Một lát sau, Dung Hàm Chi mới chậm rãi nói: "Qua năm, thần còn phải trở về Bắc Cảnh...Thiền Vu đã hai năm không xuôi nam, năm nai Tái Bắc giá rét, bò dê bị đông chết không ít, thần mạo muội đoán, người Hung Nô sắp phạm biên."

Trong lời nói ẩn hàm ý tứ từ chối.

Thân là Đông cung chi sư (thầy của thái tử, vì thái tử ở Đông cung), địa vị tôn kính biết bao nhiêu, hoàng đế lại có ý muốn kết thân cùng hắn, đến khi nhi tử của hắn cưới công chúa vào cửa, đó chính là lá bùa hộ thân bảo mệnh, cho dù sau này có chuyện chẳng lành cũng không ai có thể động đến toàn bộ trên dưới nhà hắn.

Nhiếp Huyễn có chút không hiểu được vì sao Dung Hàm Chi lại cự tuyệt, cũng không bực bội, chỉ nheo mắt nói: "Cũng không cứ phải nhất định là Dung khanh tự mình trấn thủ Bắc Cảnh, trong triều cũng không thiếu người đến vậy. Đường đường là thứ tướng, vẫn nên yên ổn mà ở trong kinh thành tổng chưởng chiến sự, chứ không phải cứ tự mình đến biên quan giết địch, giống bộ dáng gì."

"Lúc trước là trẫm có chút hoa mắt ù tai, hôm nay tinh thần minh mẫn, sẽ không để Dung khanh lại phải chịu ủy khuất như vậy. Dung khanh cứ yên tâm ở lại kinh thành đi."

Dứt lời liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thằng vào mắt Dung Hàm Chi.

Dung Hàm Chi cho dùng quỳ cũng là tư thế rất kiên cường, một chút kính sợ hay hèn nhát cũng không có, cũng không chút nào kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt y.

Đôi mắt hẹp dài sáng rõ trong sạch như vậy, bằng phẳng đến mức ngay cả một tia âm trầm cũng không có.

Nhiếp Huyễn nhìn nhìn đã có chút thất thần, bỗng dưng bật cười, bỗng dưng bật cười, nâng tay ấn lên mi mắt Dung Hàm Chi, nhẹ giọng nói: "Ánh mắt của Dung khanh...thật đẹp."

Dung Hàm Chi không có hoảng sợ hay là giãy dụa, ngược lại tựa như là trừng mắt nhìn, lông mi rậm dài tựa như cánh bướm chớp qua lòng bàn tay y, một trận ngứa ngáy nhẹ nhàng truyền thằng từ lòng bàn tay đến tận đáy lòng.

Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại đến cơ hồ nóng lên, ngưng một lát, mới thu tay lại, có chút xấu hổ thấp giọng nói: "Là trẫm thất thố."

Dung Hàm Chi lại ngẩng mặt chăm chú nhìn hoàng đế, vẻ mặt thiên chân lại cố chấp, tựa như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. (Thiên chân là ngây thơ, mặc dù tg có viết lúc này nhìn DHC như 15t, nhưng bản thân mị vẫn k có cách nào nhét chữ ngây thơ vô đây được ^^).

Hắn cười, vô cùng đột ngột mà hỏi: "Ánh mắt kia của bệ hạ...là...luyến mộ thần sao?"

Nhiếp Huyễn lại bị ánh mắt xinh đẹp thuần túy và lời nói thẳn thắng này bức bách đến không thở nổi.

Y đương nhiên là luyến mộ.

Một người thuần túy thẳng thắn như vậy, ánh mắt trong sáng thẳng thắn như vậy, nhiệt liệt rõ ràng đến mức tựa như là thần điểu trong truyền thuyết, mỗi một lần đều có thể thắp lên trong lòng y ngọn lửa hủy thiên diệt địa, khiến cho y căn bản không dời nổi mắt.

Sao có thể không luyến mộ đây?

Nhưng y lại phòng bị sợ hãi như vậy, sợ hãi đến nỗi không dám động đến hắn.

Nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Hồi lâu mới mở miệng, lại là một câu hỏi.

"Có thể sao?"

"Trẫm có thể... luyến mộ Dung khanh sao?"

Dung Hàm Chi chỉ cười một tiếng, chăm chú nhìn y.

Hoàng đế trẻ tuổi phong lưu, vóc người cao gầy lại rắn chắc, thoạt nhìn chính là chăm chỉ luyện tập, một chút cũng không phải là một bộ dáng ốm yếu như trong trí nhớ; giữa thần thái lỗ mãng cũng trở thành anh khí bừng bừng, rõ ràng đã là một quân chủ xuất sắc hơn cả tiên đế.

Hoàng đế vẫn luôn có vẻ quá thành thục so với tuổi lúc này lại hiếm khi lộ ra một tia ngây ngô của người trẻ tuổi, ánh mắt y vừa khát vọng lại vửa rụt rè như vậy, nhẹ giọng hỏi hắn – trẫm có thể luyến mộ Dung khanh sao?

Nét cười trên môi Dung Hàm Chi càng sâu, khóe miệng khẽ nhếch, vẫn duy trì tư thế quỳ như cũ, lại hơi hơi cúi đầu, cười đáp: "Thần, thụ sủng nhược kinh....không thắng vinh hạnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play