Tối đó, công làm cơm, thụ ăn xong muốn ở lại. Công thu dọn bát đũa: "Không được."
Thụ trông đợi nói: "Tại sao không được? Em rửa bát, anh cho em ở lại có được không? Giống như lúc trước."
Công không nói rõ có được hay không: "Trước đây là có phòng cho khách. Bây giờ không có, tôi cũng lười dọn dẹp một phòng."
Thụ mím môi. Lúc công rửa bát đi ra thì thấy thụ đã thắp một ngọn nến trong phòng khách tắt điện.
Bởi vì ban sáng bị ngã, thụ mặc quần áo công.
Bây giờ áo vẫn còn, quần lại không biết đi đâu.
Trong ánh nến mờ nhạt, thụ một đôi chân trần đi về phía công.
Công bị hành động của thụ làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời không có động tác gì. Thụ đỏ mặt, ôm eo công, cằm dựa vào ngực công, giống như mèo nhỏ cọ cọ.
Trong mắt cậu đều là mong đợi, cầm tay công đặt lên gáy mình: "Em đã tốt rồi, có thể làm người lớn."
Tay công vừa động vào gáy thụ, liền giống như bị điện giật giật ra. Động tác mãnh liệt làm thụ ngẩn ra, mặt trắng bệch.
Công quay người đi bật đèn, thổi tắt nến, đưa quần cho thụ: "Mặc vào, tôi đưa cậu về."
Thụ mặt trắng bệch, cầm quần chật vật mặc vào, nhưng lại không nghe lời trở về mà đi vào phòng ngủ của công nằm xuống.
Công ngồi trên sô pha trong phòng khách, có chút mệt mỏi lấy điện thoại ra nhắn tin. Sau đó ngủ ngay tại đó, nhường phòng ngủ cho thụ.
Ngày thứ hai thụ ở nhà công, mẹ thụ cùng tài xế tới đón thụ về. Lúc tài xế xách tiểu thiếu gia tuỳ hứng nhà mình lên xe, mẹ thụ ở lại trong phòng, khéo léo cười, muốn cùng công nói chuyện.
Công lễ phép mang trà ra, rót cho mẹ thụ.
Mẹ thụ mặt hiền lành, mỗi lời nói ra lại như giấu đao bên trong, từng câu phân tích tình hình hiện tại cho công nghe.
Bà nói nếu như bây giờ thật sự cắt đứt quan hệ với Mục gia, với công là việc vô cùng hại.
Nếu như công đồng ý cùng thụ chia tay, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng nếu như công không muốn, vợ chồng họ cũng hết cách rồi. Ai bảo bọn họ chỉ có một bảo bối tâm can chứ.
Bọn họ sẽ trợ giúp công trở lại Mục gia, chỉ là sau đó công thành chủ Mục gia rồi, không thể quên ơn.
Nói tóm lại, nếu công không muốn chia tay thụ, chính là lợi dụng Tiêu gia, lợi dụng Tiêu Thủ.
Đương nhiên nếu công đủ vô liêm sỉ, có tâm cơ, bọn họ cũng có thể tối đa hoá lợi ích của mình.
Ví như yêu cầu công ký mấy điều khoản, sau khi kết hôn nếu công ngoại tình thì tất cả tài sản sẽ được chuyển qua cho thụ vô điều kiện.
Dù hiện tại công không có gì, Tiêu gia cũng có thể giúp anh lấy được tất cả. Cũng có thể làm anh mất đi tất cả.
Chỉ cần anh có thể làm cho thụ vui vẻ, tất cả đều không có vấn đề gì.
Cả quá trình công chỉ mỉm cười, thần sắc bất biến: "Bác Tiêu, cháu nghĩ bác không cần nói nhiều như vậy. Thực ra cháu và Tiêu Thủ còn chưa chính thức bắt đầu, nói gì đến chia tay."
Mẹ thụ biến sắc, bị công làm tức giận. Con của bà phẫu thuật cũng làm rồi, cũng vội vã tới nhà ở cùng nhau nhiều ngày như vậy rồi, người ta lại không cảm thấy đã bên nhau.
Mẹ thụ đập vỡ cốc, quay người rời đi.
Mấy ngày sau, thụ chật vật xuất hiện ở trước mặt công, sống chết cầm tay anh, hấp tấp nói: "Nhà em muốn em ra nước ngoài, em không muốn đi."
Công tỉnh táo nhìn cậu: "Sao lại không muốn đi."
Thụ cố chấp nhìn công, đột nhiên đổi chủ đề, cười miễn cưỡng: "Anh biết không? Nhà em vì để em xuất ngoại lại lừa em, nói anh chính miệng nói chúng ta chưa từng bên nhau."
Cậu nắm thật chặt ống tay áo công: "Anh nói có buồn cười không? Chúng ta sao lại chưa từng bên nhau chứ. Họ lừa em cũng không tìm..."
Công đánh gãy lời thụ nói: "Không sai, là tôi nói."
Anh dừng một chút, mới nói tiếp: "Chúng ta chưa từng bên nhau. Cậu nghe lời cha mẹ, xuất ngoại đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT