Lúc mã xa đến Thái tử phủ, Dận Tộ cuối cùng cũng chuốc say chính mình, Dận Chân nhìn Dận Tộ dựa vào đệm mềm, gương mặt đỏ bừng, miệng mồm lẩm bẩm cái gì đó thì khẽ thở dài —— hắn đã thật lâu không nhìn thấy bộ dáng ôn thuần như vậy của Dận Tộ, từ lúc trở về từ ôn tuyền thôn trang người đệ đệ này của hắn đã đem một thân gai góc cũng dựng lên với hắn, khiến hắn không thể tới gần.
Dận Chân đem Dận Tộ ôm xuống xe, lại xua đi thị vệ, tự mình đem người ôm thẳng vào nội viện —— phủ của Dận Tộ ngay cả một nội quyến cũng không có, chẳng cần cố kỵ gì.
Rõ ràng y phục mùa đông đã dầy hơn một tầng, chiều cao cũng thoáng có tăng lên, thế nhưng phân lượng trên tay sợ rằng so trước kia còn phải nhẹ, Dận Chân lặng lẽ, nhớ tới người này đã nói mình không vui, trong ngực lại bắt đầu khó chịu lên.
Nếu như có thể đem mọi chuyện quay về lần nữa, hắn thật sự không biết mình liệu có còn lựa chọn như vậy —— Dận Tộ mặc dù thượng vị không bao lâu, thế nhưng quốc khố từ từ đẫy đà; Lão Đại, Lão Ngũ, Lão Thất, Lão Bát, thậm chí Lão Cửu, Lão Thập đều được trọng dụng. Nhất là Lão Bát, hiện tại còn đang ở Đông Doanh dương dương tự đắc, ngay cả bến cảng cũng đã bắt đầu xây dựng. Phía Quốc doanh bộ đã thu dụng rất nhiều lưu dân mất đi thổ địa, khiến những người nguyên chỉ còn con đường bán mình làm nô hoặc trở thành khất cái tìm được thu nhập, có con đường sống. Còn cả việc Dận Nhưng hành hạ gia nô đến chết càng bị nghiêm khắc trừng phạt, những Bát Kỳ đệ tử không coi ai ra gì kia sau này cũng bắt đầu biết sợ…
Đổi thành bất kỳ huynh đệ nào khác trong bọn họ thượng vị, sợ cũng chỉ có thể một mực lấy lòng Khang Hy, chèn ép huynh đệ, trung gian còn muốn mượn hơi triều thần, củng cố thế lực, tân tân khổ khổ sống trong từng kẻ hở, ai lại có thể làm được bộ dạng này?
Từ phương diện đó mà nói, hắn đã thành công, thế nhưng vấn đề là Tiểu Lục nói y không vui… không vui nha! Ây!
Tuyết lại rơi dày thêm, Dận Chân ôm người bước theo con đường ximăng có chút trơn trượt, chậm rãi đi tới, xung quanh yên tĩnh, trừ nhóm người bọn họ hầu như không nhìn thấy một ai —— Dận Tộ thương tiếc nô tài, những ngày trời mưa hay tuyết rơi đều cho phép bọn họ không cần quét tước, dựa theo lời của y chính là ‘Lão thiên gia muốn đùa giỡn người ta, bên này ngươi vừa quét sạch bên kia lại đổ xuống, sao có thể làm xong’.
Chỉ trên chuyện này đã nhìn ra sự khác biệt giữa hắn và Dận Tộ, phủ của hắn quản được nghiêm ngặt, mỗi nô tài đều phải tuân thủ quy củ, công việc không hoàn thành phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, đi lại ở những nơi không thuộc bổn phận cũng phải chịu tội.
Dận Tộ lại không giống, người bên dưới chỉ cần làm xong chuyện nên làm, thời gian còn lại liền tương đối tự do. Bất quá nếu cả bản chức cũng không làm được liền phải phạt tiền, hạ chức… ví dụ như không thể bưng trà rót nước liền phải đi quét rác, quét rác quét không tốt thì đi giăt y phục, ngay cả y phục cũng không giặt tốt thì đi đổ dạ hương(phân)…Nếu liên tiếp bị hạ chức hai lần liền trực tiếp đuổi về Nội vụ phủ, đời này đừng nghĩ ra mặt.
Lúc này trời đã tối hẳn, còn có đại tuyết rơi xuống, cho dù là những nô tài đang làm nhiệm vụ cũng núp ở những nơi ấm áp, không có việc càng đã sớm ngủ, cả Thái tử phủ lớn như vậy có vẻ càng thêm quạnh quẽ.
Cả phủ của Dận Tộ chỉ có một chủ tử, y lại không thích để mọi người trước sau hầu hạ, có thể ở bên cạnh y nói đùa chọc cười cũng chỉ có một mình Vượng Tài… trong ngực Dận Chân vừa lo vừa xót.
Đệ đệ này của hắn, từ nhỏ tuy rằng thoạt nhìn giống như phong cảnh vô hạn, thế nhưng ngoại trừ ngoài mặt xinh đẹp thật sự chưa từng qua được ngày tháng gì tốt. Thái tử coi y là cái đinh trong mắt, Khang Hy đối với y chính là có được cũng được, không có cũng không sao… vất vả lắm mới có được mấy ngày tốt lành lại bị thân ca ca tính toán…
Dận Chân trầm mặt, đem người an trí trên giường, cung nữ tiến đến đưa nước nóng khăn mặt, canh giải rượu gì đó đều bị hắn đuổi ra ngoài, đích thân giúp Dận Tộ lau mặt, cởi giày và áo ngoài, lại đắp thêm chăn. Sau đó hắn cũng không vội mà đi, chỉ an vị bên giường bắt đầu đọc sách.
——
Ngày hôm sau, Dận Tộ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên ba sào mới tỉnh, dùng nước ấm rửa mặt lại ngồi trên ghế để Vượng Tài giúp y chải tóc. Trước sau hai đời, Dận Tộ các loại kỹ năng đều thành thục, chỉ có chuyện chải tóc này là y vô luận thế nào cũng không làm được.
“Chờ ngày nào đó gia phiền,” Dận Tộ lật sách, nói: “Gia phải đi làm hòa thượng, một không cần chải tóc, hai không cần thú thê tử, đủ loại thuận tiện.”
Vượng Tài hỏi: “Chủ tử, ngài đi làm hòa thượng vậy nô tài phải làm sao bây giờ?”
Dận Tộ nói: “Gia làm hòa thượng, ngươi cũng theo làm hòa thượng không phải được rồi? Lẽ nào còn muốn thú thê tử sao?”
Vượng Tài vẻ mặt đưa đám nói: “Nô tài là không thể thú thê tử, thế nhưng nô tài thích ăn thịt nha!”
“Cái này dễ,” Dận Tộ nói: “Săn thú gia quen thuộc, ngươi lại đi tìm đầu bếp học làm mấy món, thèm liền tự mình làm, gia trông chừng cho ngươi.”
Vượng Tài nói thầm: “Hòa thượng săn thú ăn thịt, vậy còn gọi là hòa thượng sao?”
Dận Tộ trợn trắng mắt, nói: “Như vậy là không muốn đi theo gia?”
Vượng Tài vội vàng cười nói hùa: “Gia chính là oan uổng nô tài! Không cần biết gia là A ca, thứ dân, Quận vương hay Thái tử, nô tài theo gia đều là ăn no mặc ấm, chưa từng chịu khổ cũng chưa từng bị khi dễ, chuyện tốt như vậy biết đi đâu tìm chứ? Đừng nói đi làm hòa thượng, gia có muốn làm ni cô nô tài cũng theo!”
Dận Tộ cả giận nói: “Phi phi, ngươi mới là ni cô!”
Vượng Tài hì hì cười nói: “Nô tài là nội thị, làm hòa thượng hay ni cô đều giống nhau.”
Thực sự là… quá có đạo lý…
Dận Tộ mặc kệ hắn, cùng Vượng Tài nói chuyện phiếm khiến cho trang sách của y từ đầu đến giờ vẫn chưa lật qua được, bất quá Vượng Tài nói chuyện và làm việc cả hai đều không lỡ, cả cái đuôi sam đều sắp thắt xong rồi.
“Ngươi động tới sách của ta sao?” Y nhớ trang sách hôm qua đánh giấu không phải như vậy.
“Chủ tử quên rồi sao? Hôm qua là Ung Quận vương đưa điện hạ trở về,” Vượng Tài nói: “Lúc đó điện hạ đã ngà ngà say, nô tài lại không có mặt, Ung Quận vương liền tự mình ở đây chiếu khán. Sau đó lúc nô tài về trời đã tối, ngài ấy liền trực tiếp nghỉ lại phòng khách một đêm, sáng sớm từ đây thượng triều.”
Nhắc tới lâm triều, Dận Tộ nhớ tới mình còn thiếu Khang Hy một phong tấu chương, nói: “Phân phó trù phòng chớ giằng co, gia một lát liền tiến cung cọ cơm.”
Vượng Tài nhớ đến trận thượng hôm qua, vẫn lo lắng chủ tử nhà mình và Khang Hy nháo không vui, nghe vậy liền đại hỷ: “Như vậy mới tốt.”
Dận Tộ liếc mắt: Chuyện này cùng ngươi không có một đồng quan hệ, mừng rỡ cái gì chứ!
——
Mùa đông khó được ngày nắng, ánh dương quả thực rực rỡ đến gần như chói mù mắt người, Tác Ngạch Đồ đã chết, Dận Nhưng đã bị giam, đám đồng lõa Lăng Phổ bị lôi ra xử quyết cũng chỉ là chuyện một hai ngày… Những huyết án đè nặng trên lòng đều xử lý xong, Dận Tộ cảm thấy nền trời cũng trong hơn vài phần.
Dận Tộ nắm thời gian rất tốt, lúc vào cung Khang Hy cũng vừa hạ triều, đang dùng điểm tâm, Dận Tộ hoàn toàn không khách khí bước đến múc cho bản thân một chén canh, còn phân phó mang lên một bát cháo rau ngâm.
Khang Hy thấy bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai này của y, tức giận nói: “Vừa đến chỉ biết nhớ thương đồ ăn, đây là chuyên môn cọ cơm mà tới sao?”
“Hoàng a mã chính là không hiểu cái này, cơm phải cọ mới ngon…” Dận Tộ chớp mắt phải với Khang Hy: “Không tốn tiền nha!”
Khang Hy lắc đầu bật cười, điểm nhẹ trán y, nói: “Đại Thanh này còn được mấy người có tiền hơn ngươi chứ? Lại chạy đến chỗ trẫm khóc than!”
“Nghe Hoàng a mã nói kìa, nhi tử nếu không biết tiết kiệm có thể sung túc như vậy sao?”
Thấy Dận Tộ vừa mở miệng đã bắt đầu nói bậy, tâm tình của Khang Hy cũng thật tốt —— giam Dận Nhưng lại, ngài cũng là có chút không đành, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng thoải mái này của Dận Tộ lại cảm thấy cái gì đều đáng giá.
Tuy rằng Dận Tộ nói chỉ muốn một chén cháo rau ngâm, thế nhưng người của Ngự thư phòng nào dám thật sự làm như vậy, liền dâng lên thêm vài dạng điểm tâm tinh xảo.
Vào mùa đông, rau xanh gì đó ngược lại trở thành quý giá, Dận Tộ nhai một củ cải đỏ giòn ngọt, chợt nhớ đến mấy thứ đồ chơi mới.
“Xưởng thủy tinh bên kia đã trữ không ít hàng, Lão Cửu cũng đã chuẩn bị đem gương thủy tinh ra bán, còn cất giữ rất nhiều thủy tinh thường.” Dận Tộ nói: “Đợi qua tết cũng đừng vội lắp đặt phòng ốc, nhi tử chọn một mảnh đất ngoài ngoại ô lập mấy cái nhà vườn, mùa đông sang năm Hoàng a mã muốn ăn gì cũng có…”
Lại cười nói: “Hoàng a mã nâm đừng xem chúng ta tăng bổng lộc cho đám quan viên kia, chờ nhà vườn dựng xong, chỉ bằng cái này liền đủ để bọn họ thành thành thật thật dâng bạc ra!”
Khang Hy liếc nhìn y, nói: “Ngươi muốn bọn họ tiêu bạc còn phải nghĩ chiêu mới sao? Chỉ bằng cái gì gạch men sứ, xi măng, hệ thống sưởi hơi đã đủ đem bổng lộc cả năm của bọn họ đào rỗng.”
Dận Tộ hừ lạnh: “Ai buộc bọn họ đua đòi?” Nào chỉ là bổng lộc một năm, năm năm cũng không đủ, thế nhưng không phải đều chen vỡ đầu đưa bạc sao? Nhân gia rất có tiền nha!
Lại than thở: “Nếu như có một ngày không còn người cướp làm quan nữa, quan trường này phỏng chừng liền triệt để trong sáng.”
Không ai cướp làm quan, vậy ngài còn làm Hoàng thượng cái gì? Khang Hy uống trà, nói: “Ngày mai ngươi dâng một tấu chương lên, tước vị của đám Dận Đề, Dận Chân cũng đã có thể sắc phong lên, còn Lão Cửu, Lão Thập đều đã ban sai rồi, không thể cứ là A ca đầu trọc như vậy.”
Dận Tộ ngạc nhiên: “Nhi tử dâng tấu sao?”
Lập tức phản ứng kịp, Khang Hy đây là đang cho y cơ hội thi thố ân uy, nghĩ đến bản thân ngay cả kim đậu đậu (nước mắt) đều rớt Khang Hy vẫn cứ ý chí sắt đá, một chút cơ hội phế y cũng không cho, Dận Tộ có chút nhụt chí, thê thảm nói: “Hoàng a mã nói nhi tử liền viết!”
Lại nói: “Hoàng a mã, nhi tử được phong Thái tử cũng coi như một chuyện vui vẻ nha, nếu không cũng làm một lần đại xá thiên hạ gì đó?”
Khang Hy chậc lưỡi nói: “Lúc trước trẫm nói đại xá thiên hạ, là ai nói đem đám người vi phạm pháp lệnh kia thả ra chính là tai họa lương dân, như vậy tính cái gì là đại xá? Thế nào? Hiện tại thay đổi chủ ý rồi?”
Dận Tộ nói: “Những người đó không thể xá, có thể xá kẻ khác?”
“Hử?”
Dận Tộ nói: “Nhi tử nghe Tứ ca nói, Đại Thanh chúng ta ngoài sĩ, nông, công, thương ra vẫn còn tồn tại tiện tịch. Chiết Giang có biếng nhác hộ, Thiểm Tây nổi danh nhà chứa, Quảng Đông có nhà thuyền lưu lạc, Giang Tô có khất cái hộ, còn có An Huy chuyên ra tiểu đồng (*người hầu), gia phó truyền đời… Những người này đều là lúc tiền triều tổ tiên phạm tội, có quan hệ gì với chúng ta? Xá cho bọn họ, sắp xếp chính tịch vừa có thể thu nạp nhân tâm vừa tăng sức Lão Đại, nếu không nhiều người như vậy chỉ có thể đi ăn xin, bán thân, hát hý khúc kiếm sống, đối với dân sinh không có chút giúp đỡ nào, uổng phí cơm gạo.”
Khang Hy hỏi: “Lão Tứ nói?”
“Dạ,” Dận Tộ đáp: “Nhi tử không phải nói muốn xây xưởng dệt ở mạn duyên hải sao? Còn có xưởng ximăng, thủy tinh ở các nơi, tất cả đều cần số lượng nhân thủ rất lớn. Thế nhưng nhân thủ tìm đâu ra? Nếu bắt bách tính không trồng trọt nữa mà đều chạy đến làm công, đây chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi? Cũng không thể trông cậy vào đám lưu dân phiêu dạt khắp nơi đi? Cho dù là lưu dân, tốt nhất cũng nên an trí về lại gia hương… dù sao Đại Thanh chúng ta rõ ràng sản lương không dư dã. Nhi tử đem chuyện này nói với Tứ ca, Tứ ca liền đem chuyện kia nói với nhi tử, Hoàng a mã, người nói đám người kia không phải nhân lực có sẵn sao?”
Khang Hy gật đầu, chuyện này đơn giản: “Trở về viết một tấu chương trình lên.”
Khang Hy hồ nghi nhìn một cái, thủ tiêu tiện tịch là việc lợi nhiều hại ít, ngài đáp ứng là nhất định, nếu đã viết tấu chương xong còn lý giải dong dài như vậy, thật sự không giống tính tình của y, phương diện này nhất định còn cổ quái.
Cúi đầu tinh tế đọc.
Trong tấu chương tổng cộng nói ba chuyện.
Thứ nhất là việc thủ tiêu tiện tịch y vừa nhắt tới, khiến những kẻ không nghề nghiệp, kỹ nữ, nhà thuyền, khất cái trở thành lương dân, sắp xếp chính hộ, từ nay về sau có thể làm nghề nghiệp khác, hơn nữa hậu thế còn có thể khoa cử nhập sĩ.
Đệ nhị, chính là việc buôn bán nhân khẩu.
Đại ý là mấy năm gần đây việc bọn buôn người giả mạo phụ mẫu lừa bán nhân khẩu có chút quá ngang ngược, vì ngăn chặn việc này, từ đây về sau tất cả khế ước bán thân đều chỉ có thể do người bán và người mua tự mình đến quan phủ nói rõ chí nguyện, ký kết văn kiện. Nếu như có người bị hiếp bức, dụ dỗ, lừa dối có thể báo án tại chỗ, quan phủ phải lập tức mở án truy tra, không được kéo dài. Nếu khi bán mình ký khế tuổi chưa đầy mười lăm, sau khi trưởng thành có một lần cơ hội chuộc thân, chỉ cần giao phó gấp đôi ngân lượng khi bán thân là có thể khôi phục tự do —— nếu như chủ nhà không đồng ý, người bán thân có thể tự đến quan phủ nộp bạc.
Đệ tam, chính là gia sinh tử. (Con của nô tài đã bán thân)
Trong tấu chương có nói, phàm là người sống trên quốc thổ Đại Thanh, vô luận lương tiện đều là bách tính của Đại Thanh, gia sinh tử cũng là như vậy. Tất cả đều là bách tính Đại Thanh nào phải súc vật, nào có thể mua một người liền mua cả hậu thế? Nếu chủ gia có ý định dùng gia sinh tử làm nô, nhất đinh phải thỏa mãn những điều sau. Một, ngay khi gia sinh tử được sinh ra, do phụ mẫu thay thế ký ước bán thân, gia chủ gánh chịu toàn bộ phí dụng của gia sinh tử từ lúc ra đời đến mười lăm tuổi, bao gồm thức ăn, xiêm y, dược phẩm… nếu như không làm được, gia sinh tử tắc khôi phục tự do thân. Hai, gia sinh tử sau khi tròn mười lăm tuổi lại lần nữa ký kết khế ước bán thân cho gia chủ, nếu gia sinh tử không muốn làm nô, cần trả gấp đôi phí nuôi dưỡng suốt mười lăm năm, chủ nhà không thể cự tuyệt.
Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, quốc pháp quan thiên, nhân mạng quan thiên. Chuyện liên quan đến nhân mạng chỉ duy phốc pháp có thể xử trí, nếu một người đích xác có hành vi phạm tử tội đều cần trình báo lên quan phủ chờ phán quyết —— phàm là dùng tộc pháp, gia pháp làm lý do, âm thầm xử tử tộc nhân, gia nô, nữ nhân… bất luận một ai, dùng tội cố ý giết người luận xử.
Khang Hy trầm ngâm, nói: “Tiện tịch còn chưa tính, nhưng những gia sinh tử này…”
Việc thủ tiêu tiện tịch cùng sỹ tộc hào môn, bách quan triều đình không có xung đột lợi ích gì lớn, chỉ cần một câu của ngài là có thể làm được thảo đáng, nhưng thủ tiêu gia sinh tử… tựa hồ không quá cần thiết.
“Hoàng a mã, ” Dận Tộ nói: “Một quốc gia giàu có cường thịnh hay không, phải xem giá trị tại phú bách tính sáng tạo. Ví dụ như có hai người, một người trồng trọt mà sống, một người ăn xin mà sống, người trước sáng tạo tài phú, người sau chỉ có thể tiêu hao tài phú, nếu như người trồng trọt đều cảm thấy ăn xin là không cần làm liền có cơm, người người đều đi ăn xin, như vậy quốc gia còn thành bộ dáng gì nữa? Theo nhi tử thấy, sự tồn tài của gia sinh tử không có nửa điểm tác dụng đến sự cường thịnh của Đại Thanh. Nhân vì một ngày bán mình, con cháu đời đời đều là nô tài của người khác, chủ tử lại có đủ chỗ tốt, mua một người được cả ổ. Thế nhưng những người này, không trồng trọt, không cảnh cửi đời này không có gì trông cậy chỉ biết nịnh nọt chủ tử, thậm chí lăn lộn chờ chết, đối với Đại Thanh chúng ta lại có chỗ tốt gì? Hơn nữa nhi tử cũng không nói gia sinh tử không thể làm nô, chỉ là cho bọn họ một cơ hội lựa chọn mà thôi.”
Tuy rằng Dận Tộ nói được đường hoàng, thế nhưng Khang Hy sao lại không biết y chính là đem việc của Dận Nhưng canh cánh trong lòng, mỗi điều trong tấu chương đều là không hy vọng xuất hiện càng nhiều người bị ép làm nô, thậm chí bị hành hạ đến chết. Khẽ thở dài, nói: “Việc này không chỉ quan hệ đến lợi ích của quý tộc người Hán, cũng sẽ khiến rất nhiều người Mãn phản đối, dung trẫm cân nhắc thật kỹ.”
Dận Tộ oán giận nói: “Hiện nay đã sớm không giống lúc Bát kỳ vừa nhập quan, trên tay những người đó đã không còn binh quyền, cho dù bất mãn lại thế nào? Còn có đám đại tộc Hán nhân kia —— bọn họ đã từng thỏa mãn với chúng ta sao?”
Thanh quân nhập quan, đám Hán nhân tôn sùng ‘Thân thể tóc da đều là ân cha mẹ’ đều có thể thuận theo cạo đầu, có thể thấy được, trước mặt cường quyền, loại lực lượng dân ý gì đó quả thực cực kỳ yếu ớt… Triều đình muốn bọn họ cạo đầu còn được, chỉ thả vài gia sinh tử cũng không thành vấn đề đi?
“Đại sự triều đình nào có đơn giản như ngươi nói vậy chứ!” Khang Hy nói: “Trẫm ngày mai lâm triều liền trước hết đem chuyện này ra nghị luận.”
“Dạ!”
Khang Hy lại nói: “Được rồi, tấu chương lần trước trẫm muốn ngươi viết đâu?”
“Đã viết xong.” Dận Tộ trình tấu chương lên, y đối với việc này không quá để bụng, không phải trực tiếp đem quy tắc họp hành rút kinh nghiệm của đời sau mô phỏng lại sao? Cách từ mỗi năm đến mười ngày thượng triều một lần, ngày thường khi Vạn tuế gia và Nội các xử lý tấu chương sẽ đem những phong cần phải giao phó hoặc thương thảo lúc lâm triều phân loại ra, cuối cùng do Nội các tập hợp, định ra danh sách những đại thần tham gia thượng triều cùng với đề tài thảo luận, do Vạn tuế gia tự mình xét duyệt, thông tri đến bá quan.
Mỗi lần lâm triều đều có người chuyên trách ghi lại, sau khi lâm triều đem kết quả đưa tới các bộ môn nha phủ.
Khang Hy xem xong, từ chối cho ý kiến, đặt tấu chương qua một bên, nói: “Lão Bát sắp trở về, y là A ca không thể cứ luôn chạy bên ngoài, ngươi nói xem chuyện của Đông Doanh nên phái ai tiếp nhận mới tốt?”
Dận Tộ vui vẻ nói: “Bát đệ sắp trở về? Nhanh như vậy! Y không bị thương chứ? Có đổi được bạc không? Có đánh nhau với dám người kia không?”
“Những việc này, ngươi chờ y về rồi trực tiếp hỏi!” Khang Hy cầm sổ con vỗ đầu Dận Tộ: “Trẫm đang hỏi ngươi, chuyện của Đông Doanh nên giao lại cho ai mới tốt?”
Dận Tộ nhanh nhảu né tránh, oán giận nói: “Đại thần trong triều nhi tử không quá quen biết, sao nghĩ ra được phái ai mới tốt? Theo nhi tử thấy, người này vẫn nên do bản thân Bát đệ lựa chọn mới tương đối thỏa đáng —— tình huống bên kia như thế nào y là người rõ nhất, đừng tùy tùy tiện tiện phái một người đi, đem tình thế y đã thiết kế tốt phá hủy.”
Khang Hy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Trên triều đình, số người ủng hộ Lão Bát so với ủng hộ người còn nhiều hơn, lần này y lại lập công lớn, ngươi một chút tâm tư phòng người cũng không có?”
Dận Tộ lơ đễnh nói: “Đông Doanh nha, dù sao cũng không phải quốc gia của ta, tùy tiện Bát đệ muốn lăn lộn thế nào đều được, dù cho y có xưng vương ở bên kia cũng coi như không tiện nghi người ngoài… Về phần ủng hộ và gì gì đó, nhi tử còn nhớ, trong mấy trăm phong tấu chương cũng chỉ có ba cái là ủng hộ nhi tử —— nếu như tất cả đều phải đề phòng không dám dùng, phỏng chừng đám người Vu Thành Long và Lý Quang Địa không qua mấy năm liền lao lực mà chết.”
Khang Hy đã không còn lời gì nói với y, chỉ đành thở dài: “Chờ sang năm trẫm muốn đi tuần Vĩnh Định hà, ngươi…”
Dận Tộ không đợi ngài nói xong liền liếng thoắng cắt lời: “Nhi tử không đi! Nhi tử rất bận!”
Khang Hy trừng mắt nhìn y: “Trẫm thế nào không biết ngươi bận rộn chuyện gì?”
Dận Tộ nói: “Hoàng a mã người còn chưa biết, thuyền nhi tử mua đã trở về, những người đó còn mang theo rất nhiều thứ về! Trên thuyền có máy hơi nước, có cao su, đúng rồi, còn có một người Anh Cát Lợi cực kỳ lợi hại, rất biết chế tạo đồ vật —— nhi tử đợi bọn họ đã đợi hơn nửa năm rồi, chuyến đi tuần đê này nhất định phải kéo dài mấy tháng, nhi tử lại là một ngày cũng không đợi được…”
Tiểu tử này lại không chịu làm việc đàng hoàng! Khang Hy cả giận nói: “Không đi tuần đê, ngươi liền ở lại tọa trấn kinh sư, tổng lý triều chính!”
Dận Tộ vừa định kêu khổ đột nhiên lại nở nụ cười, nói: “Vậy Hoàng a mã để Tứ ca lại cho ta.”
Tổng lý triều vụ và gì gì đó, Dận Chân quen tay nha, hắn đã từng làm Hoàng đế!
Khang Hy khẽ nhíu mày, chợt trong lòng khẽ động, chọc nhẹ trán Dận Tộ nói: “Trẫm liền nhìn xem hai người các ngươi còn có thể đem triều đình của trẫm xử lý thành bộ dạng gì!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT