Hương thơm nhẹ nhàng tản ra trong không khí, không phải hương quế hoa điềm mĩ, cũng không phải là xạ hương tình sắc, mùi hương này vừa thanh vừa nhã, tựa như hoa mai.

Lấy một khối, liền sờ soạng vào giữa hai đùi Chu Hi.

Lúc này Chu Hi mới biết được đó là thứ gì, căn bản không khống chế nổi sự run rẩy của thân thể mình, chỉ nhắm mắt không dám nhìn, một tay nắm chặt tà áo, tay kia lại nắm chặt chăn đệm dưới thân.

Thảm thiết nghĩ, một thứ như vầy, lại dùng hoa mai thanh ngạo làm hương, thật sự là châm chọc biết bao.

Đầu ngón tay hoàng đế mò vào cửa huyệt, cao chi lành lạnh, kích thích Chu Hi rùng mình một cái, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, run rẩy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn rõ, càng run giọng nói: "Đừng!"

Nhiếp Huyễn chậc lưỡi, cảm giác dáng vẻ này nếu là do Ôn Tử Nhiên làm ra chắc chắn sẽ thập phần khả ái, mà lại gắn trên người Chu Hi, không biết làm sao lại khiến người có chút không đành lòng.

Chỉ là, không đành thì không đành, nhưng lại không đè nén được dục vọng muốn nhìn hắn tan vỡ khóc lóc cầu xin, những thứ tốt đẹp càng kiêu ngạo quật cường, khi bị bẻ gãy dẫm lên cũng sẽ có một khoái ý khác lạ.

Liền để khối cao chi kia ngay miệng huyệt cho tự tan, dính vào kẽ đùi thành một mảng lâm ly.

Nhẹ giọng nói: "Thả lỏng chút, khuếch trương tốt cho ngươi, lát nữa sẽ không đau."

Khuất nhục cùng sợ hãi dâng lên, Chu Hi làm sao cũng không thể thả lỏng được, hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn tay sờ lên tính khí mềm nhũn giữa hai chân hắn, thưởng thức cực kỳ có kỹ xão, còn vui vẻ trêu đùa: "Nơi này của ái khanh thật tuấn tú, sạch sẽ xinh đẹp, hình dạng cũng tốt."

Chu Hi rất muốn hỏi hoàng đế chẳng lẽ đã từng thấy rất nhiều rồi hay sao, nhưng khoái cảm dưới thân lại như từng đợt sóng cuốn qua người khiến hắn chỉ có thể cắm môi không lên tiếng.

Nhiếp Huyễn lại thò tay nắm lấy cằm hắn, chậc một tiếng: "Đừng cắn, cắn nát rồi không sợ về nhà không có cách nào giải thích với phu nhân hay sao? Cũng không thể lại nói trẫm treo ngươi lên đánh."

Chu Hi thấy y vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến phu nhân nhà mình, oán hận trừng mắt, một ngụm cắn lên mu bàn tay hoàng đế.

Nhiếp Huyễn hít một hơi, để mặc hắn cắn, động tác dưới tay không ngừng, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, thật không nghĩ ra mình đây là đang làm cái gì.

Ôn Tử Nhiên ôn thuần khả ái, tiểu hoàng thúc phong lưu quyến rũ, đều không muốn ngủ, lại cố tình muốn ngủ với Chu Hi, vừa bị tát bị đá còn bị cắn.

Không thao hắn đến tận hứng thì thật có lỗi với bản thân.

Động tác trên đầu ngón tay tăng nhanh, cuối cùng dùng lực quét qua trước đầu nam căn, Chu Hi rên lên một tiếng, bắn đầy ra tay y.

Thuận tay lau xuống dưới giường gấm, lại rút ra bàn tay đã bị cắn đến chảy máu, thầm than một tiếng, không hổ là hồ ly, miệng lưỡi sắc nhọn đủ mọi nghĩa.

Ánh mắt Chu Hi tan rã, mờ mịt hơi nước, gương mặt đào hoa nằm dưới thân y, một dáng vẻ nhu thuận ngoài ý muốn.

Trong lòng Nhiếp Huyễn vừa động, cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, tay lại lấy thêm một khối cao chi, vào lúc đầu lưỡi vươn vào trong khoang miệng hắn, ngón tay cũng chầm chậm đi vào bên trong hậu huyệt.

Chu Hi rên lên một tiếng, theo bản năng muốn cắn y, Nhiếp Huyễn dùng răng nanh chặn lại, lại tăng thêm một ngón tay, hai ngón tay chậm rãi ra vào trong tiểu huyệt thắt chặt.

Không biết có phải là do ảo giác của y, hay nỗi sợ hãi kia thật sự khắc cốt, thế cho nên dư vị thất thần sau cao trào cũng không thể khiến cho Chu Hi trầm tĩnh lại.

Chỉ cảm thấy thân mình người này còn chặt hơn mọi nam nhân mà y đã ngủ qua trong suốt hai đời.

Trong lòng như lửa nóng, ngón tay cũng thêm cẩn thận, từng tấc từng tấc chen vào nội bích, đôi môi không tình nguyện buông ra, liếm lên sau tai Chu Hi, trêu chọc: "Sao? Đã nói sẽ không làm đau ngươi."

Chu Hi chỉ quay mặt đi, nhẹ nhàng thở hổn hển, vữa khẽ vừa gấp.

Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, lại lấy thêm một khối cao chi đi vào, làm cho miệng huyệt nhỏ hẹp trở nên ướt át không chịu nổi, trong thiên điện lúc này thật sự yên tĩnh, ngoại trừ hơi thở nhẹ gấp của Chu Hi và hô hấp nặng nhọc của Nhiếp Huyễn, chỉ còn âm thanh ngón tay trong tiểu huyệt ra vào ướt át tình sắc.

Chu Hi chỉ cảm thấy không thể chịu nổi, nâng tay che mắt.

Không biết hoàng đế mò đến chỗ nào, liền thấy thừa tướng của y đột nhiên uốn eo, cả người tựa như tử trên giường giật bắn lên – cũng không còn cố chấp nắm chặt vạt áo, đưa tay lên môi, một ngụm cắn lên cổ tay chính mình.

Nhiếp Huyễn nhướn mày hài lòng, cười nói: "Thật khó tìm, còn rất sâu.....có thoải mái hay không, ân?"

Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay lại dùng lực đè lên nơi kia, còn dùng móng tay cạo cạo.

Chu Hi hàm hồ rên rỉ một tiếng, theo bản năng ra sức lui về phía sau.

Nhiếp Huyễn liền ôm eo ngăn hắn lại, không cho lui ra sau, dương vật bán cương giữa hai chân đỉnh đỉnh lên bắp đùi của hắn, thở dốc nói: "Không muốn trẫm cứ thế liền vào, thì đừng lộn xộn nữa."

Chu Hi nức nở một tiếng, chậm rãi nằm trở về, che mắt cắn cổ tay, một tiếng cũng không chịu rên lên.

Trong lòng Nhiếp Huyễn muốn làm cho hắn khoái lạc, cũng không muốn lần tới lên giường còn phải mệt như vậy cho nên lần này liền phá lệ ân cần hơn một chút, mắt thấy tiểu huyệt kia đã có thể dung nạp được bốn ngón tay, liền rút ngón tay ra, chậm rãi đỉnh vào.

Chu Hi che mắt, thấp giọng "ưm" một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play