Hai người nằm ỳ trong xe. Điền Viên lấy ra một bao thuốcCamel trong hộc, bật bật lửa châm thuốc, hút một hơi, sau đó đặt bên môi anh.

Lý Bạc Nhiên thấy cậu hút thuốc rất thành thạo cũng không nói gì, chỉ nhận lấy.

Khoang xe nồng mùi thuốc quyện với mùi đàn ông. Lý Bạc Nhiên lần này hút hết điếu thuốc mới hỏi, "Đi đâu?"

"Nhà tôi." Điền Viên ngồi dậy chỉnh lại áo quần, lại nói, "Anh đừng về, tôi dọn hết đồ giúp anh rồi."

"Ồ?" Anh lấy làm kinh ngạc, "Chắc cậu không đần nỗi để người ta phá cửa nhà tôi chứ? Cậu cũng biết cửa nhà tôi lắp chuông báo động tự động mà."

Cậu im lìm một chốc, mới bảo, "Chìa khóa nhà anh, tôi vẫn cầm."

Anh ngước tầm mắt, cậu trông thấy con ngươi của anh là một màu nâu từa tựa như màu hổ phách pha sắc bạc, đẹp đến ngơ ngẩn.

"Anh nói, khi tự hỏi mình những năm tháng sau này muốn được sống cùng, anh luôn muốn cùng tôi." Cậu nhìn anh chăm chú, "Vậy kể từ giờ, chúng ta sẽ không chia xa."

Lý Bạc Nhiên chợt bâng khuâng kỳ lạ. Đại khái cũng chỉ mấy hôm trước, anh muốn gặp cậu thanh niên này một lần còn không được, mà hiện thời cậu ấy lại nói với anh sẽ mãi không chia xa.

"Điền Viên..." Anh ngập ngừng, "Chuyện kia..."

Cậu mở cửa xe gây ra tiếng động lớn, "Anh sẽ thích nhà mới của chúng ta."

Bấy giờ anh mới nhận ra xe họ không phải đứng yên mà là vẫn đang chạy bon bon, sau đó nó dừng trước một căn biệt thự thoạt nhìn còn đang trong thời gian tu chỉnh. Vào nhà rồi, anh lại càng sững sờ nhiều thêm nữa. Điền Viên đã trang trí căn nhà thành giống hệt căn nhà trước của hai người, bao gồm cả tầng thượng lẫn ô cửa sổ rộng lớn trông ra biển rộng xa xa, hay là cả quầy rượu, hệt như nó chính là Hải Thiên được phóng to lên gấp bốn, gấp năm lần.

Nhà vẫn chưa hoàn thành giai đoạn thi công, nền nhà rải rác một số đồ dùng dụng cụ. Anh lặng thinh một lát mới cất tiếng, "Cậu định trang trí ngôi nhà này xong mới tha thứ cho tôi ư?"

Cậu đang dọn dẹp đồ dùng, nghe anh hỏi, liền thoáng ngừng tay, "Anh không thích nhà này à?"

Anh lắc đầu, cậu đứng thẳng dậy, "Phòng ngủ thì xong rồi đấy, anh đi nghỉ đi, bữa tối xong xuôi tôi gọi anh dậy." Nói đoạn, lại cặm cụi sắp xếp đồ đạc.

Lý Bạc Nhiên đứng cúi đầu rồi lên lầu. Tại chiếu nghỉ, anh nhoài người ra nhìn Điền Viên đang ngồi xổm ở tầng dưới, khung cảnh nhuộm màu thân quen, thế nhưng lại xa lạ vô cùng.

Anh lên lầu hai mà không cần chỉ đường, bởi lẽ toàn lầu hai được thiết kế nguyên xi nhà cũ chỉ khác chăng ở tỷ lệ. Hít sâu một hơi, anh vào thẳng phòng tắm, chẳng cần hỏi nhiều bởi lẽ mọi vật dụng tắm rửa, khăn, hay cả nước cạo râu đều giống nhau, ngay đến vị trí cũng không lệch chút nào.

Mò vòi, nước xối ra từ vòi hoa sen, anh khép mắt lại, hơi nước mịt mù quấn quanh anh bằng hơi ấm, cảm giác dòng nước lướt qua thân thể làm anh bất giác nhớ đến cảnh nồng nhiệt ban nãy ở trong xe. Lý Bạc Nhiên không có quá nhiều bạn tình nhưng cũng không hề ít, nhiều lúc anh cũng sẵn sàng có một đêm với một người xa lạ thích hợp trong bầu không khí thích hợp tại thời điểm thích hợp. Những ai từng qua đêm với anh đều nhận xét Lý Bạc Nhiên là một top chu đáo đồng thời rất phong độ trong chuyện chăn gối. Nhưng hôm nay Điền Viên đã thể hiện cho anh thấy, ở chuyện này, cậu có thể lôi thôi, có thể tuềnh toàng chẳng phong độ, hay dù chỉ là tùy tiện nhất thời, cậu vẫn thừa sức đánh cắp linh hồn đối phương.

Cảm giác này dẫu có là Phạm Triết Tây năm xưa cũng chưa thể mang lại. Lý Bạc Nhiên biết rõ, cậu đã có gì đó khác rồi. Kỳ thực rất nhiều khoảnh khắc trong hai năm qua, từng buổi tối trong hai năm qua, khi anh quen tay bấm gọi vào số di động nọ, anh đã biết là khác.

Điền Viên rời khỏi Hải Thiên, ngày qua ngày anh phải đối mặt với những gì cậu để lại. Bệ cửa sổ còn cốc trà cậu uống, nơi huyền quan cậu xếp đôi giày da, gối trên giường mùi hương hoài lảng vảng,tất thảy của tất thảy đều nhắc nhở anh, từng có một người ôm ấp anh. Mọi thứ làm đôi mắt anh mải miết dõi theo cậu, thậm chí còn thăm hỏi tin tức về cậu từ người xung quanh. Chú ý một người đầy bị động như vậy, rõ ràng anh chưa trải qua bao giờ.    

Lý Bạc Nhiên tắt nước, lau khô tóc mình. Cơ thể cực kỳ mỏi mệt nhưng mãi anh vẫn không thể chìm vào chiêm bao. Bên gối còn phơn phớt hương nước hoa anh thích. Vốn dĩ nó do một người bạn làm nghề điều chế nước hoa làm riêng cho một mình Lý Bạc Nhiên, đặt tên là Cỏ Bốn Lá coi như một lời cầu chúc. Mùi hương nơi gối chứng tỏ Điền Viên không chỉ tìm thấy người bạn này của anh, mà còn thuyết phục được người đó chế thêm loại nước hoa tương tự cho cậu.

Anh không khỏi cười khổ. Điền Viên quả thật mạnh mẽ hơn rồi, mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Đến khi tỉnh giấc, phát hiện Điền Viên đang ngồi bên giường nhìn anh đau đáu, anh đưa tay dụi mắt, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Muốn ăn gì chưa?" Cậu hỏi bình thản.

Anh mỉm cười, "Lâu rồi cậu không nấu, liệu có ăn nổi không?"

"Ăn thử thì biết." Cậu mỉm cười.

Hai người xuống lầu, anh mới biết mình đã ngủ lâu lắm, lâu đến nỗi Điền Viên có thể nấu xong cả một bàn ăn thịnh soạn. Nguyên bữa ăn tiêu chuẩn của Pháp, bao gồm gan ngỗng, bò bít tết, rồi thì hàu nướng, bánh mỳ bơ tỏi, trái phải đều đặt rượu khai vị có vang trắng và vang đỏ.

(Người Pháp có những quy chuẩn rất nghiêm ngặt vẽ cấu trúc thực đơn. Những thực đơn này hầu hết được xây dựng trên một công thức khá chặt chẽ từ món khai vị, món chính đến tráng miệng và rượu. Do đó một bữa ăn đúng tiêu chuẩn của Pháp thường là cao cấp, sang trọng, quý phái, thượng hạng)

Anh mỉm cười, ngồi đối diện cậu, chậm rãi trải khăn ăn. Cắt bít tết, xiên một miếng lên miệng, anh nhìn lên thấy cậu đang nhìn mình bèn liếm môi, "Được."

"Chỉ được thôi sao? Nicon." Cậu tỏ vẻ sửng sốt, "Nicon, bít tết tôi làm đến cả đầu bếp năm sao cũng phải khen là perfect đấy."

"Ừm." Anh thản nhiên đáp, "Cậu để thịt trên lò chắc chắn hơn mười lăm phút, thiết bị giữ ấm của cậu làm thịt bị đổi vị."

Cậu ủ ê, "Anh vẫn xét nét thế nhỉ?"

Lý Bạc Nhiên nâng rượu lên uống, vẫn là Petrus, có điều không còn là Petrus bình thường như hồi xưa, mà rượu này thuộc năm ngon nhất, giá cũng vào hàng ngất ngưởng nhất.

"Rượu thì sao?" Cậu hỏi.

Anh đung đưa ly rượu, "Cũng được."

"Rượu cũng chỉ được thôi à?" Khóe miệng cậu khẽ nhướnglên.

"Ừm, rượu nên cất trong thùng gỗ mới phải, còn chai này, tôi đoán nó bị xếp trên giá hơi lâu." Con mắt xinh đẹp của anh ngước lên, "Cho đến khi có người chịu dùng một cái giá ngớ ngẩn để mua nó về."

Điền Viên hít sâu một hơi, nói điềm tĩnh, "Phải rồi, tôi nên biết, được một câu khen "perfect" của Nicon rất gian nan mà." Cậu chỉ ăn qua quýt vài miếng đã đứng dậy.

Bàn tay anh hơi khựng lại, "Điền Viên, đối với tôi, cậu có rất nhiều perfect." Điền Viên đứng im, trầm mặc, Lý Bạc Nhiên chỉ trông thấy góc nghiêng của khuôn mặt cậu. Bộ đồ cậu đang mặc là của Farmer. Tiêu chí của Farmer là đề cao thiên nhiên, tự nhiên và thoải mái, do đó chiếcáo len màu xanh lục mong mỏng cậu mặc có kiểu dáng khá đơn giản nhưng sử dụngloại len nhung sang trọng nhất, ôm khít thân mình, giúp dáng người cậu càng thêm cao ráo và mạnh mẽ.

Ngẩng đâu, anh chợt mở lời, "Điền Viên, kỳ thực về cuộc thi Thiên Vương..."

Điền Viên ngắt lời anh bằng giọng điệu hiền hòa, "Cả ngày nay anh mệt rồi, tôi đã mang hết đồ lên phòng giùm anh, anh sắp lại chút rồi nghỉ." Sau đó cậu quay đầu đi thẳng, không cho anh lấy một cơ hội giải thích.

Lý Bạc Nhiên chỉ biết thở dài se sẽ, ngồi một mình trước bàn ăn thịnh soạn. Nói thật, anh thấu hiểu Điền Viên đã cố gắng thế nào. Từ cách cậu chiếm hữu anh, cho đến căn nhà này, cho đến cả bàn cơm này, anh thấu hiểu, cực kỳ thấu hiểu là cậu đã cố gắng thật lâu.

Điền Viên vẫn chờ đợi "pertect" và dùng phong thái của kẻ thắng lợi để nối lại duyên phận hai người, chứng tỏ thâm tâm cậu kỳ thực chưa tha thứ cho việc anh đã phản bội. Cà ri cá viên muốn dựng lại tình cũ với vi cá, có lẽ không hẳn vì nó yêu vi cá đến mức quên đi những vết rạn giữa chúng, mà chỉ đơn giản vì nó nghĩ mình đã đủ tư cách để vào một nhà hàng năm sao thôi.

Điển Viên hiện nay là nhân vật nổi tiếng, ăn cơm xong đã lại ra ngoài Lý Bạc Nhiên nằm lim dim trên giường không biết bao nhiêu lâu mới nghe lại tiếng động khẽ khàng ngày xưa. Hơi ấm cơ thể đã xa cách quá lâu dường như giúp anh tìm về với cảm giác ấm cúng xưa cũ, bấy giờ anh mới có thể ngủ thật say. Buổi sáng tỉnh dậy, anh nhận ra nơi cổ mình Điền Viên vẫn thích dụi vào, một tay cậu quấn quanh eo anh, thực là một tư thế chẳng thể tả rõ là quyến luyến quá sâu, hay là giam cầm chặt chẽ? 

Ngón tay anh lướt nhẹ qua tóc cậu, chỉ một động tác nho nhỏ cũng đánh thức Điền Viên, ánh mắt cậu lơ mơ có vẻ chưa tỉnh hẳn.  

"Nicon..." Tóc mái cậu rũ bù xù trước trán, làn da màu mật tôn lên ngũ quan rõ nét, đôi mắt chưa hoàn toàn thanh tỉnh mang vẻ mơ màng, gợi cảm khôn tả. Tim anh bất thần đánh "thịch" một tiếng. Người đàn ông toát khí chất chín chắn, khêu gợi, mê hoặc này, thật sự là Điền Viên sao?

"Nicon..." Cậu lại gọi khẽ tên anh, anh chưa kịp bình tâm lại, cậu đã trở mình đè lên trên.

Đàn ông buổi sáng dễ có phản ứng sinh lý. Ngón tay cậu luồn vào áo ngủ anh, chỉ chạm vào hời hợt đã đủ làm anh run mình. Điền Viên nhìn xuống anh từ trên cao, đôi mắt đẹp của anh cũng nhìn thẳng vào cậu, con ngươi nâu gần màu hổ phách để từng vằn mắt đều giãn ra rõ ràng đến thế, hệt như hai viên mã não thượng đẳng, óng ánh và long lanh. Nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy vẫn tỏa nét mịt mờ tựa bức tranh thủy mặc, loang ra từng mảng mực sâu sâu nông nông, thật chẳng thể kìm lòng trước nó.

Cậu cởi áo ngủ anh rồi cúi xuống âu yếm tại khung ngực, khơi lên từ anh tiếng ừ hử khó nén. Khi cậu thử tiếp cận anh bằng ngón tay, anh vẫn bất giác nhíu mày, nhưng hành động của cậu không cho anh đường trốn tránh cũng chẳng được lựa chọn. Điền Viên chiếm lấy cơ thể anh bằng tất cả đam mê, thân mình cậu giật lên như bị một dòng điện băng qua mang theo niềm hạnh phúc nửa an yên nửa ấm nồng. Cứ ngỡ lần đầu tiên có được anh ở trên xe đã là khoái cảm tột đỉnh, mà giây phút này cậu mới biết khoái cảm đâu thể đếm lần một lần hai. Chỉ cần ôm anh, cậu sẽ thấy mình được lấp đầy bằng thỏa mãn.

Nắng rọi xuyên qua ô cửa, rơi lả lơi trên chiếc giường có hai con người quấn riết lấy nhau, như con sóng ngoài kia vồ vập từng cơn hôn rách môi bờ cát.

Điền Viên ôm ghì lấy anh, thầm thì, "Tôi thấy tập thể dục buổi sáng kiểu này rất tốt, anh nghĩ thế không?"

Mái tóc đen ngắn của anh ướt sũng mồ hôi, mặt hãy còn đỏ ửng, anh thở hổn hển, "Nếu cậu nằm dưới, tôi càng thích hơn."

Điền Viên nhìn anh, cười cười, "Được, mai mốt chúng ta choi bi a phân thắng thua, lọt một bi cởi một món, ai cởi hết đồ trước thì nằm dưới."

Anh mỉm cười, không trả lời, vì biết cậu đã nói vậy có nghĩa cậu nắm chắc mình sẽ thắng. Điền Viên ngồi dậy khỏi giường, đi chân trần vào phòng tắm, còn anh nằm đó nhắm mắt mệt lả. Điền Viên tắm xong ra ngoài, trần trùng trục, cũng chẳng buồn để tâm, để anh ngắm nghía tùy thích.

Anh âm thầm công nhận dáng cậu quả thực vô cùng perfect. Từ lâu rồi anh đã biết khung cơ thể cậu đẹp ngần nào nên mới nỗ lực huấn luyện cho cậu, mà ắt hẳn trong khoảng thời gian cậu rời anh, cậu vẫn chăm chỉ và cố gắng, hôm nay mới có thân hình đẹp ngang tác phẩm nghệ thuật thế này.

Điền Viên vẫn mặc bộ đồ kiểu cách giản dị thương hiệu Farmer do mình sáng lập, xỏ thêm một đôi giày Scribe Bally. So với Grenson của Northamptonshire, thì Scribe của Paris vừa thanh lịch vừa mang phần hoài cựu đậm màu cổ điển, phong cách đoan chính quý ông, chính ra càng phù hợp với thiết kế hướng đến nhóm khách hàng văn phòng trí thức vừa thoải mái vừa trang họng của Farmer hơn nhiều; hay nói cách khác, nó rất hợp với Điền Viên.

(Một hạt của Anh. Trụ sở của Grenson ở đây)  

Lý Bạc Nhiên cầm tách cà phê, nhìn Điền Viên mở cửa chiếc xe Maybach, lên xe và lái đi nhanh chóng. Anh từ tốn nâng tách trong tay mình, uống từng ngụm, từng ngụm. Điền Viên rõ ràng cũng bỏ tâm huyết trong việc pha cà phê, hạt cà phê hảo hạng được chọn lọc tử tế, bởi vậy tách cà phê này càng tỏa mùi hương thật nồng, thật thơm, hơn nữa còn là pha đúng loại espresso mà anh thích uống.

Từng hớp ít ỏi trôi xuống cổ họng, thoạt đầu đắng nghét, kế đến dường như phảng phất vị ngọt lành, cũng như xúc cảm trong lòng anh giờ đây. Lý Bạc Nhiên cười khổ, vừa mới đưa tay mở hộp đường, di động anh liền kêu, anh tiện tay cầm di động đặt bên tai, "a lô" một tiếng.

"Nicon..."

Là Phạm Triết Tây. Lý Bạc Nhiên lấy làm bất ngờ. Anh đã bỏ cài đặt nhạc chuông riêng dành cho cuộc gọi của Phạm Triết Tây rồi từ đó cũng quên mất đây chính là số điện thoại anh ta.

"Có việc gì không?" Anh hỏi sau khi thoáng do dự.

"Ra ngoài uống cốc cà phê được không anh?"

"Nếu em định nói..."

Phạm Triết Tây giành lời, "Em mà muốn nhờ anh tận dụng số cổ phần công ty anh giữ, thì em chẳng để Điền Viên ngồi trên cái ghế cao của CDEA lâu thế rồi mới hỏi đến anh đâu. Nicon... Đừng nghĩ em xấu xa thế mà, em chỉ muốn hẹn anh ra ngoài tâm sự như hai người bạn cũ, chỉ vậy thôi cũng khó khăn sao?"

"Một tiếng nữa. Ở quán Stone đi."

Anh cúp máy, uống hết tách cà phê đắng kia mới khoác áo ra ngoài, chợt phát hiện xe mình đã được đỗ sẵn trước cửa ga ra. Điên Viên xưa nay làm gì cũng chu đáo hết lòng, anh ngồi lên xe mà thở dài nghĩ vậy.

Địa điểm hiện tại cách rất xa Hải Thiên, còn Stone chính là quán cà phê trước kia anh thường hay đến uống. Anh lừng khừng một lát, rồi lái xe đến Stone.

Quán vẫn chẳng thay đổi, không quá sôi nổi cũng không quá vắng lặng, thời tiết man mát dễ chịu, nhiều khách thích ngồi ngoài, bởi vậy trong quán so ra khá vắng.

Phạm Triết Tây vẫy tay, anh qua bàn anh ta, ngồi xuống phía đối diện. Phạm Triết Tây có đeo thêm kính râm và đã hóa trang một chút, nhưng vẫn rất thu hút sự chú ý.

Anh vừa ngồi xuống, ánh mắt Phạm Triết Tây liền trượt từ mặt anh xuống cổ, con ngươi sau cặp kính râm bất giác co rụt. Lý Bạc Nhiên gọi cà phê, sau đó hỏi, "Triết Tây, có gì em cứ nói thẳng, anh biết em sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà tìm anh."

Phạm Triết Tây nhoẻn cười buồn bã, "Anh à, em là người như vậy trong tâm tưởng của anh sao? Lẽ nào anh không bao giờ nghĩ vì em nhớ anh, muốn được hẹn anh, để được nhìn thấy anh hay sao?"

"Anh tin." Lý Bạc Nhiên điềm nhiên nói, "Nhưng anh tin, em ngoài muốn nhìn thấy anh, nhất định vẫn còn việc khác."

Đến lượt Phạm Triết Tây nhìn lại anh, nhìn lâu hết mực, mới thẽ thọt, "Vì căn bản anh không tin kẻ dã tâm như em lại chịu chân thành yêu một ai đó, anh không tin em sẽ vì chân thành yêu một ai đó mà làm một điều gì đó thuần túy."

Anh không đáp, chỉ lấy bao thuốc trong túi áo, rút một điếu ra.

Phạm Triết Tây tiếp tục, "Mỗi người được anh chiếu cố đặc biệt đều dã tâm, đều lạc lõng, vì anh... muốn bù đắp cho mẹ. Anh ảo tưởng khi mẹ anh còn trẻ cũng có thể gặp được một người như anh, đưa bà ấy lên thành công, cho bà ấy niềm vui, dắt bà ấy rời khỏi con đường không lối về."

Anh im lìm lần ngón tay dài nhỏ lấy diêm châm thuốc.

Phạm Triết Tây lại tiếp, "Thế nên, anh không thích kẻ dã tâm, nhưng anh vẫn cầm lòng không đặng mà vươn tay giúp đỡ, cưu mang họ, từ Dương Chấn Vũ, Trần Hướng Minh, đến em, rồi tiếp đến Điền Viên..." Anh ta mỉm cười, "Sự thật chứng minh mỗi một người mà anh cưu mang đều là sói, nên anh xuất hiện trong cuộc đời chúng em rồi bỏ rơi chúng em, cớ sao anh sẽ có ngoại lệ? Anh tin Điền Viên thật lòng yêu anh ư? Khi nó ôm anh, chắc gì chỉ là đang ôm anh chứ không phải vì anh là công tử Thu thị, vì anh giữ cổ phần của Sect, vì anh đã vung tiền giúp nó mua cổ phiếu CDEA?"

Lý Bạc Nhiên nghe đến đây liền dập thuốc vào gạt tàn, nhìn tàn lửa hiu hắt còn sót lại, "Nếu điều em muốn nói là thế, vậy anh còn có việc, về trước đây."

Phạm Triết Tây nhìn bóng anh quay mình rời đi, gào ầm lên, "Nó không khác gì chúng em cả! Nó ôm anh không phải chỉ vì yêu anh mà còn vì anh mang lại cực nhiều lợi ích cho nó nữa. Chưa hết... có thể chinh phục anh, em nghĩ đấy là điều hết sức thi thú với bất kể ai, đúng không?"

Lý Bạc Nhiên thực sự không nhịn được nữa, quay phắt người lại, gằn giọng, "Điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu ấy và em là: Cậu ấy biết thỏa mãn, em thì không!"

Mắt Phạm Triết Tây đỏ ngầu, nụ cười thì dữ dằn, chỉ tay vào tai, "Sau này đi đâu nhớ để ý vành tai anh này, nó cố tình để lại dấu đấy. Nó muốn thông cáo với toàn thể... Anh từng bị nó đè nghiến ra rồi!" Giọng anh ta quá to, mấy người đang ngồi trong quán cũng phải đánh mắt nhìn sang hướng này.

Đúng lúc này, Phạm Triết Tây đột ngột đứng dậy gạt tung bàn kế bên, giật chiếc máy ảnh cỡ bé mà vị khách ở đó đang giấu, "Anh thuộc bên nào?"

Người nọ hốt hoảng cúi gằm, "Thiên Vương Phạm, đừng, đừng, tôi ở bên tạp chí Người nổi tiếng, chỉ muốn lấy chút tin về anh thôi!"

"Tạp chí Người nổi tiếng..." Khóe miệng Phạm Triết Tây nhếch lên giễu cợt, trong mắt ánh tia nanh nọc, "Tạp chí Người nổi tiếng là chó săn của CDEA, anh không nhắm vào tôi mà nhắm vào Nicon chứ gì?"

Ánh mắt người nọ không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Lý Bạc Nhiên không chờ người nọ phân bua đã sải bước nhanh chóng hệt như đang chạy trốn.

Phạm Triết Tây trông theo bước chân chệnh choạng của anh, vừa đau lòng cũng vừa hả hê biết mấy. Quẳng máy ảnh trả người nọ, anh ta nói, "Cút đi!"

Người nọ lính quýnh cầm máy ảnh tháo chạy khỏi quán. Thấy bóng người khuất hẳn, bấy giờ Phạm Triết Tây mới ung dung ngồi về ghế, nhâm nhi hết tách cà phê mới gọi điện thoại, báo gọn lỏn, "Gặp Nicon rồi."

Bên kia đầu dây là một giọng nam sang sảng cười khình khịch, "Tôi biết Triết Tây chắc chắn chộp được cơ hội này mà. Tuy nhiên thằng Điền Viên kia có vẻ cao tay lắm, cậu đảm bảo Nicon có nghe lời cậu chứ?"

Phạm Triết Tây hít sâu một hơi, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa, "Anh nghĩ Nicon thực lòng thích Phạm Triết Tây không? Thích tên nhóc Phạm Triết Tây vàng vọt, mắt híp bị người đời chê xấu, hay là thích thằng nông dân Điền Viên? Anh ấy biến hóa chúng tôi thành tuyệt tác, nhưng trước đấy, anh ấy có từng thực lòng yêu thích chúng tôi thuở ban đầu không?" Nhìn vào bàn tay nhợt nhạt của mình, Phạm Triết Tây nhấn mạnh từng chữ, "Không, anh ấy không hề thích chúng tôi đâu, vì trong sâu thẳm của anh ấy... vốn dĩ không hề tin vào tình yêu của những kẻ dã tâm, giống như anh ấy chưa từng được cảm nhận tình mẹ." Bờ môi mỏng của anh ta khẽ nhướng, "Anh ấy không hề thích tôi, không hề thích Điền Viên... cũng không hề thích anh, Dương Chấn Vũ ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play