*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phượng Vĩ Ngư Sí
Súp nghêu nấm tre trà Long Tĩnh
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
—-Thật ra cái gọi là phòng cho khách cũng chỉ cách phòng ngủ vài bức tường thôi.
Đó chính là cách lý luận của chủ tịch Tần. Trong mắt anh, ‘vào được phòng khách vô được phòng ngủ’ chính là phải vào phòng khách trước rồi mới vô được phòng ngủ. Chẳng qua sự sắp xếp phòng khách này chỉ dùng để che dấu tai mắt cùng với che dấu tâm lý ngượng nghịu chưa quen của người nào đó thôi— Mà chủ yếu là vế sau đấy.
Nên dù bị thằng nhóc trời đánh phá hỏng chuyện tốt nhưng vẫn không lay chuyển được tâm trạng vui vẻ của anh.
Còn nhiều thời gian, nhiều thời gian mà.
Lần này hiếm khi bữa tiệc không được tổ chức ở Như Ý Các nổi tiếng, cũng chẳng phải Hỉ Lai Đăng chị Mai đã đề nghị mà là một nhà hàng mà Lôi Quân vừa mở.
“Nằm ngay trên đường Di Uyển thôi, nhà hàng vẫn chưa chính thức khai trương nên… Dì Diệp và chị Mai có muốn đến xem thử không?” Vừa nói dứt lời gã đã lấy điện thoại ra gọi người chuẩn bị, sau khi ngắt máy thì vỗ ngực đảm bảo: “Hai người bảo là muốn ăn món Bắc Kinh chính tông phải không? Mấy ngày trước con vừa tuyển đầu bếp xong, chúng ta sẽ được thưởng thức một bữa Mãn Hán Toàn Tịch đầy đủ nhất.”
Đề nghị của gã nhận được sự đồng ý của cả chị Mai và bà Diệp. Sau khi thống nhất địa điểm ăn cơm, người luôn dẫn đầu xu hướng người trang là Mai Doãn đã kéo em Tống của bà đi thẳng vào phòng ngủ để trang điểm.
Bà Diệp vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, trang điểm thế này trông kì lắm…”
Tiếc là khí thế của chị Mai quá mạnh mẽ và vang đội, động tác giữ người rất liền mạch và lưu loát, không cho bà Diệp từ chối: “Em Tống à, em đừng nói vậy. Em mới qua năm mươi thôi nhỉ? Nửa sau của đời người chỉ vừa mới bắt đầu thôi… Là phụ nữ điều quan trọng nhất chính là làm đẹp… Không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ lười, chị sẽ giúp em trẻ ra hai mươi tuổi luôn…”
Ở một diễn biến khác, chủ tịch Tần ngậm cục tức không có chỗ trút đang ngồi trên sô pha nhâm nhi tách trà Long Tĩnh, lời anh nói lạnh như hầm băng ngàn năm chết người không đền mạng: “Hình như là ông chủ Lôi thường kinh doanh mấy thứ mờ ám mà nhỉ? Nếu mở nhà hàng thì chắc là kinh doanh mấy kiểu như ‘tiệc lõa thể*’ của Nhật Bản chứ gì?”
(*) Nữ thể thịnh (女体盛) hay còn gọi là tiệc lõa thể: Có nguồn gốc từ Nhật Bản (Nyotaimori – 女体盛り). Trong đó, nữ thể là cơ thể người con gái và cô ấy phải còn trinh, tên tiếng Anh thông dụng là Body sushi, là thuật ngữ chỉ về những bữa tiệc trong đó có món sushi hoặc sashimi được bày thức ăn trên cơ thể người đẹp khỏa thân. (Tham khảo thêm: Wikipedia / Baidu Baike)Lôi Quân còn chưa kịp nói gì Diệp Gia Lâm thảnh thơi ngồi bên cạnh đã bắt đầu hưng trí: “Tiệc lõa thể? À á à… Em vẫn chưa được ăn lần nào! Anh Tần thích ăn cá lát, sò biển và sushi đúng không? Đúng không! …Ăn cái này đi, ăn cái này đi. Vừa ăn vừa có gái đẹp để lắm này~”
Lôi Quân nhìn cậu, nở nụ cười nghiến răng nghiến lợi: “Ban nãy vì nể mặt người lớn nên mới không tính sổ với em, bây giờ em lại ngứa da rồi hả…? Diệp Gia Lâm…!”
Diệp Gia Lâm rụt cổ muốn chui vào góc xó nào đó nhưng lại bị người ta nắm cổ áo kéo trở về, thế là cậu bắt đầu la ầm lên: “A a a… Em chỉ muốn ăn thử cho biết thôi mà, anh có cần phải hung dữ và vô lý như vậy không…”
Lôi Quân cắn tai cậu uy hiếp: “Muốn biết hả? Vậy thì rất đơn giản… Về nhà dọn cho em một ‘bữa’ giống y như vậy ha!”
Diệp Gia Lâm sợ hãi lí nhí bao biện: “À… Nhà tôi ở đây, tôi không cần về đâu cả a ha ha…”
Diệp Gia Hành đau đầu nhìn cảnh tượng ồn ào trước mắt, sau khi đắn đo xong đã quyết định giáo dục em trai ruột thịt nhà mình trước rồi tính sau: “Gia Lâm, yêu cầu của bữa ‘tiệc lõa thể’ là những cô gái còn trinh trong trắng nhất… Chẳng những kiếp này em không có cơ hội mà cả kiếp sau nữa em cũng chẳng có dịp được thấy đâu…”
Diệp Gia Lâm bị đả kích khóc lóc lầu bầu nói: “Anh, chắc chắc anh không phải là người thân của em…”
“Đúng đó.” Diệp Gia Hành nói bằng vẻ mặt hiền lành: “Người thân của anh là mẹ anh, chính xác là không phải em.”
“Oa oa oa oa oa oa…”
Diệp tổng, đừng nói là anh tức giận với đứa nhỏ này vì vấn đề nhỏ xảy ra ban nãy đó nha?
—-Đừng có lắc đầu chối bỏ nhanh thế…
Sau khi chấn chỉnh bạn nhỏ đáng ghét xong, ông chủ Lôi rất vui sướng buông lỏng cánh tay đang ôm cậu, nhìn món đồ chơi luôn làm người khác nổi giận nhanh chân trốn vào phòng sách rồi co ro trong góc nhà vẽ vòng tròn… Gã nghĩ: Tại sao bắt nạt tên nhóc trời đánh này lại vui thế nhỉ?!
Tâm trạng của gã rất thoải mái nhưng Tần Thứ thì lại rất khó chịu.
Vì thế chủ tịch Tần dùng 800% phẫn nộ nói: “Lôi Quân, không cho anh bắt nạt em trai tôi! Thấy mẹ tôi không có ở đây thì bắt nạt con trai bà ấy có gì hay?!”
Trước mặt người ngoài anh không bao giờ gọi bà Mai là ‘mẹ’ nên tiếng ‘mẹ’ này tất nhiên là chỉ bà Diệp.
Tiếng ‘mẹ’ hoàn toàn nhận được sự cho phép công khai—- Lọt vào tai người vẫn còn đang xum xoe lấy lòng như ông chủ Lôi chẳng khác gì chọc đúng ngay chỗ đau.
Gã hừ cười mấy tiếng rồi ngồi xuống cạnh anh, hỏi nhỏ: “Tần Thứ, cục tức có vẻ lớn nhỉ?”
Tần Thứ nhích sang bên cạnh để kéo dài khoảng cách, cười giả lả: “Cũng thường.”
Gã nhìn sang Diệp Gia Hành, phát hiện ‘anh vợ’ đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại bèn nắm bắt thời cơ đè thấp giọng nói: “Người đâu? Người đâu rồi?… Đang làm tình đó hả? …Chậc chậc, chả nhẽ là nói trúng rồi nên thẹn quá thành giận hả?”
Da mặt Tần Thứ dày như mo, chẳng những hoàn toàn không bị những lời gã nói chọc giận mà còn rất nhàn nhã nói: “Không vội, không vội, dù sao thì ngày mai cũng chuyển tới đây nên làm lúc nào mà chả được? …Còn đỡ hơn người nào đó cứ phải đi ăn giấm khắp nơi, nhỉ?”
Cuộc chiến nước miếng sắp được nâng lên tầm cao mới thì bà Mai Doãn đỡ bà Diệp ra khỏi phòng ngủ.
Cuối cùng bà Diệp vẫn không đồng ý lời đề nghị ‘trẻ ra hai mươi tuổi’ của bà Mai mà chỉ nghe lời bà thay bộ sườn xám tím họa tiết hoa mẫu đơn ánh vàng nhưng ‘người đẹp vì lụa’ quả là không sai. Mai Doãn chọn tông màu lạnh trang điểm cho Tống Hàn Nhã rồi lấy bộ trang sức trân châu của mình ra ép tặng cho bà, cả mái tóc ngang vai kia cũng được bà Mai khéo léo búi lên cao trông rất đoan trang và nền nã.
Bà Diệp ngượng ngừng vuốt khóa cài của vòng tay trân châu trên tay: “Mặc sườn xám làm gì chứ… Cần eo chẳng có eo, mặc ra ngoài như cái thùng phi ấy.”
Đây là chiếc áo bạn nhỏ Diệp Gia Lâm mè nheo mang tới làm quà sinh nhật cho bà năm ngoái, kết quả bà Diệp cầm lên so với người mình xong thì chưa bao giờ mặc— Dù Diệp Gia Lâm có làm loạn cỡ nào cũng không được như ý, ai ngờ bà Mai lại thành công rực rỡ.
Bà vừa nói xong thì cái đám đang cãi nhau, gọi điện thoại, trốn trong góc tường vẽ vòng tròn… Dừng hết việc trong tay lại nhào tới luôn miệng thốt lên những lời ca ngợi như ‘rất đẹp’, ‘vừa người’, ‘chẳng thấy giống thùng phi tí nào’…
Mai Doãn cầm hai tay bà Diệp, nói từ tận đáy lòng: “Em à, khí chất của em đúng là tuyệt thật đó… Trăm năm trước chắc chắn em là hình mẫu của chủ mẫu của thế gia vọng tộc đó.”
Bà Diệp ngượng ngùng kéo cổ tay áo, nói khẽ: “Thật ạ?”
Mai Doãn đắc ý nghiêng đầu ra dấu ‘bắt đầu’ cho đám trẻ cùng nhau đồng thanh ‘thật ạ!’…
Nhà hàng của ông chủ Lôi vừa được chuẩn bị xong, mọi thứ đã hoàn tất để chờ đến ngày khai trương… Theo lời gã nói thì đây là mời mọi người đến diễn tập, mọi người cứ thoải mái ăn là được.
Lúc xuống lầu, gã lén kéo tay Mai Doãn: “Chị Mai này, hai ngày nữa là khai trương, chị tới cắt băng giúp nhà hàng nhé. Được không?”
“Sao lại bảo chị đi cắt băng?” Mai Doãn mỉm cười hỏi: “Với quan hệ của cha cưng thì ít nhất cũng phải mời thị trưởng hay mấy ngôi sao gì đó tới chứ?”
Lôi Quân cười bí ẩn nói: “Không được, phải là chị mới được… Cũng do hai chúng ta rất hợp với nhau mà.”
Bữa cơm này ăn rất high, ông chủ Lôi muốn lấy lòng nên thật sự chuẩn bị cả bàn Mãn Hán Toàn Tịch 108 món nối liền không dứt, hơn nữa còn giảm lượng thức ăn mỗi đĩa, chỉ mấy đũa đã gắp sạch.
Tần Thứ húp một ngụm súp nghêu nấm tre trà Long Tĩnh, hỏi Lôi Quân: “Định thế nào, cạnh tranh với Như Ý Các hả…? Cẩn thận nuốt không trôi rồi mất luôn cả tiền cưới vợ đấy.”
“Hướng kinh doanh của tôi không giống họ.” Lôi Quân không cho là đúng: “Tôi chỉ bán mỗi Mãn Hán Toàn Tịch, chuyên kiếm tiền mặt từ mấy công ty lớn như mấy người—- Hay là cậu tổ chức tiệc tất niên mừng công nhân viên ở chỗ tôi luôn đi?”
Tần Thứ cười không nói gì chuyển sang gắp đũa phượng vĩ ngư sí
(vây cá đuôi phượng) cuối cùng trước mặt Diệp Gia Hành, giơ tay nhấc chân có thể nói là chuẩn mực.
Lôi Quân vội gọi người bưng thêm món lên, ân cần nói: “Mọi người cứ ăn thoải mái, hôm nay chúng ta diễn tập… Nhà bếp đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cả nhà hàng chỉ phục vụ mỗi bàn chúng ta thôi.”
Gã nói rất đúng với tình hình thực tế, trừ đám anh em luôn đi theo gã được tới đây ‘ăn thử’ ké thì chả còn con ruồi nào.
Bữa cơm dần kết thúc, bà Mai hơi nhuốm men say kéo tay áo con mình nói: “Tần Thứ à, chị nói với cưng chuyện này nhé?”
Tần Thứ lập tức nảy sinh cảnh giác: “Chị nói đi ạ.”
Bà Mai ghé tai anh nói khẽ: “Chị thấy Gia Lâm cũng đáng yêu lắm… Có khi nào cưng cũng…”
“Không có cửa đâu chị ơi, khe cửa cũng không có luôn.” Tần Thứ nói: “Tác giả đã mất tính người lắm rồi, chị đừng có nảy sinh ra cái mấy tư tưởng sai trái đấy để dụ dỗ bà ấy nữa…” Anh tỉnh bơ nói: “Bạn Lôi Quân vẫn còn chưa có gia đình ấy, chị Mai có thể đi hỏi thử xem.”
“Nhưng mà nó không phải con chị…” Nếu ai có khả năng nhìn xuyên thấu thì chắc là sẽ thấy đầu bà Mai Doãn bị rượu biến thành một đống bùi nhùi, bị ám ảnh với việc xác định những thứ ‘thuộc về mình’.
“Anh ta muốn nhận chị làm mẹ nuôi sắp điên rồi.” Tần Thứ tiếp tục dẫn đường: “Theo con thấy thì năm ngoái bà Tần cũng có ý định làm mẹ nuôi cho tên ngốc đấy nhưng lại bị anh ta giả ngu gạt đi.”
Suy nghĩ chưa tới hai giây Mai Doãn đã vui vẻ đồng ý, quay sang nói với Lôi Quân: “Lôi Quân, chị muốn tặng cưng một cái khóa vàng… Cưng muốn lấy không?”
Tiếng bóng đèn 100W sáng ‘ting’ lên trên đầu Lôi Quân, gã luôn miệng nói: “Lấy lấy lấy… Chị Mai thích giày của nhãn hàng nào thì cứ nói, em bảo lão già nhà em mua cho chị một xe luôn.”
Diệp Gia Hành ngồi bên cạnh trông thấy toàn bộ quá trình, tìm cơ hội đi hỏi Tần Thứ: “Anh lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì đấy?”
“Anh nào có đâu?” Vẻ mặt anh rất nghiêm chỉnh, tay lén lút mò dưới bàn ngoắc lấy ngón út của ai đó: “Đó là mẹ anh, dù anh có làm gì thì cũng muốn tốt cho bà ấy.”
Diệp Gia Hành buông tay anh ra, quay đầu nói chuyện với mẹ Diệp, hỏi bà xem món ăn có hợp khẩu vị không.
—-Vẫn một chiêu ‘sát thủ’ để gạt người, ánh mắt đó quá trong sáng nên cần phải cảnh giác cao độ.
Những món cuối cùng của bữa tiệc đã được đưa lên, nhân viên đứng bên ngoài gõ hai cái rồi mở cửa bước vào.
Lôi Quân mất kiên nhẫn hất tay: “Chuyện gì vậy? Chẳng phải ban nãy tôi đã dặn là món tráng miệng từ từ hẵng mang lên à? Chẳng biết phép tắc gì cả!”
Nhân viên hơi lúng túng khi bị gã mắng: “Lôi tổng, Tần…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì cửa phòng ăn lại bị đẩy ra…
Người bước vào vừa mở miệng ra là ra lệnh cho người khác: “Mọi người ăn uống no nê hết rồi nhỉ…? Tần Thứ, hiếm khi mẹ con mới về nước một lần, tại sao lại không dẫn bà ấy về nhà?”
Tần Thứ thành thật nhìn cha mình: “Cha đang nói tới mẹ nào? Người họ ‘Hoàng’ kia vẫn đang chờ ở nhà cha đấy còn mẹ họ ‘Diệp’ thì để lát nữa con giới thiệu sau… Chị này thì…” Anh khoác vai Mai Doãn vỗ nhẹ: “Là chị Mai.”
— Hết chương 38 —