Nhiếp Huyễn giữ Nhiếp Kỳ lại cùng dùng bữa.

Hiện giờ y muốn bồi bổ thân thể, nhất là phải dưỡng thận, thực đơn hàng ngày cũng vô cùng chú trọng, đều là thịt dê hầm hoàng kỳ, rượu lộc huyết nhân sâm, lúc bắt đầu ăn mấy món này cư nhiên máu mũi chảy ròng, thái y nói hư nhiều hơn bổ, khiến cho y tức chết một phen, hiện giờ ăn quen, từ từ cũng tốt lên rât nhiều.

Gắp một đũa thịt dê, thoáng nhìn bộ dáng Nhiếp Kỳ nhìn một bàn đồ ăn lại ăn không thấy ngon, liền biết đây không phải khẩu vị của hắn.

Bồi hoàng đế dùng thiện đúng là một việc khổ sai, huống chi Nhiếp Kỳ sống sung sướng an nhàn đã quen, khẳng định không thích vị béo thế này, một bàn toàn đồ ăn tráng dương, hắn sẽ không thích.

Chính Nhiếp Huyễn cũng không còn cách nào, cho nên bịt mũi mà ăn.

Vì thế gọi thái giám bên cạnh đến, nói thầm dặn dò vài câu, thái giám kia vội lui xuống, giương mắt lại thấy Nhiếp Kỳ đang nhìn chăm chú cọng hẹ trên chiếc đũa, liền cười nói: "Tiểu hoàng thúc ăn không quen sao?"

Nhiếp Kỳ đặt cọng hẹ xuống trừng mắt nhìn: "Chỉ là tò mò khẩu vị bệ hạ thay đổi lúc nào."

"Trẫm cũng không thích ăn mấy món này." Nhiếp Huyễn nuốt miếng thịt dê, nhìn tiểu thúc của y, cười đến thập phần ái muội: "Chỉ là vừa bệnh một phen, nhìn mỹ nhân trong hậu cung, cư nhiên có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể cắn răng tẩm bổ."

Nhiếp Kỳ ngẩn người, phì cười, che mặt vui vẻ nghĩ, đây thật đúng là tác phong trước nay của hoàng đế.

Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng cười rộ lên của hắn, khẩu vị đại khai, lại nuốt một miếng thịt dê vào bụng, nghĩ: ngươi chờ, đợi trẫm dưỡng tốt, sẽ có lúc làm cho ngươi vui.

Nuốt thêm miếng thịt, lại uống một ngụm canh gà, mới cảm thấy bữa cơm này tẻ nhạt, lại mở miệng nói: "Tiểu hoàng thúc sao lại không nói chuyện với trẫm?"

Nhiếp Kỳ uống một ngụm trà bát bảo, rũ mắt nói: "Mỗi ngày thần đề tầm tiên phóng đạo, lời nói ra chỉ sợ không hợp ý bệ hạ."

Hoàng đế nghe như vậy trong lòng cười lạnh.

Ngược lại trẫm có rất nhiều chuyện muốn nói nói với ngươi a, tỷ như lúc nguyên chủ sắp tắt thở, ngươi làm thế nào thuyết phục được hồ ly Chu Hi kia để hắn đáp ứng duy trì ngươi, ngược lại chỉ cho trẫm một chút, đỡ cho trẫm mỗi ngày đều phải đấu tâm nhãn với hắn, mệt chết.

Lại thập phần ái muội cười nói: "Đạo gia không phải cũng có cái phòng thuật gì mà âm dương hòa hợp sao? Tiểu hoàng thúc nếu nghiên cứu ra chuyện gì, có thể nói với trẫm, chúng ta cùng nhau tham luận tỏ tường."

Nhiếp Kỳ thiếu chút sặc trà bát bảo, cảm giác có thể là đại chất nhi này của hắn dạo gần đây bồi bổ quá nhiều, có chút bốc hỏa.

Trong lúc nói chuyện, lão thái giám vửa rồi rời đi đã quay trở lại, đặt trước mặt Nhiếp Kỳ một tách trà thanh từ có nắp đậy, bên cạnh là thìa bạc được đặt trên lá sen xanh biếc.

Một hơi tiên hương ngào ngạt thập phần thanh sảng tràn ra, cuối cùng cũng gợi lên khẩu vị của Nhiếp Kỳ, hắn nhìn hoàng đế, hoàng đế còn đang ăn thịt dê, không đếm xỉa tới hắn, cho hắn một ánh mắt ý bảo tự tiện.

Vì thế lấy nếm thử một ngụm, nhất thời thích ý nheo mắt.

Hoàng đế gọi người bưng riêng lên cho hắn chính là một bát canh cá.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hoàng đế vẫn là vị hoàng đế kia, bằng không sẽ không thể nhớ rõ loại tiểu tiết tỷ như hắn thích nhất là canh cá do ngự thiện phòng làm.

Lại không biết ràng hoàng đế nhìn bộ dáng ăn canh cá này của hắn, trong lòng buồn cười.

Quả nhiên là mèo hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play