Sườn nhỏ bên đồi con kiến.

Thẩm Dịch và Trương Kiến Quân đang đánh nhau hăng hái.

Lúc này Thẩm Dịch không còn đơn thuần bị động ăn đánh, mà đã có ý thức tiến hành ngăn chặn phản kích Trương Kiến Quân. Không phải hắn không muốn luyện tập khả năng giảm lực, mà là hắn phát hiện muốn nắm giữ giảm lực chính xác, nhất định phải hiểu rõ đầy đủ lực lượng lẫn phương thức ra tay của đối phương.

Lực lượng của Trương Kiến Quân là 36 điểm, không kém Thẩm Dịch là mấy, nhưng sở trường chiến đấu đã cấp chuyên gia, phong cách chiến đấu có chút tương tự Tạ Vinh Quân. Người này xuất thân lính trinh sát, phương diện kỹ xảo cận chiến kỳ thật khá ngon, nhưng không biết tại sao, Thẩm Dịch ngược lại cảm thấy còn không bằng Hồng Hổ.

Sau khi đánh hơn hai giờ, Thẩm Dịch đã dần dần nắm giữ đặc điểm ra tay của Trương Kiến Quân.

Ngay khi Trương Kiến Quân đánh trúng Thẩm Dịch lần nữa, Thẩm Dịch mỉm cười lui lại, lồng ngực hơi hóp, Trương Kiến Quân chỉ cảm thấy lực lượng một quyền này vậy mà giảm đi hơn nửa, đồng thời thân thể Thẩm Dịch quay một vòng, không còn là lật nghiêng ra sau như ban đầu, mà là xoay ngang trên đất bằng, lấn người xông ngược tới gần Trương Kiến Quân, một cánh tay nhấc lên, móc ngay cằm gã.

Trương Kiến Quân hoảng sợ, vội vàng lui về sau, đồng thời giơ cánh tay đón đỡ, không nghĩ tới cánh tay Thẩm Dịch lại quỷ dị cong một chút, đánh thẳng vào cánh tay Trương Kiến Quân.

Đặc hiệu linh động này Trương Kiến Quân đã từng gặp qua, gã cũng không ngạc nhiên, nhưng nắm tiết tấu chuẩn như thế, thật khiến gã giật mình. Gã vội vàng kéo tay, định tách ra khỏi Thẩm Dịch, Thẩm Dịch lại chỉ nhẹ nhàng gõ lên người hắn vài cái, đồng thời nói một câu: “Dùng kỹ năng.” Trương Kiến Quân hét lớn một tiếng, quyền xông thẳng tới ngực Thẩm Dịch, kỹ năng chuẩn bị phát động, Thẩm Dịch trở tay nâng một chút, đã nâng cổ tay gã lên, đúng ngay thời khắc chuyển giao giữa phát và không phát kỹ năng!

Kỹ năng gián đoạn!

Trương Kiến Quân khẽ kêu một tiếng, lùi lại vài bước.

Cũng may gã chỉ dùng kỹ năng công kích cấp thấp nhất, tổn thương kỹ năng cắn trả không lớn.

Thẩm Dịch nhanh chóng lấn người tiến tới, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ấn xuống ngực Trương Kiến Quân một cái, Trương Kiến Quân theo bản năng ăn miếng trả miếng, co khuỷu tay thúc vào ngực Thẩm Dịch, chỉ cảm thấy lực lượng lần này càng không khống chế được, thân thể Thẩm Dịch đã phiêu diêu ra ngoài, mười phần khí lực đánh lên người Thẩm Dịch lại chỉ phát huy không đến ba phần. Đồng thời gã phát hiện một dòng nước ấm chảy dào dạt trên thân, hóa ra Thẩm Dịch vừa sử dụng thuật chữa bệnh đê hèn.

Điều này khiến gã không khỏi sững sờ ngẩn ngơ.

Lại nhìn Thẩm Dịch, lúc này đã dừng tay, đứng mỉm cười với gã.

Đúng thật là đáng mừng, từ sau hồi X-Men, Thẩm Dịch không còn cắt ngang kỹ năng của người khác thêm lần nào nữa —— tỷ lệ thật sự quá thấp.

Mà lần này hắn rốt cục làm được.

Khác với lần trước, đây không còn là phát huy hên xui, mà là có ý thức khống chế. “Anh làm thế nào hay vậy?” Trương Kiến Quân hỏi.

Thẩm Dịch thế mà đánh đoạn kỹ năng của gã, sau đó lại phi thân giảm lực, tuy chỉ tháo đi bảy phần, cũng đã là hết sức giỏi.

Nếu có thể thuần thục vận dụng, như vậy mạo hiểm giả cận chiến chống lại hắn quả thực là đưa đồ ăn! “Nắm giữ thói quen xuất thủ của anh mà thôi.” Thẩm Dịch trả lời: “Mỗi người đều có phong cách ra tay của riêng mình, chỉ cần nắm giữ tiết tấu của đối thủ, là có thể nắm chặt cách ra tay và vận lực của đối phương. Nãy giờ đánh với anh, bị anh đánh trên trăm quyền, chính là muốn hiểu rõ phương thức vận lực của anh. Chờ tôi đã nắm giữ được rồi, tự khắc biết rõ làm sao đối phó. Đương nhiên, tình huống như thế này vẫn không thể vận dụng được trăm phần trăm, tỷ lệ thất bại rất lớn, hơn nữa cũng chỉ có ăn chiêu cho đã mới dùng được. Đổi lại đối thủ lạ lẫm, hoặc là anh biến hóa lối đánh mới, tôi liền bó tay.” “Vậy cũng rất giỏi rồi.” Trương Kiến Quân thổn thức: “Kỹ xảo cận chiến là năng lực mà từng mạo hiểm giả cận chiến đều phải nắm giữ, chỉ dựa vào kỹ năng còn không đủ. Tuy bây giờ anh vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ cách thức gián đoạn kỹ năng và giảm bớt lực, bất quá tôi thấy chỉ cần anh theo đó rèn luyện, sớm muộn gì cũng có thể trở thành một mạo hiểm giả cận chiến xuất sắc.” “Có lẽ đi, bất quá tôi càng muốn làm xạ thủ.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời. “Xạ thủ? Vì sao?” Trương Kiến Quân giật mình há to mồm, hoàn toàn không hiểu nổi. Gã không nghĩ ra Thẩm Dịch tại sao phải lựa chọn lộ tuyến xạ thủ trong khi có thiên phú chiến đấu như vậy.

Thẩm Dịch cười cười: “Bởi vì xạ thủ trước mắt là nghề nghiệp duy nhất mà tôi biết thích hợp phát triển toàn phương vị. Tôi từng tiếp xúc qua xạ thủ trong tràng cảnh Van Helsing, tôi biết nghề nghiệp xạ thủ có một đặc điểm chính là sở hữu kỹ năng phụ tá, tương tự kỹ năng cận chiến, chỉ có điều hạn chế lớn một chút mà thôi. Cho nên xạ thủ nhất định là loại nghề nghiệp phát triển toàn phương vị, vừa vặn phối hợp với thiên phú của tôi. Con người của tôi rất tham lam, nhìn cái nào cũng đều ưa thích, cái nào cũng muốn học, cho nên lộ tuyến chuyên về một sở trường không thích hợp tôi, phát triển bình quân mới thích hợp.” “Cái gì cũng biết, như vậy cái gì cũng không tinh a.” Trong giọng Trương Kiến Quân lộ ra ý muốn đề tỉnh hắn.

Thẩm Dịch bật cười trả lời: “Sao các anh ai cũng nói luận điệu này a?” “Không đúng à?” Trương Kiến Quân có chút ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là đạo lý cơ bản nhất đó sao?”

Thẩm Dịch lắc đầu: “Không, nói đúng ra, đây chỉ là đạo lý cơ bản nhất trên địa cầu, không phải ở Huyết Tinh đô thị!” Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch nói: “Lấy một ví dụ, nếu anh là một học sinh, điểm vật lý của anh mỗi lần đều thi được 100, còn tham gia giải đấu quốc tế gì đó, hết sức xuất sắc, nhưng các môn còn lại đều là 0 điểm, tuy chỉ thiên về vật lý, nhưng anh vẫn có được thành tựu phi phàm trong xã hội. Có điều trong trường học, điểm tổng hợp của anh lại cực kỳ bết bát, đúng không? Kỳ thực các chuyên gia có thể đạt được thành tựu, hoàn toàn là xây dựng trên cơ sở phân công lao động xã hội. Chỉ cần có một dạng năng lực xuất sắc đứng top thế giới, là có thể kiêu ngạo thế nhân. Nhưng vấn đề là… vị trí bây giờ của chúng ta, là một xã hội như vậy sao?” Trương Kiến Quân ngẩn ngơ, Thẩm Dịch đã tiếp tục nói: “Đây là một thế giới đối kháng mãnh liệt, năng lực tổng hợp mới là giá trị quan trọng nhất. Chỉ chuyên một thứ… Hừ hừ, đội Thứ Huyết chẳng phải chỉ chuyên một thứ đó sao, kết quả bị tôi đơn giản tiêu diệt. Chỉ chuyên một thứ, đồng nghĩa có nhược điểm, có nhược điểm, đồng nghĩa có thể bị người dễ dàng tính toán! Cho nên mới nói, lấy tư tưởng lý niệm phân công xã hội trong thời bình dùng vào thời đại chiến tranh huyết tinh, là sai mười phần! Còn nữa, trên thế giới cũng chưa chắc không có kẻ toàn tài a? Ông bạn của tôi, chớ để lý niệm truyền thống ảnh hưởng, xã hội từng biết trước kia, có rất nhiều thứ không thích hợp thế giới chúng ta bây giờ. Thế giới chúng ta bây giờ, là một thế giới sáng tạo kỳ tích! Là một thế giới cần tư tưởng chỉ đạo mới!” Đoạn văn này nói lên khiến mấy người Trương Kiến Quân Lan Mị Nhi đều nghẹn họng nhìn trân trối, Trương Kiến Quân càng là ai nha một tiếng vỗ vỗ đầu mình, kêu to: “Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!” Thẩm Dịch lại cười ha ha: “Anh rốt cục ý thức được vấn đề của mình rồi hả?” “Hóa ra anh đã phát hiện.” Trương Kiến Quân giờ mới hiểu được Thẩm Dịch vừa mới cố ý chỉ điểm gã.

Hóa ra khi nãy giao thủ với Trương Kiến Quân, Thẩm Dịch vẫn lấy làm lạ, Trương Kiến Quân xuất thân lính trinh sát, theo lý cận chiến cần phải rất mạnh mới đúng, nhưng tại sao biểu hiện còn kém cả Hồng Hổ.

Trải qua hai giờ luận bàn, Thẩm Dịch rốt cục phát hiện, vấn đề hóa ra hoàn toàn nằm ở chỗ Trương Kiến Quân đã từng tiếp thu huấn luyện trước kia.

Làm một tay lính trinh sát, Trương Kiến Quân đã từng kinh qua vô số tràng huấn luyện bác đấu nghiêm khắc, kỹ xảo gần người của gã vốn là nên vượt trội những nghề nghiệp khác khi tiến vào đô thị mới đúng. Nhưng chính vì nguyên nhân ấy, ngược lại đã trói buộc khả năng phát triển của Trương Kiến Quân.

Nguyên nhân lớn nhất chính là: cơ sở bất đồng.

Tố chất thân thể mạo hiểm giả trong Huyết Tinh đô thị sớm đã hơn hẳn người thường, có thể làm được rất nhiều điều mà người thường không cách nào làm được, kể cả tốc độ, linh mẫn, độ linh hoạt tứ chi cùng với lực ra quyền.

Huấn luyện bác đấu trước đây, vốn là xây dựng trên cơ sở thể chất người bình thường, hết thảy kỹ xảo vật lộn, đều khó có khả năng thoát khỏi trụ cột của người thường. Tỷ như lúc lính trinh sát đang luyện tập vật lộn, vĩnh viễn sẽ không cân nhắc đối thủ tự nhiên bay lên không tạt chân, lại còn quay người 360 độ đá xoáy… Những thứ này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong xã hội bình thường, nhưng trong thế giới Huyết Tinh đô thị, chẳng cần phải là mạo hiểm giả cận chiến, ai cũng đều có thể làm được mấy trò trên.

Chính vì nguyên nhân ấy, những kỹ xảo cận chiến kiểu cũ của lính trinh sát, cuối cùng sẽ bị loại bỏ theo đẳng cấp mạo hiểm giả tăng lên, thay vào đó là năng lực vật lộn hoàn toàn mới, căn cứ tố chất thân thể mạo hiểm giả mà phát triển ra một lần nữa.

Trương Kiến Quân chính là phạm vào sai lầm quá câu nệ huấn luyện trước đây, thế nên lúc ra tay luôn giữ lại rất nhiều động tác thói quen không có ý nghĩa. Mà những sát chiêu đã từng bén nhọn kia, đến bây giờ phần lớn đã không còn tác dụng.

Thẩm Dịch chính là thấy rõ điểm này mới dùng phương thức uyển chuyển nhắc nhở gã, Trương Kiến Quân cũng không phải đần, lập tức lĩnh ngộ. “Đa tạ anh bạn rồi.” Trương Kiến Quân vô cùng hào sảng cười to: “Anh đã giúp tôi hiểu được vấn đề của mình ở đâu, về sau tôi biết nên làm thế nào.” “Quân đội có rất nhiều kỹ xảo vật lộn vẫn còn khá thực dụng, chính anh thử cải tiến một chút, xóa những thứ vô dụng đi, lưu lại hữu dụng.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Tôi tin chắc về sau anh sẽ trở thành một mạo hiểm giả cận chiến xuất sắc. Đúng rồi, trong quân đội huấn luyện bắn súng vẫn có ý nghĩa đấy, không cần phải buông lơi. Tại Huyết Tinh đô thị, toàn tài càng dễ sinh tồn hơn chuyên gia. Mạo hiểm giả cận chiến không có năng lực viễn chiến, có đôi khi cũng sẽ rất xót xa đấy, rất vui khi thấy anh vẫn chưa từ bỏ súng.” Trương Kiến Quân nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt toát ra thần thái cảm kích, gã nghĩ nghĩ nói: “Lần chỉ điểm này của anh, có ý nghĩa hơn mấy điểm Huyết Tinh rất nhiều. Điểm Huyết Tinh cũng tốt, ban thưởng cũng thế, bất quá là tăng lên lực lượng của chúng ta. Như thế nào phát huy những lực lượng này, cuối cùng vẫn phải dựa vào tự bản thân mình… Anh là một người có thể phát huy mười phần lực lượng đến một trăm phần, tôi bắt đầu tin tưởng, bất kể anh lựa chọn loại nghề nghiệp, phương hướng nào, anh đều có thể phát huy nó đến mạnh nhất. Có lẽ anh sẽ không trở thành ngươi cường đại nhất trong nghề nghiệp mà anh lựa chọn, nhưng anh nhất định sẽ là người cường đại nhất cả Huyết Tinh đô thị.” Tràng tâng bốc này nghe có chút nổi da gà, nhưng lại là suy nghĩ phát ra từ tận đáy lòng Trương Kiến Quân. Đó không chỉ là tán thành thực lực Thẩm Dịch, càng là thưởng thức và bội phục ánh mắt của hắn.

Duy chỉ có Lan Mị Nhi ở một bên bất mãn lầm bầm: “Hai gã đàn ông ở chung tỉnh táo tương tích, thật không biết nên gọi là gì.” Nàng không hiểu Thẩm Dịch bao nhiêu, lúc trước lại bị Thẩm Dịch trêu cợt cự tuyệt một lần, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ ngợi linh tinh, bất chợt lóe lên một ý tưởng, cả người không khỏi phát run: Hắn không phải là… thể loại kia đấy chứ?

Ánh mắt nhìn Thẩm Dịch càng trở nên phức tạp.

Đúng lúc này, một tiếng nói đột nhiên truyền đến. “Mở rộng tầm mắt, thật sự là mở rộng tầm mắt a, trách không được có thể làm thịt đội mạnh như Thứ Huyết. Chỉ bằng đoạn nói chuyện vừa rồi đã đủ M7 chúng tôi đến đây một chuyến.” Quay đầu ra sau, chẳng biết lúc nào, một người thanh niên đã đứng sẵn tại đó.

Anh ta chắp hai tay sau lưng, gương mặt đầy vẻ tươi cười tràn ngập ánh sáng, lại mang theo cảm giác thân thiết không nói nên lời.

Chứng kiến người tuổi trẻ kia xuất hiện, nhóc làm vườn hưng phấn kêu to: “Đội trưởng!” Thẩm Dịch có chút nheo mắt lại: “M7?” Người trẻ tuổi mỉm cười gật đầu: “Tôi là đại ca của nhóc làm vườn, tất cả mọi người đều gọi tôi là Lãnh Chúa, rất hân hạnh gặp anh, đội trưởng Thẩm Dịch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play