Đợi đến khi Chu Hi cũng thu xếp tươm tất rời khỏi Noãn các, Nhiếp Huyễn mới biết được Ôn Tử Nhiên cũng từng đến.

Nhịn không được bật cười một tiếng, thầm nghĩ lần này Đại lý tự khanh quả thật làm được chuyện tốt, hù đến hai vị trơn như chạch này cũng phải vội vàng quấn lên cột gỗ.

Cũng không triệu kiến, đợi đến khi xem hết tấu chương, dùng xong bữa tối, mới thong thả bước đến Hộ bộ.

Ôn Tử Nhiên quả nhiên vẫn còn chưa về, đang ngồi trong chính đường Hộ bộ xem xét gì đó, chân mày hơi chau, nhận thấy ánh sáng trước mặt bị chắn lại, còn cho là lão gác cổng đặt nến không đúng vị trí, có chút không vui mà ngẩng lên nhìn, lại nhìn thấy hoàng đế, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nhiếp Huyễn mỉm cười bước qua, hai tay chống lên mặt bàn hơi hơi cúi người nhìn hắn, như cười như không mà nói: "Buổi chiều Ôn khanh tới cầu kiến, sao không chờ thêm một chút?"

Ôn Tử Nhiên lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Thần khi đó...khi đó gặp Dung tướng đi ra, nói bệ hạ đang... đang có việc gấp với Chu tướng, cho nên không dám quấy rầy..."

Nhiếp Huyễn phì cười, lắc lắc đầu nói: "Dung khanh thật là...một chữ gấp dùng thật hay."

Dừng một chút lại nói: "Vậy Ôn khanh là vì chuyện gì, cũng là vì Trương Tông Lượng sao?"

Ôn Tử Nhiên hơi hơi mím môi, thấp giọng nói: "Tuy rằng thường ngày Trương trung thừa có chút không tiết chế, nhưng gia phong của Tức Mặc Trương thị luôn luôn tiếng lành vang xa, loại chuyện như cường đoạt dân nữ, hắn sẽ không làm."

Nói xong nâng mắt lên, sợ sệt nhìn hoàng đế: "Thần nghe bệ hạ đã hạ chỉ dụ phóng thích Trương trung thừa, cho nên không đến cầu kiến quấy rầy bệ hạ nữa."

Nhiếp Huyễn cười một tiếng, ý vị thâm trường hỏi: "Nếu trẫm thật sự muốn truy cứu đến cùng chuyện của Trương Tông Lượng, Ôn khanh sẽ từ hôn với nhi tử Trương thị sao?"

Với tính tình trơn trượt mềm mại của Ôn Tử Nhiên, không hẳn không làm những chuyện như vậy.

Không chỉ mình Nhiếp Huyễn, e rằng cả triều đều nghĩ như vậy, chỉ là không ai dám hỏi thẳng hắn - chung quy là có vẻ khinh thường - mà hoàng đế hỏi, lại không biết vì sao, không có một chút ý tứ xem thường nào, lại cứ như là đang đùa giỡn.

Ôn Tử Nhiên cười khổ lắc đầu, nói: "Tiểu nữ hứa hôn với trưởng tử của Trương trung thừa, là cháu gọi Chu Hi bằng cữu cữu, vốn là một mối hôn sự tốt đẹp....Sao dám từ hôn. Năm đó Thái Sơn Đới thị dám can đảm từ hôn với tỷ tỷ của thừa tướng, cũng chính là phu nhân hiện nay của Trương trung thừa, nhưng đến hôm nay, bệ hạ có từng nghe nói đến trên đời này từng có Thái Sơn Đới thị sao? Không có, một sĩ tộc mấy trăm năm, từng có thể có hôn ước với Lan Lăng Chu thị hiển hách, đã tan thành mây khói."

Nhiếp Huyễn càng thêm buồn cười, vươn tay nắm cằm hắn ép hắn ngẩng đầu, cười nói: "Không phải đã nói rồi sao, ngươi là người của trẫm, sao lại phải sợ Chu Hi?"

Ôn Tử Nhiên rũ mắt tránh tầm nhìn của Hoàng đế, muốn nói lại thôi.

Trên tay Nhiếp Huyễn tăng thêm ba phần lực đạo, ép hắn ngửa đầu nhìn về phía mình: "Có chuyện gì nói thẳng là được."

Ôn Tử Nhiên lại vẫn như cũ không giương mắt, nhưng sức ép trên cằm quá lớn, cảm thấy có chút đau, hốc mắt liền chua xót, nhỏ giọng nói: "Nhưng thừa tướng... không phải cũng là người của bệ hạ sao."

Nhiếp Huyễn ngẩn người, chợt bật cười vô cùng vui vẻ, tay cũng nới lỏng. Ôn Tử Nhiên càng thêm cảm thấy quẫn bách không chịu nổi, tránh né, thật vất vả mới thoát mấy ngón tay đang niết cằm mình, chiếc cằm trắng nõn in lên ba dấu ngón tay, đỏ rực.

Hoàng đế cười đến khí tức không xong, hỏi: "Ôn khanh đây là làm nũng sao, hay là ghen?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play