Lake cười hì hì nói.
Mới chút ít thời gian vừa rồi, điểm sát lục tất cả mọi người toàn bộ tăng lên trên diện rộng, con số trên bảng xếp hạng biến hóa cực nhanh, khiến mạo hiểm giả trong đây thấy nghẹn họng trân trối, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra. Lake nhìn điểm sát lục của mình thoáng cái tiến đầu bảng xếp hạng Tây Khu trong khoảng thời gian ngắn, mà điểm sát lục Tây Khu cũng đã không kém Nam Khu bao nhiêu, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá sau một khắc, Thẩm Dịch đột nhiên vọt lại gần Lake, dương tay một quyền đánh bay gã.
Thanh niên da đen bên cạnh Lake vừa thấy Thẩm Dịch công kích đồng bọn mình, lập tức lao lên. Gã cũng không tính nặng tay, chỉ muốn tỏ chút ít thái độ với Thẩm Dịch, cho nên cũng không sử dụng kỹ năng. Không nghĩ tới Thẩm Dịch quay người, Linh Hỏa Thương đã nhắm ngay gã găm đạn, đánh vào người gã, hỏa diễm cháy lên bừng bừng.
Thanh niên da đen gào thét ngã lăn ra ngoài. “Feller!” Veena kêu to lên.
Một tràng đạn của Thẩm Dịch khiến gã da đen tổn thương không nhẹ. Gã vốn bị Nữ Phong Bạo bổ trúng một tia lôi điện, thương tích đầy mình, thời khắc này lại lọt vào công kích của Thẩm Dịch, sinh mệnh lực đã hạ thấp đến cực hạn, chỉ cần chịu thêm mấy phát, chính là dập máy đương trường.
Tay trái Thẩm Dịch sáng ngời ‘Vampire sờ mó’, gác trên cổ da đen, tay phải cầm Linh Hỏa Thương chĩa vào Lake mới vừa bò dậy.
Mạo hiểm giả biết làm phép từ xa đang muốn động thủ, Hồng Lãng cùng Kim Cương đồng thời nghênh tiếp, trái phải tặng gã một vỗ, Hồng Lãng dùng ngữ điệu âm trầm nói: “Chớ động đậy.” Ôn Nhu vung roi lên, quấn lấy thân Veena, ngay cả mập mạp cũng giơ súng nhắm bọn hắn.
Về phần ba kẻ mạo hiểm bên An Văn, toàn bộ làm bàng quan, ai cũng không nhúng tay. “Không nên động thủ!” Veena sợ tới mức kêu to lên, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Dịch lại xuống tay nặng như vậy. “Ta vừa rồi không phải nói chơi!” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Các ngươi biết ta ghét nhất loại người nào sao? Không phải đồ đần, không phải nhát gan, thậm chí không phải ác ôn. Ta ghét nhất chính là vài tên khốn bổn sự không có mà cứ thích tự cho là đúng. Loại người này ngoại trừ thêm phiền ra thì chẳng còn giúp được gì. Ta tình nguyện hợp tác cùng một người không có bản lãnh nhưng ít ra biết nghe lời, cũng không tình nguyện hợp tác cùng một ít tên tự cho là đúng. Bất quá trọng yếu nhất là, các ngươi không hiểu được cái gì gọi là tôn trọng minh hữu, cho nên ta cần phải dạy dỗ các ngươi tốt một phen. Nếu như lần sau phát sinh loại sự tình này nữa, ta cam đoan sẽ diệt toàn bộ các ngươi, tránh khỏi gây phiền toái cho ta!” Veena bắt đầu cao giọng nói: “Không nên như vậy, Thẩm Dịch, bọn hắn là dị nhân. Chẳng lẽ chúng ta giết bọn hắn có cái gì không đúng sao?” “Không có gì không đúng?” Thẩm Dịch hắc hắc cười lạnh: “Vừa rồi bởi vì các ngươi tự tiện công kích nhân vật trong kịch bản, đã để chúng ta lọt vào phản kích. Ngươi biết nội trong trận bão tuyết kia, ta bị mất bao nhiêu binh sĩ kêu gọi không? Frost!” Frost ứng lời ra khỏi hàng. “Báo cáo tình huống thương vong!” “Báo cáo cấp trên, binh sĩ tham dự chiến đấu lần này, trừ 34 người đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, tổng cộng 100 người tham gia chiến đấu. 52 người đã hi sinh, trong đó có 23 người chết bởi bão tuyết cùng lôi điện tập kích.” Thẩm Dịch nhìn hằm hằm Veena: “Ngươi nghe chưa? Chỉ vì sự ngu xuẩn của các ngươi, khiến ta thoáng cái tổn thất thêm 23 tên lính! Chỉ vì các ngươi lỗ mãng, đã khiến binh lính của ta thoáng cái tổn thất gấp đôi!” “Chúng… chúng ta không biết chuyện sẽ như vậy.” Veena hét lớn. “Đương nhiên, ta cũng không biết có thể như vậy. Trên đời này có rất nhiều sự tình mà chúng ta không có khả năng biết hậu quả đấy, nhưng ít nhất các ngươi nên biết một điều, chính là khi các ngươi làm ra quyết định nào đó, mặc kệ quyết định này chính xác hay sai lầm, đều phải tự mình gánh chịu hậu quả, mà không phải để người khác tới gánh chịu! Mà bây giờ ta chính là muốn bắt các ngươi trả giá cho sự ngu xuẩn của mình. Thực có ma, nếu ta quả muốn công kích nhân vật trong kịch bản ta đã sớm làm vậy, còn đợi đến lúc các ngươi ra tay làm gì! Một đám phế vật vô dụng!” Thẩm Dịch cuồng rống Veena một mạch, mấy người mạo hiểm Tây Khu cùng Đông Khu cả kinh, một câu cũng không nói nên lời.
Veena bất đắc dĩ hét lớn: “Được rồi được rồi, chúng ta có thể bồi thường tổn thất cho ngươi!” Thẩm Dịch gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới nói: “Tánh mạng không phải dùng tiền có thể mua về. Hôm nay là thủ hạ của ta bị các ngươi hại chết, ngày mai các ngươi lại muốn hại chết ai? Đây cũng không phải là bồi thường có thể giải quyết vấn đề, tiểu thư Veena. Ngươi tốt nhất sáng tỏ một việc, hợp tác với ta, phải nghe ta chỉ huy. Làm không được… xin mời ly khai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT