Sau hồi tưởng lại buổi tối uống rượu hôm đó, Thiệu Dịch Vĩ cho rằng vẫn rất đáng, ít nhất nhờ nó mọi việc hết thảy đều rõ ràng. Thành thực mà nói, hắn cũng không hy vọng cứ mãi trốn tránh Hà Huy.
Vốn dĩ, mua bán không thành thì ít ra còn chút nhân nghĩa.
Tâm tình tốt hơn, về sau hắn liền nghĩ sẽ không đến Feeling nữa, nghĩ đến chính mình đã đem nơi đó trở thành nơi trút bỏ mọi muộn phiền. Không biết sau khi biết, Đỗ Phi sẽ có cảm giác như thế nào.
Loan Địch hưng phấn đi tìm Diệp Hoài với làn da màu bánh mật.
Diệp Hoài mặt vô cảm mà nói: “Làm anh sợ muốn chết.”
Quan hệ hai người lần thứ hai lâm vào căng thẳng.
Diệp Hoài vì thế lại được một lần nhàn nhã không có việc gì để làm.
Hai con người rảnh rỗi ngồi trên giường, Diệp Hoài nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Thiệu Dịch Vĩ nhìn Diệp Hoài.
Thiệu Dịch Vĩ dẫn cậu đến một nhà hàng Tứ Xuyên, gọi toàn đồ cay, Diệp Hoài như cũ vừa ăn vừa hút khí. Thiệu Dịch Vĩ ý tứ nhìn: “Diệp Hoài à, chỉ là mười cậu ăn một bữa cơm cũng không cần cảm động đến như vậy a!” Rút khăn giấy: “Lau mặt đi.”
Diệp Hoài nâng đôi mắt ngập nước lên: “Thật cay a.” Sau đó lại đem tầm mắt nhìn vào bàn ăn: “Bất quá ăn rất ngon!”
Từ tiệm cơm đi ra, Thiệu Dịch Vĩ quan sát bụng Diệp Hoài một chút, còn tốt. Hắn có chút vui mừng: “Kỳ thật a Diệp Hoài, cậu không cảm thấy ăn vừa đủ sẽ có một hương vị khác sao?”
Diệp Hoài đối với loại quan niệm này có chút bất đồng: “Tôi còn muốn đi ăn kem.”
Hai người đi đến siêu thị, đứng trước tủ lạnh, Thiệu Dịch Vĩ kinh ngạc cảm thán: “Nơi này cái nào gọi là ‘ một cái’!”
Rõ ràng chính là hộp. Một hộp N cái.
Diệp Hoài vội vàng chọn: “Cái này, cái này, cái này… Đều là vị mới, tôi còn chưa có ăn.”
“Không vội, từ từ ăn.”
Cậu nhìn Thiệu Dịch Vĩ, cầm mấy cái hộp do dự nói: “Nên mua hộp nào?”
Thiệu Dịch Vĩ vội vàng chỉ hộp nhỏ nhất: “Cái này!”
Cầm kem đi ra phía bàn ăn, qua Hoàng Gia Mỹ Phu, Diệp Hoài thả chậm bước chân: “Tôi còn muốn ăn bánh tart……”
“Lần sau đi!” Thiệu Dịch Vĩ lôi kéo cậu bước nhanh rời đi.
Tìm vị trí ngồi xuống, Diệp Hoài mở ra, cầm lấy một cây đưa cho Thiệu Dịch Vĩ: ” Cho cậu một cái.”
Thiệu Dịch Vĩ cắn một ngụm, nghi hoặc đem đem phần còn lại nhìn, hắn không thể hiểu nổi, đồ ăn đã ướp lạnh như vậy thế nhưng còn đầy dầu mỡ: “Biết em gái tôi gọi thứ này là gì không?” Diệp Hoài nâng đôi mắt, “Một khối mỡ.”
Diệp Hoài cư nhiên cao hứng: “Bạn gái tôi cũng nói như vậy.” Lại đưa cho hắn một que: “Cậu nếm thử vị này xem!”
……
Sau khi ăn xong, Diệp Hoài liếm khóe miệng: “Lại ăn no đến bội thực rồi.”
Thiệu Dịch Vĩ vô cùng buồn bực nhìn cậu.
“Tôi chỉ ăn cái thanh sô cô la bên trong thôi, thật đó!”
“…… Aiz, sao cũng được.”
Trên đường trở về trường học, Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy Diệp Hoài có chút biến hóa, nếu không chính là quan hệ của bọn họ có bước nhảy vọt—cậu trừ bỏ nói ‘ căng chết tôi ‘ cư nhiên còn nói thêm: “Tôi cảm thấy cậu kỳ thật rất tốt.”
Lời này, có thể từ trong miệng Diệp Hoài nói ra, là trân quý cỡ nào! Nội tâm Thiệu Dịch Vĩ cảm động rơi nước mắt, mặt ngoài lại chỉ nhăn chút mũi, “Nga, cậu mới vừa khen tôi.”
Diệp Hoài cư nhiên cười một chút, xem ra tâm tình cậu hôm nay rất tốt.
Đi ngang qua quảng trường trung tâm, Diệp Hoài chỉ vào Feeling, nói: “Tôi thấy cậu thường xuyên đi nơi đó.”
“Nga, chỗ đó cùng mấy nơi khác đều giống nhau, đều là mấy món tráng miệng, chẳng có gì để ăn cả, thật đó! Quá bình thường!”
Mấy ngày kế tiếp Thiệu Dịch Vĩ mang Diệp Hoài đi đến rất nhiều nhà hàng với phong cách khác nhau, đều là mấy chỗ Diệp Hoài chưa kịp khai quật. Bọn họ còn ăn mấy loại đồ ăn vỉa hè ở cửa trường học, thịt nướng, viên xiên, các loại hình đồ ăn vặt kì quái…… Đó là cảm giác mà Diệp Hoài chưa từng trải qua trước đây – khi cậu cùng Loan Địch ở bên nhau chưa bao giờ dược đi ăn mấy loại đồ vỉa hè thế này.
Buổi tối thứ bảy, toàn bộ nam sinh trong lớp 2 quyết định chơi thâu đêm, CS đại chiến, vấn đề này họ không tính toán Diệp Hoài sẽ tham gia, không nghĩ tới Diệp Hoài nói: “Tôi cũng chơi.”
Lưu Vĩnh Duệ nhìn cậu: “Nhìn không ra cậu cũng chơi CS a!”
“Tôi không chơi.”
“Vậy cậu đi làm gì?”
“Xem náo nhiệt.”
Lưu Vĩnh Duệ không còn lời nào để nói.
Thiệu Dịch Vĩ cùng Diệp Doài đi xuống lầu, sau đó Diệp Hoài liền chui vào siêu thị mini của trường học mua đồ ăn vặt, trái cây, đồ uống, chocolate, các loại đồ ăn đóng gói…… Thiệu Dịch Vĩ giúp cậu xách. Đi đến chỗ bán khoai tây chiên, Diệp Hoài thực hưng phấn nói: “Vẫn luôn muốn thử mấy loại vị này.” Nói xong mỗi loại nhặt một gói cầm lấy.
Khi trả tiền, ánh mắt nhân viên siêu thị có chút kì quái, Diệp Hoài nhắm mắt làm ngơ.
Thiệu Dịch Vĩ giúp cậu xách mấy cái túi lớn, lúc đi 90% đều phải ngoái đầu, hắn bất đắc dĩ nhắc nhở: “Cậu không thể để tôi đi cái loại tư thế này suốt đêm a, cũng chẳng khác di dân là mấy……”
Trong tiệm net, tìm một chỗ máy không hoạt động ngồi xuốn, Diệp Hoài liền lấy ra một túi khoai tây chiên: “Tôi trước tiên ăn thử một chút.” Cậu xé gói khoai tây chiên, đưa tới trước mặt Thiệu Dịch Vĩ: “Ăn thử xem.”
Thiệu Dịch Vĩ ngậm tượng trưng một miếng ở trong miệng, hắn đang vội vàng chuẩn bị cho trận đấu.
Trận đấu rất nhanh bắt đầu, tiệm net nhanh chóng tràn ngập tiếng hét hết đợt này đến đợt khác.
Diệp Hoài tùy tiện click mở một bộ phim, nghiêm túc ăn sạch một gói, lại lấy ra một gói khác, mở ra theo thường lệ duỗi đến bên cạnh: “Vị cà chua.”
Thiệu Dịch Vĩ không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh nhanh chóng lướt qua, “Đợi chút.”
Diệp Hoài ở bên cạnh, đầy mặt chờ mong tay không nhúc nhích.
Qua nửa phút, Thiệu Dịch Vĩ có chút mất tập trung, ngó cậu liếc mắt một cái: “Cậu muốn ăn thì ăn trước đi!”
Động tác của Diệp Hoài chứng minh cậu rất kiên nhẫn.
Thiệu Dịch Vĩ thở dài, vươn tay ra lấy, ngay lúc đó, hắn liền bị bắn chết.
“Fuck!” Hắn ngả người về sau.
Diệp Hoài còn thực đơn thuần hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon!” Thiệu Dịch Vĩ đầy ngập oán giận nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lại lần nữa thuận tay nắm lên một nắm ném vào trong miệng răng rắc nhai.
Sau đó ván thứ hai, ván thứ ba…… Mỗi một ván Diệp Hoài đều xé một gói ở đúng lúc bị bắn, Thiệu Dịch Vĩ vừa nghe thấy thanh âm kia tâm liền chết lặng: “Cậu rốt cuộc đã mua bao nhiêu vậy ~~~!”
Tới rạng sáng 1 giờ, hắn rốt cuộc cũng được giải thoát — Diệp Hoài ăn sạch tất cả, ngã vào trên ghế ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, một đám nam sinh lắc lư hai cái mắt thâm quầng, ánh mắt mơ hồ đi ra khỏi tiệm net, Diệp Hoài bị kẹp ở trong đó hết sức vui vi, còn đặc biệt đối với Thiệu Dịch Vĩ nói: “Đêm hôm qua rất vui, lần sau chúng ta lại đến!”
Thiệu Dịch Vĩ hư hoảng hai bước, cả người vô lực ngồi xổm phía sau Giả Lượng: “Mau mau, gọi cho Trung tâm nghiên cứu sinh học Bắc Kinh!” Nâng lên ngón tay chỉ Diệp Hoài: “Đem người này mang đi đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT