Bởi vì kiếp trước mắc bệnh tim nghiêm trọng, Dận Tộ đối với các thứ có thể dẫn phát cảm xúc mãnh liệt như tiểu thuyết, phim truyền hình không biết nhiều lắm, thế nhưng những thứ tương đối mang tính học thuật như văn chương Nhật Bản lại xem không ít. Nhất là có chút luận văn thư tịch mà y từng phiên dịch, vì để miêu tả tinh chuẩn y thỉnh thoảng còn chuyên môn tìm hiểu tri thức tương quan, đây cũng là lý do vì sao kiếp trước có rất nhiều người muốn chỉ định y làm phiên dịch.
Có kiến thức tích lũy từ đời trước, đời này y lại trước sau bái Nam Hoài Nhân và Đới Tử làm sư phụ, dưới tay còn có vô số người giỏi tay nghề mặc cho khu sử, vậy nên việc tạo súng đối với y mà nói thực sự cũng không phải chuyện khó gì.
Nhờ biến cố lần trước, y đã hiểu được chỉ dựa vào tình cảm của Khang Hy dành cho, y hoàn toàn không đủ để đặt chân tại thời đại này, mà ngay khi y vừa quyết định trở thành một A ca vừa được quyến sủng vừa đủ hữu dụng, Dận Chân lại đưa đến một cơ hội tuyệt hảo, khiến y không chỉ trở nên hữu dụng mà còn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Y há có thể lãng phí tâm huyết của Dận Chân?
Ba ngày sau, trong tay y liền có ba khẩu súng thành phẩm, hai khẩu súng ngắn chỉ có sáu phát và một khẩu súng kíp hai mươi lăm phát, dáng dấp đã rất tiếp cận với súng lục và súng trường của hậu thế, so với sản phẩm khi còn bé của y thì tinh vi và nhẹ nhàng hơn rất nhiều..
Sáng sớm ngày thứ tư, Khang Hy ngồi trong Đạm Ninh cư nhìn Hải Lạp Tốn đã sắp bị hai cái hộp lớn đè bẹp trước mặt, thần sắc bất định nói: “Lão Lục đâu?”
Hải Lạp Tốn bẩm: “Lục a ca nói, khó được hồi kinh một lần, phải đùa giỡn thêm vài ngày mới về.”
Tiểu thử không bớt lo!
Khang Hy thầm mắng một câu, hỏi: “Vậy nhi tử của ngươi?”
Hải Lạp Tốn nói: “Lục gia giữ hắn lại Lâm phủ làm hộ vệ, lão nô cũng phái mười mấy thị vệ đắc lực ngầm theo hộ tống.”
Khang Hy ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, Lương Cửu Công vung tay lên, hai tiểu thái giám phía sau liền tiến đến nhận lấy tráp trong tay Hải Lạp Tốn, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Khang Hy.
Lương Cửu Công nói với Hải Lạp Tốn: “Đi thôi Hải Lạp Tốn đại nhân.”
Hải Lạp Tốn xoa xoa mồ hôi trán, hỏi: “Vạn tuế gia không phải lập tức muốn thử súng chứ?”
Lương Cửu Công nhìn lão một cái, nói nhỏ: “Vạn tuế gia mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, đều là chờ thứ này đâu!”
Giữa Nội vụ phủ và Hậu cung chính là thân mật không thể phân định, có những lời có lẽ không thể nói với người khác nhưng nếu là tổng quản Hải Lạp Tốn của Nội vụ phủ liền không cần phải gạt, có lẽ nên nói, muốn gạt cũng rất khó gạt được.
Hải Lạp Tốn nhất thời có chút hối hận, sớm biết như vậy tối hôm qua lão đã suốt đêm đưa tới, nói không chừng còn có thể thắng được một câu khen ngợi của Vạn tuế gia đâu!
Súng từ sớm đã được thử qua vô số lần, bằng không cũng không dám đưa đến tay Khang Hy, những thứ vượt qua thời đại gì đó, nếu Khang Hy còn không hài lòng mới là kỳ quái.
Nhìn họng súng còn đang bốc khói, Khang Hy lộ ra nụ cười đầu tiên suốt mấy hôm nay, trong ngữ điệu cũng mang theo kiêu ngạo: “Người người đều nói Đới Tử là thiên tài, lại không biết ở trước mặt Lão Lục của trẫm ngay cả Đới Tử cũng phải nhượng bộ lui binh.”
Đới Tử là thiên tài lại thế nào? Tiểu Lục nhi của trẫm lúc sáu tuổi đã chế tạo được súng kíp tốt hơn hắn, huống chi hai khẩu hiện tại?
Khang Hy đặt súng kíp lại vào tráp, sau đó lại cầm súng ngắn lên thử nghiệm, hỏi: “Lão Lục chỉ làm hai cái này?”
Hải Lạp Tốn nói: “Còn có một khẩu súng ngắn, nghe nói muốn đưa Tứ a ca phòng thân.”
“Còn chính y đâu?”
Hải Lạp Tốn nói: “Lục a ca ngại nặng, nói chờ vài hôm nữa rảnh rỗi sẽ làm một cái nhẹ nhàng hơn để chơi, lúc này không rảnh.”
“Không rảnh?Y vội vàng chuyện gì chứ?”
Hải Lạp Tốn cúi đầu: “… Nghe hát.”
“…”
“Lương Cửu Công.”
“Nô tài ở.”
“Thay thường phục, trẫm cũng muốn đi xem rốt cuộc là tuồng hát gì đẹp mắt như vậy, mê đến Lão Lục ngay cả nhà cũng không chịu về!”
“Dạ.”
——
Chuyến đi này, đúng là vừa đi liền gặp trò hay.
Lúc nhìn thấy Dận Tộ, Lương Cửu Công chỉ hận không thể che mắt của mình.
Bất quá cho dù che mắt cũng không chống được thanh âm của vị này, thanh âm của Dận Tộ vừa thanh thúy lại sâu dài, lúc đọc thơ tuyệt đối là vô cùng dễ nghe, ngay cả mắng người cũng có ý nhị như vậy: “Cầm chén liền ăn, bỏ chén mắng người, gia hôm nay rốt cục coi như thêm kiến thức! Nghe rõ cho gia! Các ngươi hôm nay không đánh cho gã cả đời này không thể dùng chân bước đi, ngày mai gia liền đem chân của các ngươi chặt đứt!”
Giữa đường lớn, trong vòng vây xem náo nhiệt của vô số người, đội hộ vệ của Dận Tộ đang đem năm sáu nam nhân áo quần lố lăng đánh đến lăn lộn đầy đất, nghe Dận Tộ nói, vài người nguyên bản không dám hạ tử thủ liền xuống tay nặng thêm vài phần.
Người dẫn đầu của đối phương bị đặc thù chiếu cố, vừa kêu thảm vừa lớn tiếng hét: “Ta chính là sứ thần Cao Ly, là khách nhân của Hoàng đế bệ hạ các ngươi, ngươi dám vũ nhục sứ thần ngoại quốc, Hoàng đế Đại Thanh nhất định sẽ chém đầu các ngươi!”
“Không thể đánh, không thể đánh…” Quan viên Hồng Lư tự, Đồng Văn quán bên cạnh gấp đến mồ hôi đầy đầu, hướng về phía Dận Tộ xin tha: “Lục a ca, đây là sứ thần ngoại quốc, mấy hôm nữa Vạn tuế gia còn phải tiếp kiến, thực sự không thể đánh a…”
Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, hất càm nói: “Trên đời này người gia không thể đánh có một tính một, dùng mười ngón tay của gia ra tính vẫn còn thừa đâu! Gã rốt cuộc là cọng hành nào! Ai dám ở đây vướng chân vướng tay liền cùng nhau đánh!”
Lại nhìn qua bên kia, cơn giận không chỗ phát tiết, một đám nhìn được không dùng được mà! Vừa nhìn giống như dùng hết sức để đánh, kỳ thực quyền cước đều nhắm những nơi da dày thịt béo mà giáng, ai nấy đều trông cậy vào người bên cạnh đánh kẻ kia gãy chân, tránh cho mình rước họa vào thân!
Dận Tộ vừa định vén tay áo lên tự mình ra trận, bỗng nhiên bị người níu lại, y không nhìn được giãy ra, sau đó lại bị kéo, Dận Tộ giận dữ quay đầu lại, nhất thời sửng sốt: “Lương công công, ngươi sao lại tới đây? Hoàng a mã có ý chỉ?”
Chỉ thấy Lương Cửu Công không nói gì, ý bảo y nhìn ra phía sau.
Dận Tộ vừa nghiêng đầu, phảng phất bị một chậu nước lạnh hắt từ đầu xuống chân —— lão cha nhà mình đang đen mặt nhìn y đâu.
Trần Chuyết thấy Khang Hy còn sớm hơn cả y, chỉ là cố ý không nhắc nhở mà thôi, lúc này thấy vậy liền thổi một hơi huýt sáo, đám người lập tức chim muôn tan tác, đảo mắt không thấy tăm hơi, so với thổ phỉ còn chuyên nghiệp.
Dận Tộ nói: “Ngươi cũng triệt.”
Trần Chuyết nhìn y một cái, bước vài bước ẩn vào đám đông.
Dận Tộ lúc này mới đi đến bên cạnh Khang Hy, Khang Hy cũng không để ý đến y, trực tiếp bước vào trà lâu ven đường, Dận Tộ sờ mũi một chút, đi theo.
Vừa vào cửa, Khang Hy lập tức mắng lên, vừa giận vừa buồn cười: “Ngươi đúng là tiền đồ nha, sứ thần Cao Ly cũng dám đánh!”
Dận Tộ gân cổ nói: “Vì sao không dám đánh? Hắn lại không tôn quý hơn nhi tử được!”
Khang Hy giận đến vui vẻ: “Ngươi còn dám lý luận! Nếu không tôn quý bằng ngươi liền bị đánh gãy chân, vậy trên đời có mấy người có thể đi đường?”
Dận Tộ im lặng không nói.
Khang Hy thở dài, ngữ điệu mềm nhũn: “Nói đi, vì sao đánh gã?”
Nhi tử của ngài, ngài hiểu rõ, những chuyện khi dễ ngươi Tiểu Lục nhi chưa bao giờ làm, mà chuyện bị người khi dễ đương nhiên càng không làm rồi.
Vừa nhắc đến Dận Tộ liền tức giận, nhấp một hớp trà lạnh trừ hỏa rồi nói: “Nhi tử vốn là đang đi dạo phố, đám người kia đi ngang qua, gã đứng đầu tên Thôi Vĩnh Hạo gì gì đó ném một thỏi bạc cho khất cái ven đường, còn nói ‘Hoàng đế quý quốc đúng là hào phóng, ngay cả con dân của mình vẫn còn đói bụng vậy mà lại có thể đưa một nhóm lớn lương thực cứu tế bỉ quốc, thực sự khiến người ta cảm động, chính là như vậy’, gã lập tức dựng thẳng ngón tay cái lên, thế nhưng lại dùng phương ngôn của bọn họ nói một câu ‘Ngu xuẩn’. Đây là khinh giám quan của chúng ta nghe không hiểu lời gã nói phải không!”
Kể đến đây, Dận Tộ tức giận vỗ bàn một cái: “Hoàng a mã, ngài nói xem gã có đáng đánh hay không! Nhi tử chỉ muốn đánh gãy hai chân gã cũng là quá tiện nghi rồi!”
Hiện tại ngay cả chân cũng còn hoàn hảo khỏe mạnh đâu!
Tổ tông của ta a! Đầu của Lương Cửu Công đều sắp chôn vào ngực rồi, dùng sức trừng mắt nhìn Dận Tộ: Người ngoài có nói thì cũng thôi, ngài có cần thành thật một năm một mười nói thẳng như vậy không! Cho dù ngài nói ngài không sợ, ngài cũng nên thông cảm cho tâm tình những kẻ đứng nghe như chúng ta đi!
Dận Tộ không để ý tới lão, y chính là cố ý!
Người của bọn họ còn phải đói bụng đâu, đem lương thực đi đút cho nhóm bạch nhãn lan kia, không phải như vậy… còn là cái gì?
Đi con mẹ nó mênh mông đại quốc, lễ nghi chi bang! Có thể ăn sao?
Trên mặt Khang Hy lại nhìn không ra hỷ nộ, nhắc một câu: “Ít uống trà lạnh.”
Cuối cùng lại trách mắng: “Mấy hôm nữa trẫm phải triệu kiến gã, lúc này ngươi muốn đem gã đánh gãy chân, chẳng phải để cho mọi người có cớ làm khó?”
Dận Tộ ồ một tiếng: “Vậy chờ Hoàng a mã triệu kiến gã xong nhi tử liền làm việc!”
Khang Hy từ chối cho ý kiến, Lương Cửu Công đem đầu chôn đến thấp hơn —— lão nô cái gì đều không nghe được.
Hai phụ tử bên kia lại bắt đầu trò chuyện việc nhà, nói: “Nghe Hải Lạp Tốn bẩm, ngươi lúc này lại say mê nghe hát sao?”
Vừa nói đến nghe hát, Dận Tộ cũng nguôi giận: “Gần đây có một đoàn kịch nam vừa đến kinh thành, phong cách khác hẳn những gánh hát ở đây, hóa trang cũng không khoa trương như vậy, chủ yếu là làm cho càng thêm tuấn tiếu, giọng hát cũng là thanh lệ uyển chuyển, triền miên mềm mại, quả thực động nhân —— nghe cái này, nhi tử ngay cả nằm mơ cũng ngọt ngào hơn vài phần!”
Rốt cục cũng là vì ngủ nha!
“Cũng tốt, vừa lúc chẳng có việc gì, trẫm lát nữa cũng cùng ngươi đi nghe hát.”
Dận Tộ cười nói: “Hoàng a mã yên tâm, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng! A đúng rồi, Hoàng a mã có tuồng tích gì thích nghe, nhi tử đi bảo bọn họ chuẩn bị sẵn, hiện tại lời nói của nhi tử rất có trọng lượng!”
Lương Cửu Công trợn trắng mắt: Cửu Môn Đề Đốc đều chém, ngài nói không đủ trọng lượng sao?
Khang Hy nói: “Cứ nghe những tuồng ngày thường ngươi thích là được.”
Dận Tộ cười nói: “Vậy cũng không cần đặc biệt chuẩn bị, chỉ cần ta đi, bọn họ nhất định hát tuồng ta thích.”
Lương Cửu Công ngay cả trắng mắt cũng lười trợn: Gia, ngài ở bên ngoài lớn lối ương ngạnh, phong cảnh vô hạn như vậy, nói cho Vạn tuế gia thực sự được chứ?
“Đợi nghe hát xong liền theo trẫm về Tĩnh Minh viên, mấy hôm nay trước hết đừng ra cửa.”
Dận Tộ bất mãn nói: “Vì sao chứ?”
Khang Hy tự tiếu phi tiếu nhìn y một cái: Ngươi nói vì sao chứ?
——
Không ngoài Khang Hy sở liệu, quả nhiên sáng hôm sau ngài nhận được không ít tấu chương buộc tội Dận Tộ.
Bình thường Dận Tộ có hồ đồ thế nào cũng được, ai bảo lão nhân gia ngài địa vị cao đâu, người của cả Đại Thanh triều này nói khó nghe một câu đều là nô tài nhà ngài, thích dỗi cứ dỗi thôi! Thế nhưng đó là sứ thần ngoại quốc a, liên quan đến hình tượng quốc gia lại bị ngài đè trên đường lớn hành hung, còn tuyên bố muốn đánh gãy chân nhân gia, chuyện này cũng quá kỳ cục rồi!
Ánh mắt Khang Hy đảo qua một vòng, đại thần bên dưới đại thể chia làm hai nhóm, một nhóm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ bản thân không tồn tại, một nhóm lẽ thẳng khí hùng khẩn cầu khiển trách Dận Tộ.
Về phần đám nhi tử có tư cách vào triều, Lão Tứ Lão bát, một vạn niên hàn băng một vạn niên nắng ấm, bình thường đừng nghĩ có thể nhìn ra biểu tình gì khác trên mặt bọn họ. Lão Đại nhìn có chút hả hê xem náo nhiệt, Lão Ngũ muốn thay Dận Tộ nói một câu lại chen vào không lọt, Thái tử lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Dận Nhưng.” Khang Hy điểm danh nói: “Ngươi nói một chút, việc này nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Dận Nhưng do dự một chút, nói: “Y theo cách nghĩ của nhi tử, Lục đệ cũng chi là tánh tình trẻ con chưa chắc có gì ác ý, không bằng Hoàng a mã cứ trông giữ đệ ấy chép sách vài ngày, đợi sứ thần Cao Ly đi rồi lại thả ra cũng không muộn.”
Chúng thần bên dưới đều lắc đầu, quả nhiên Hoàng thượng đối với Lục a ca quá mức sủng nịch, ngay cả Thái tử cũng khó xử, một câu lời nói nặng đều không có, chỉ cần vị gia kia chớ tiếp tục chạy ra đánh người đã đủ hài lòng.
Tính tình trẻ con? Đều mười tám tuổi còn tính tình trẻ con? Đổi thành a ca khác, mười tám tuổi ngay cả nhi tử cũng sinh được vài đứa!
Khang Hy lại hỏi: “Dận Chân, theo ý kiến của ngươi thì sao?”
Dận Chân tiến lên một bước, vẫn là mặt không đổi sắc nói: “Y theo ý kiến của nhi thần, nếu vị Thôi Vĩnh Hạo kia có tranh chấp với người khác tự nhiên cần đi Thuận Thiên phủ báo áo, phán xử thế nào tự có Thuận Thiên phủ doãn làm chủ. Một việc nhỏ như vậy thực sự không đáng đem ra trước ngự tiền.”
Một lão thần tuổi cận thất tuần – Hạ Vĩnh Niên – tiến lên, khàn giọng nói: “Tứ a ca là đang nói đùa đi, Thuận Thiên phủ doãn lá gan có bao nhiêu lớn mà dám xử trí Lục a ca?”
Hạ Vĩnh Niên đã vào triều làm quan từ thời Thuận Trị đế, Khang Hy đăng cơ, trừ Ngao Bái, bình Tam Phiên lão đều có lập công, hoàn toàn không lo lắng Khang Hy sẽ vì lão và A ca tranh chấp mà trách phạt.
Dận Chân kinh ngạc nói: “Ồ? Chuyện này còn có liên quan đến Lục đệ sao?”
Hạ Vĩnh Niên giận đến không ngừng thở dốc, nói cả buổi như vậy, ngài là thật không nghe hay giả không nghe chứ?
Chỉ nghe Dận Chân tiếp tục nói: “Nếu quả thật liên quan đến Lục đệ, vậy đương nhiên Thuận Thiên phủ không có khả năng xử lý. Bất quá, Hạ đại nhân tận mắt nhìn thấy Lục đệ đánh người sao? Hoặc là tự tai nghe y phân phó muốn đánh người?”
Hạ Vĩnh Niên nói: “Lão thần mặc dù không tận mắt chứng kiến, thế nhưng tự có người nhìn thấy!”
Dận Chân thản nhiên nói: “Nguyên lai là bảo sao hay vậy. Hạ đại nhân nhiệt tình giúp đỡ kẻ khác như thế, quả khiến mọi người bội phục! Bất quá bổn vương vẫn phải nói một câu, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, Hạ đại nhân thân là trọng thần quốc gia, những chuyện nghe phong thành vũ này vẫn nên bớt làm.”
“Ngài…”
Dận Chân thản nhiên nói: “Hạ đại nhân, ngài hẳn có quen biết với Thôi Vĩnh Hạo đi? Không ngại chuyển cáo hắn một tiếng, án theo pháp lệnh Đại Thanh ta, hắn nếu quả thực bị người đánh không ngại đến Thuận Thiên phủ báo án. Tuy rằng hắn là ngoại thần thế nhưng Cao Ly là nước lệ thuộc Đại Thanh, hắn cũng miễn cưỡng coi như thần dân Đại Thanh, Thuận Thiên phủ sẽ không bỏ mặc. Nếu là Thuận Thiên phủ điều tra rõ, việc này xác thực có liên quan đến Lục đệ, khi đó Hạ đại nhân ngài có ồn ào giữa ngự tiền cũng không trễ.”
Hạ Vĩnh Niên cả giận nói: “Tứ a ca giỏi tài ăn nói! Lão thần lại muốn hỏi Tứ a ca một câu, Tứ a ca ngài làm việc thiên tư như vậy lẽ nào không quản quốc gia đại nghĩa, không để ý tình bang giao hai nước sao?”
“Hai nước bang giao không có nghĩa phải thiên vị người ngoài.” Dận Chân lạnh lùng nói: “Dận Chân cho dù có không màng đại cục cũng không đến nông nỗi như đại nhân ngài vậy, chuyện chưa rõ ràng liền muốn gán tội danh lên bách tính nhà mình! Chuyện này là do Lão Lục làm cũng thôi, nếu như không phải, đại nhân ngài nếu vì bang giao có phải liền không quản xanh đỏ đen trắng, trước hết đem con dân Đại Thanh ta bắt giữ! Ta cũng muốn hỏi ngài một câu, ngài rốt cuộc làm quan triều nào!”
Hạ Vĩnh Niên tức giạn đến cả người run rẩy: “Ngài… Ngài…”
Dận Chân quát lạnh: “Ta xem ngươi là già đến hồ đồ, ngay cả lời cũng nói không rõ, còn làm quan cái gì!”
Bị vây trong Viên Minh Viên trăm năm, chuyện Dận Chân hận nhất cũng đến thế mà thôi, may mà hiện tại hắn còn chưa phải Hoàng đế, nếu phải, đám người này chỉ sợ đừng mơ đủ đầu đủ chân đi ra ngoài.
Dận Tự ngẩng đầu, kinh ngạc liếc nhìn Dận Chân, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị Tứ ca này bộc lộ phong mang, uy thế thoạt nhìn tuyệt không thua Khang Hy.
“Mà thôi!” Khang Hy phất tay một cái: “Việc này dung sau bàn lại.”
Bị Dận Chân chụp mũ như vậy, cũng không ai dám tiếp tục ra mặt, chuyện này cứ thế không giải quyết được gì, nói ‘dung sau bàn lại’, đâu còn có cái gì sau này chứ?
——
“… Hoàng thượng mở mang hải đạo, vận gạo cứu cấp ngô quốc, ngăn trừ ngạ tai hoành hành, dung người ăn no, lưu người hơi thở. Trước mắt đợt tiếp tế thứ hai đã có thể khởi hành, từ đó bát lộ sinh linh coi chừng vô ưu…”
Hai ngày sau, Khang Hy ở Sướng Xuân viên gặp sứ thần Cao Ly Thôi Vĩnh Hạo, nghe đối phương cảm động đến rơi nước mắt đọc quốc thư của Cao Ly vương viết, trong lòng lại nửa điểm xúc động cũng không, tự nhiên cũng không viết cái gì 《Hải vận cứu tế Cao Ly ký》 lưu cho hậu thế nữa.
Sau đó ban thưởng vài món đồ, không mặn không nhạt nói mấy câu liền đuổi hắn ra cửa.
Thôi Vĩnh Hạo căm giận xuất môn, Quốc chủ nhà hắn tự tay viết tấu thư, lời lẽ khiêm tốn thành khẩn, hắn chỉ đọc cũng suýt bị cảm động đến khóc, thế nhưng trên dưới Đại Thanh cư nhiên đều thờ ơ, thực sự quá không coi ai ra gì! Tiếc cho cả Cao Ly đều còn cảm động và nhớ nhung đại ân của bọn họ đâu, quả thực quá không đáng giá!
Đang nghĩ đến khi trở về, làm sao có thể hướng Quốc chủ nhà mình nói xấu Đại Thanh triều, bất chợt cảm thấy không khí xung quanh tựa hồ có chút không đúng.
Vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu ma tinh lần trước mỉm cười nhìn mình, lười biếng nói: “Ngươi sẽ không quên chuyện gia nói đi? Đã bảo hai chân chính là hai chân.”
Vung tay lên, nói: “Động tác nhanh một chút, gia còn vội vàng trở về ngủ trưa đâu!”
Tiếng kêu thê thảm kinh thiên động địa lập tức vang lên, Dận Tộ nghe thanh âm không đúng, cả giận nói: “Bảo đánh gãy hai chân gã, ai cho các ngươi động đến cái chân thứ ba kia chứ?”
Phùng Hải thật thà cười: “Sai lầm… sai lầm… Ha hả…”
Lại đạp một chân lên.
Thôi Vĩnh Hạo đau đến chết đi sống lại, chỉ hận mình chưa từng được sinh ra, lại không biết đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Lần nữa chạy khắp các phủ đệ khóc lóc kể lể nhưng đều bị ăn bế môn canh, hồi đáp nhận được nhiều nhất chính là muốn bọn họ đi Thuận Thiên phủ báo án…
Nói đùa sao, kẻ ngốc cũng biết đi báo án xong sẽ có kết quả gì.
Một tháng sau, Thôi Vĩnh Hạo thương thế chưa lành trải qua thiên tân vạn khổ về tới Cao Ly, còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng liền bị Quốc chủ bắt cả gia tộc, kèm theo vô số lễ vật trân quý trả ngược về Thuận Thiên.
Bị giam trong đại lạo Thuận Thiên phủ bả ngày, ai cũng không gặp được, cả tộc Thôi Vĩnh Hạo cứ thế bị áp giải đến cực hàn chi địa làm nô lệ.
Mãi đến sau này trọng bệnh sắp chết gã mới nghe được Lục a ca tinh thông ngôn ngữ của tất cả quốc gia lân cận, Thôi Vĩnh Hạo rốt cục bừng tỉnh đại ngộ: Nguyên lai suốt nửa đời đau khổ này cư nhiên chỉ vì trong lòng mình có chút hồ đồ, cũng không hiểu cảm giác kiêu ngạo từ đâu quấy phá nhất thời nhanh miệng nói thêm một câu.
Nhìn hậu nhân bị chính mình liên lụy đời đời làm nô, Thôi Vĩnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, chết không nhắm mắt.
Những việc ấy đều là nói sau.
Thời khắc này, Dận Tộ đang lòng tràn ngập không tình nguyện, bị Khang Hy đóng gói mang đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT