Càn Thanh cung, Lương Cửu Công thấp giọng bẩm: “Vạn tuế gia, Khải Âm Bố đại nhân quỳ ngoài điện thỉnh tội.”
Khang Hy thản nhiên nói: “Ngươi đi hỏi hắn, thỉnh tội gì.”
Lương Cửu Công thấp giọng ứng thanh, lui xuống, một lát sau quay về bẩm: “Khải Âm Bố đại nhân nói, hắn giáo tử bất nghiêm, để cho ấu tử Kỳ Cách Sâm cả gan làm loạn, không nói cậy mạnh ngang ngược thậm chí còn bịa đặt quân tình, đến nổi Tuần bổ doanh ngộ thương mạng người…”
“Bịa đặt quân tình…” Khang Hy cười lạnh một tiếng, nửa lời không đề cập tới Dận Tộ, còn một mực chắc chắc chuyện Tuần bổ doanh gây nên chỉ là chấp hành công vụ, đem phần lớn tội danh đều đổ lên tiểu nhi tử của mình.
Đây là thí xe bảo soái sao, vẫn là muốn đánh liều một trận?
“Nếu hắn đã nói là dạy con không nghiêm, vậy thì dạy con không nghiêm đi.” Khang Hy thản nhiên nói: “Đem Khải Âm Bố và nhi tử của hắn đánh vào thiên lao, lệnh Hình bộ nghiêm tra quan chức.”
Khải Âm Bố nguyên bản còn thẳng lưng quỳ ở bên ngoài, sau khi nghe thánh chỉ cả người đều tê liệt xuống, mặt xám như tro tàn.
Hắn vốn cho rằng việc của Lục a ca lần này không tiện làm quá ầm ỹ, bản thân đẩy tiểu nhi tử ra gánh tội thay, sau đó lại tự mình xin giáng chức tiêu đi lửa giận của Hoàng thượng liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, chí ít còn bảo toàn tính mệnh cả nhà, vận khí tốt ngay cả gia sản cũng không có việc gì.
Nào ngờ cơn giận của Khang Hy so với tưởng tượng của hắn thì lớn hơn nhiều lắm, xa xa không phải chỉ bãi miễn quan chức của mình là có thể dẹp loạn, thậm chí, ngay cả đem cái mạng này của hắn bồi vào cũng không đủ…
Đạo thánh chỉ này thoạt nhìn hời hợt, thế nhưng nghe vào trong tai hắn thậm chí còn đáng sợ hơn trực tiếp đẩy ra Ngọ môn trảm thủ —— nghiêm tra quan chức… cả triều văn võ, có mấy ai có thể chống lại nghiêm tra?
Hắn ngây người trên cái ghế Cửu Môn Đề đốc này đã gần mười năm, chưởng quản thủ vệ kinh thành, tra xét, gác cổng, tuần đêm, hộ tịch, truy bắt, thẩm lý án kiện, giam cầm phạm nhân, phát tín pháo vân vân… Tuy rằng chỉ là chính nhị phẩm nhưng thực quyền ở kinh thành vô cùng to lớn, hầu như không ai sánh được. Mười năm đương quyền đã khiến hắn sớm mất sự cẩn thận ban đầu, nếu hỏi hắn rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc không hợp pháp, chính hắn cũng đều không nhớ rõ.
Trước đánh nhập thiên lao, sau nghiêm tra quan chức… đều đã đánh vào thiên lao rồi, cho dù không có việc gì, đám đồng liêu giỏi về quan trắc thánh ý cũng sẽ tự tìm ra lỗi sai cho hắn, huống chi, hắn căn bản qua không nổi tra.
Hiện tại chuyện mà hắn hối hận nhất chính là, lúc sinh ra đứa nghiệt tử kia không trực tiếp đem y bóp chết!
Thấy Lương Cửu Công thu lại thánh chỉ xong chuẩn bị xoay người trở vào, Khải Âm Bố vội vàng lao tới níu vạt áo lão: “Công công, công công, xin ngài thương xót giúp ta nói vài lời trước mặt Vạn tuế gia… Ta muốn diện kiến bệ hạ! Ta muốn diện kiến bệ hạ!”
Lương Cửu Công chậm rãi kéo vạt áo của mình về, nói: “Đại nhân, ngài chính là đại thần nha, cả kinh thành rộng lớn như vậy có thể thao túng như hậu viện nhà mình, thật khiến nô tài bội phục… A ca được Vạn tuế gia phủng trong bàn tay nuôi lớn, một câu nói nặng cũng luyến tiếc mắng lại bị đại nhân ngài vừa đánh vừa giết, chậc chậc…”
Lão phất tay một cái, ý bảo thị vệ bên cạnh mau kéo người xuống.
Khải Âm Bố giống như người chết bị thị vệ kéo xuống, ngay cả khí lực kêu oan cũng không có.
Hôm qua hắn vẫn là nhân vật chạm đến bỏng tay tại kinh thành, ngay cả các A ca đứng trước mặt hắn cũng phải khách khí, tận lực giao hảo, thế nhưng hiện tại ngay cả muốn chết cũng khó…
Lương Cửu Công trở lại trong điện, phát hiện Khang Hy mặc dù trong tay đang cầm sách nhưng ánh mắt lại không biết rơi vào nơi nào, nhãn thần hiện ra sự trống trải. Lão lặng lẽ thở dài, an tĩnh đứng qua một bên.
Thanh âm của Dận Đề và ám vệ của ngài đặt bên người Dận Tộ không ngừng luân phiên xuất hiện, khiến đầu óc của Khang Hy loạn thành một đoàn.
“… Cái rạp hát kia vẫn là chỗ lần trước nhi thần mang Lục đệ đi, bầu gánh quen mặt chúng ta, thấy chuyện bị kéo lớn liền vội vàng chạy tới chỗ nhi thần báo tin… May mà như vậy, nếu là nhi thần đi chậm một chút, quả thực không dám nghĩ… Với tính tình của Lục đệ, cho dù có chết cũng không nguyện chịu nhục…”
“… Lâm gia đi gánh hát cũng không phải muốn nghe diễn mà là vì ngủ… buổi tối Lâm gia ngủ không tốt, cho dù mỗi đêm đều điểm An tức hương cũng không có bao nhiêu công hiệu, thế nhưng vừa nghe hý liền ngủ gật. Lâm gia mỗi ngày đến rạp hát chỉ vì có thể ghé vào bàn đánh vài giấc ngắn, sau lại Vượng Tài tìm một cái nhuyễn tháp dời đến sương phòng, Lâm gia thực ra ngủ một giấc ngon, đáng tiếc đến ngày thứ hai lại bị người phá hủy…”
“… Kỳ Cảnh Sơn nói để hắn đại biểu Lâm gia đi nha môn thẩm vấn, những người đó không nghe theo, còn không ngừng bảo bọn họ đi tìm cấp trên đến nói chuyện cũng không ai đồng ý, dứt khoát muốn bắt Lâm gia về… Sau đó bọn người kia nghe nói trên xe ngựa của Lâm gia có viết chữ Lâm, lại đoán trong kinh không có hộ phú quý nhân gia nào họ Lâm liền lập tức xông lên động thủ. Thế nhưng Lâm gia còn căn dặn không được dùng vũ khí, không được hại mạng người, bằng không đám nô tài cũng không thảm đến như vậy…”
“… Lúc nhi thần đến nơi, chỉ thấy trên đất đều là máu, bên cạnh Lão Lục đã một chết một tàn phế, đám còn lại trên người đều có thương tích, nhi tử thiếu chút nữa đã cho rằng lại trở về chiến trường —— Nhi tử thực sự nghĩ không ra, kinh thành trọng địa cư nhiên lại phát sinh loại sự tình này, thế nhưng nghe bầu gánh nói, loại chuyện như vậy cũng là lần đầu…”
“… Cũng chỉ nói một câu bản thân không thích hợp ra cửa, sau này vẫn là ngoan ngoãn ở lại trong phủ liền được rồi. Nhi thần lo lắng liền tự mình tiễn y trở về, cả đoạn đường một chữ cũng không nói, vừa vào cửa liền tắm, lúc nhi thần rời đi y còn chưa trở ra…”
“… Lâm gia từ khi dọn đến Lâm phủ, chỉ có hôm đó xông vào phủ doãn Thuận Thiên một lần, còn lại hầu như không hề ra cửa, ngoại trừ Tứ a ca và Thập tứ a ca cũng không có người khác đến thăm. Vượng Tài vẫn luôn lo lắng, nói Lâm gia cả ngày không lên tiếng, cứ quấn lấy Đoạn thái y xin toa thuốc…”
“…”
Khang Hy lấy tay che khuất mắt.
Nào chỉ là Dận Đề không dám nghĩ, ngài cũng không dám nghĩ, Tiểu Lục của ngài, thiếu chút nữa liền không có… thiếu chút nữa… liền không có…
Suốt nửa đời Khang Hy trải qua gian nguy vô số, lại chỉ có lúc này đây mới biết chữ ‘sợ’ là thế nào… ngài sợ đến tay run, tim cũng run.
Tiểu Lục của ngài, ở chỗ ngài không thấy được, u uất không vui.
Tiểu Lục của ngài, rời đi sự bảo hộ của ngài, bị người vũ nhục khi dễ.
Tiểu Lục của ngài, thiếu chút nữa, đã không có… không có…
Khải Âm Bố! Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết!
Nhi tử của trẫm, trẫm có thể đánh, trẫm có thể mắng, ngươi tính là đồ vật gì lại dám động nhi tử của trẫm, cũng dám động Tiểu Lục của trẫm!
“Vạn tuế gia, Tứ a ca xin gặp.”
“Không gặp.”
Lương Cửu Công ngập ngừng một chút, vẫn là nói: “Tứ a ca hình như vừa từ quý phủ của Lục a ca đến thẳng đây.”
“… Tuyên.”
Dận Chân cũng không phải tay không mà tới, trong tay hắn còn cầm theo một cái lồng tre phủ vải đen, sau khi hành lễ vấn an liền nói: “Nhi tử sợ Hoàng a mã buồn chán, cố y đem vật nhỏ này tới cho Hoàng a mã giải buồn.”
Lương Cửu Công bước tới, xốc miếng vải đen lên liếc nhìn, muốn nói lại thôi nhìn về phía Dận Chân, rốt cục cũng không dám lên tiếng, khom lưng trình lồng sắt lên.
Trong lồng là một con chó con, chủng loại tựa hồ có chút quý báu, bộ dạng sinh được không sai nhưng cả người lại vô cùng bẩn thỉu. Bộ lông nguyên bản trắng tinh đã biến thành hai màu xám đen, còn dính lên nước bùn, từng lọn từng lọn quấn vào nhau, trên mắt có vương lệ ngân. Chó con nỗ lực rúc lại thân thể, một đôi mắt to sợ hãi bất an nhìn người xa lạ trước mặt, trong mõm phát ra tiếng kêu tương tự với nức nở, không có chút uy thế nào đáng nói, trái lại có vẻ càng thêm thương cảm.
Khang Hy dời mắt khỏi người chó con, lạnh lùng nhìn Dận Chân, muốn xem nhi tử của ngài mang một con chó như vậy đến đây rốt cuộc là muốn nói gì với ngài.
Trên mặt Dận Chân rất ít khi hiện ra biểu tình, lúc này cũng là như vậy, hắn bình tĩnh nói: “Con chó này là lúc nhi thần và Lục đệ đi dạo phố gặp được trước đại môn của một hộ nhân gia. Khi đó trên người nó còn chưa bẩn như vậy, thoạt nhìn đã rất đói bụng, Vượng Tài đem bánh bao thịt ném cho nó, nó lại chỉ ngửi một cái mà không chịu ăn. Vượng Tài nói, con chó này hẳn là do đại hộ vứt bỏ, ngày thường đã quen ăn sơn trân hải vị, chướng mắt bánh bao thịt của hắn. Chỉ là không biết vì sao lại bị người vứt bỏ.”
“Vậy nên Lục đệ nói: “Sủng chi, nhân vì vô hại, vứt chi, nhân vì vô dụng.”
“Nhi thần thấy Lục đệ nhìn nó đờ ra liền khuyên y nhận về nuôi, Lục đệ cười nói, không sao cả, nó rất nhanh sẽ học được cách làm như thế nào mới trở thành một con chó hoang.”
“Thế nhưng hôm nay lúc nhi thần đi ngang qua, nó vẫn canh giữ ở chỗ cũ. Hóa ra Lục đệ đã sai rồi, nó không học được cách làm thế nào trở thành chó hoang, nó lựa chọn canh giữ trước cửa chủ nhân gia, ôm một tia vọng tưởng có thể về nhà, dựa vào chút thịt xương thỉnh thoảng chủ nhân ném cho mà sống.”
“Nhi thần nghĩ, sủng vật như vậy phỏng chừng hợp ý Hoàng a mã, vậy nên mang đến cho Hoàng a mã giải buồn.”
Khang Hy ánh mắt lạnh lùng buốt giá nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dận Chân, ngươi tiến cung gặp trẫm là muốn nói cái này.”
Dận Chân nhìn Khang Hy, nói: “Lục đệ hiện không có tư cách diện thánh, vậy nên nhi thần nghĩ đến thay y hỏi một câu: Hoàng a mã, Dận Tộ ở trong lòng ngài có phải cũng giống như con chó này hay không —— Sủng chi, nhân vì vô hại, vứt chi, nhân vì vô dụng?”
“Ngài sủng ái y, còn không phải vì y có tâm tật, có thể khiến ngài yên tâm sủng ái? Giữa Thái tử, Đại ca, nhi thần và Lục đệ, ngài lựa chọn buông tha y còn không phải là vì chỉ có y đối với ngài là vô dụng nhất?”
Thái tử không động được, Dận Đề phải lưu lại kềm chế Thái tử, hắn lại là một A ca khắc bạc, nếu buông tha hắn lại còn có ai thay ngài đắc tội triều thần?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, một người cũng không xử trí là không thể, vậy nên Dận Tộ liền trở thành vật hy sinh?
Khang Hy vỗ long án: “Dận Chân! Ngươi làm càn!”
Dận Chân thanh âm bình tĩnh như nước: “Đệ đệ của nhi thần thiếu chút đã chết, nhi thần sợ nếu không làm càn một chút, lần sau thực sự phải vì y nhặt xác.”
Khang Hy cười nhạt: “Vậy nên, ngươi đến đây là muốn thay y kêu quan?”
“Dạ.”
“Y có oan gì có thể kêu? Lẽ nào y phạm sai không cần bị phạt? Trẫm đã khoan dung đủ đường, trong mắt y chỉ thấy sự ủy khuất của chính mình, đem hảo ý của trẫm năm lần bảy lượt ném xuống nước bùn!”
Là lỗi của trẫm?
Chê cười, rõ ràng là y quật cường tùy hứng, là y không chịu lĩnh hội khổ tâm của trẫm.
Trẫm rõ ràng là vì tốt cho y, trẫm rõ ràng lần lượt bày tỏ thiện ý! Là y không biết cảm kích! Là y đem hảo ý của trẫm xem như đồ bỏ.
Trẫm yêu thương y, lần lượt dễ dàng tha thứ sự tùy hứng của y, lẽ nào ngược lại còn là lỗi của trẫm?
“Hoàng a mã, ngài chẳng lẽ không phải cũng là như thế sao? Đều chỉ nhìn thấy chính mình ủy khuất, cảm thấy Lục đệ không biết phải quấy, tùy hứng làm bậy…” Dận Chân nói: “Hoàng a mã đã từng nghĩ cho Lục đệ?”
“Ngày đó, Hoàng a mã người đã nói với y, không có ngài thương tiếc Dận Tộ y cái gì cũng không phải. Ngài nói với y, ngài có thể đau y sủng y, cũng có thể coi như chưa từng có đứa con trai này… Chờ y phát bệnh tỉnh lại chỉ thấy được một đạo thánh chỉ phế bỏ thân phận, ngài muốn y nghĩ như thế nào? Ngài muốn y làm như thế nào?”
“Hoàng a mã nói Lục đệ phạm sai cần phạt, lẽ nào lỗi của Thái tử lại không cần phạt? Lẽ nào lỗi của Lục đệ so với Thái tử còn lớn?”
Khang Hy nộ tiếu nói: “Lẽ nào trẫm không phạt Thái tử?”
Dận Chân cười phì một tiếng, nói: “Nếu hoàng a mã chịu vì nhi thần mời danh sư chỉ dạy, mỗi ngày chỉ bảo học vấn cho nhi thần, nhi thần chỉ sợ sẽ mừng rỡ như điên. Nếu Hoàng a mã trọng dụng trưởng huynh ấu đệ của nhi thần vì nước phân ưu, nhi thần cũng chỉ có vui mừng… Hoàng a mã cho rằng mời danh sư chỉ dạy, trọng dụng huynh đệ chính là nghiêm phạt đối với Thái tử, như vậy còn không phải là vì Hoàng a mã cũng cảm thấy Thái tử không có tâm hiếu học hướng thượng, cho rằng lòng dạ Thái tử chật hẹp, ngay cả huynh đệ mình cũng dung không được!”
“Dận Chân, ngươi câm miệng cho trẫm!”
Dận Chân thoáng như không nghe thấy, nói: “Nhi thần cũng không phải Thái tử điện hạ, đệ đệ của nhi thần, nhi thần bảo bối hết mực! Lục đệ thiếu chút nữa đã chết, nếu nhi thần không vì y đứng ra nói lời công đạo, nhi thần liền không xứng làm huynh trưởng của y!”
“Chuyện Sơn Tây diệt phỉ, nhân Hoàng a mã thịnh nộ ai cũng không dám thay y nói lời công đạo, trong tai Hoàng a mã nghe đến đều là ‘Bệ hạ thánh minh, Bệ hạ nhân từ, Bệ một lòng ái tử đau đáu’, dần dà Hoàng a mã cũng cho rằng bản thân là chí công vô tư, cho là mình đối với Dận Tộ đã tận hết tâm sức…”
“Thế nhưng lại có ai thay y ngẫm lại? Thái tử muốn lấy tính mệnh của y, a mã đau y vài chục năm lại thờ ơ. Y ra sức phản kháng liền bị a mã trách cứ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất kính, nói bản thân không có đứa con trai này. Y dưới sự xúc động phẫn nộ đem lòng hại người của Thái tử vạch trần trước điện tiền, kết quả ngài phế bỏ thân phận A ca của y, cách chức làm thứ dân…”
“Dưới tình huống như vậy, ngài còn muốn y tiếp thu ‘hảo ý’ của ngài, nhận lấy đồ cố tranh chữ ngài đưa tới, tiếp thu sự ‘cấm túc’ tựa như ban ân kia. Hoàng a mã, ngài không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?”
“Mấy thứ này, với y mà nói thậm chí còn đáng sợ buồn cười hơn cả cương đao, y muốn tránh muốn chạy lại bị mọi người xem như y thị sủng mà kiêu, trở thành lập dị ra vẻ, trở thành tùy hứng hồ đồ… Nhi tử chỉ là nhìn đã cảm thấy trái tim băng giá, hoàn toàn vô vọng, như vậy y thì sao?”
“Bởi vì y còn chưa ngã xuống, bởi vì y còn cười nói như thường vậy nên tất cả mọi người đều cảm thấy y không có việc gì. Thế nhưng Hoàng a mã có biết y cả đêm mất ngủ, Đoạn thái y khai thuốc an thần cho y, lượng một lần trọng hơn một lần. Lúc nhi tử tới còn buộc y uống thuốc, Đoạn thái y nói liều lượng này đủ khiến cho mười đại hán đều có thể trực tiếp ngủ mất, y uống xong lại chẳng có phản ứng gì, gặp hộ vệ bị thương kia còn hỏi gã có tính toán gì không, lại ban thưởng năm trăm lượng bạc an thân, thậm chí còn nhờ gã lặng lẽ đem hai nghìn lượng ngân phiếu cấp cho người nhà hộ vệ đã chết, nói rõ sợ đưa sớm cô nhi quả phụ thủ không được… Cuối cùng còn hàn huyên cùng nhi tử một hồi mới đi ngủ.”
“Đoạn thái y nói, loại thuốc này chỉ có thể thỉnh thoảng dùng đến, không thể uống đến quá thường, nếu còn tiếp tục như vậy, ngay cả người khỏe mạnh cũng không chống nổi, huống chi y còn có tâm tật…”
“Nhi thần không cầu Hoàng a mã có thể trả cho y một công đạo, chỉ cầu người phàm đối với Lục đệ còn nửa phần thương tiếc chi tâm liền thả y xuất kinh, để nhi tử tìm một góc nào đó ngài không nhìn thấy, thay y chọn một chỗ dân phong thuần phác làm nơi an thân, nói không chừng còn có thể sống lâu vài năm…”
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun đầy long án.
Lương Cửu Công sợ đến cả người đều run rẩy, liên thanh gọi thái y.
Dận Chân quỳ trên mặt đất, nhìn Khang Hy giận đến tay chân run lên, trong lòng mọc lên tia vui vẻ quỷ dị.
Phảng phất có thứ gì đó ở kiếp trước bị đè nén thật lâu, cuối cùng đạt được vài phần thư giải.
Hoàng a mã, ngài cuối cùng cũng nếm được tư vị của loại có khổ không thể nói này.
Kiếp trước, đám nhi tử của ngài, nếm qua nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT