*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sinh nhật Loan Địch sắp đến, liền lôi kéo Diệp Hoài đi dạo trên đường lớn, nàng thích mấy thứ cổ quái hiếm lạ, cuối cùng tìm được hạng mục tra tấn Diệp Hoài nhất: “Anh tặng em một bộ tranh bùn khắc đi!”
“Được.”
Diệp Hoài trở về cầm một tấm gỗ cùng ít bùn có màu sắc, từ đó toàn bộ thời gian rảnh đều dành để vẽ, tan học, ăn cơm xong liền thành thành thật thật trở về kí túc xá làm tranh.
Thiệu Dịch Vĩ mỗi ngày đều ngồi xem cậu cầm hai thanh gỗ tập trung tinh thần chọc chọc đảo đảo, cũng không thèm chơi cùng hắn, bĩu môi: “Gà cào!” Liền chạy đến sân thể dục đá bóng.
Ngót nghét hai tuần sau, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Diệp Hoài rốt cuộc cũng đại công cáo thành, cậu vừa lòng đánh giá trên dưới một phen, hoàn hảo! Đem bức tranh của mình đoan đoan chính chính đặt trên bàn, sau đó đi ra cửa chuẩn bị mua cái bánh kem nhỏ chúc mừng một chút.
Thiệu Dịch Vĩ cùng Cao Phong, Giả Lượng cãi nhau ầm ĩ tiến vào ký túc xá, Cao Phong đẩy Thiệu Dịch Vĩ một cái, Thiệu Dịch Vĩ đụng vào Giả Lượng, Giả Lượng đứng không vững liền dựa toàn bộ người vào bàn, khuỷu tay đụng vào cái gì đó, thứ đó liền rớt trên đất, hắn lảo đảo một bước, răng rắc một tiếng.
“Xong rồi!” Giả Lượng xoay người ngồi xổm xuống, tấm gỗ kia rớt xuống dầu kia không biết bị ai giẫm lên, đầu còn lại bị hắn dẫm lên, lập tức gãy thành hai.
“Này không phải là của Diệp Hoài……”
“…… Chỉ là gà cào loạn.”
“Có vẻ như hắn tốn rất nhiều thời gian……”
Ba người mặt đều tái đi.
Đang phát sầu, cửa bị đẩy ra, Cao Phong quay đầu lập tức kêu to: “A! Diệp Hoài!”
Giả Lượng nhặt tấm gỗ lên, vọt lẹ tới ban công, ngó trái ngó phải không có chỗ giấu, dứt khoát vung tay ném ra ngoài cửa sổ.
Diệp Hoài bị tiếng hét của Cao Phong mà hoảng sợ, vẻ mặt vô tội đứng ở cửa, cậu không rõ, những người này sao vừa thấy cậu liền kích động như thế.
“A –!” Dưới lầu có người rống giận: “Ta XX tên nào vô đạo đức như vậy! XXXXXX!!!”
“Làm sao vậy…?” Diệp Hoài muốn đi ra ban công nhìn một chút náo nhiệt.
Thiệu Dịch Vĩ hoảng loạn, từ phía sau che mắt cậu: “Cậu đoán xem tôi là ai?”
“……”
Diệp Hoài sinh khí, dùng sức bẻ cái tay đang che mắt mình, không nói một lời trở về bàn của mình.
Ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều nghĩ bước tiếp theo nên làm gì cho phải.
Diệp Hoài đem bánh kem hoa quả mới mua đặt lên bàn, mở hộp ra, một cỗ hương khí thanh thanh ngọt ngào bay ra, cậu lấy nĩa ra.
Cả quá trính, ký ức về mấy thứ vừa xảy ra đã bay lên chín tầng mây.
Đằng sau có sáu con mắt nhìn chằm chằm mình, cũng không thoải mái lắm, cậu quay đầu lại: “Mấy người có muốn ăn không?”
“A,” Bộ dáng thụ sủng nhược kinh: “Ăn ăn ăn!”
“Tôi ăn thử một chút……”
Ba móng vuốt duỗi ra, không chút khách khí ăn.
“Thật ngon! Diệp Hoài, cậu mua cái này ở đâu vậy?”
“Chính là chính là, ngày mai tôi cũng muốn mua một ít!”
Diệp Hoài ngơ ngác nhìn bánh kem giảm đi từng chút một, có chút buồn bực: Bọn họ ngày thường không phải đều không ăn sao?
Buổi tối, Diệp Hoài rốt cuộc cũng cảm thấy mấy người trong ký túc xá thái độ có chút kỳ quái. Giả Lượng không đến lớp tự học, Cao Phong cũng không đi tìm nha muội, cùng với Thiệu Dịch Vĩ ba người ngốc ở ký túc xá. Mọi người đột nhiên đều đối với cậu vô cùng nhiệt tình, cậu ngồi ở trên giường lên mạng, vừa định đi xuống uống cốc nước liền lập tức có người nhảy dựng lên: “Diệp Hoài cậu muốn làm gì?”
“Uống nước.”
“Tôi giúp cậu rót!” Nói xong một ly nước nóng hầm hập liền đưa tới tay cậu.
Một lát sau, cậu lần nữa chuẩn bị đứng dậy.
“Làm sao vậy Diệp Hoài?”
“Tôi muốn ăn táo……”
“Tôi giúp cậu rửa!”
Rất nhanh quả táo được đưa tới, cộng thêm một quả chuối và một quả cam.
Diệp Hoài nhận, vừa nhìn vừa ăn, nửa ngày mới phát hiện người nọ còn đứng ở mép giường của mình, dùng ánh mắt hỏi:?
Thiệu Dịch Vĩ liếm miệng căng ra một cái túi nilon: “Chờ cậu ném hạt cùng vỏ.”
Lại một lát sau, Diệp Hoài không có động.
Một túi mứt hoa quả tự phát tự giác đưa lên mép giường cậu: “Hai túi?”
Diệp Hoài liền không khách khí.
Lại qua một lát……
“Diệp Hoài cậu xuống giường làm gì?!”
Diệp Hoài nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Đi WC.”
“……”
Khi trở về, Diệp Hoài thấy bọn họ ba người chen lấn trước bàn của cậu cười cười nhìn cậu.
Ba ngốc B. Diệp Hoài nghĩ.
Trước khi đi ngủ, nhân lúc Diệp Hoài đi rửa mặt, Thiệu Dịch Vĩ đối với Cao Phong cùng Giả Lượng nói: “Chuyện đó hai người đừng lo, để tôi xử lý.”
“Cảm ơn lão đại!” Hai người cầu còn không được.
Buổi sáng hôm sau, từ khi Diệp Hoài rời giường, Thiệu Dịch Vĩ vẫn luôn quấn lấy cậu, nói chuyện không ngừng nghỉ, còn luôn ngăn trở tầm mắt của cậu. Diệp Hoài bực bội nói “Phiền phức!”
Thiệu Dịch Vĩ mặt dày mày dạn cười hì hì, Diệp Hoài đối với hắn không có biện pháp.
Thật vất vả Diệp Hoài mới quen, chuẩn bị mặc kệ hắn quấn cả ngày, ai ngờ tên kia vừa ra khỏi cửa liền chạy, hại Diệp Hoài khó chịu một phen.
Việc khiến cậu khó chịu còn chưa dừng lại, đến phòng học vừa định ngồi, một cô bạn trong lớp đã đến gần Diệp Hoài.
Báo cáo thực nghiệm cảu cậu — nàng là uỷ viên học tập.
Diệp Hoài lại quên mang theo.
Béo nữ sinh không vui, ngồi bên cạnh cậu một hồi lách cách.
Diệp Hoài mặt vô biểu tình, đều do Thiệu Dịch Vĩ! Trong lòng nghĩ.
Người bị trách tội rốt cuộc cũng tới, thấy bên này uỷ viên học tập đang đếm lá rụng, liền cười tủm tỉm đến cạnh nàng ngồi xuống: “Tiểu Na a, tôi ngồi ở đây cậu không ngại chứ?”
Bực tức của báo nữ sinh rốt cuộc cũng đình chỉ, mặt đỏ lên, miệng lại còn muốn cậy mạnh: “Cậu ngồi thì ngồi đi, hỏi tôi làm gì!”
“Tôi thích nhất ngồi cạnh cậu,” khi hắn hống người, thanh âm trầm thấp, phảng phất có chút nhẹ nhàng, thoải mái ở trong tâm: “Ấm áp dễ chịu a ~”
Uỷ viên học tập say mê hồi lâu mới phản ứng lại, người này là quanh co một hồi ám chỉ nàng béo, phẫn nộ hờn dỗi: “Thật chán ghét cậu~~~~” hoa quyền cũng ra trận: Đông! Đông! Đông!
Thiệu Dịch Vĩ khoa trương kêu thảm thiết.
Đáng đời! Diệp Hoài xem đến hết sức hả giận, ai kêu miệng cậu ngứa!
Buổi chiều không có tiết học, Diệp Hoài một mình ngồi trong ký túc xá xem phim hoạt hình. Trong chốc lát, Thiệu Dịch Vĩ bước vào, vỗ vỗ giường cậu, Diệp Hoài quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ đưa cho cậu một hộp chocolate lớn.
Diệp Hoài làm cái thủ thế: Cho tôi?
Thiệu Dịch Vĩ gật gật đầu, đối với cậu cười.
Thành thwucj mà nói, hắn cười rất đẹp a, phảng phất như có ánh mặt trời từ phía sau ló ra một chút một chút một. Diệp Hoài trên mặt nóng lên, lại quay đầu xem phim hoạt hình. Lỗ tai lại nghe thấy người nọ cứ đi đi lại lại quanh giường mình.
Khi một tập Naruto sắp hết, Thiệu Dịch Vĩ bò lên giường của mình, Diệp Hoài cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm chính mình một thời gian dài, “Diệp Hoài.”
“Hả?”
“Cậu đang xem cái gì vậy?”
Diệp Hoài đem thân mình hướng bên trong di chuyển một chút, ý bảo hắn lại đây cùng nhau xem.
Thiệu Dịch Vĩ liền thả người nhảy qua, dựa gần vào cậu. Hai người không tiếng động nhìn trong chốc lát, Thiệu Dịch Vĩ lại mở miệng: “Chocolate không ăn sao?”
“Không.” Cậu đem hộp đẩy đến trước mặt hắn: “Cho cậu ăn.”
Thiệu Dịch Vĩ mở nắp hộp, lấy ra một viên lột vỏ, đưa cho Diệp Hoài.
Diệp Hoài yên lặng tiếp nhận bỏ vào trong miệng. Chocolate ăn đặc biệt ngon, vị ngọt từ từu tan chảy trong miệng.
“Diệp Hoài.” Bên tai vang lên thanh âm của hắn, thật giống thanh âm khi nói chuyện cùng nữ sinh báo sáng nay, trầm thấp, ở trong lòng Diệp Hoài cào a cào: “Cậu có cảm thấy hạnh phúc không?”
“Ân……” Đầu có điểm nóng lên, cả người mềm như, Diệp Hoài giờ phút này đột nhiên rất chờ mong, hắn sẽ nói một ít lười khác biệt.
“Nghe nói ăn chocolate sẽ làm người ta cảm thấy hạnh phúc, cậu có phải hay không cảm thấy,” hắn dùng tay so so: “Một chút, một chút hạnh phúc?”
Màn hình trở nên lung tung rối loạn thấy không rõ, hết thảy đều không rõ ràng, Diệp Hoài mơ mơ màng màng, gật đầu một cái.
“Kia…… Cậu có phiền khi tôi nói ra một điều gì đó không được hạnh phúc cho lắm?”
Diệp Hoài xoay đầu.
“Tôi làm hỏng bức tranh gà cào của cậu rồi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Một số tranh bùn khắc, ai muốn hiểu chi tiết có thể search
baidu.com hoặc GG