Dận Tộ rời khỏi tửu lầu xong cũng không lập tức hồi phủ mà là phái người chặn đường Dận Chân, cũng mời Dận Tự trở lại, ba người tụ tập trong một quán trà.

Xảy ra việc như thế, ba người cũng sớm không còn tâm tình tốt như lúc trước, Dận Tộ rót trà cho Dận Chân và Dận Tự, nói: “Lần này là ta không đúng, ta nên lường trước Thập đệ tuổi còn nhỏ, không nhịn được mê hoặc, hơn nữa cũng ham hưởng thụ… vốn không nên phái y qua bên kia xây nhà xưởng. Nếu không phải như vậy, y cũng không đến mức dính độc nghiện trở về.”

Loại đồ chơi nha phiến này, từ Minh triều đã bắt đầu truyền lưu trong nhóm quan lại quý tộc, hơn nữa mạn duyên hải càng là phồn thịnh. Dận Ngã lần này qua bên kia xây xưởng, giao tiếp với những người này nhiều, bị bọn họ mê hoặc cũng là lẽ thường.

Một khi Dận Ngã dính vào độc nghiện, y lại là A ca đầu trọc, một chút bổng lộc đó làm sao đủ y hút? Những người đó tự nhiên có thể từ giữa tham lợi.

Dận Tự cười khổ nói: “Lục ca đừng nói như vậy, chính y cầm giữ không được còn có thể trách ai?”

Dận Tộ cười khổ liếc nhìn Dận Chân, lại nói: “Bát đệ, ngươi nói Quảng Châu có bao nhiêu người vì vậy mà cửa nát nhà tan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đây là việc Dận Chân quan tâm nhất đi?

Dận Tự nhấp một ngụm trà, đáp: “Đệ đệ lần này đi Đông Doanh, lúc trở về ngang qua Quảng Châu đã từng thấy có người hút thứ này, thậm chí còn tôn thờ gọi là Phúc Thọ cao, cho rằng có thể tăng phúc tăng thọ. Thế nhưng theo đệ nhìn thấy, hẳn là vô phúc vô thọ mới đúng, những người hút thứ này ai nấy đều gầy đến không còn nhân dạng, vai sụp lưng còng, mặt không còn khí huyết, ánh mắt đờ đẫn, đối với mọi chuyện đều thờ ơ. Cả người giống như đã biến thành cương thi, hoàn toàn không còn chút hứng thú nhân sinh.”

“Nghe người bản xứ nói, thứ này một khi dính vào sẽ rất khó từ bỏ, cố tình giá cả còn đắt đỏ, không biết có bao nhiêu phú gia đệ tử gia tài bạc triệu, bởi vì dính vào thứ này khiến cho cửa nát nhà tan, thê nhi ly tán —— Một khi lên cơn nghiện, những kẻ này liền không còn giống con người, đứng nói bán thê bán nữ, cho dù muốn bọn họ đem đầu mình chặt bỏ để đổi thứ đồ chơi kia cũng là cam tâm tình nguyện.”

Dận Tộ nói: “Nghe bát đệ nói giá cả đắt, trong lòng ta thật ra thở phào nhẹ nhõm.”

Dận Tự nghe vậy cũng khẽ rùng mình: “Lục ca nói đúng.”

Nha phiến đắt còn may, chỉ có người có tiền mới có thể mua được, họa hại coi như không nhiều. Nếu thật sự hạ giá đến mức bách tính phổ thông đều có thể mua được mấy lần… hậu quả không dám thiết tưởng.

“Vật này là nha phiến chế, ở Đại Thanh đắt đỏ những nơi khác lại không nhất định,” Dận Chân nói: “Theo ta được biết, ở Anh Cát Lợi, hài tử nhà nghèo thường được đút nha phiến, như vậy vừa có thể khiến bọn họ buổi tối không khóc không nháo, còn có thể giảm thiểu cảm giác thèm ăn, tiết kiệm lương thực. Hài tử như vậy thường thường đến ba bốn tuổi đều sẽ héo rút đến mức nhìn như tiểu lão đầu, thậm chí khô kiệt như hầu tử, rất nhiều còn có thể nghiện… hạ tràng có thể nghĩ.”

Thậm chí ngay cả người nghèo nhất cũng có thể dùng được, thậm chí còn cho rằng dùng thứ này có thể tiết kiệm lương thực!

Dận Tự cau mày nói: “Nếu quả thực như vậy, cũng giống như chúng ta nhìn trúng giá kim ngân của Đông Doanh thấp, những người kia sớm muốn sẽ phát hiện lợi nhuận của thứ này tại Đại Thanh…”

Dận Chân gật đầu nói: “Vậy nên nhất định phải phòng bị kịp lúc, cấm tiệt vật ấy tiến nhập Đại Thanh.”

Dận Tự gật đầu, Dận Tộ nói: “Bát đệ từ Quảng Châu trở về, tận mắt thấy sự nguy hại của thứ đồ chơi kia, việc dâng tấu chương giao cho Bát đệ là tương đối thỏa đáng.” Cũng tương đối có sức thuyết phục.

Dận Tự đang muốn xác nhận lại nghe Dận Chân nói: “Dâng tấu chương cũng không cần nóng nảy, hiện tại người của Đại Thanh hút nha phiến còn không nhiều lắm, không quá thấy nguy hại, cho dù có nói Hoàng a mã cũng chưa chắc coi trọng. Trước chờ một đoạn thời gian, để ta an bày đôi chút.”

Dận Chân cũng không giải thích mình muốn an bày thế nào, bất quá Dận Tộ đối với năng lực của hắn là chưa từng hoài nghi, nghe vậy liền gật đầu, lại nói: “Ta nhớ ‘Đại Minh hội điển’ từng nhắc tới những tiểu quốc như Xiêm La (Thái Lan), Trảo Oa (Java), Manh Gia La (Bangladesh) sẽ tiến cống nha phiến cho hoàng thất Đại Minh, hơn nữa Hoàng đế Đại Minh còn phái thái giám đi khắp nơi tìm mua đồ vật ấy… Hoàng đế Vạn Lịch ba mươi năm không tảo triều, tục truyền đều do dính vào độc nghiện.”

Dận Tộ là đang bổ sung tư liệu cho tấu chương của Dận Tự: Hoàng đế dính vào độc nghiện, ba mươi năm không tảo triều, sự thật này hẳn là có thể thuyết phục Khang Hy rồi đi?

Dận Chân lại nói: “Khi đó nha phiến vẫn chỉ là sơ chế, ít nguy hại hơn hiện tại rất nhiều, cho dù muốn nghiện cũng không dễ dàng. Mãi đến cuối nhà Minh, thương nhân Hà Lan đem tẩu thuốc và thuốc lá truyền vào Đại Minh, bởi vì có quá nhiều người hút thuốc nên Hoàng đế Sùng Trinh ra lệnh cấm thuốc, kết quả trái lại khiến bọn họ bỏ thuốc lá hút nha phiến. Nha phiến hút theo cách này càng nghiện nhanh thêm, sau đó mới dần dần lan truyền thành cục diện hôm nay. Nếu quả thực không thể khống chế, hậu quả chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn khi ở Minh triều.”

Cục diện hôm nay hắn đã từng nhìn thấy, hơn nữa còn đã thấy không biết bao nhiêu lần.

Hắn là Hoàng đế đầu tiên trên thế giới hạ lệnh cấm nha phiến, tử tôn hậu thế của hắn cũng lục tục hạ lệnh cấm thuốc thế nhưng đều không có hiệu quả. Nghĩ đến cũng đúng, khi đó Hoàng đế, Thân vương, Bối lặc, Hoàng hậu, Công chúa, thái giám, quan liêu…. Trên trên dưới dưới không ai không hút nha phiến, chính bọn họ đều hút thành nghiện, làm sao có thể bắt người khác cai?

Dận Tộ cũng nhớ đến chuyện này, lai nghĩ đến thái độ vừa nãy của Dận Chân, hồ nghi nhìn hắn —— vị Tứ ca này của y đời trước không có nghiện đi? Nghe nói độc nghiện ngoại trừ ảnh hưởng sinh lý còn ăn vào tâm lý, sẽ không đưa đến đời này đi?

“Bát đệ, quan hệ của ngươi và Thập đệ trước giờ đều không tệ, chuyện cai độc cho y liền làm phiền ngươi,” Dận Tộ ở trước khi Dận Chân phát hiện ánh mắt của mình đã cấp tốc quay đầu lại, nói với Dận Tự: “Ngươi nói cho y biết, ta không phải là đang dọa y, càng đừng cho rằng ta không làm được —— chỉ cần để Hoàng a mã tận mắt nhìn thấy dáng dấp phát nghiện của y, lúc đó y vì hít một hơi ngay cả bắt y giết a mã ngạch nương y đều không hai lời. Ngươi nói đến lúc đó, Hoàng a mã còn nhận thức y hay sao?”

Dận Tự gật đầu, cười khổ nói: “Đệ đệ đã biết.”

Dận Tộ lại nói: “Chỉ là chuyện cai độc này, không phải chỉ cần muốn cai là cai, ngươi phải hạ quyết tâm mới được.”

Dận Tự thần sắc thận trọng, nói: “Đệ đệ biết phải làm sao.”

Dận Tộ thấy sắc diện của Dận Chân vẫn nặng nề như cũ, cười nói: “Tứ ca không cần quá lo lắng, đồ chơi kia là từ hải ngoại đến, với thực lực hiện tại của Đại Thanh, nếu không cho bọn họ vận vào, bọn họ chẳng lẽ còn có bản lĩnh dùng vũ lực lên bờ sao?”

Các loại thảm trạng của hậu thế, nói trắng ra đều là do thực lực bản thân quá yếu, bằng không chỉ cần dùng vô số đại pháo ngăn lại: Cũng lão tử bằng mặt không bằng lòng? Dám tới đây bán nha phiến, như vậy gia liền tới ổ của ngươi bán đạn pháo!

Mấy người thương lượng thỏa đáng, lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu xong đều tự tản đi, Dận Tộ cũng lên mã xa hồi phủ.

Mã xa đi một đoạn bỗng nhiên ngừng lại, thị vệ bên ngoài nói: “Thái tử điện hạ, bên ngoài có một đám người tụ tập chắn hết đường đi, thuộc hạ xuống xua tan bọn họ.”

Con đường này vốn cũng không rộng, mười mấy người vây quanh xem náo nhiệt, cái mã xa vì mục đích thư thái mà chế tạo này của Dận Tộ làm sao không bị chắn đường?

“Trước hết không vội.” Dận Tộ xốc mành hướng ra phía ngoài nhìn quanh —— y thật lâu đã chưa ra phố tản bộ xem náo nhiệt nha!

Y ngồi trên xe ngựa, so với tầm mắt những người xung quanh thì cao hơn một đoạn, hơi cố một chút liền thấy giữa vòng vây có tráng hán đang nắm tóc của một phụ nhân, trái phải không ngừng tát tai, lớn tiết quát lời thô tục, mà nói nhiều nhất chính là câu này: “Có chịu hay không? Có chịu hay không? Không chịu lão tử đánh chết ngươi!”

Phụ nhân kia từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, tận lực cúi đầu rút cổ giảm bớt thương hại.

Là gia bạo còn là hành hung giữa đường? Nếu là gia bạo thật sự không tiện quản, thứ nhất có quản cũng không ích gì, thứ hai là nhân gia vị tất lãnh tình của ngươi.

Dận Tộ nhíu mày: “Tìm cá nhân tới hỏi.”

Thị vệ bên ngoài còn chưa kịp trả lời, Vượng Tài đã vui sướng ứng tiếng, nhảy khỏi xe.

Dận Tộ không nói gì: Có một nô tài thích tham gia náo nhiệt như vậy, thực sự là…

Vượng Tài không bao lâu đã dẫn theo một phụ nhân trung niên trở lại, phụ nhân kia tuy rằng không nhận biết Dận Tộ, thế nhưng nhìn đám thị vệ và mã xa cao to này liền sợ hãi, nơm nớp bất an.

Dận Tộ phân phó cho tiền thưởng, lại cười hỏi: “Đại nương không cần sợ, ta chính là nhất thời hiếu kỳ muốn biết phía trước là có chuyện gì? Hán tử kia hành hung như vậy, vì sao người bên đường chỉ nhìn mà không ai nguyện ý tiến lên can ngăn?”

Trung niên phụ nhân mau mắn, ngữ tốc cực nhanh: “Nam nhân kia tên Thôi Đại, là gã vô lại, con bạc liều nổi danh nhất mấy con đường, đánh tức phụ là chuyện thường xảy ra thôi. Lúc trước cũng có người nhịn không được tiến lên khuyên vài câu, kết quả bị tên vô lại kia cứng rắn gán ghép đối phương có câu kết với tức phụ của mình, mỗi ngày đến tận nhà nháo sự mắng người đập phá, lừa tiền, cướp đồ. Người kia bị làm cho khổ không thể tả, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể bán nhà ở mới coi như thoát thân —— ngài nói xem đã như vậy, còn có ai dám quản chuyện của hắn?”

Dận Tộ gật đầu, nói: “Vậy lần này hắn lại vì cái gì? Ta nghe hắn đang hỏi ‘Có chịu hay không’, chịu cái gì?”

Phụ nhân than thở: “Còn có thể chịu cái gì? Chịu bán thân đấy!”

“Hử?”

Phụ nhân nói: “Thôi Đại này trước đây cũng không phải như vậy, tuổi trẻ lực tráng, mang theo tức phụ hài tử sống rất tốt. Ai biết hai năm trước đột nhiên dính vào thói cờ bạc, chút của cải trong nhà không bao lâu đã bị hắn thua hết sạch, phải dựa vào Thôi Đại gia* làm thêu thùa cho mọi người kiếm sống. Cứ như vậy, tiền tức phụ hắn kiếm được có hơn phân nửa bị hắn cướp đi đánh bạc. Thường xuyên vì muốn Thôi Đại gia đưa bạc cất giấu ra mà bắt đầu quyền đấm cước đá… Ây!”

(bà nhà của Thôi Đại một cách nói chỉ người vợ trong thời điểm này, hiện tại gọi Thôi nương tử lại là chỉ thiếu nữ chưa chồng nhà họ Thôi)

Thanh âm của nàng lại giảm xuống: “Thế nhưng tiền của Thôi Đại gia kiếm được chỉ có một chút như vậy, làm sao đủ cho hắn bại? Vậy nên hắn liền nghĩ ra hôn chiêu, muốn đem tức phụ đi làm ám xướng*. Có một tối hắn dẫn mấy nam nhân về nhà, nào ngờ Thôi Đại gia là người cương cường, cầm dao nói với những người đó, ai dám động một đầu ngón tay của nàng, ngày hôm sau nàng liền đi quan phủ cáo bọn họ gian dâm, sau đó liền đâm đầu chết trước cửa nha môn.”

(Kỹ nữ trái luật, theo Thanh luật làm kỹ nữ là tiện tịch, những mại dâm lén lút lại không vào tiện tịch gọi là ám xướng, bị bắt sẽ phạt nặng)

“Những người đó nguyên là chủ nợ của Thôi Đại, vốn chỉ nghe Thôi Đại chịu gán tức phụ trả nợ, nào nguyện gặp quan? Huống chi Thôi Đại gia cũng không tính tuyệt sắc, vì vậy đều đi, xong rồi còn đem truyện này lan truyền khắp nơi, khiến cho Thôi Đại lại muốn dẫn người trở lại cũng không nữa.” Nàng nói: “Lần này Thôi Đại giận đén tàn nhẫn, nói muốn bán tức phụ cùng hài tử, thế nhưng hài tử của hắn mới ba tuổi, bởi vì quy củ mới của triều đình, hài tử ba tuổi không thể bán, hắn liền muốn bán tức phụ, thế nhưng Thôi Đại gia chết sống không gật đầu —— quy củ của triều đình, không có bản thân gật đầu cho dù là phụ mẫu cũng không thể bán hài tử, huống chi là trượng phu?”

Dận Tộ gật đầu biểu thị đã hiểu, phụ nhân cúi người cáo từ, Dận Tộ lại nhìn qua bên kia.

Lúc này Thôi Đại đánh đến mệt mỏi, đem phụ nhân đá lăn xuống đất, nói: “Ngươi không phải là vì tiểu tể tử này mới luyến tiếc đi sao? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nếu không gật đầu, lão tử trở về bóp chết hắn!”

Thôi Đại gia rốt cục lên tiếng, thanh âm khàn đặc rít lên: “Ta nếu ở, ngươi bóp chết hắn chí ít còn có tha đi nha môn báo án, bắt ngươi đền mạng cho hắn. Nếu ta đi rồi, ngươi thật đánh chết hắn cũng không có người thay hắn ra mặt. Ngươi dẹp ý niệm này đi, ta là tuyệt đối không gật đầu!”

“Mẹ nó!” Thôi Đại mắng to: “Tiểu tể tử của ta, ta nghĩ làm thế nào ai có thể quản được?”

Phụ nhân ngửa đầu nói: “Triều đình quản được!”

Thôi Đại bạo nộ, lại nhào tới quyền đấm cước đá, vừa vung chân lên đã bị người níu lại, ngay sau đó nhận lãnh một cái tát tai thật mạnh: “Muốn đánh tức phụ thì mang về nhà đánh, đánh ở trên đường làm gì? Cản trở chủ tử nhà chúng ta!”

Loại người như Thôi đại cũng chỉ dám ngang ngược với người nhà và láng giềng, vừa thấy người đánh hắn nhân cao mã đại, trên người chỉnh tề phục sức thị vệ, lưng còn đeo trường đao lập tức rụt người một đoạn: “Dạ, dạ dạ.”

Thôi Đại gia vốn đang ôm đầu chờ quyền cước rơi lên da thịt, nghe có biến cố lại rụt rè ngẩng đầu, chợt thấy một công tử ca xiêm y quý khí khôn kể, người càng tinh xảo vô cùng tò mò nhìn mình, hỏi: “Hắn đánh ngươi? Ngươi vì sao không đánh lại hắn?”

Phụ nhân sửng sốt: Vì sao? Cái này còn phải hỏi ư? Xuất giá tòng phu, nàng làm sao có thể đánh trượng phu của mình? Hơn nữa, nàng cũng không có khả năng đánh thắng được hắn nha?

Công tử ca tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của nàng, nói: “Ngươi bây giờ tuy rằng đánh không lại hắn, thế nhưng hắn luôn có lúc phải ngủ đi? Luôn có lúc uống say đi? Nhân lúc hắn ngủ đánh gãy cái chân thích đá người của hắn, chặt phăng cái tay thích đánh cuộc của hắn, như vậy không phải tốt rồi?”

Công tử ca kia dùng ngữ khí nhàn tản bàn bạc việc nhà nói ra những lời hung ác như vậy, khiến những người xung quanh nghe mà phát lạnh, lại nghe y nói: “Mặc dù bảo rằng xuất giá tòng phu, thế nhưng như vậy cũng chỉ giới hạn trong việc muốn ngươi tôn trọng trượng phu, không phải muốn các ngươi nhẫn nhục chịu đựng, mặc đánh mặc mắng. Trượng phu đánh thê tử, quan phủ là bất kể, đồng dạng, ngươi đánh hắn đánh một trận, quan phủ cũng bất kể. Ta xem ngươi không phải người không có chủ ý, vì sao cứ luôn nhẫn nhịn một bề?”

Thôi Đại gia rốt cục lên tiếng: “Thế nhưng nếu hắn muốn hưu dân phụ lại làm sao bây giờ? Bảo nhi của dân phụ mới có ba tuổi…”

Dận Tộ nói: “Vậy tìm quan phủ, đem nhi tử đoạt về! Tuy rằng hài tử nhất quán đều lưu cho phụ thân, thế nhưng Thôi Đại từng mưu toan bán nhi tử, lại dùng bóp chết nhi tử uy hiếp, hắn đối với nhi tử không tốt cũng không có khả năng nuôi nấng, cho dù là quan phủ cũng sẽ không đem hài tử xử cho hắn.”

Tròng mắt tĩnh mịch của phụ nhân rốt cục hiện ra một tia hy vọng: “Thực sao?”

Dận Tộ còn chưa kịp nói Vượng Tài đã lên mặt: “Đương nhiên là thực! Nếu gia nhà chúng ta đã nói được, như vậy nhất định là được, cho dù không…”

Vượng Tài còn chưa nói hết đã bị một ánh mắt của Dận Tộ ngăn lại, cười hắc hắc rồi im lặng.

“Đi thôi, hồi phủ.”

Dận Tộ lên xe ngựa, người xung quanh cũng xem náo nhiệt xong đều tán đi, phụ nhân kia âm trầm nhìn Thôi Đại, khập khiễng đi mất.

Người đi, mã xa rốt cục bắt đầu di chuyển, Vượng Tài thận trọng nhìn sắc mặt của Dận Tộ, kinh ngạc nói: “Chủ tử, người thoạt nhìn giống như không quá tức giận?”

Với tính tình của chủ tử, gặp phải kẻ cặn bả như thế tâm tình hẳn phải xấu đi mới đúng, vì sao nhìn lại giống như còn rất cao hứng thế này?

“Ừ.” Dận Tộ đích xác không quá tức giận, tuy rằng y thấy được một mặt ghê tởm của thế giới này, thế nhưng y đồng dạng cũng thấy được một phụ nhân dám cầm pháp luật bảo vệ mình và hài tử, mặc dù phản kháng của nàng chỉ yếu ớt như vậy.

“Trở về đi nha môn nói một tiếng, nếu nàng thật sự cáo trạng, chớ trì hoãn nàng.”

“Dạ.”

——

Lại đến tân niên, thân là Thái tử, Dận Tộ phải vượt qua cái tết mệt mỏi nhất trong cuộc đời.

Hai mươi tháng giêng khai ấn, các bộ triều đình lại khôi phục trật tự trước đây, Dận Tự dâng lên tấu chương vạch trần tác hại của nha phiến.

Hai mươi mốt tháng giên, Dận Chân tránh khỏi Dận Tộ, mời Khang Hy đến phủ nhìn một tràng ‘đấu thú’, sau khi trở về sắc mặt Khang Hy cực kỳ khó coi, ngày hôm sau lập tức ban bố lệnh cấm độc.

Cấm nha phiến vào cảng, cấm trồng trọt nha phiến, cấm vận chuyển buôn bán nha phiến, cấm hút nha phiến… Ngoại trừ một mục cuối cùng có hình án là phạt tiền cùng cưỡng chế cai nghiện, còn tất cả những tội phạm còn lại đều chỉ có một chữ chết.

Mắt khác còn quy đinh, trong giới quan viên phàm có người hút nha phiến hoặc có người nhà hút, trong ba tháng bắt đầu từ khi ban bố chỉ lệnh phải cai nghiện, nếu như không cai được tức khắc cách chức, vĩnh không bổ nhiệm.

Trong Hoàng gia, tôn thất nếu có người hút nha phiến, cách chức làm thứ dân, xóa tên gia phả —— Hậu thế tử tôn có người hủy bỏ hoặc không tuân thủ lục, không phải tử tôn Ái Tân Giác La, thiên hạ cộng phạt.

Đồng thời bổ nhiệm Vu Thành Long vi Ngự sử, trước đi Quảng Châu điều tra dân tình, hơn nữa giám sát địa phương thực hiện lệnh cấm độc.

Dận Chân mãi đến cuối cùng cũng không nói cho Dận Tộ, ‘đấu thú’ mà hắn an bày cho Khang Hy xem rốt cục là cái gì. Thế nhưng sau đó Dận Tộ biết được, có tổng cộng hơn chín mươi tử tù bị Thuận Thiên phủ và Hình bộ giam giữ bị Dận Chân mang đi hơn một tháng, đến khi trở lại là hơn tám mươi cỗ thi thệ không toàn vẹn và chừng mười tên người không ra người quỷ không giống quỷ.

Ngoài ra, Dận Tộ còn biết hôm đó vai của Dận Tự bị Dận Ngã cắn đến máu tươi nhễ nhại, còn bị y bóp đến gần chết… hơn nữa còn toàn bộ diễn ra trước mặt Khang Hy, ngay cả Khang Hy muốn tiến lên ngăn cản cũng tiếu chút nữa bị thương đến.

Sau đó Dận Ngã hận chết Dận Chân, ngay cả đối với Dận Tự cũng là nhiều hơn một tầng ngăn cách.

Đầu tháng hai, Dận Tộ mang theo văn võ bá quan, tiễn đoàn người Khang Hy lên thuyền rời đi. Lần này Khang Hy đi tuần mang theo Dận Kỳ, Dận Hữu, và mấy tiểu A ca, còn có Dận Ngã đang cai độc, đem Dận Đề, Dận Chân, Dận Tự giao lại cho Dận Tộ.

Ngày hôm sau, đám người phụng mệnh phụ tá Dận Tộ tập trung ở Càn Thanh cung chờ đợi hơn một canh giờ, ngay cả tấu chương cũng đã chia ra đọc lại hai lần, vốn còn tưởng rằng đối phương là lười nhác không chịu làm việc, vậy nên liền phái người đến phủ Thái tử tìm keiém.

Kết quả người đi chỉ dẫn quản gia trở về, theo cùng còn có một phong thư: Triều chính giao cho các ngươi, ta đi Quảng Châu cấm độc!

“…”

Dận Đề há hốc mồm, Dận Chân đỡ trán, Dận Tự cười khổ.

Hồi lâu sau Dận Chân mới hỏi: “Thái tử điện hạ đi từ lúc nào? Dẫn theo bao nhiêu người? Có giao phó lại chuyện gì hay không?”

Quản gia cung kính nói: “Thái tử điện hạ hôm qua nói muốn đi lâm viên vừa xây xong ở ngoại ô nghỉ ngơi một đêm, dẫn theo hơn ba mươi thị vệ ra ngoài, kết quả hôm nay hạ nhân vừa vào phòng thu dọn liền phát hiện việc này —— nô tài đã lập tức phái năm mươi thị vệ đuổi theo, cũng không biết có kịp hay không.”

Dận Đề đứng lên nói: “Chỉ mang theo một nhúm người như vậy làm sao được! Hai người các ngươi ở lại thủ kinh sư, ta đi đuổi theo y!”

Dận Chân Dận Tự nhìn nhau, Dận Chân nói: “Vậy làm phiền đại ca.” Ba người bọn họ cũng chỉ có Dận Đề đi là thích hợp nhất.

Dận Đề nhếch miệng cười nói: “Không phiền lụy, một chút cũng không phiền lụy! Ha hả!” Đây chính là chuyện tốt nha, có thể ra ngoài đi chơi một vòng, thỏa thích phóng túng, tội còn có Thái tử gia cõng!

Dận Tự lại hỏi: “Lục ca trước khi đi, có biểu hiện gì dị thường không?”

Phía Quảng Châu tuy rằng có không ít người hút nha phiến, thế nhưng còn chưa tới cục diện không thể vãn hồi, có Vu Thành Long ở đó đã là vạn vô nhất thất, cần y tự mình đi một chuyến sao?

Quản gia suy tư một lát, nói: “Cũng không có gì, chỉ là mấy hôm trước chủ tử nhận được một phong thư, nói là những thứ ngài phái người đi Tây Dương mang về bị kẹt lại trên đường —— vật kia vừa lớn vừa nặng, vốn chuẩn bị đi thủy lộ đến đây thế nhưng lại gặp nước sông đóng băng, chủ tử hối quá gấp nên bọn họ sửa đi đường bộ. Bất quá trên đường lại gặp đại tuyết phong sơn, vật kia thực sự quá năng, mắt thấy nước sông đều tan rồi mà thứ nọ còn chưa đi được bao xa, vậy nên chuẩn bị lại trở về dùng thủy lộ….”

“Chủ tử đọc thư xong, giận đến ngay cả vãn thiện cũng bỏ qua, mắng to bọn họ đều là ngu ngốc…”

Đám người Dận Đề còn gì không hiểu, chỉ đành thở dài: Triều đình đại sự ở trong mắt y còn so ra kém mấy thứ đồ trên thuyền vận về… Có một Thái tử như vậy, trái tim thật sự quá mệt mỏi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play