Đốt điếu thuốc, Thẩm Dịch hung hăng hít một hơi.

Nhìn qua cửa sổ có thể thấy thị trường hết sức náo nhiệt.

Người tựa hồ đông hơn bình thường rất nhiều, khắp nơi đều là mạo hiểm giả đi lại, điều này khiến Thẩm Dịch có chút kỳ quái.

Ước chừng hai giờ trôi qua, bọn Hồng Lãng rốt cục trở về, thị trường dần dần tan hết.

Vừa mới tiến vào phòng Thẩm Dịch, Hồng Lãng liền nằm vật ra ghế sa lon kêu to: “Thực cmn mệt chết lão tử, coi như là đánh đội Thứ Huyết cũng không mệt thế này.” “Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Dịch hỏi.

Kim Cương trả lời: “Chúng ta nổi danh.” Thẩm Dịch ngẩn ngơ, Ôn Nhu tiếp lời nói: “Nhờ phước ba cái trang bị đội Thứ Huyết.” Hóa ra mấy món này đều là vũ khí thường dùng của các thành viên đội Thứ Huyết, Khu Phổ Thông có không ít người biết đến. Thực tế đao Ám Sát của Minh là cực phẩm trang bị, uy lực chiêu Bạo Liệt rất mạnh, phần lớn mọi người đều biết rõ.

Loại vũ khí này nếu xuất hiện một mình, mọi người cũng sẽ không để ý, nhưng là ba loại cùng ra, ngay lập tức sẽ có người liên tưởng đến ngay hôm nay đội Thứ Huyết tiến nhập thế giới nhiệm vụ, hơn nữa là đuổi theo giết một đoàn đội cỏn con có cừu oán với bọn họ.

Dưới loại tình huống này, rất nhiều chuyện cứ như vậy nổi lên mặt nước —— đội Thứ Huyết thất bại, hơn nữa bại thật thê thảm.

Bọn Hồng Lãng đương nhiên không rỗi hơi tận lực giữ kín bí mật này, không chút khiêm tốn nói ra sự thật bọn hắn toàn diệt đội Thứ Huyết.

Tại một nơi như Huyết Tinh đô thị, nếu muốn lẫn vào được, nhất định phải hiển lộ thực lực rõ ràng.

Kể từ đó, một câu chuyện mới đã được dựng nên. “Đội Thứ Huyết bị người đánh bại!” “Đội Thứ Huyết đuổi giết người khác lại thua nhiều thắng ít, Tạ Vinh Quân thân bại danh liệt, xấu hổ vô cùng không dám hiện thân!” “Bốn người tiểu đội đánh bại đội Thứ Huyết đang bán ra trang bị trên thị trường!” Một đống nội dung tin tức cùng loại cứ như vậy cấp tốc truyền khắp cả khu vực.

Vì thế bọn người mập mạp phụ trách bán trang bị lần lượt bị mạo hiểm giả vây quanh, hỏi cái này cái nọ. Cũng có người biết đội Đoạn Nhận còn trống thành viên, hi vọng có thể nhập đội, bất quá đều bị uyển chuyển cự tuyệt.

Đây vốn cũng không có gì kỳ quái, lại khiến bọn hắn không nghĩ tới chính là, chuyện này vậy mà đã sinh ra ảnh hưởng cực lớn đến sức tiêu thụ trang bị của bọn hắn, hơn nữa phương hướng ảnh hưởng hoàn toàn trái ngược dự tính.

Trước kia cho rằng đao Ám Sát, Đoạn Trường nhận là thứ dễ dàng bán ra nhất Khu Phổ Thông, vậy mà đã thành mặt hàng không ai muốn, ngược lại các loại rìu cấp D của Hồng Lãng… lại bán ra giá cao hơn tưởng tượng.

Hóa ra đám người mạo hiểm đều có một loại tâm tình phổ biến, đó chính là đồ vật người chết đã dùng qua không may mắn. Bởi vậy trang bị của Minh và Đế Vũ, rõ ràng đều là trang bị cực phẩm, thế mà không được hoan nghênh như ý tưởng ban đầu, ngược lại vũ khí của bọn Hồng Lãng lại được cho rằng có thể mang đến “vận may”, cho nên càng dễ bán giá tốt.

Kết quả này thực khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.

Đúng là trong rừng dạng chim gì cũng đều có. Thẩm Dịch thì cho rằng chỉ có cẩn thận, kiên nhẫn, lớn mật, dũng cảm, lý tính, đối địch cẩn thận không sợ hãi mới là con đường đi đến thắng lợi, trong khi rất nhiều người lại xem vận khí và ý chí Thượng Đế mới là mấu chốt dẫn tới thành công.

Dẫu bọn hắn cứ việc chế nhạo loại tâm tính này, nhưng kết quả thực tế chính là thu hoạch của bọn Thẩm Dịch vậy mà đã chịu ảnh hưởng. Ba cái trang bị đội Thứ Huyết vốn dĩ đoán chừng thế nào cũng sẽ không thấp hơn 23000 điểm, cuối cùng lại chỉ bán ra 20000 điểm.

Ngược lại năm trang bị cấp D cùng với một ít trang bị bèo nhèo tự xưng là của bọn hắn, hết thảy đều bán đi sạch sành sanh, giá cả còn không tệ —— dùng giá cao mua hàng cấp thấp dù sao cũng dễ trả giá hơn dùng hơn giá cao mua hàng cấp cao của người chết, ngoài ra còn có thể giao chút nhân tình.

Những kẻ nhìn ngu xuẩn kia, theo một phương diện nào đó cũng có khôn khéo đặc hữu của riêng mình. “Thế… cuối cùng bán ra được bao nhiêu?” Thẩm Dịch có chút mơ hồ. “Năm vũ khí cấp D, bán được 12000 điểm, 10 món đồ linh tinh tổng cộng được 8100 điểm, giá cả đã là tương đối khá. Ba tờ quyển trục hợp kích cũng tới tay, 1000 điểm một tờ, coi như hợp lý. Mặt khác có bảy quyển trục kỹ năng bơi thật sự không ai muốn, chỉ có thể bán cho cửa hàng mỗi tờ 1200.” Kim Cương cười hắc hắc nói: “Biết rõ trong tay chúng ta bây giờ có nhiêu tiền không? 149296 điểm, còn chưa tính những món đồ tốt không có xuất ra bán, lần này thật sự phát tài to rồi.” “Nói cách khác, mấy thứ trang bị rác rưởi kia của chúng ta, cư nhiên bán được với 80% giá, mà hai kiện vũ khí xịn cấp C cùng một kiện vũ khí cấp DD lại cũng chỉ bán ra 80% giá?” Thẩm Dịch hỏi. “Đấy là vẫn do người ta nể tình, bằng không thì dẫu 70% giá cũng đều không ai muốn. Ngươi có thể tin nổi không? Thế giới này đúng là không còn đạo lý gì a!” Hồng Lãng ôm đầu phàn nàn. “Được cái này mất cái kia, coi như không tổn thất gì, chỉ là mạo hiểm giả Khu Phổ Thông còn muốn vũ khí cấp D làm gì cơ?” Thẩm Dịch có chút nghĩ không ra. “Nghe nói có thể phân giải dùng để luyện kim, chế tạo vũ khí, đề cao uy lực và tỷ lệ vũ khí tấn cấp, nhưng cụ thể không rõ lắm.” “Có ý tứ.”

“Huyết Tinh đô thị có rất nhiều thứ chúng ta vẫn chưa rõ ràng, từ từ sẽ đến.” Ôn Nhu cười nói: “Đúng rồi, anh đã làm xong ghi chép chưa?” “Chưa a, bị Ban Đông Minh quấy rầy một phen, còn dư lại toàn bộ quên sạch.” Thẩm Dịch cười khổ. “Ban Đông Minh?” Mọi người cùng nhau ngồi dậy, Hồng Lãng hỏi: “Hắn tới làm gì?” “Hừ, còn có thể làm gì, muốn làm thần tài trở mặt —— không nhận nợ mà thôi!” Nói xong, Thẩm Dịch nói đại khái qua một lần chuyện vừa trải qua.

Nghe xong chuyện đã trải qua, Hồng Lãng vỗ đùi nhảy dựng lên: “Ta ngất, thế này cũng quá khoa trương đấy chứ? Ban Đông Minh tính toán thứ gì a? Hắn cho rằng bằng vài câu uy hiếp suông của hắn là có thể khiến chúng ta ngoan ngoãn giao ra điểm Huyết Tinh? Hắn cũng không nghĩ xem chúng ta mới đẩy ngã đội Thứ Huyết xong! Hắn dựa vào đâu nghĩ chúng ta sợ bọn hắn?” “Hắn đã nghĩ qua!” Thẩm Dịch quả quyết trả lời: “Hơn nữa hắn cũng rất tinh tưởng bản thân có mười phần nắm chắc đối phó chúng ta, thế nên mới dám nói như vậy.” “Vậy ngươi cảm thấy thế nào?” Kim Cương hỏi. “Chúng ta không có bất kỳ hi vọng nào có thể thắng bọn hắn.” Câu trả lời vô cùng khẳng định này của Thẩm Dịch khiến tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. “Vì sao?” Ôn Nhu khó hiểu. “Ban Đông Minh nói không sai, đội Cơn Lốc không phải đội Thứ Huyết, khuôn sáo chúng ta đối phó Thứ Huyết, không có khả năng tái hiện lại trên người đội Cơn Lốc. Nếu Ban Đông Minh muốn đối phó chúng ta, hắn nhất định sẽ hết sức hết sức cẩn thận, làm tốt mỗi một phần chuẩn bị, liền như chúng ta đối phó Thứ Huyết. Cạm bẫy đã dùng qua khẳng định không thể dùng được nữa, cạm bẫy mới cũng chưa chắc hữu hiệu với bọn họ. Luận năng lực đơn đả độc đấu một chọi một, Ban Đông Minh khả năng không bằng Tạ Vinh Quân, nhưng trên phương diện đa mưu túc trí, Tạ Vinh Quân vẫn là kém hắn chút ít. Quan trọng nhất là, Tạ Vinh Quân không thể nhẫn nhịn, mà hắn có thể nhẫn!” Nói đến đây, Thẩm Dịch thở dài: “Có biết trên thế giới này loại kẻ địch nào khiến người ta đau đầu nhất hay không? Không phải kẻ địch cường đại, thậm chí cũng không phải kẻ địch ẩn núp trong bóng tối, mà là loại người không biết là bằng hữu hay kẻ địch của mình.” Dừng một chút, Thẩm Dịch nói tiếp: “Ban Đông Minh tới tìm tôi, ám chỉ tôi trả lại 14000 điểm cho hắn, tôi cự tuyệt, hắn lại không có bất kỳ lời nào tỏ vẻ muốn chính thức đối địch với tôi. Điều này có nghĩa hắn có thể sẽ tìm tôi gây phiền phức, cũng có thể sẽ không. Vấn đề bết bát nhất chính là đây, chúng ta không biết hắn đến cùng có thể làm ra chút ít thủ đoạn mờ ám nào hay không, hoàn toàn là vì chúng ta không biết bọn hắn rốt cuộc là thù hay bạn. Nếu nhóm chúng ta coi bọn hắn là bạn, vậy bọn hắn rất có thể đột nhiên cho chúng ta một đao sau lưng, khiến chúng ta không kịp đề phòng. Mà nếu nhóm chúng ta coi bọn hắn như kẻ địch, như vậy tiếp theo sẽ chính thức đẩy người vốn chưa là kẻ địch sang phía đối lập…” Nói đến đây, Thẩm Dịch nhìn mọi người: “Tôi không biết bọn hắn có phải kẻ địch hay không, thế giới nhiệm vụ chúng ta tiến vào tiếp theo, đội Cơn Lốc có lẽ sẽ theo vào, có lẽ sẽ không mà lại chờ đợi nhiệm vụ kế tiếp, càng có khả năng cùng vào nhưng lại không động thủ, để cho chúng ta mất công khẩn trương, chuẩn bị vô ích! Bọn hắn có đầy đủ thời gian chờ đợi, tìm thời cơ tốt nhất. Bởi vì bọn hắn không có thứ gọi là mâu thuẫn công khai với chúng ta, cho nên coi như trải qua thời gian dài không tiêu diệt được chúng ta, cũng không có bất kỳ tổn thất nào với danh dự của bọn hắn. Như vậy bọn hắn sẽ không có áp lực, có thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ càng tốt, mà thắng lợi thường thường luôn ưu ái người có kiên nhẫn. Cho nên…” Thẩm Dịch nở nụ cười khổ: “Lần này là bọn hắn chiếm cứ chủ động, chúng ta bị động.” “Thật là cmn gặp quỷ rồi.” Hồng Lãng lầm bầm nói.

Kim Cương: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đưa tiền cho bọn hắn? Dù là cho một phần, ta tin tưởng hắn cũng sẽ tiếp nhận, dùng mồm mép của ngươi hoàn toàn có thể làm được điểm ấy.” “Bởi vì hắn dùng phương thức khuyên bảo tôi không thích nhất —— uy hiếp.” Thẩm Dịch dừng lại một từ rồi nói tiếp: “Đội Cơn Lốc có lẽ rất cường đại, nhưng bọn hắn cũng không thể khiến người sợ hãi hơn Davy Jones hay đội Thứ Huyết. Những kẻ kia tôi còn không sợ, làm sao có thể chịu hắn uy hiếp?” Kim Cương bừng tỉnh đại ngộ, hắn chĩa chĩa Thẩm Dịch: “Hắn chung quy không hiểu được ngươi, hắn không biết kỳ thật ngươi là kẻ kiêu ngạo hơn bất cứ người nào khác.” Thẩm Dịch khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, kỳ thật tôi còn kiêu ngạo hơn bất cứ người nào khác, đó là một tật xấu, nhưng không đổi được, cũng không có ý định sửa đổi.” Rốt cuộc vẫn là đồng bọn nhiều lần cùng nhau trải qua mạo hiểm, Kim Cương kỳ thật đã hiểu rõ Thẩm Dịch vô cùng.

Thực chất bên trong Thẩm Dịch là một người hết sức ngạo khí, đúng là loại ngông nghênh này đã khiến hắn có can đảm trực diện hết thảy khiêu chiến, lại cho hắn dũng cảm đối mặt bất kể nguy hiểm thế nào.

Ngạo khí là một thứ khốn kiếp, khiến người ta bảo thủ, khiến người ta độc đoán, nhưng đồng thời cũng là đồ tốt, khiến người ta tự tin, khiến người ta dũng cảm, đều nhìn xem vận dụng thế nào.

Ban Đông Minh cũng không thực sự hiểu rõ Thẩm Dịch, y không biết Thẩm Dịch chưa bao giờ chiến đấu vì sinh tồn, khi mà y phân tích tinh tường sự thật khách quan, y cho rằng Thẩm Dịch thông minh sẽ hiểu được xu lợi tránh hại, lại không biết nó ngược lại dẫn tới phản cảm. Nếu như y đổi lời giải thích, ôm cánh tay Thẩm Dịch dùng khẩu khí ca thán nói: Lão đệ a, lần này quyết sách sai lầm, khiến danh vọng của ta trong mắt các huynh đệ hơi có chút ngã xuống, không ngẩng đầu lên được. Ngươi có lòng thì đưa lại ta một phần nhỏ, coi như ngươi lấy được nhân tình, ta trở về cũng có thể bàn giao, ta nhớ ân tình của ngươi, về sau có cơ hội sẽ thế này thế nọ… Thẩm Dịch hơn phân nửa sẽ đồng ý, chiếu theo tính tình của hắn, hi sinh một chút điểm Huyết Tinh đổi lấy cơ hội kết giao với một cường đội, là một chuyện hết sức có lợi đấy.

Bất quá đáng tiếc, tại thời đại vũ lực giành chính quyền này, mặc dù là Ban Đông Minh phong cách ổn trọng, kỳ thật vẫn là tin tưởng nắm đấm nhiều hơn tin tưởng người khác.

Y đụng phải cái đinh này cũng không có gì ngạc nhiên.

Ôn Nhu bưng lấy mặt Thẩm Dịch, khẽ hôn thoáng một phát: “Nam nhi a, nên có chút ngạo khí, em ủng hộ anh.” “Thế nhưng ngươi mới vừa rồi còn nói chúng ta không thể nào là đối thủ của bọn hắn, làm như thế này có chút không đáng giá đi?” Mập mạp vẫn còn có chút lo lắng. “Đây chẳng qua là nói hiện tại.” Thẩm Dịch trả lời: “Phải biết rằng sự tình gì đều có hai mặt, không phải sao? Đội Cơn Lốc không vội, chúng ta càng không cần phải sốt ruột. Đừng quên đây là một thế giới có thể tốc thành thực lực, là một thế giới hôm nay cùng ngày mai có thể hoàn toàn khác nhau, là một thế giới hôm nay chúng ta không phải đối thủ bọn hắn, ngày mai có thể giẫm bọn hắn dưới chân!” “Ít nhất hiện tại, ngay lúc này, trong tay chúng ta có tới 15 vạn điểm, còn có vô số thu hoạch khác, tất cả những thu hoạch này, giá trị gộp lại sẽ không ít hơn 30 vạn điểm! Ban Đông Minh tuyệt sẽ không nghĩ tới con số này, càng sẽ không tin tưởng! Nếu có một ngày hắn thật sự muốn đối nghịch với chúng ta, như vậy hắn sẽ phát hiện có lẽ hắn không dẫm vào vết xe đổ của đội Thứ Huyết, mà có khả năng trực tiếp đụng phải một đội Thứ Huyết thứ hai!” “Cho nên, sự cam đoan nắm chắc thắng lợi của hắn, cũng có khả năng trở thành căn nguyên thất bại của chính mình.” “Lớn mạnh thực lực bản thân, vĩnh viễn là căn cơ vĩnh hằng bất bại chân chính trong chiến đấu.” “Đó đúng là thứ hiện tại chúng ta phải làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play