Từ xưa đến nay, trong kho thành ngữ tục ngữ ngoài câu “quan thương cấu kết” vẫn còn một câu gọi là “quan phỉ* cấu kết”. Với trí tuệ cao siêu của mình, người đi trước đã cùng hai thành ngữ bốn chữ đã khái quát và lột trần chính xác quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp của chế độ chính trị.
(*) Phỉ trong thổ phỉ.
Thân là cậu chủ của tổ chức ngầm lấy thành phố L làm trung tâm dần dần bành trướng ra bốn phía, tiếp cận hơn nửa thế giới ngầm Trung Quốc, Lôi Quân không hề ôm “mộng lớn” thống nhất tất cả tổ chức xã hội đen trên toàn thế giới mà ngược lại, gã nuôi chí chuyển tất cả sản nghiệp của dòng họ từ đen thành trắng. Và thời nào cũng vậy, cuộc tấn công bằng tiền luôn tạo được sức ảnh hướng lớn nhất, luôn là hướng mở đường thấy được hiệu quả nhanh nhất… Theo kế hoạch của con trai, sau khi đập tiền, ông Lôi Chinh đã thành công chính thức trở thành Nghị sĩ Quốc hội.
Theo lý thuyết, nhà họ Lôi là yếu tố mới vội vàng muốn vọt lên trong giới chính trị nên ắt hẳn phải cố duy trì mối quan hệ thân thiết lâu dài với những nhân vật lão làng trong giới, đó cũng chính xác là việc bọn họ đang bắt tay vào làm. Nhưng cú ngã nhẹ ở nhà họ Tần lại như cái gai mắc trong cổ họng khiến đôi bên hết sức khó chịu.
Trong một bữa tiệc tư nhân Tần Kiếm Đức đứng ra tổ chức, ông và Lôi Chinh trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhưng chẳng biết từ khi nào cuộc xung đột giữa Tần Thứ và Lôi Quân đã bùng nổ ở một góc khác. Khi mâu thuẫn gay gắt đến mức oanh động đến cả bữa tiệc thì cậu ấm hai nhà đang bận tấn công đối phương bằng những lời nói hết sức thô lỗ.
“Thật ra trên đời có mấy chữ được đo ni đóng giày cho riêng cậu Lôi đây đấy.” Ăn nói khách sáo thế này tất nhiên chỉ có thể là Tần Thứ: “…Đó chính là ‘nhà giàu mới nổi’.”
Lôi Quân cũng không thua ai, hừ lạnh: “Cậu tưởng trong từ điển không có danh từ riêng dành cho cậu hả? …Chính là ‘Con riêng’ đó.”
Hai cậu ấm lời qua tiếng lại, người mất mặt trước chính là Tần Kiếm Đức và Lôi Chinh.
—-Sao lại ăn nói lỗ mãng thế? Một từ mắng cả mấy thế hệ nhà người ta… Dù họ Lôi không phải là nhà làm quan lâu đời nhưng tốt xấu gì người ta cũng là bá chủ một góc thế giới ngầm, cũng là một dòng họ lên được mặt bàn.
—-Sao lại ăn nói thẳng thừng thế? Ai chả biết con trai nhà họ Tần không chui ra từ bụng vợ cả thủ trưởng Tần… Đó chính là nỗi đau trong lòng Tần Kiếm Đức: Người mình yêu không phải vợ mình, có được một đứa con trai cũng không phải do vợ mình sinh…
Tất nhiên người mồm mép hơn là Tần Thứ, da mặt thằng nhãi ấy dày đến mức cha phải xấu hổ, mẹ lấy đó làm kiêu ngạo. Há miệng đáp lại một câu: “Ngại quá, tôi là ‘con chung’ nên mới có hai người mẹ, làm sao bì được cả tá ‘mẹ nhỏ’ nhà cậu Lôi?”
Lôi Quân chưa kịp mỉa mai lại đã bị Lôi Chinh bóp vai, gương mặt già nua đỏ hết cả lên, ép gã phải xin lỗi thủ trưởng Tần và cậu Tần.
—-Nói thế nào thì mẹ nhà người ta cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trên toàn thế giới, người còn lại là con gái rượu của Quân trưởng quân khu, trong hai người đó họ không dám tùy tiện mích lòng ai. Còn đám “vợ lẻ” không rõ tên tuổi kia… Phần lớn đều xuất thân từ gái nhảy.
Tần Kiếm Đức cũng nghiêm mặt răn dạy Tần Thứ, thiếu điều lật bàn chỉ thẳng mặt chửi mẹ mày.
—-Hai thằng nhóc khốn kiếp này, tranh cãi thêm tí nữa nói không chừng chúng nó lôi hết gốc gác ông cha nhà mình ra chà đạp quá… May mắn đây chỉ là bữa tiệc tư nhân nên chỉ có hai nhà tham dự, không thì sau khi vụ việc lộ ra chắc báo chí tin tức sáng mai sẽ rầm rộ lắm!
Từ đó về sau, Tần Thứ luôn mang vẻ mặt “ngoài cười nhưng trong không cười” để gặp Lôi Quân, còn gã trông thấy Tần Thứ thì sẽ “trợn mắt lên nhìn”.
Lúc này đây, hai con người trời sinh không hợp nhau đang đứng giữa nơi công cộng, đụng độ nhau giữa quốc lộ khu vực ngoại thành khá xa thành phố Z.
Tất nhiên đội cảnh sát theo Tần Thứ đến đây sẽ không bắt giữ con trai của Nghị sĩ Lôi vì họ chỉ theo chủ tịch Tần đến xem kịch. Ngoài mặt, cả đám đang đứng làm việc chấp hành chấp pháp nhưng thực tế thứ đang trong trạng thái chiến đấu chỉ có hai mắt và lỗ tai.
Lôi Quân cười lạnh: “Em vợ? E rằng đó là thân phận mày tự nhận đấy nhỉ? …Không biết khi ‘quý phu nhân’ biết mày mượn danh nghĩa người ta lung tung thế này có bắt mày quỳ trước đầu giường không nhỉ?”
Đấu đá nhau cũng lâu rồi nên không há miệng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì đầy lực sát thương tập trung đánh thẳng vào chỗ đau.
Nhưng Tần Thứ lại cười như thể đó là lời khen, bình chân như vại hất tay: “Đây là việc gia đình tôi, không phiền cậu phải lo lắng… Ông chủ Lôi này, hôm nay tôi đã làm đến mức này rồi, mong cậu đến từ nơi nào thì về lại nơi đó đi, đợi vài ngày nữa hẵng đến thành phố Z dạo. Đương nhiên cậu có thể xông vào, nhưng đến lúc đó đừng trách người ta mượn “hành động vĩ đại” của cậu hôm nay để buộc tội chú Lôi.”
“Tao không rảnh nói nhảm với mày.” Lôi Quân không chịu lùi bước: “Hôm nay mày nhất quyết phải nhường đường!”
Giương cung bạt kiếm, hai bên đối chọi hết sức căng thẳng…
Vào thời điểm có thể nói là ngàn quân xếp thành một hàng, một chiếc Audi xám bạc từ xa phóng tới, ‘két’ dừng lại giữa Tần Thứ và Lôi Quân. Sau đó trong hàng loạt ánh mắt có thể giết người đến từ hai phía, một người đàn ông đến thắt cà vạt mà cũng lệch bước xuống.
Là Thường Khanh.
Thường Khanh kéo tay Tần Thứ nói hết một hơi không ngưng không nghỉ không thở gấp đều như bắn súng liên thanh: “Bác Tần bảo tôi đến đây khuyên cậu đừng làm liều… Tới lực lượng cảnh sát mà mày cũng dám điều động, thằng thiếu đòn này mày không muốn sống nữa hả…”
Tần Thứ rút tay bị người nắm ra nhìn Thường Khanh nở nụ cười khiến gió lạnh thổi vù vù xung quanh cũng phải nhẹ đi.
Thường Khanh lập tức ôm đầu ngồi xuống, rụt người vào xe cảnh sát để che chắn bản thân mình, khàn giọng bao biện: “Đó là lời bác Tần nói! Cậu muốn cười thì đi kiếm bác ấy mà cười!!! Tôi sợ nhất là nụ cười nhe răng đó của cậu á!!!”
Đẩy điếu xì gà đàn em dâng lên để lấy lòng đi, Lôi Quân hết sức thích thú nán lại xem vở kịch vui của chủ tịch Tần và phó tổng Thường. Đang xem vui thì chiếc điện thoại bị gã quăng ở ghế sau rung lên bần bật.
Vừa nối máy lập tức nghe thấy tiếng mắng chửi của Nghị sĩ Lôi ở đầu dây bên kia, thế là gã sáng suốt ném điện thoại sang cho đàn em ngay cạnh: “Đây, nghe xong thì đúc kết nội dung cho tôi.”
Có thể nói người được Lôi Quân dẫn theo khá tài ba, sau khi nhẫn nại chịu đựng hết những lời mắng nhiếc của Nghị sĩ Lôi thì cúp điện thoại quay sang đại ca nhà mình cô đọng tất cả trong một câu: “BOSS nói: Cấm không được gây chuyện.”
—Good job, boy. (Làm tốt lắm chàng trai)
Thường Khanh hít sâu, vịn chiếc Audi của mình run rẩy đứng lên rồi lùi lại một bước thật dài nói với Tần Thứ: “Tần tổng, cậu đừng ép tôi… Ép hoài ép mãi… Tôi sẽ gọi Diệp tổng đến đây đấy!”
Dứt lời lập tức quay sang Lôi Quân: “Lôi Tử, cậu phải cho bọn tôi chút mặt mũi, không được từ chối… Nếu vẫn còn từ chối thì đừng trách Tần tổng chúng tôi không phối hợp với cậu dỗ Diệp tổng nói ra tin tức người nào đó!”
Lôi Quân tốt bụng nhắc nhở: “Là Diệp Gia Lâm.”
Tần Thứ gõ kính xe, sau đó vung tay đập mạnh xuống. Nắm đấm mạnh đến nỗi cả người lẫn chiếc Audi rung lên: “Ái khanh, đến tận hôm nay trẫm mới biết khanh là người mạnh vì gạo bạo vì tiền thế này đó.”
Thường Khanh vực dậy lòng can đảm chống đối hành vi bạo lực: “Cái đó…! Cái đó là do ngài dạy bảo tốt.”
Tần Thứ ung dung đặt tay xuống xoa nhẹ, hỏi: “Ồ…? Vậy tiếp theo nên làm thế nào bây giờ đây? Tôi không dẫn cả gánh hát đến để xem cậu phất áo đâu.”
Nghe xong câu đó, Thường Khanh lập tức bật dậy chỉnh quần kéo áo, đoạn vung tay lên chẳng khác gì nhân vật phản diện: “Anh em xông lên! Ghi giấy phạt… Mấy cái như là điều khiển phương tiện giao thông không bằng lái, trốn thuế lậu thuế, đái bậy bên lề, rình gái tắm hay chơi gái, cờ bạc gì đó… Có bao nhiêu ghi hết bấy nhiêu, tất cả tiền nộp phạt hôm nay đều đưa hết cho mấy cậu xem như thưởng chuyên cần.”
Vừa mở được đường máu cho Lôi Quân vừa dập đi cơn tức trong lòng Tần Thứ, Thường Khanh thở phào như trút được gánh nặng. Sau khi dẹp yên cả hai đầu theo đúng chỉ thị “ưu tiên giải quyết trong êm thắm” của Tần Kiếm Đức, hai mắt Thường Khanh vui vẻ nhìn dàn xe cảnh sát dần khuất xa khỏi tầm mắt.
Thế nhưng khi anh quay đầu lại, chiếc Audi mới tinh anh lái tới đã vọt theo mông đoàn xe ấy, người lái chính là Tần bạo quân* theo chân xe cảnh đến đây.
(*) Bạo quân: dùng để miêu tả các vị vua thích bạo lực và ưa ngược đãi.
Tiếng la ‘a’ hết sức thảm thiết vang lên: “A a a Tần Thứ khốn nạn! Điện thoại của tôi vẫn còn trên xe, ít nhất cậu phải bỏ nó lại để tôi gọi người tới đón chứ…”
Đoạn “a” phía sau nghẹn lại trong họng anh cùng với đám khói bụi, sau đó ba chiếc Mercedes-Benz đen bóng cũng diễu võ dương oai, nghênh ngang chạy đi.
Thường Khanh không kịp lấy khăn lụa ra vẫy hết sức đau đớn đứng giữa đường lớn vùng ngoại ô nháy mắt đã không còn bóng người đón gió rơi lệ: “…Không thèm chơi với mấy người nữa đâu…”
Lôi Quân đã chuẩn bị sẵn tinh thần xông vào nhà họ Diệp ở thành phố Z, nếu vẫn không được thì lao thẳng vào nhà dân để lùng bắt và giam giữ người trái phép. Nhưng nay Tần Thứ đã chặn đường phá hủy mọi kế hoạch đặt ra, nghĩ tới nghĩ lui, gã quyết định tiến hành theo kiểu người “có văn hóa”.
Gã đã hỏi thăm được nơi Diệp Gia Hành ở từ lâu nên nhanh chóng quyết định đến nhà thăm hỏi.
Chiếc xe đang lăn bánh trên con đường Vành Đai Ba khu vực nội thành, mắt thấy chẳng mấy chốc lập tức đến khuôn viên Bạc Duệ nơi Diệp Gia Hành ở thì gã chợt nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Giọng hắn rất êm rất ngọt nghe rất hay, thêm vào đó là thái độ lịch sự khiêm tốn trong từng câu chữ khiến người ta muốn nổi nóng cũng không được: “Chào anh Lôi, tôi là Diệp Gia Hành…Tuy không biết nguyên nhân cụ thể khiến anh tìm đến tôi là gì nhưng suy đi tính lại cũng chỉ có những việc sai trái Gia Lâm từng làm trong quá khứ. Nếu bây giờ Tần tổng đã đồng ý đứng giữa dàn xếp thì chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi lại nói chuyện đi, được không…?”
Lôi Quân bắt đầu nhíu mày nhìn điện thoại: Tần Thứ đồng ý dàn xếp…? Thằng đó không châm ngòi thổi gió là may lắm rồi ấy!
Nhưng vì Diệp Gia Hành nói chuyện quá uyển chuyển và từ tốn nên Lôi Quân chỉ có thể “ừ à à” hết nửa ngày vì sợ mình lên tiếng sẽ cắt đứt lí do bùi tai của đối phương, đến khi tỉnh táo lại gã phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã đồng ý yêu cầu ăn trưa của đối phương.
“Chết thật.” Sau khi ngắt điện thoại, gã nói với đàn em ngồi trên ghế trước: “Không ngờ thằng nhóc du côn Diệp Gia Lâm đó lại có được người anh trai thế này…”
“Khó chơi như cậu út ấy hả?” Đàn em không dám gọi Diệp Gia Lâm là ‘thằng nhóc du côn’ giống đại ca nhà mình—- Vì biết đâu được sau này lại phải sửa miệng thành ‘chị dâu’ đấy.
“Ăn nói hết sức nho nhã khiến người ta không dám to tiếng lại.” Lôi Quân ‘chậc chậc’: “Nếu anh ta không nói mình là ‘Diệp Gia Hành’ thì chắc chẳng ai biết họ là anh em… Phải rồi, Maxim’s de Paris là cái quái gì vậy? Nó ở cái xó xỉnh nào ấy?”
“Là một nhà hàng Pháp trên đại lộ trải dài khu Kim Hối… Nằm ngay bên kia thành phố Z.” Tài xế tiểu Tôn thong thả báo tên đường, đoạn hỏi: “Nhưng mà đại ca, em nhớ anh ghét cơm Tây nhất trên đời mà?”
Lôi Quân im lặng nhìn trần xe: “Anh ta ở đầu dây bên kia nói chuyện lưu loát như đang hát vậy, thế là tôi ‘ừ à’ rồi ‘à ừ’ một hồi, lát sau chợt nghe thấy anh ta nói cái gì mà ‘vậy trưa gặp’… Mẹ nó, sao anh ta biết ông đây ghét nhất là ăn cơm không đũa vậy?!”
Diệp Gia Hành cúp điện thoại, quay sang nói với Tần Thứ ngay kế bên: “Phiền anh quá, mới sáng sớm đã khiến anh…”
Tần Thứ đặt ngón tay lên môi Diệp Gia Hành, ngăn không cho hắn nói mấy lời sáo rỗng khiến lòng anh phát phiền nữa: “Gia Hành, đến lúc nào em mới bớt khách sáo với anh hả?”
Nơi họ đang đứng là phòng khách nhà Diệp Gia Hành, sau khi bị anh đẩy, eo hắn chạm vào cây dương cầm, phía sau đã không còn đường lui.
Tần Thứ rút tay về, nghiêng người định hôn lên môi hắn.
Diệp Gia Hành nhìn anh chậm chạp cúi người xuống, tình cảm nồng nàn sâu sắc phủ kín đầu mày đuôi mắt, cẩn thận như thể đang sợ lỡ đâu mình mạnh tay thêm chút nữa hay thả nhẹ đi đôi phần hắn sẽ co giò chạy đi mất…
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi khiến nụ hôn ấy chạm vào không khí, nói: “Em giữ anh lại ăn bữa cơm được không?”
Lúc này, đồng hồ ở khu Đông Ba vừa chỉ đúng 9 giờ 10 phút, Tần Thứ chạy ra ngoại ô chặn người sau đó vội vàng vòng ngược về đây báo tin, đúng là chưa được ăn sáng.
— Hết chương 24 —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT